Chương 3
🌺🦁🦊🌺
3
Ra khỏi nơi ở của đích mẫu, Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra, trông cả người vui vẻ hơn rất nhiều.
"Ta còn tưởng a nương không thích ta chứ."
Vương Nhất Bác dùng tay áo đánh mông y, "Bất kể ai thích ngươi, ngươi đều chỉ có thể thích ta! Biết chưa?"
Tiêu Chiến ủy khuất vô cùng che mông, "Nhưng mà...... a nương rất tốt với ta, ta cũng thích a nương."
"Ta đối với ngươi tốt nhất." Vương Nhất Bác ngang ngược kiêu ngạo đã quen, lúc này cũng không nói lý. Hắn giơ tay vỗ mông Tiêu Chiến, làm bộ hung hung dữ nói, "Còn vậy nữa ta sẽ đánh ngươi."
Tiêu Chiến hãi hùng khiếp vía bởi lần đánh này, lén nhìn khắp nơi, phát hiện không có ai chú ý đến động tác thân mật này mới buông nỗi lòng lo lắng xuống.
Lần này Vương Nhất Bác không khỏi quá không đúng mực, phải nghĩ cách khiến hắn thu liễm mới được.
Đôi mắt của y xoay tròn, lại không nói lời nào. Vương Nhất Bác tưởng đã dọa y rồi, vội vàng ôm qua dỗ, "Không đánh không đánh nữa, ngươi nghe lời sẽ không đánh nữa."
Hành động này đã sớm vượt qua giới hạn huynh đệ. Dù là phu thê cũng không nên như thế trước mặt mọi người.
Tiêu Chiến bĩu môi một cái, "Đại thiếu gia, tay ta đau......"
"Được rồi, chúng ta đi thoa thuốc." Vương Nhất Bác lo lắng nhìn nhìn đôi tay kia, sợ làm đau y muốn che không dám che. "Đi nhanh chút."
Tiêu Chiến lề mà lề mề đi không nhanh, bị Vương Nhất Bác kéo cổ tay đi về phía trước.
Vương Nhất Bác còn sốt ruột đây, "Không phải nói tay đau sao? Chúng ta đi nhanh chút."
Tiêu Chiến nhỏ giọng lẩm bẩm, "Đi nhanh mông đau."
"Ta cõng ngươi được không?"
Chỉ là muốn làm nũng đòi thông cảm nhưng cũng không muốn bị coi như yêu nghiệt đuổi ra khỏi nhà nên Tiêu Chiến lắc đầu liên tục, dây cột tóc lông thỏ lắc theo, trong phảng phất thế mà như một đôi tai thỏ dài.
Vương Nhất Bác nhìn đến ngây ngốc, hầu kết hắn lăn một vòng, "Ca ca......"
Tiêu Chiến lại không dám trêu chọc hắn nữa, cắm đầu đi đường.
Tôi tớ ai ai cũng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cũng không biết vì sao lại chột dạ như vậy. Không dám liếc nhìn hai người bọn họ nhiều.
Đến Mẫu Đơn Cư, mời lang trung đến chẩn trị cho Tiêu Chiến.
"Ai dà, sao nứt da còn có thể tạo thành mức độ như vậy." Lang trung cau mày, nhanh chóng lấy thuốc mỡ từ hòm thuốc ra thoa một lớp thật dày, rồi bọc lên lớp lớp băng gạc.
"Đây là......"
Vương Nhất Bác nói, "Đại công tử."
Lang trung cũng không biết trong phủ khi nào có thêm một vị đại công tử, nhưng không nên hỏi đến. Chỉ nói, "Vẫn là thỉnh mạch xem xem. Thấy sắc mặt đại công tử không tốt, tự cho rằng thân thể hư mệt."
Duỗi tay lót lên gối mạch, cổ tay nhỏ gầy gần như là da bọc xương, gân xanh mạch lạc hết sức rõ ràng.
Bàn tay đặt trên vai Tiêu Chiến của Vương Nhất Bác chậm rãi nắm chặt.
Lang trung trầm ngâm một lát, "Thân thể hư mệt không giả, nhưng nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của lão phu rất nhiều. Không tăng thêm điều trị thích đáng, chỉ e ngay cả bệnh thương hàn cũng có thể hại tính mạng."
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, chớp mắt, cũng không nói gì.
Vương Nhất Bác vỗ vỗ nhẹ bờ vai y, "Đừng sợ." Lại nói với lang trung, "Cứ kê đơn thuốc điều dưỡng là được."
"Đó là dĩ nhiên, nhưng...... nhưng mạch tượng này......" Lang trung ậm ừ nói không nên lời nguyên do.
Vương Nhất Bác hiểu ngầm, phất tay phân phát các bộc tỳ trong phòng.
"Mời nói."
"Thứ lão hủ mạo muội, cả gan xin hỏi, đại công tử có long dương chi hảo không. Đã có chứng nhiệt, mong rằng cẩn thận."
(Chứng nhiệt 热症: đông y- sốt, khô miệng, đỏ lưỡi.)
Tiêu Chiến mím môi, sau lưng nổi lên một lớp mồ hôi mỏng.
Vương Nhất Bác khụ một tiếng, "Đó là vì sao?"
"Cơ thể người chú trọng âm dương điều hòa, mà hai dương nhất định tương khắc. Dương tinh không thể vào nam thể, nếu không...... dễ có chứng nóng bức. Thật ra, nếu có thể kịp thời dẫn ra, cũng không có trở ngại." Lang trung không hổ là lang trung, nói những điều này cũng không hề có vẻ ngượng ngùng, ngược lại vô cùng nghiêm túc, "Đặc biệt là đại công tử thể hư, không chịu nổi như vậy."
"Ừ. Kê đơn thuốc điều trị là được." Vương Nhất Bác lấy ra một thỏi vàng, "Mong ngài nói năng thận trọng."
Lang trung khước từ, "Quý phủ mời lão hủ ở đây 20 năm có thừa, luôn luôn hậu đãi. Tuyệt đối không thể như vậy. Chuyện của đại công tử, lão hủ dĩ nhiên sẽ không nhiều lời."
Vương Nhất Bác nhét vàng tiễn lang trung đi. Nha hoàn đi theo phía sau lang trung đi lấy thuốc.
Vương Nhất Bác lại quay về, vào nhà liền thấy Tiêu Chiến mặt ủ mày ê. Không khỏi hơi áy náy, cái gì cũng đều không hiểu liền lôi kéo người ăn hiếp. Quả thật quá mức.
"Ca ca." Hắn trở tay đóng cửa, đi đến bên cạnh Tiêu Chiến ngồi xuống, "Nơi nào khó chịu à?"
Tiêu Chiến lắc đầu, "Đều không khó chịu." Y dùng bàn tay bị bao thành móng thỏ vuốt phẳng giữa mày nhíu chặt của Vương Nhất Bác, "Đừng buồn."
Không bao lâu nha hoàn lấy thuốc trở về, còn mang về một tờ giấy, chữ viết thanh tuấn phiêu dật viết ăn kiêng điều cương.
Vương Nhất Bác xoa xoa mặt Tiêu Chiến, "Mặt đã sắp ốm hết rồi, còn phải ăn kiêng nhiều như vậy."
Tiêu Chiến thuận thế dùng mặt cọ cọ lòng bàn tay của Vương Nhất Bác, "Vậy không ăn."
Vương Nhất Bác đã từng nuôi một con mèo trắng rất thích làm nũng, nhưng so sánh với Tiêu Chiến, quả thật kém hơn tám trăm dặm. Thời thời khắc khắc trêu chọc Vương Nhất Bác tâm ngứa, muốn ngủ với y, càng muốn yêu y.
"Ca ca, không thể đối với người khác như vậy biết không?" Vương Nhất Bác kéo y vào lòng, "Ai cũng không thể."
"Vì sao?"
"Bởi vì đệ đệ yêu ngươi."
"Cái gì là yêu ta?"
Vương Nhất Bác nghiêm túc nghĩ nghĩ, cảm thấy những bài thơ phong hoa tuyết nguyệt đó có lẽ Tiêu Chiến nghe không hiểu, vì thế giải thích nói, "Cho ngươi hết mọi thứ tốt nhất trên đời, che chở ngươi. Gọi ngươi là ca ca, nhưng xem ngươi như đệ đệ."
Tiêu Chiến vì vậy rất vui vẻ nói, "Vậy đại thiếu gia nhất định phải thật yêu ta."
Cho ta hết những gì ta muốn.
4
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến tách ra hai giường chăn ngủ. Hắn nhớ lời lang trung nói, sợ chọc tà hỏa công tâm lại làm bậy.
Tiêu Chiến không thuận theo, "Đại thiếu gia, trong chăn ta rất lạnh. Tay ta cũng lạnh."
"Nào yếu ớt như vậy." Vương Nhất Bác ngoài miệng nói vậy, trên tay lại đi kéo chăn mở rộng ổ chăn để Tiêu Chiến tiến vào.
Tiêu Chiến lập tức liền chui qua, đặt tay bọc băng gạc lên ngực Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác thầm đọc binh pháp để lòng mình yên tĩnh.
Không ngờ một lát sau Tiêu Chiến lại bắt đầu không thành thật, đôi tay kia cọ tới cọ lui trong ngực hắn, cọ cơn buồn ngủ của hắn đi không còn chút nào.
Vương Nhất Bác mở to mắt, dục sắc đầy mắt nhìn Tiêu Chiến, "Là phía sau ngứa sao?" Đã hơi có ý uy hiếp và trách cứ bên trong.
Tiêu Chiến lắc đầu, "Tay ngứa, cũng đau."
Bốn chữ khiến Vương Nhất Bác đau lòng cả đêm. Thừa dịp Tiêu Chiến ngủ say. Hơn nửa đêm khoác áo lông chồn đi ra ngoài tìm người trút giận.
Viện tử to như vậy, quản gia dẫn đầu, hơn phân nửa gia đinh đều quỳ gối ở đây.
Vương Nhất Bác ngồi trên ghế thái sư, trên mặt có vẻ giận, "Ta chỉ hỏi một câu, thường ngày là ai phụ trách Thược Dược Đài?"
Quản gia im như ve sầu mùa đông, "Lão nô không biết."
"Ông là quản gia, vì sao không biết?"
"Lúc trước...... Lúc trước lão gia không hỏi qua Thược Dược Đài, lão nô dựa theo ý của lão gia, tùy đại thiếu gia này...... tự sinh tự diệt. Thường ngày...... trong phủ nhiều việc, có khi quên, cũng là thường xuyên. Cái này cái này...... Lão nô đã không còn nhớ rõ đã phân phó ai trông giữ Thược Dược Đài. Thược Dược Đài là cấm địa, lão nô cũng không dám tùy ý đi qua......" Ông ta run run rẩy rẩy nói.
"Tự sinh tự diệt? Ông có mấy lá gan mà dám để chủ tử tự sinh tự diệt?" Vương Nhất Bác cắn cắn răng hàm sau, "Trượng trách 40, phạt ông cay nghiệt."
Với một người gần 50 mà nói, 40 đại bản không chết cũng tàn phế.
Vương Nhất Bác tuy tính tình nóng nảy nhưng luôn luôn trạch tâm nhân hậu.
Kết quả này thật là ngoài dự đoán của ngoài dự đoán. Quản gia nằm liệt trên mặt đất, che mặt khóc, "Đại thiếu gia! Lão nô đã làm lụng vất vả mấy thập niên vì trong phủ từ trên xuống dưới......"
"Nhưng ông suýt giết chết một ca ca của ta. Ông nịnh hót, suýt nữa cắt đứt thủ túc của ta, 40 đại bản đã là niệm tình ông vất vả nửa đời. Nếu không có người thừa nhận, vậy bắt đầu từ ngày mai, mỗi người lãnh 50 đại bản. Cứ luân phiên mỗi ngày, cuối cùng sẽ bắt được." Vương Nhất Bác chơi nhẫn ngọc, "Đều giải tán đi. Giữ lại hai người tới chấp phạt."
Quản gia trong lòng rõ ràng. Đây chỉ là một mở đầu, dư nghiệt Tiêu thị e là sẽ quậy đến mức trong phủ không được yên bình.
5
Bữa tối qua đi, thừa dịp tối nay không gió, nhiệt lượng thừa trên mặt đất chưa tan, Vương Nhất Bác mang theo Tiêu Chiến đi dạo vườn.
Hắn vừa tản bộ ngắm hoa trên sân vắng, vừa dặn dò quy củ trong nhà, "Trong nhà chỉ có một đích tử là ta, còn lại đều là thứ tử, còn đều nhỏ tuổi hơn ngươi, bọn họ sẽ kính ngươi. Đích nữ cũng có một người, là tỷ tỷ ruột thịt cùng mẹ sinh ra của ta. Hiện giờ đã vào cung. Tỷ tỷ muội muội còn lại đều là thứ nữ, cũng nên kính ngươi. Còn các di nương liền càng không cần phải nói, tuy họ là trưởng bối, nhưng địa vị của ngươi vẫn ở trên họ. Chờ phụ thân trở về, ngươi liền có người phải sợ."
"Phụ thân có còn nhốt ta vào Thược Dược Đài không?"
"Sẽ không. Ông ấy dám nhốt ngươi về, ta liền mang trưởng tỷ của chúng ta ra đè ông ấy. Trưởng tỷ vào cung chính là quân, phụ thân là thần." Vương Nhất Bác bẻ hồng mai cho Tiêu Chiến.
Nhưng hai tay Tiêu Chiến bọc băng gạc dày, như móng thỏ cầm không được.
Vương Nhất Bác liền cài vào vạt áo trước của y, "Tay còn đau không?"
"Đau muốn chết~" Tiêu Chiến hơi chu miệng, trông dáng vẻ nhỏ cực kỳ ủy khuất. "Ban đêm vẫn để trong ngực ngươi sưởi ấm, trên người của ngươi nóng."
Đầu lưỡi đỉnh đỉnh má thịt, Vương Nhất Bác cười, hắn nhìn vẻ mặt vô tội của Tiêu Chiến, gắng gượng nghẹn về một câu thô tục. Thôi, ca ca này vẫn còn không hiểu gì, vô tâm trêu chọc người.
Dạo dạo, liền cách Thược Dược Đài không xa.
"Ta muốn vào xem, không biết sửa thành hình dáng ra sao." Tiêu Chiến ôm lấy cánh tay của Vương Nhất Bác đi vào trong.
"Được."
"Thược Dược Đài chờ tháng tư mới đẹp, khi đó hoa thược dược liền nở rực hết toàn bộ. Thược dược trắng giống hoa trên tay áo ngươi lắm."
"Đây là mẫu đơn trắng. Khi còn nhỏ theo a nương tiến cung thăm trưởng tỷ, Thái Hậu nói ta không tầm thường, giống mẫu đơn trắng trong vườn. Ban cho ta rất nhiều gấm mẫu đơn trắng. Sau này lại vì hiển lộ rõ vinh sủng nên trên y phục của ta phần lớn đều thêu mẫu đơn trắng." Vương Nhất Bác kéo kéo tay áo, "Ta giấu mẫu đơn trắng dưới ống tay áo để không bị người khác thấy. Không ngờ đôi mắt của ngươi tốt như vậy."
Mẫu đơn là vua hoa, còn thược dược chỉ đành phải làm tướng hoa. Một cái là Mẫu Đơn Cư, một cái là Thược Dược Đài. Cuối cùng đích thứ có khác.
Tiêu Chiến vuốt tay áo của Vương Nhất Bác nhìn một lúc, "Chờ tháng tư hoa thược dược nở, nhất định phải tới ngắm thược dược một chút. A nương của ta thích thược dược nhất, ta cũng thích thược dược nhất. a nương thích ta liền thích."
Vương Nhất Bác cười cười, "Vậy lần sau ta bảo tú nương đổi mẫu đơn trắng thành thược dược trắng. Ca ca thích, vậy ta cũng thích."
"Không biết phụ thân nghĩ thế nào." Ông coi mẫu đơn là vinh sủng, còn đích tử của ông lại vì nhi tử bị vứt bỏ của ông mà muốn mặc thược dược......
"Mẫu đơn và thược dược vốn có vẻ ngoài giống, nhìn không ra." Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, "Hai ta cũng hơi giống. Nhưng không thể nói giống chỗ nào."
Tiêu Chiến cười nhắc nhở hắn, "Bởi vì chúng ta cùng một cha a."
Nụ cười của Vương Nhất Bác cứng lại, ca ca của hắn ngây thơ hồn nhiên không biết thiệt hơn, còn chính mình lại bức bách y quấn lấy nhau với mình. Thật đúng là đê tiện đáng thẹn.
"Ngươi phát ngốc làm gì a?" Tiêu Chiến kéo hắn đi về phía trước, "Phía trước chính là hí đài. Khi ta còn nhỏ, nương của ta thường nhảy múa trên đó. Rất xinh đẹp."
Danh kỹ đệ nhất Thiên phủ thượng quốc, hơn 20 năm trước, thơ tình mà mấy tài tử đó đã viết cho nàng có thể chất một tòa đài cao. Lúc ấy cũng từng vì nàng, giấy quý Ba Thục. Phong tư ấy tất nhiên là không cần nói nhiều.
Từng màng sơn đỏ bong ra đã được sơn lại lần nữa, Tiêu Chiến vịn lan can leo lên. Vương Nhất Bác theo sát phía sau, sợ người lớn như Tiêu Chiến dập đầu té ngã.
Tiêu Chiến mặc hồng y mới cắt, hồng y bạch cầu, vạt áo trước cài một cành hồng mai. Xoay hai từ thanh ngạo và yêu diễm không liên quan vào nhau, lại hồn nhiên thiên thành.
Y giơ cao cánh tay xoay vài vòng giữa đài, hồng y tung bay, mũi giày như chuồn chuồn lướt nước. Quay đầu mỉm cười, nói, "Ta chỉ biết một chút."
Vương Nhất Bác thần hồn điên đảo, nửa ngày chỉ nói ra một câu, "Xinh đẹp."
"Nương ta còn đẹp hơn. Năm đó bà, nhảy nhảy......" Tiêu Chiến giẫm lên lan can, "Liền từ đây nhảy xuống." Nói xong làm ra tư thế nhảy xuống.
Vương Nhất Bác một bước chạy tới kéo y lại, "Nguy hiểm!" Lòng bàn tay của hắn bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng, cọ lên ống tay áo của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cười cười, trong mắt y lóe nước mắt, lại ra vẻ nhẹ nhàng, "Sau khi nương ta chết, ta liền chơi một mình. Không có ai làm bạn với ta, sau này ngươi đến đây tế điện a nương. Ta rất muốn nói chuyện với ngươi, nhưng lại không dám."
Vương Nhất Bác ánh mắt ảm đạm, "Nếu lúc ấy ta mang ngươi đi thì tốt rồi."
"Lúc ấy ngươi ở đây, ta liền trốn sau núi giả nhìn ngươi." Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác đi thẳng đến núi giả góc tây nam dưới đài.
Y hưng phấn kéo Vương Nhất Bác đi, hai người cùng nhau trốn sau núi giả.
Núi giả có rất nhiều lỗ hổng, Tiêu Chiến chỉ chỉ nói, "Nhìn thấy rất rõ nhỉ."
"Rõ." Vương Nhất Bác thở dài, "Rõ như vậy ta vẫn không phát hiện ra ngươi."
"Nói lên rằng ta trốn giỏi a. Hơn nữa sắc trời tối sầm, tựa như bây giờ. Ở sau núi giả làm gì cũng không bị phát hiện."
Vương Nhất Bác không biết có phải mình quá mức dâm tà hay không mà lại còn miên man bất định với những lời này. Hắn cười, "Thật sao?"
Hắn nhớ lời lang trung nói, đã gần bảy tám ngày không thâu hoan với Tiêu Chiến rồi.
"Cũng không hẳn." Tiêu Chiến cắn cắn môi, "Trước đây ta từng phát hiện chuyện rất kỳ quái."
"Chuyện kỳ quái gì?" Vương Nhất Bác đưa lỗ tai qua.
"Có một lần ta ra đây đi tiểu. Liền thấy nam nhân đưa cơm cho ta mang một nữ nhân về ở sau núi giả. Nam nhân kia cưỡi nữ nhân...... Ta cũng không thấy rõ lắm...... Sau đó......" Tiêu Chiến thả chậm tốc độ nói hạ thấp giọng, cánh môi lúc mở lúc khép, gần như sắp đụng đến tai Vương Nhất Bác, lại luôn như gần như xa, "Ta mơ thấy ngươi, ở trong mộng đè nặng ta cưỡi ta. Ta như bị bệnh, ra rất nhiều mồ hôi. Ta hơi sợ nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Vào buổi sáng, ta như sinh bệnh, quần ta ướt hết. Tháng chạp lúc rất lạnh, mơ thấy ngươi, ta liền không lạnh chút nào nữa."
Y cúi đầu nói lời nhỏ nhẹ, tiếng hít thở rất nhỏ, tiếng lấy hơi và hơi nóng giữa môi lưỡi mê người chui vào tai Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cảm giác mỗi một mạch máu đều tràn ngập máu nóng bỏng. Hắn mạnh mẽ vuốt ve eo Tiêu Chiến, chống Tiêu Chiến đè lên núi giả, "Ca ca, ngươi ép ta làm bậy.
🌺🦁🦊🌺
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro