Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61

🌸🦁🐱🌸

Dường như ông trời đặc biệt yêu thương đôi hữu tình sẽ trở thành thân thuộc này, ngày đại hỉ không gió không tuyết, mặt trời treo cao rực rỡ, thời tiết lúc ấm lúc lạnh, khí trời khó được tốt vậy.

Trong phủ Đoan Vương đầy người thân bằng hữu, sênh ca ầm ĩ, người đến đều là quan to hiển quý trong kinh thành, các hạ nhân không dám chậm trễ, đón khách nhân, đưa điểm tâm, mỗi người đều vội vàng chân chưa kịp chạm đất, gấp gáp đi lại trong sân, nha đầu gã sai vặt không cẩn thận đụng vào nhau liền la "Ai da, ai dô" trách nhau "Cẩn thận một chút a!"

Trên người Vương Nhất Bác mặc hỉ phục, anh khí bừng bừng, bạn tốt ngày xưa gặp lại hắn lần nữa, không thể nói rõ là thay đổi ở đâu nhưng lại đều cảm thấy hắn khác với trước kia.

Trải qua những điều đó, tang thương lệ khí lại không lưu lại trên người hắn, ngược lại khiến hắn thoạt nhìn càng thêm ổn trọng nhu hòa, hắn trò chuyện vui vẻ cùng bạn bè, tuổi lớn tự nhiên tính tình cũng thay đổi.

Thật ra hắn hóa thành mưa chẳng qua là vì gặp được một ngọn gió xuân.

------

Trong tiếng ầm ĩ, quan tư lễ đến vị trí trước đường, cao giọng nói: "Mời tân nhân ——" nói xong, mọi người đều cùng nhau đưa mắt nhìn ngoài hỉ đường, tiếng cười vui, tiếng ồn ào vang lên từng trận.

Khách khứa và bạn bè vây quanh hai bên đình viện, chừa ra một đường ở giữa, Vương Nhất Bác đứng trước đường, nắm tơ lụa đỏ thẫm trong tay, mắt nhìn khắp viện tử, chờ đợi người đến nắm nó cùng mình.

Các nha đầu bưng năm cốc ngụ ý cát tường, tung cánh hoa đỏ tươi lên không trung, sau đó liền thấy Bội Cô trang điểm thành bộ dáng hỉ nương xa xa quát một tiếng: "Tân nhân đến ——"

Tiếp theo, Tiêu Chiến liền xuất hiện giữa hạ nhân vây quanh.

Y mặc một thân giá y do Vương Nhất Bác tự tay làm, y mặc hai lần vì hắn. Lần trước, Tiêu Chiến dùng một thân đau xót, tim y gần như bị đào ra nghiền nát, mà lúc này đây, hắn đã tìm lại trái tim hoàn hoàn chỉnh chỉnh về cho y rồi.

Y từ trong đám người đi về phía Vương Nhất Bác, tản bộ chầm chậm, đào yêu cười nhạt, y cười lên, tiếng động lớn tiếng quát bên tai bỗng nhiên liền trở nên mơ hồ không rõ, tất cả hoa rơi đầy trời đều thất sắc.

Vương Nhất Bác nhìn người trong lòng mình, đáy mắt đong đầy nhu tình cả đời.

Xuyên qua đình viện, Tiêu Chiến đứng yên bên cạnh hắn, hai người nhìn nhau cười, y nhận một đầu khác của lụa đỏ trong tay Vương Nhất Bác, cùng hắn bước qua cao hạm, vào đường.

"Giờ lành đã đến, hành lễ ——" dưới sự chỉ dẫn của quan tư lễ, hai người quỳ gối ngay ngắn dưới chính đường.

Thiên địa vi đại, thứ chi vi quân, tái vi thân. Trên đường là Nhị hoàng tử, Chử tướng quân, Tiêu đại nhân lần lượt ngồi, đầy mặt đều là vui vẻ.

Quan tư lễ cao giọng mở miệng:

"Nhất bái thiên địa ——"

Hai người quỳ uốn gối, cùng nhau dập đầu trên mặt đất, nhất bái tạ trời xanh, khấu hậu thổ, để ta may mắn gặp được người giữa thiên sơn vạn thủy.

"Nhị bái cao đường ——"

Lại bái, cảm tạ người thân nhất vẫn còn sống, làm nhân chứng cho ước hẹn chung thân của hai người chúng ta.

"Phu thê giao bái ——"

Tam bái, người mà ta muốn cảm ơn nhất là người, yêu hận đã qua tan thành mây khói, quỳ nhập bùn đất, ta có được người sẽ không bao giờ buông tay, cuộc đời này không còn cầu gì khác.

Hai người khom nửa người, tương đối hoàn thành một bái cuối cùng, lại ngẩng đầu, cả sảnh đường đều là tiếng hoan hô cười nói của khách khứa và bạn bè, chân mày hạnh phúc chỉ có hai người bọn họ, nước mắt thấm ướt lúm đồng tiền, nhìn nhau, trong mắt rưng rưng, ánh lên dáng hình của người yêu.

Người và ta đến tận đây, không cần nhiều lời, cảm ơn người yêu ta, cảm ơn người.

"Phu thê kết thúc buổi lễ ——"

Được rồi, tương lai dù có ngàn dặm đường, dù có nhiều đau khổ, ta cũng không sợ gì hết.

-------

Thê Ngô Các, màn đêm xuân.

Trong đầu Tiêu Chiến loé lên hình ảnh bái đường hôm nay, trên mặt không giấu được ý cười.

Vương Nhất Bác, chúng ta thành thân rồi, chàng có vui không?

Ta... rất vui.

Sau này, mỗi khắc chúng ta đều đừng tách ra nữa.

Y nhớ nhung Vương Nhất Bác trong lòng, hận không thể lập tức gặp nhau nhưng lại phải an tĩnh ngồi bên giường chờ hắn, hôm nay có rất nhiều khách quý đến, đường đường là Đoan Vương, lễ nghĩa không thể không chu toàn, nghĩ đến nhất định phải thêm mấy canh giờ nữa hắn mới có thể trở về.

Lại không đoán được, mới vừa vào đêm hắn liền trở lại, trên người mang theo chút mùi rượu, không nặng, nhìn dáng vẻ là cố tình không uống nhiều, sau khi vào cửa liền đứng bên ngoài giường thơm, không nói một câu, chỉ si ngốc ngắm nhìn Tiêu Chiến.

Tuy nói là đêm động phòng hoa chúc nhưng hai người đã sớm làm hết những chuyện nên làm rồi, Tiêu Chiến cũng không hiểu sao chỉ bị Vương Nhất Bác nhìn một cái, y cần gì phải ngượng ngùng như thế. Tránh khỏi ánh mắt của hắn, Tiêu Chiến ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Sao về sớm như vậy? Đã tiễn hết khách nhân đi rồi sao?"

"Đi rồi." Vương Nhất Bác ngồi vào bên cạnh bàn, rót hai ly rượu hợp cẩn mà hạ nhân đã chuẩn bị sẵn, cười ngoéo tay một cái với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đỏ mặt đứng lên từ mép giường, đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, vốn định ngồi lên ghế gỗ bên cạnh hắn nhưng người còn chưa kịp ngồi xuống liền bị hắn kéo vào lòng một phát, ngồi lên đùi hắn.

"Nhớ em."

"Ây......" Tiêu Chiến nũng nịu dịu dàng giáo huấn hắn: "Rượu hợp cẩn rất quan trọng, chàng đừng càn quấy."

"Được." Vương Nhất Bác ôn nhu đáp, đưa cho y một ly trong đó.

Tiêu Chiến nhận ly rượu, ngoài miệng trách hắn nhưng thực tế lại dựa theo ý hắn, thành thành thật thật ngồi ổn trong lòng hắn, chủ động khoác tay cùng hắn uống rượu giao bôi.

Vị cay khiến y nhíu mày không ngừng, le đầu lưỡi phấn hồng, ghét bỏ mà dùng tay quạt gió. Vương Nhất Bác bị y chọc cười, "Uống không ngon sao?"

Tiêu Chiến nhăn mũi, khó xử gật đầu. Từ trước đến nay y đều không uống rượu, nào chịu được hương vị này, lần đầu tiên uống rượu liền uống mạnh như vậy, tuy nói chỉ là một chén nhỏ nhưng khí nóng đã leo lên mặt, trên người cũng nóng lên không ngừng.

Sao lại giống con thỏ nhỏ dễ bị ăn hiếp như vậy, thật sự đáng yêu.

Vương Nhất Bác nhận ly không trong tay y đặt sang một bên, duỗi đầu lưỡi liếm sạch rượu dính bên khóe môi y, làn môi ấm áp của Tiêu Chiến dính ánh nước đầm đìa, mềm mềm ngứa ngứa, y khó nhịn thở khẽ vài tiếng, ôm chặt cổ Vương Nhất Bác, hơi hơi mở miệng, cố ý cho hắn xem đầu lưỡi thịt mum múp của mình, "Nhất Bác, hôn ta đi."

Theo như mọi khi mà nói, Vương Nhất Bác hưởng thụ nhất là Tiêu Chiến làm nũng nhưng câu này vừa nói xong, nháy mắt Vương Nhất Bác lại thu hồi ý cười, cổ tay mạnh mẽ siết chặt eo y, dường như không vui mà ôm sát người vào lòng mình, "Em gọi ta là gì?" Hiển nhiên, thời khắc đêm xuân hắn rất bất mãn khi Tiêu Chiến gọi thẳng tên hắn.

Dĩ nhiên Tiêu Chiến biết hắn muốn nghe gì, đôi mắt xoay chuyển, không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên cười gian xảo với hắn, đảo khách thành chủ mà ôm hắn càng chặt hơn, "Chàng muốn ta gọi là gì?"

Vương Nhất Bác nhướng mày nhìn y, "Tự mình nghĩ,"

"Ừm..." Tiêu Chiến ra vẻ tự hỏi, lát sau mới nói với hắn: "Vậy chàng giúp ta một chuyện gấp, muốn nghe cái gì ta đều nói cho chàng nghe."

"Gấp cái gì?"

Tiêu Chiến không biết có phải cảm giác say bốc lên rồi không mà dáng vẻ nói chuyện càng thêm phóng túng, hơi hơi nghiêng đầu, hơi thở nóng rực ập vào bên tai Vương Nhất Bác, "Ta nóng quá, chàng giúp ta cởi áo được không?"

Y nói... cái gì?

Sắc mặt Vương Nhất Bác nháy mắt thay đổi, gần đây Tiêu Chiến càng thêm phóng túng, trên giường sẽ chủ động cầu hoan còn chưa tính, dâm từ lãng ngữ cũng càng nói càng thuận, bắt đầu khiêu khích người cương, quả thật là ngay cả người sống cũng không lưu lại.

Vạn loại nhu tình bị trêu chọc thành điên loạn, Vương Nhất Bác mở miệng mắng một câu thô tục, sau đó nâng người Tiêu Chiến lên một phát, ôm y lên giường.

Màn lụa đỏ thẫm che đi phong cảnh trên giường, Vương Nhất Bác trên cao nhìn xuống, như dã thú chuẩn bị ăn thịt, con ngươi bình tĩnh, dứt khoát lột giá y của Tiêu Chiến ra, "Gọi ta là gì?"

Thân thể trắng nõn nằm trên đệm mềm đỏ rực, Tiêu Chiến giống như nai con bị bắt ăn, trong vô tội mang theo hoảng sợ. Nhưng nhìn kỹ lại liền biết dáng vẻ này của y là giả bộ, mắt thấy đối phương phát cuồng vì mình, rõ ràng là cực kỳ đắc ý.

Y nằm dưới người Vương Nhất Bác, cánh tay chống thân thể, nâng mũi chân mảnh khảnh lên, nhẹ nhàng chạm vào Vương Nhất Bác, dùng âm thanh hầu như không thể nghe được mà gọi hắn: "Phu quân......"

Động tác lẳng lơ như vậy, biểu cảm phóng đãng như vậy, tất nhiên Vương Nhất Bác không thể chịu nổi, lúc trước Tiêu Chiến chỉ cười với hắn một cái hắn đã hoan thiên hỉ địa, hiện giờ không mảnh vải che thân nằm ở đây lả lơi đưa tình với hắn, muốn hắn làm sao mới có thể không sụp đổ đây?

Mà trừ những điều này ra, thứ khiến Vương Nhất Bác không thể rời mắt được là bên hông y treo một sợi Hồng Yêu Liên, sợi thừng nhung tinh tế, bên trên rũ xuống lông vũ và chuông nhỏ, bộ dáng nghịch ngợm lại đáng yêu, chuông nhỏ kia rũ trên mông thịt đẫy đà của Tiêu Chiến, sắc tình hết chịu nổi.

Vương Nhất Bác nhìn y đeo vật nhỏ này như là bị người chuốc rượu, đầu óc choáng váng trầm trầm, huyệt thái dương nhảy thình thịch.

Hắn nghe thấy giọng nói ngượng ngùng của Tiêu Chiến hỏi hắn: "Ta đẹp sao......"

Tiêu Chiến, nếu em muốn chơi, ta liền chơi cùng em.

"Em nói xem," Vương Nhất Bác hoàn toàn ném mất thần chí, nâng Tiêu Chiến xuống giường, ấn y đến trước gương đồng, hung hung dữ nói: "Đẹp hay không đẹp, chính em nhìn một cái."

Nếu bàn về hạ lưu, suy cho cùng Tiêu Chiến vẫn không bằng Vương Nhất Bác, y thấy thân thể trần trụi của mình trong gương, phía trên treo vật nhỏ dâm loạn, nhìn một cái liền ngượng ngùng không dám nhìn thêm lần thứ hai, lừa mình dối người mà cúi thấp đầu, dường như chính y không nhìn thấy người tốn tâm tư câu dẫn Vương Nhất Bác kia không phải là y.

"Bây giờ lại biết xấu hổ sao?"

"Ưm ——" Tiêu Chiến khó chịu nổi khẽ than một tiếng, "Lớn quá......"

"Lớn thành như vậy trách ai?" Một tay Vương Nhất Bác vòng lên phía trước, nắm cằm Tiêu Chiến ép y nhìn vào gương, "Hồn đều bị em câu mất còn hỏi ta đẹp hay không," Tay kia của Vương Nhất Bác xoa hai cánh mông thịt phì nộn kia của y đến thay đổi hình dạng, lòng bàn tay nắm cũng nắm không được, bên trên đều là dấu tay hồng hồng của hắn.

Tay Tiêu Chiến vịn án đài, nhục huyệt gian nan ăn hết vật thô tráng đã có chút dọa người kia, phía sau là cơ bụng rắn chắc của hắn không ngừng đánh vào mông thịt của y, trên eo treo chuông nhỏ, lúc đong đưa không ngừng phát ra tiếng giòn vang lả lướt.

"Không được nhắm mắt, nhìn thật kỹ xem phu quân yêu em như thế nào."

Tiêu Chiến mở mắt nhìn hình ảnh mình bị Vương Nhất Bác xâm chiếm, trong lòng đặc biệt cảm thấy thẹn.

Mà loại cảm xúc không biết xấu hổ như vậy khiến giác quan cả người y phóng đại lại phóng đại, vật giữa hai chân phồng thành đỏ thẫm, lúc Vương Nhất Bác đỉnh lộng mà đong đưa dâm mĩ theo, đằng trước run run rẩy rẩy phun dâm thủy, khát cầu âu yếm.

"Nhất Bác, phía trước... phía trước cũng muốn..." Y kéo tay Vương Nhất Bác xuống giữa hai chân mình.

"Gọi là gì?"

"Phu... Phu quân..."

"Lớn tiếng chút,"

"Phu quân ——"

Vương Nhất Bác được y gọi mà da đầu tê dại, một bên cắm hậu huyệt y, một bên dùng tay an ủi phía trước giúp y, chỉ mới chịu đựng một lát thì Tiêu Chiến đã bắt đầu run rẩy không ngừng, sau đó là khóc kêu tiết thân.

Lúc cao trào, miệng huyệt vừa mở vừa hút, hút chặt vật của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác bị y hút đến mức suýt nữa cũng giao nộp vũ khí, hít sâu vài cái mới nhịn xuống không bắn.

"Thoải mái như vậy?" Hắn nhéo cằm Tiêu Chiến trêu đùa y, duỗi đầu lưỡi liếm sạch nước mắt bên khóe mắt y.

Thân thể Tiêu Chiến mềm oặt, suy yếu mà nuốt nuốt nước miếng, quay đầu lại cười với hắn, "Thoải mái, phu quân nhà ta... thật lợi hại..."

"Em......" Ca ca này rốt cuộc là học hư khi ở bên hắn hay là trước kia đã thâm tàng bất lộ? Sao bắt đầu câu dẫn người càng ngày càng thêm làm càn như vậy?

Dục hỏa của Vương Nhất Bác lại bốc cháy hừng hực, chặn ngang bế người lên, thả lại lên trên giường, bẻ đùi y ra cắm dương vật dưới thân vào lần nữa.

"Ca ca tốt, chắc đêm nay em phải vất vả suốt đêm rồi."

Tiêu Chiến nở nụ cười xinh đẹp, dùng chân câu eo hắn, tùy hắn vui vẻ làm bậy, một chữ 'không' cũng không nỡ nói.

Chàng muốn làm gì thì làm đi, ta luôn cảm thấy yêu chàng như thế nào cũng đều không đủ, không biết làm sao mới đối tốt với chàng nhất, vậy chi bằng làm hết chuyện diễm tình cùng chàng trước đi.

Những thứ khác, tương lai còn dài a.

🌸🦁🐱🌸

Thành hôn rồi ~ *tung bông tung hoa* ♡(> ਊ <)♡

Các đồng râm thoả mãn chưa nè 😌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro