Chương 57
🌸🦁🐱🌸
Hơi thở nóng rực phả vào chiếc cổ nhạy cảm của Vương Nhất Bác, dục vọng lấp đầy lý trí, hắn không chịu nổi nữa, rầm một tiếng, bọt nước văng đầy đất, hắn nâng mông thịt của Tiêu Chiến lên, ôm người bước ra khỏi thùng tắm đi về phía giường.
Chỉ cách vài bước đường nhưng Tiêu Chiến lại không nỡ buông môi hắn ra, ôm cổ hắn không ngừng đòi hắn hôn, dường như y mới là người khát cầu an ủi.
"Lạnh......" Vết nước trên người còn chưa kịp lau khô, bệnh tình của Tiêu Chiến còn chưa lành, dính khí lạnh mà run lập cập.
Vương Nhất Bác vội vàng ôm chặt y, bọc chăn kín mít rồi cúi đầu hôn y.
Một đôi thân thể động tình dần dần ấm lên, Tiêu Chiến ngước cằm đưa cổ cùng ngực của mình về phía trước, thúc giục Vương Nhất Bác tới hôn y, dưới chăn, đôi chân không đứng đắn cũng đã sớm quấn lấy eo Vương Nhất Bác, cọ tới cọ lui vào cơ mông săn chắc của hắn.
So với liều mạng phóng thích dục vọng, Vương Nhất Bác càng được thỏa mãn ham muốn hơn khi ôm hôn y, Tiêu Chiến lại không kịp đợi thêm nhiều tiền diễn, một bên híp mắt đáp lại hắn triền miên, một bên đưa tay xuống dưới gối vội vàng sờ loạn.
Y nhớ rõ lúc trước y đã để hương cao ở đây.
Nhưng y còn chưa kịp sờ đến đồ vật thì cổ tay đã bị Vương Nhất Bác đè lại, cắn dái tai y hỏi y: "Sao lại gấp như vậy?"
Tiêu Chiến bị hỏi mà đỏ mặt, xấu hổ thì xấu hổ nhưng vẫn nói ra lời trong lòng với hắn: "Ta đợi đã lâu......" Ta muốn không có khúc mắc, tâm ý tương thông mà làm chuyện này cùng chàng.
"Đợi đã lâu?" Vương Nhất Bác hỏi.
Tiêu Chiến ngượng ngùng nhìn thẳng hắn, giải thích: "Phải, từ rất sớm trước kia, ta đã muốn... muốn cho chàng..."
Từ rất sớm trước kia là khi nào?
Khi hắn tìm được đường sống trong chỗ chết? Khi đồng ý sắc phong cho y làm chính phi? Khi tranh giành tình cảm với Dung Dữ? Hay là lần đầu tiên vẽ tranh giúp hắn?
Từ khi nào Tiêu Chiến nguyện tiếp nhận hắn?
Vương Nhất Bác lội ngược dòng dọc theo quỹ tích bọn họ ở chung, mỗi một chuyện đều như dấu ấn khắc sâu vào lòng, hắn nhớ lại những điều này, cảm thấy đều phải, lại cảm thấy đều không phải.
Sau đó, hắn rút ra được một kết luận khiến hắn không biết nên cao hứng hay nên khó chịu ——Tiêu Chiến là người có cốt khí như vậy sẽ không đưa ra quyết định mà y chưa cân nhắc kỹ, cho nên vào thời khắc khi y đáp ứng việc hôn nhân này đã nói lên rằng y đã thử tiếp nhận hắn.
Đêm tân hôn, nếu hắn không dùng thủ đoạn hoang đường làm bậy như vậy khiến y nóng giận, vậy khi đó Tiêu Chiến đã nguyện cho hắn tất cả rồi.
Vương Nhất Bác vuốt mặt Tiêu Chiến, ảo não nói: "Đều do ta không tốt, không hiểu lòng ca ca."
Tiêu Chiến lắc đầu cười vói hắn, "Chàng cực kỳ tốt, là ta không... ưm..."
Tâm ý giữa bọn họ không cần giải thích thêm bất kỳ cái gì. Vương Nhất Bác hôn y một lần nữa, độ ấm trong chăn càng tăng cao, giữa hơi thở dốc dính nhớp, hắn dùng giọng nói tràn ngập tình dục nói với Tiêu Chiến: "Bồi thường cho em được không?"
Làn da cả người Tiêu Chiến bắt đầu nóng lên, lông mi rũ xuống rào rào run rẩy, một từ "Được" hóa thành cánh tay ôm thật chặt.
Hương cao mà Tiêu Chiến sờ không thấy đã bị Vương Nhất Bác mò ra, nắm chặt đồ vật trong tay, hắn vỗ vỗ đùi Tiêu Chiến, "Ca ca, nằm úp sấp."
Lời còn chưa nói rõ, Tiêu Chiến cũng đã hiểu Vương Nhất Bác đây là muốn làm gì, gương mặt đỏ bừng, xoay người nằm lên chăn đệm mềm mại.
Vết roi trên lưng y vẫn chưa biến mất, mấy vết đỏ thẫm đặc biệt chói mắt, Vương Nhất Bác nhìn mà ngực đau đớn một trận, hắn khẽ dán môi vào vết roi, không nói một lời.
Tiêu Chiến cảm nhận được hô hấp hỗn loạn của hắn, biết hắn đau lòng cho mình, hơi hơi nghiêng đầu trấn an hắn: "Ta không đau..."
Nụ hôn triền miên theo vết thương lan tràn xuống phía dưới, hôn qua sống lưng, hôn qua hõm eo, hôn lên bờ mông căng tròn đầy đặn.
Mông thịt non mềm như quả đào mật thơm ngon đầy nước khiến người ta thèm ăn vô cùng, Vương Nhất Bác cũng không biết mình nghĩ gì, ma xui quỷ khiến mà cắn lên trên một cái.
Cắn không sâu, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy vừa ngứa vừa tê, hơi thở nóng bỏng đập vào chỗ bí mật mà bình thường không ai thấy, xúc cảm quá kích thích khiến dương vật bên dưới lại căng đau vài phần.
Sau đó tiếng rên rỉ êm tai liền không ngừng tràn ra từ trong miệng y.
"Nâng cao lên một chút." Đầu ngón tay của Vương Nhất Bác dính hương cao, giọng nói đặc biệt thản nhiên, như hạ một mệnh lệnh bình thường.
Lúc này hắn đau lòng áp chế dục vọng, nhớ tới lúc trước việc chăn gối không biết nặng nhẹ như vậy liền cảm thấy mình như cầm thú.
Bây giờ Tiêu Chiến lại không có tâm tư nhớ lại mấy gút mắt lúc trước, tư thế cảm thấy thẹn như vậy, để lộ bộ vị tư mật cho người khác xem, dù là Vương Nhất Bác đã thân mật đến tận đây nhưng y vẫn cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Rối rắm một lát mới khuỵu gối quỳ xuống.
Eo nhỏ uốn cong lõm xuống thật thấp, cái mông tròn trịa nhếch lên, dưới ánh nến, miệng huyệt hồng nhuận đóng chặt, thẹn thùng như chủ nhân của nó.
Vương Nhất Bác nhìn người ngoan ngoãn quỳ bò trước mắt, thần chí mơ hồ thành một đoàn.
Khi ở bên ngoài, Tiêu Chiến sắc bén quả quyết như vậy, bảo hộ hắn phía sau người, đứng ra làm dũng sĩ của hắn nhưng ở nơi chỉ có hai người bọn họ, Tiêu Chiến rất ngoan, dịu dàng ngượng ngùng như tiểu cô nương, mặc hắn đùa nghịch, mặc hắn quyết định.
Hắn dùng đầu ngón tay thoa hương cao lên miệng huyệt của Tiêu Chiến, vừa mới chạm vào, Tiêu Chiến liền theo bản năng kẹp chặt mông thịt.
"Làm sao vậy?" Vương Nhất Bác duỗi đầu nhìn y một cái, thấy sắc mặt y đỏ đến sắp rỉ máu, hỏi y: "Thẹn thùng?"
Tiêu Chiến không nói lời nào, đâu chỉ thẹn thùng, quả thật là sắp mắc cỡ muốn chết rồi.
Quỳ cho hắn xem không che lấp chút nào như vậy, nào còn có nửa phần liêm sỉ đáng nói?
Thấy dáng vẻ y như vậy, Vương Nhất Bác rốt cuộc nở nụ cười, một tay đem ngón trỏ luồn vào chậm rãi, một tay kia tiến lên ôm y, vừa giúp y thả lỏng miệng huyệt vừa hỏi: "Thẹn thùng cái gì, ca ca đã quên lúc trước câu dẫn ta thế nào rồi sao?"
Khớp xương thô dài quấy trong nhục huyệt của Tiêu Chiến, dị vật xâm lấn càng phóng đại cảm giác thẹn gấp mấy lần, Tiêu Chiến nắm chặt đệm giường, thấp giọng giải thích: "Khi đó, ta......"
"Khi đó lá gan của em lại rất lớn." Vương Nhất Bác cướp lời y.
Ngay sau đó, Vương Nhất Bác dễ dàng tìm được chỗ mẫn cảm trong cơ thể, ấn nơi đó đánh hai vòng, Tiêu Chiến liền chịu không nổi mà lõm eo xuống càng thấp, vừa tê vừa mềm mà kêu một tiếng, "Ưm ——"
"Thật là êm tai."
Vương Nhất Bác thử thăm dò mà thêm từng ngón từng ngón tay vào, Tiêu Chiến khó nhịn uốn éo người, thịt chỗ nếp uốn dần dần mềm xốp, đằng trước dâm thủy cũng theo lỗ tinh chảy ra bên ngoài không ngừng.
Khoái cảm càng thêm rõ ràng, y rên rỉ mềm mại, một tiếng lại tiếp một tiếng, thật sự chịu không nổi liền xoay tay lại ôm cổ Vương Nhất Bác, mang theo chút ý cầu xin nói với hắn: "Nhất Bác, vào đi......"
"Lại chờ thêm một chút." Vương Nhất Bác hôn y trấn an, ngón tay không ngừng ra vào trong cơ thể y, xoa cửa vào kia càng thêm thả lỏng.
Vật giữa hai chân của chính hắn cũng đã căng đến phát đau, kinh mạch dữ tợn trên cán bùng nổ, nhìn Tiêu Chiến như vậy, vật trống rỗng cũng muốn nhảy lên vài cái nhưng hắn vẫn nhẫn nại nói với Tiêu Chiến: "Không chuẩn bị tốt, lát nữa em lại đau."
Tiêu Chiến biết y đang đau lòng cho mình, cắn môi lại nhịn một lát, sau đó cuối cùng ngón tay của Vương Nhất Bác cũng rút ra, mang theo nhè nhẹ từng đợt từng đợt dịch nhầy sáng trong, đỡ vật kia còn chưa kịp đưa vào thì Tiêu Chiến đã đột nhiên xoay người, nhào lên cưỡi ngồi trên người Vương Nhất Bác.
Duỗi tay xuống phía dưới tìm được dương vật nóng bỏng giữa hai chân Vương Nhất Bác, từng tấc từng tấc, dùng cơ thể mình nuốt vào.
Lần này khuếch trương rất đầy đủ, Tiêu Chiến không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy sau khi ăn toàn bộ, mỗi một khe hở trong cơ thể đều như bị lấp đầy, căng vô cùng, bên trong đường đi bị đè ép chặt chẽ, ép tới cả người y đều phát ngứa.
Y khó có thể tự kiềm chế mà bắt đầu lắc lắc eo mông, di chuyển lên xuống. Từ chậm đến gấp, hậu huyệt chậm rãi thích ứng với kích cỡ, lại nhìn Vương Nhất Bác chăm chú, nhìn đến trong đôi mắt sáng như sao của hắn viết hết tham si.
Ca ca của hắn, đẹp quá.
Dục vọng ẩn nhẫn quá lâu cuối cùng cũng trút xuống cuồn cuộn, hắn bóp eo Tiêu Chiến, đỉnh lộng lên trên từ cạn đến sâu, mỗi một lần đều cố tình nghiền qua nơi tuyệt vời trong cơ thể y, Tiêu Chiến có vóc người xấp xỉ với hắn nhưng giờ phút này lại giống như rối gỗ dễ dàng bị hắn thưởng thức trong tay, tiếng kêu thoải mái liền biến thành khóc nức nở, không phải thật sự muốn khóc, là khoái cảm càng tích càng nặng, trước khi được phóng thích thì không có cách phát tiết nào khác.
"Nằm xuống." Sợ thân thể gầy yếu của Tiêu Chiến di chuyển ở trên vất vả, Vương Nhất Bác nâng lưng y để y nằm thẳng trên giường, chân cong treo trên cánh tay hắn, lúc va chạm mắt cá chân Tiêu Chiến bất lực lắc tới lắc lui.
"Đau hay không?" Mồ hôi của Vương Nhất Bác theo sợi tóc nhỏ giọt lên ngực y.
Tiêu Chiến lắc đầu ra sức đẩy eo lên trên, "Dùng sức một chút... Nơi đó thật thoải mái..."
"Ca ca......"
Mỹ nhân ôn nhu hương là cảng tránh gió của anh hùng.
Tuy với thiên hạ này mà nói, Vương Nhất Bác không coi là anh hùng gì.
Nhưng vậy thì đã sao, việc xưa nay cuối cùng cũng như trò cười, để ta làm người nhu nhược, ở trong lòng em sống mơ mơ màng màng cả đời này đi.
------
Ngày thứ hai sau khi Vương Nhất Bác tỉnh lại, ngoài cửa sổ có tuyết trắng bay.
Bên cạnh người trống không, Tiêu Chiến đã không ở trên giường, hắn vội vã ngồi dậy, chưa kịp xuống giường tìm người thì Tiêu Chiến đã đẩy cửa đi vào, trong tay bưng một mâm đồ ăn, bên trên đặt cháo trắng và mấy đĩa thức ăn, cong mắt cười với Vương Nhất Bác, "Chàng tỉnh rồi."
Y ngồi bên giường, duỗi tay giúp Vương Nhất Bác sửa sửa lại đầu tóc rối loạn khi ngủ, "Lần đầu tiên xuống bếp, không biết hương vị thế nào, lúc chàng ăn không được chê ta nha."
Vương Nhất Bác sửng sốt một hồi mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nhẹ nhàng cười, ôm người vào ngực, "Ca ca thật tốt." Nghĩ đến, mặc dù thân phận địa vị không cao như hắn nhưng Tiêu Chiến cũng là công tử thế gia lớn lên trong cẩm y ngọc thực, hiện giờ Vương phủ này ngay cả một hạ nhân cũng không có, thế nhưng y lại nguyện tự tay làm những việc này cho hắn.
Tiêu Chiến vỗ vỗ lưng hắn, "Đứng lên dùng cơm đi, lát nữa sẽ lạnh."
Vương Nhất Bác không vội đứng lên mà là trực tiếp đè y lên giường, làm nũng nói với y: "Cho ta ôm một lát." Cái đè này không hề gì nhưng lúc Tiêu Chiến ngã xuống liền ai da hai tiếng, oán giận nói: "Chàng nhẹ chút......"
"Làm sao vậy?"
Còn có thể làm sao nữa, tối hôm qua lăn lộn thành cái dạng gì không nhớ rõ sao, bây giờ mỗi một tấc bắp thịt trên eo và đùi y đều đau nhức vô cùng.
Đau thì đau nhưng Tiêu Chiến không có mặt mũi nào nói thẳng với hắn, dù sao cũng là do mình cho phép để người ta muốn làm như thế nào thì làm, con sói này đói khát quá lâu như vậy, nào còn khống chế nổi. Y lắc đầu với Vương Nhất Bác, "Không làm sao cả......"
Vương Nhất Bác hiểu rõ mà cười, hỏi y: "Eo đau sao?" Sau đó không đợi y trả lời liền đặt tay lên eo y, nhẹ nhàng xoa bóp cho y. Hắn xoa đến thoải mái, Tiêu Chiến liền thành thành thật thật ôm hắn bất động.
Vương Nhất Bác thấy bộ dáng y ngoan ngoãn, thật sự rất thích, dù trong lòng vẫn có tâm tư trầm trọng đè nặng nhưng có Tiêu Chiến ở đây, hắn vẫn an tâm, vì thế ý xấu mà ấn eo y một cái, cười nhạt nói: "Ta lợi hại không?"
Tiêu Chiến bị ấn vừa đau vừa ngứa, oán trách trừng mắt liếc hắn một cái, "Mỏi quá... Đừng ấn nơi đó..."
"Được, vậy em mau nói, ta lợi hại hay không?" Người này a, chỉ cần ở trước mặt y thì vĩnh viễn ấu trĩ như vậy, Tiêu Chiến bất đắc dĩ nói: "Lợi hại, chàng lợi hại nhất......"
"Ai lợi hại nhất? Tiêu Chiến, em nói, ta là ai?"
Hắn muốn nghe cái gì, trong lòng Tiêu Chiến biết rõ. Ngày ấy cản xe ngựa của hắn trong tuyết, đúng là chính miệng Tiêu Chiến đã thừa nhận hắn là phu quân, nhưng hôm nay hai người thân mật tương đối, xưng hô xấu hổ như vậy, y cũng là nam tử, làm sao cũng ngượng ngùng gọi ra khỏi miệng.
"Chàng là......" Y xấu hổ, nửa câu còn chưa nói xong thì Vương Nhất Bác đã mở miệng trước: "Thành hôn đi."
Hắn tựa đầu vào cổ Tiêu Chiến, lúc nói chuyện có chút mệt mỏi, "Ca ca, chúng ta thành hôn đi."
Tiêu Chiến do dự nửa ngày mới hỏi hắn: "Bây giờ sao?"
Nên vui vẻ mới phải, y mong chuyện này đã bao lâu. Nhưng lúc này, trên người Vương Nhất Bác gánh quá nhiều chuyện thương tâm, loại thời điểm này, làm sao y dám nhắc chuyện thành hôn.
"Ừm." Vương Nhất Bác ôm chặt y, khàn giọng nói: "Nhưng sẽ ủy khuất em, hiện giờ em và ta có thể bái cũng chỉ có thiên địa, không có cao đường, ta không cho em được phong quang gì, có thể ngay cả khách khứa cũng không mời đến được một người... Em, nguyện ý sao?"
(Phong quang 风光: quang cảnh náo nhiệt, nở mày nở mặt.)
Lòng Tiêu Chiến chua xót vô cùng, cho đến bây giờ, Vương Nhất Bác vẫn luôn lo lắng có khiến y ủy khuất hay không.
Y khẽ thở dài một hơi, vuốt vuốt sống lưng của Vương Nhất Bác, từ từ nở nụ cười.
Sao lại ủy khuất đây, ta không ủy khuất chút nào hết, ta không cần những thứ mà chàng nói đó, ta sơn xuyên phong tuyết, nhật nguyệt tinh thần, không có chỗ nào mà không phải là chàng.
"Nguyện ý, đương nhiên ta nguyện ý."
🌸🦁🐱🌸
Chúc các đồng râm 627 muộn vui vẻ bằng một bữa thịt thơm thơm nà ~ 😂😂😂
Mạng dạo này yếu quá mn ơi, load không nổi... OTZ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro