Chương 53
🌸🦁🐱🌸
"Được." Một tiếng ra lệnh dịu dịu dàng dàng này của Tiêu Chiến còn có hiệu quả hơn hoàng huynh hạ thánh chỉ lúc trước, Vương Nhất Bác không do dự chút nào liền nhanh chóng đi tới nhận chén thuốc trong tay y, rõ ràng lòng bàn tay của mình cũng bị thương nhưng lại hoàn toàn không thèm để ý, thổi nguội thuốc rồi đút cho Tiêu Chiến uống từng chút từng chút, bộ dáng săn sóc kia phải nói là không coi ai ra gì.
"Có đắng không?" Hắn hỏi Tiêu Chiến.
Dáng vẻ của Tiêu Chiến vô cùng ngoan ngoãn, cười nhẹ với hắn, sau đó lắc đầu. Không đắng.
Y nói không đắng nhưng Vương Nhất Bác lại thấy rõ ràng lúc y nuốt xuống đều nhăn mày.
Còn mạnh miệng với ta? Hắn thương tiếc sờ sờ mặt Tiêu Chiến, tuy rằng làm vậy cũng không thể giảm bớt được gì nhưng hắn vẫn nghiêng người về trước, nhẹ nhàng hôn lên môi Tiêu Chiến một cái.
"Ưm......" Tiêu Chiến xoay qua một bên trốn hắn, ánh mắt y rất có thâm ý mà nhìn nhìn về phía Lang Nguyệt, ý kia lại quá rõ ràng -- Có người đang ở đây, làm gì vậy a......
Có người ở đây thì sao, ta hôn em, ai quản chứ.
......
Bên này hai người bám bám dính dính đặc sắc, bên kia vẻ mặt hai người đứng xem cũng đặc sắc không kém, Vân Hà đã mím môi nghẹn cười, nghẹn được hồi lâu, lại nói tiếp, tuy ở chung với Tiêu Chiến không tính là nhiều nhưng anh cũng coi như đã biết qua thủ đoạn của vị Vương phi này.
Lúc trước Dung Dữ là tiểu quan đầu bảng của Định Phương Lầu, tốn biết bao tâm tư thủ đoạn mới vào được Vương phủ nhưng mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã thương tích đầy mình bị đưa về, anh nhớ rất rõ câu mà Vương Nhất Bác đã giải thích với anh lúc ấy "Vương phi ghen tị", anh chỉ cho là hắn bịa chuyện trêu ghẹo, bây giờ nhìn lại... thật sự là không thể nào nói thật hơn.
Tất nhiên Lang Nguyệt khác với Dung Dữ, đặt vào thân phận địa vị ở đây, lại cứu mạng Tiêu Chiến, đương nhiên Tiêu Chiến sẽ không có bất kỳ cử chỉ bất kính nào với nàng nhưng nếu nàng một hai phải có được Vương gia mà cạnh tranh với y một trận, vậy thì tự mình chuốc khổ rồi, không trách được người khác.
Vân Hà thấy Lang Nguyệt tươi cười ra vẻ trấn tĩnh, vừa buồn cười lại vừa chua xót, càng xem náo nhiệt càng thấy thú vị hơn nên không thúc giục nàng đi về nữa, chỉ đứng dậy nói: "Vương gia, Mặc Nhiễm công tử, sắc trời không còn sớm, ta đi về trước." Sau đó cười như không cười mà liếc mắt nhìn Lang Nguyệt một cái, "Công chúa, cô cứ từ từ ngồi đi." Ta sẽ không phụng bồi nữa.
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến gật đầu nói lời cảm tạ với anh, Vân Hà không ở lâu nữa, xoay người liền đi nhưng vừa mới đi tới cửa, bỗng nhiên sau lưng bị người đẩy ra một phát, đẩy anh suýt chút nữa ngã quỵ, anh ngẩn ra mà quay đầu lại liền nhìn thấy một thân ảnh màu hồng cánh sen thở phì phì, chạy ra khỏi cửa trước anh một bước.
Vân Hà nhìn bóng lưng Lang Nguyệt liền nhịn không được bật cười, sư muội lanh lợi này gặp phải hai vị trong phòng kia, coi như nàng xui xẻo, đạo hạnh có sâu hơn cũng không có đất dụng võ rồi.
-----
Lang Nguyệt vừa đi, biểu cảm của Vương Nhất Bác liền khác hẳn so với vừa rồi.
Đáy mắt của phu nhân tốt săn sóc thật thà chất phác lộ ra tia giảo hoạt, đút một muỗng thuốc cuối cùng xong liền đặt chén không xuống, bỗng nhiên xoay người đè Tiêu Chiến lên giường, sợ đụng vào vết thương của y nên liền dùng tay chống người, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa, nhéo cằm y hỏi: "Cố ý?"
Hắn đột nhiên nhào lên, Tiêu Chiến liền hoảng sợ, yết hầu lăn lộn lên xuống, đầy mắt đều là vô tội, khuôn mặt tuy bình tĩnh nhưng sắc mặt lại biến đỏ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Chỉ là Vương Nhất Bác người này a, ngươi nói hắn là đầu gỗ ngu ngốc nhưng thật ra hắn lại không phải, hắn luôn có thể nhạy bén nhận ra được tâm tư nhỏ của Tiêu Chiến. Nhưng nếu nói hắn thông minh, vậy cũng không đúng, thông minh thì sao lại hiểu lầm Tiêu Chiến không thích hắn, còn hiểu lầm sâu như vậy. Chỉ có thể nói là ghen tỵ khiến người ta mất lý trí, quá để ý một người, đừng nói là chính mắt thấy y với người khác thế nào, dù chỉ nghe thấy tên của người có quan hệ với y một chút cũng sẽ nổi nóng mà khó nén lửa giận.
Nếu nói khi đó với Dung Dữ, Tiêu Chiến còn chưa rõ loại bực bội này gọi là lòng đố kị, vậy bây giờ đối mặt với Lang Nguyệt, chính y cũng cảm nhận được rõ ràng cái gì gọi là ghen ghét, cái gì gọi là không thể chịu được.
Chẳng trách lúc trước Vương Nhất Bác lại tức giận với Giang Nguyên Chỉ như vậy, bây giờ đổi lại thành y, có lý trí hơn Vương Nhất Bác chỗ nào đâu? Nói đến cùng thì y đã triệt triệt để để bị Vương Nhất Bác thay đổi rồi.
Từ nhỏ đến lớn, y là một người quy quy củ củ, đi một đường quy quy củ củ, đang êm đẹp lại bị gia hỏa không nói lý này lăn lộn, mang y ra khỏi phương hướng ban đầu, kéo y vào chốn giang hồ ngang dọc, bất chấp con đường phía trước là gì, bây giờ cứ sống tiêu dao không cần hỏi hướng, nếu không phải gặp được hắn, sợ là Tiêu Chiến sẽ mãi mãi không biết yêu một người là có thể làm càn thống khoái như vậy.
Sau khi trải qua những điều này, hiện giờ Tiêu Chiến chỉ sợ Vương Nhất Bác không hiểu tâm ý của y nhưng y vẫn sẽ xấu hổ che giấu, không dám bày tỏ.
Y cười khẽ với Vương Nhất Bác, giơ tay ôm cổ hắn đáp lời: "Chàng đã nhìn ra là ta cố ý, vì sao còn phối hợp như vậy? Dù sao cô nương người ta cũng là ân nhân của chàng, thân thiết với ta trước mặt nàng như vậy, không sợ tổn thương lòng nàng sao?" Gương mặt đỏ bừng giảm đi bệnh trạng mấy phần, dáng vẻ của Tiêu Chiến khi nhướng mày nói chuyện thật sự khiến lòng người ngứa ngáy.
Cái này chẳng phải là được sủng mà kiêu sao.
Người ngoài ai có thể nghĩ đến, đường đường là Mặc Nhiễm công tử, dưới mặt nạ nghiêm trang thế mà lại giấu một yêu tinh vừa phúc hắc vừa câu nhân như vậy. Nếu không phải bây giờ y đang trọng thương chưa khỏi hẳn thì Vương Nhất Bác đã lập tức muốn lột sạch y, trừng phạt một phen cho đã rồi.
Trái tim đập bịch bịch, hồn phách đều bị y câu đi hết, Vương Nhất Bác thở hổn hển nói với y: "Chỉ cần em cao hứng, muốn như thế nào thì liền như thế ấy." Trong lòng hắn nghĩ chính là Tiêu Chiến đang bị thương, không thể làm bậy nhưng mỹ nhân lại thành thành thật thật nằm dưới thân hắn, cánh tay còn vòng lên cổ hắn, mị nhãn như tơ cười với hắn, bộ dáng hoàn toàn vui vẻ tiếp nhận, như vậy làm sao có thể chịu nổi.
Hắn miệng khô lưỡi khô, toàn thân nóng lên, lồng ngực lúc lên lúc xuống, nhìn khuôn mặt tinh xảo của Tiêu Chiến, đầu óc choáng choáng váng váng. Hắn liếm liếm môi, cực lực áp chế xúc động, khàn khàn hỏi Tiêu Chiến: "Ta hôn em một cái được không?"
Đã bao lâu rồi...
Những ngày tháng đó, mặc Tiêu Chiến chủ động như thế nào, Vương Nhất Bác vẫn trước sau lãnh đạm với y, dù là lúc hoan hảo cũng vẫn xa cách thô bạo như vậy. Tiêu Chiến nhớ sự nhu tình này của hắn, nhớ sắp điên rồi.
Y nhắm mắt lại, lông mi cong vút hơi hơi run lên, cánh môi khôi phục huyết sắc nhẹ nhàng mở ra một khe hở.
Hôn ta đi, nhanh một chút.
Một cái nhăn mày một tiếng cười của y đều sẽ khiến Vương Nhất Bác như nghiện thuốc độc, không chần chừ nữa, hắn cẩn thận cúi đầu dán lên môi Tiêu Chiến, nhẹ nhàng ngậm một mảnh môi thịt của y, mút vào trong miệng.
Trong nháy mắt khi hắn hôn lên, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy dưới bụng nhỏ tản ra một dòng nước ấm, nóng hầm hập khiến toàn thân y đều tê dại, y buộc chặt cánh tay, ngưỡng cằm đáp lại nụ hôn của Vương Nhất Bác.
Thấy y chủ động như thế, lòng Vương Nhất Bác tuy vui mừng vô cùng nhưng lại lo lắng y động tác lớn, miệng vết thương trên người sẽ đau, vì thế ngẩng đầu đè lại vai y, không cho y động.
Tiêu Chiến liền lập tức không hôn được hắn, gấp gáp nâng đầu về phía hắn, miệng hé mở như là chó con đói sữa nóng nảy chờ ăn không kịp.
Vương Nhất Bác thấy y như vậy liền nhịn cười không được, nói về nóng vội hắn còn gấp hơn Tiêu Chiến nhưng hắn không thể không màng đến thân thể Tiêu Chiến, vì thế xoa xoa bờ vai y, dặn dò: "Đừng lộn xộn, cẩn thận vết thương."
Tiêu Chiến cắn môi, nhỏ giọng nói: "Không đau..."
Cũng chính là Tiêu Chiến có bản lĩnh bắt lấy trái tim của hắn tùy ý vuốt ve, một câu liền chọc cho thân thể hắn có phản ứng, hắn cúi đầu hôn y lần nữa, khắc chế cổ tà niệm kìa, dỗ y nói: "Vậy cũng không nên lộn xộn, nằm yên đi, ngoan."
Hắn nhẹ nhàng cởi vạt áo Tiêu Chiến, lộ ra một mảnh ngực tuyết trắng, bàn tay ấm áp dạo chơi trên người y, ngậm tai y, một bên mút vào, một bên nhão nhão dính dính nói lời âu yếm xấu hổ với y.
Hắn đưa môi lưỡi vào trong tai y, hắn nói: "Ca ca thật đẹp......"
Tiêu Chiến khó nhịn phát ra tiếng rên rỉ, nghe hắn lại nói: "Ca ca kêu thật êm tai......"
Đây là nhà của người khác, Tiêu Chiến cũng không muốn chuyện riêng của bọn họ bị người khác nghe thấy nên liều chết cắn môi, không chịu lên tiếng nữa.
Biết y lo lắng, biết y khó chịu, Vương Nhất Bác buông miệng y ra, đem nụ hôn ướt át rải hết toàn thân y.
Hắn liếm cổ Tiêu Chiến nước chảy dầm dề, để bàn tay che trước ngực y, dùng đầu ngón tay vò nắn đầu vú y, nụ hoa đỏ thẫm dần dần biến lớn, mềm mại đàn hồi, chạm vào một chút liền khiến Tiêu Chiến vặn vẹo người một cái, sau đó ôm chặt Vương Nhất Bác, vội vàng tìm nụ hôn của hắn.
Thân thể y vẫn giống như trong trí nhớ của Vương Nhất Bác, mẫn cảm tột cùng.
Lại thăm dò xuống phía dưới, môi răng dừng lại nơi đầu vú Tiêu Chiến, duỗi đầu lưỡi quét một cái lên đầu vú vừa mới bị hắn véo tới đỏ bừng kia, Tiêu Chiến liền khó nhịn mà thở dốc một tiếng, cả da đầu đều tê dại.
Vương Nhất Bác thở hổn hển ngẩng đầu, "Nơi này thoải mái không?"
Hầu kết Tiêu Chiến lăn một vòng, không trả lời vấn đề của hắn, chỉ giơ tay ấn đầu hắn vào ngực mình.
Này đó so với trả lời trực tiếp còn muốn kích thích người hơn, Vương Nhất Bác ôm y vào lòng, hôn lên trên dưới toàn thân y, hôn trước ngực đủ rồi liền tiếp tục đi xuống, tìm được nơi giữa hai chân y, thấy dương vật nơi đó của y đã sớm sưng to không chịu nổi.
Vương Nhất Bác hôn lên da thịt non mềm trên bắp đùi y để lại mấy vệt đỏ, một ngụm ngậm lấy vật của y.
Được khoang miệng ướt nóng bao vây, Tiêu Chiến ngửa đầu thở khẽ thoải mái, cũng không kịp nghĩ đến cái khác, luân hãm trong an ủi nhu tình.
Tình triều từ một nơi tản ra toàn thân, Tiêu Chiến nhịn không được nâng eo nghênh đón môi lưỡi của hắn, khoái cảm chồng chất tầng tầng lớp lớp, đến lúc không chịu nổi nữa, bỗng nhiên y duỗi tay xuống phía dưới, nâng mặt Vương Nhất Bác lên một phát, kéo mạnh hắn lên để hôn hắn.
"Làm sao vậy?" Vương Nhất Bác hỏi, vừa rồi rõ ràng cảm nhận được vật kia của y càng thêm hưng phấn, cho rằng sắp tới cao triều rồi nhưng sao lại đột nhiên muốn hắn ngừng?
Đáy mắt Tiêu Chiến chứa một hồ xuân thủy, mềm giọng gọi hắn: "Vương Nhất Bác......"
Kêu tên của hắn nhưng lại không nói lời nào, chỉ kéo tay hắn thả vào hậu đình của mình.
Y......
Người Vương Nhất Bác cứng đờ, không cần hỏi cũng tự biết rõ Tiêu Chiến có ý gì.
Bất đắc dĩ cười, chống lên trán y nhẹ giọng nói: "Không thể,"
"Chàng không muốn sao?" giọng nói của Tiêu Chiến lại có chút ủy khuất.
Vương Nhất Bác véo mũi y, giải thích với y: "Thân thể em còn chưa tốt đâu."
Tiêu Chiến phồng má, do dự nửa ngày, ngượng ngùng nói: "Bên trong, muốn......"
Hắn không thể tin được Tiêu Chiến nói lời này là thật hay giả, rõ ràng hai lần trước hành phòng, hắn đối xử thô bạo như vậy, vốn Tiêu Chiến cũng chưa chắc cảm nhận được tư vị vui thích nào.
"Không sợ đau sao?" Hắn hỏi.
Sao lại không đau, Tiêu Chiến nhớ lại cảm giác lúc đó, lòng vẫn còn sợ hãi nhưng mà y muốn thân mật với hắn, dùng cách thức ngọt ngào nhất giữa những người yêu nhau. "Vậy chàng không thể nhẹ một chút sao......"
Vương Nhất Bác than nhẹ một tiếng, xoa xoa tóc y, "Ta có thể nhẹ một chút nhưng mà bây giờ ta thật sự không nỡ chạm vào em."
"Vương Nhất Bác......" Tiêu Chiến dùng chân câu eo hắn làm nũng.
Thật là muốn mạng người mà, không được, cái này không được.
Cuối cùng Vương Nhất Bác hôn y một chút, sau đó thân thể đi xuống, trượt đến giữa hai chân Tiêu Chiến, cúi đầu ngậm vật của y lần nữa.
Hắn liếm ướt hậu huyệt của Tiêu Chiến, một bên ngậm giúp y, một bên dùng ngón giữa dò xét vào miệng huyệt, tìm được điểm mẫn cảm sâu trong tràng đạo của y, dùng lòng bàn tay xoa nắn không ngừng.
Hai tay Tiêu Chiến xoắn chặt gối đầu, eo mông không ngừng run rẩy, vị trí mẫn cảm ở hai nơi trước sau đều bị kích thích cùng lúc, không có chút đau đớn nào, chỉ có khoái ý càng ngày càng mãnh liệt, cũng sắp khiến y chết chìm trong ôn nhu rồi.
Y tình khó tự kiềm chế mà nâng eo, cực lực nghênh đón khoang miệng và ngón tay của Vương Nhất Bác, thật sự quá thoải mái, cơ thể y phản ứng trực quan nhất, dâm dịch trơn trượt chảy ra đầy tay Vương Nhất Bác.
Khoái ý ngập đầu, Tiêu Chiến hầu như choáng váng trong sóng tình, y chống người nhìn thoáng qua người đang cúi đầu giữa hai chân y, hình ảnh dâm loạn kia khiến y lại chịu không nổi, đột nhiên kêu lớn tiếng hơn, phun tinh dịch đặc sệt vào trong miệng Vương Nhất Bác, đồng thời hậu huyệt co rút lại, kẹp chặt ngón tay Vương Nhất Bác không thể động đậy.
Sau khi thoả mãn, ánh mắt y có chút thất thần, cả người đều run rẩy co rút.
Vương Nhất Bác nuốt đục dịch đầy miệng xuống, nằm trên giường, ôm người đang run rẩy vào lòng, trấn an sờ lưng y.
"Thoải mái rồi thì không được náo loạn nữa, nếu ta thật sự nhịn không được thì em ráng mà chịu cho hết."
🌸🦁🐱🌸
Bé Nhiễm là yêu tinh câu hồn người, mn đã học được cách của bé chưa 😂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro