Chương 51
🌸🦁🐱🌸
Vị trí của bọn họ cách Nhu Nhiên rất xa, Lang Nguyệt mua một sơn trang gần đây để làm doanh trại, áp giải ba người bọn họ trở về. Nói là sơn trang nhưng thiết lập bên trong còn muốn nghiêm mật hơn nhà tù, trong phòng âm u trống trải, Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác, Vân Hà đều bị trói chặt, hai tay bắt chéo sau lưng, ngồi xuống đất thành một hàng, không giãy giụa được.
Cách bọn họ hơn hai trượng có Lang Nguyệt đang nhàn nhã ngồi trên một chiếc ghế thái sư, không có dáng vẻ giống nữ tử triều ta, cong một chân bắt chéo, vốn mặc kệ thân phận thể thống gì. Một ngón tay quấn quanh tóc mình thưởng thức, trong con ngươi đen lúng liếng đều là ánh sáng hưng phấn, ánh mắt quét tới tới lui lui trên người ba người bọn họ, càng xem, ý cười bên miệng càng đậm.
Sau đó thật sự nhịn không được liền bắt đầu cảm thán: "Chậc chậc... Ta nói này, nam tử Trung Nguyên các huynh có phải mỗi người sinh ra đều anh tuấn như vậy không a?"
Đẹp, thật là đẹp mắt, một người so với một người càng đẹp.
"Ai ai công chúa..." Nữ thị vệ một bên thật sự không nhìn nổi bộ dáng ngây người của nàng nữa, dùng bàn tay che miệng, thấp giọng nhắc nhở: "Chú ý thân phận, chú ý trường hợp..."
"Khụ," Lang Nguyệt chột dạ liếc mắt ngó cô ấy một cái, ý thức được mình thất thố, thả chân bắt chéo xuống, chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc, khoanh tay đi đến trước mặt ba người, ánh mắt dừng trên người Tiêu Chiến đã hôn mê.
Mắt thấy người này bị thương nhưng cũng không đến nỗi suy yếu đến mức này chứ? Nàng tò mò trong lòng liền ngồi xổm trước người Tiêu Chiến, kéo cổ tay y qua một phát.
Vương Nhất Bác khẩn trương muốn xông tới ngăn cản, tiếc rằng lại bị dây thừng buộc, động cũng động không được, hoảng loạn chất vấn nàng: "Cô làm gì!"
Vẻ mặt Lang Nguyệt lại rất nhẹ nhàng, không thèm để ý đến hắn, một lát sau mới rời tay khỏi mạch tượng của Tiêu Chiến, kinh ngạc trừng mắt, bật thốt lên: "Đoạn Tình Cổ."
Một câu nhẹ nhàng này của nàng khiến Vân Hà và Vương Nhất Bác đều kinh sợ, không biết sao nàng lại biết cái này.
Lang Nguyệt cười nói: "Ai hạ cho y? Đủ độc,"
"Lang Nguyệt..." Vương Nhất Bác thấp giọng nói: "Cô đã biết là độc này, vậy có thể xin cô thả chúng ta đi để ta dẫn y đi tìm thuốc giải không."
Lang Nguyệt nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, ra vẻ tiếc hận thở dài, "Chỉ sợ không kịp đâu, y sắp chết rồi." Vừa nói, con ngươi vừa xoay chuyển, lại nói: "Vả lại, dù y có thể chống đỡ để đến được Miêu Cương thì huynh làm sao cứu y a? Đào máu đầu tim của mình sao?" Trong mắt Lang Nguyệt đầy đồng tình, không đành lòng tưởng tượng hình ảnh tàn nhẫn kia.
Vương Nhất Bác đau lòng nhìn khuôn mặt nghiêng của Tiêu Chiến, hắn hại y thành bộ dạng này, chỉ cần có thể cứu y thì thế nào cũng được.
"Chậc ——" Lang Nguyệt thở ngắn than dài đứng lên, khoanh tay trước ngực, cười khanh khách nói một điều kiện với Vương Nhất Bác: "Muốn sống muốn chết làm gì, còn không phải là Đoạn Tình Cổ sao, bản công chúa có cách giải, không cần mạng của y, cũng không cần mạng của huynh, nhưng mà..." Nàng cúi người về phía Vương Nhất Bác, cười nói: "Làm điều kiện trao đổi, huynh nên cảm tạ ta thế nào a?"
Còn chưa kịp đợi Vương Nhất Bác đáp lời, Vân Hà liền dẫn đầu mở miệng, "Vương gia, đừng tin nàng nói bậy."
Một câu này chọc cho Lang Nguyệt không vui, lạnh như băng liếc mắt nhìn Vân Hà một cái.
Vân Hà sợ Vương Nhất Bác quan tâm tắc loạn, giống Tiêu Chiến với Dung Dữ lúc trước vậy, dễ tin gian tà tiểu nhân để mình bị thương, vì thế nhắc nhở hắn: "Trên giang hồ có không ít người dùng qua Đoạn Tình Cổ, nàng biết cũng không hiếm lạ, nhưng cổ trùng này do sư phụ ta độc môn chế ra, đâu phải chuột nhắt vô danh nào cũng đều giải được."
"Chuột nhắt vô danh?" Lang Nguyệt bị anh chọc tức cười, chỉ vào mũi mình rồi quay đầu lại nhìn thị vệ, "Anh ta nói bản công chúa là chuột nhắt vô danh?"
"Chờ một chút..." Lang Nguyệt đang tức giận lại phản ứng kịp một trọng điểm khác trong lời nói của anh, thu ý cười, hỏi Vân Hà: "Ngươi nói cổ trùng này là do sư phụ ngươi sở chế?"
Vân Hà mắt lạnh giằng co với nàng, cô có vấn đề gì sao?
"Ngươi là... đồ đệ của Vân lão đầu?"
Cái gì mà lão đầu... Nha đầu này sao lại nói chuyện lỗ mãng như vậy? "Cô biết sư phụ ta?" Vân Hà hỏi.
Nói nhảm... Lang Nguyệt liếc anh trắng mắt, thầm nghĩ nếu ta không biết, nào biết Đoạn Tình Cổ gì chứ... Nói đến cũng thật không ngờ, nàng có duyên sâu với Miêu Cương Vân thị này như vậy a, ở đây mà cũng có thể gặp được người quen, nhưng mà bây giờ nàng rất bận, không rảnh đáp lại Vân Hà, chuyện nhận thân không vội, không vội.
Nàng ngược lại nhìn về phía Vương Nhất Bác, nói với hắn: "Ta đây cứu người trong lòng huynh một mạng, huynh thì sao, ngoan ngoãn về Nhu Nhiên thành thân với ta, giao dịch này thế nào?"
Vương Nhất Bác không lên tiếng trả lời, ngừng lại một chút, nàng lại nói: "Ta không vội, nếu huynh không đồng ý thì ta liền chờ thêm mấy ngày, chờ y đứt hơi rồi trói huynh theo ta về thành thân."
Mặt Vương Nhất Bác vô cảm nhìn nàng, ngay cả đoàn xe hòa thân mà Tiêu Chiến còn dám cản, chính là vốn không quan tâm tính mạng, nếu giằng co một chuyến như vậy mà hắn vẫn phải đi thành thân với người ta, vậy hắn mới thật sự có lỗi với tấm lòng của Tiêu Chiến.
Hắn lạnh lùng nhìn Lang Nguyệt, hỏi nàng: "Cô cần gì phải giành lấy một người trong lòng không có cô?" Nói xong, hắn lại nhìn nhìn Tiêu Chiến đang hôn mê, trái tim đau nhói nhưng trên mặt lại lãnh đạm hơn so với vừa rồi, "Không cần suy xét, ta sẽ không đi theo cô thành thân."
Vương Nhất Bác kiên quyết từ chối, Lang Nguyệt lại không nổi giận với hắn nửa phần, vẫn là bộ dáng cười khanh khách kia, "Thật không."
Nàng giơ tay gọi người tới, chỉ vào Tiêu Chiến ra lệnh: "Mang y ra ngoài, mớm thuốc điều dưỡng cho tốt, đừng để y tắt thở nhanh như vậy..." Vừa nói vừa khiêu khích nhìn Vương Nhất Bác, cố ý nói cho hắn nghe: "Nếu Đoan Vương cam lòng không giải cổ cho y, vậy thì để y sống lâu thêm một chút, còn các ngươi cũng không cần gặp mặt, để y hưởng thụ nỗi khổ tương tư cho tốt đi."
"Cô..." Vương Nhất Bác tức giận hai mắt đỏ lên, lại không kịp đợi hắn mắng cái gì, Tiêu Chiến liền bị hai thủ hạ kéo ra khỏi phòng giam.
"Tiêu Chiến... Cô buông y ra!" Vương Nhất Bác ra sức giãy giụa nhưng Lang Nguyệt đối phó với ai thường sẽ không chừa cho đối phương thừa cơ lợi dụng, cho dù nội lực của Vương Nhất Bác có thâm hậu thì cũng đừng hòng nghĩ thoát khỏi dây thừng này của nàng.
"Đừng nóng vội a, huynh suy nghĩ thật kỹ đi, suy nghĩ rõ ràng rồi thì ta sẽ không chỉ thả y mà còn giải độc cho y nữa." Lang Nguyệt cười hì hì giống như một bạn nhỏ thực hiện được trò đùa dai, xoay người định đi lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu lại nhìn Vân Hà, nói với thủ hạ: "A đúng rồi, vị này chính là khách quý, bản công chúa phải chiêu đãi thật tốt, mang đi."
------
Tiêu Chiến bị sắp xếp vào một gian phòng ngủ, lang trung ở bên chẩn trị cho y, ngoại thương dễ chữa nhưng tổn thương tâm mạch này đúng là không dễ cứu chữa.
"Công chúa, nếu vẫn không giải độc trong cơ thể công tử này, sợ là chỉ sống được thêm ba ngày thôi."
Lang Nguyệt nghe vậy bĩu môi, nói với lang trung: "Đã biết, đi xuống đi."
Nàng đứng cạnh giường, rũ mắt bễ nghễ nhìn Tiêu Chiến, không nói một lời, tựa như không phục, lẩm bẩm: "Dáng dấp có xinh đẹp thì vẫn là nam tử, có cái gì yêu thích chứ... Tiểu Đường, muội nói xem, ta đẹp hay là y đẹp?,"
Tiểu Đường được gọi chính là tiểu thị vệ vẫn luôn đi theo cạnh nàng kia, nghe nàng hỏi liền vội vàng nói: "Dĩ nhiên là công chúa đẹp hơn."
"Thật không?" Lang Nguyệt đắc ý mà vuốt vuốt tóc trước trán, ngạo mạn nói: "Đoan Vương kia mắt chó mù."
Dĩ nhiên phải thiên vị công chúa nhà mình hơn rồi, Tiểu Đường gật đầu nói đúng liên tục. Nhưng mà bây giờ cô ấy không lo gì khác, chỉ lo một việc, do dự một lát rồi hỏi Lang Nguyệt: "Công chúa... thật sự muốn giải độc cho y sao?"
Lang Nguyệt cười, chẳng hề để ý nói: "Xem tâm tình đã."
"Nhưng mà..." Cô ấy muốn nói gì nữa nhưng Lang Nguyệt lại không nghe tiếp, chỉ phân phó chăm sóc y thật tốt rồi nghênh ngang đi ra cửa.
"Đã trễ thế này rồi ngài còn đi đâu?" Tiểu Đường hỏi.
Lang Nguyệt vừa đi vừa giơ tay về phía cô ấy, "Thăm hỏi sư huynh tốt của bản công chúa một chút ~"
------
Vân Hà chẳng biết tại sao lại được sắp xếp đến một gian phòng ngủ tốt nhất, cũng không trói anh nhưng mấy võ sĩ hung hãn giữ cửa rất gắt gao, một bước cũng không cho anh ra.
Không biết trong hồ lô của công chúa này bán thuốc gì, anh vừa lo cho thân thể Tiêu Chiến vừa lo Vương Nhất Bác bị nhốt ở nhà giam riêng, hạ nhân đưa bữa tối đến cho anh nhưng anh không nuốt trôi nổi miếng nào.
Lang Nguyệt tới thấy cơm canh chưa động một miếng, quan tâm hỏi anh: "Sao lại không ăn, không hợp khẩu vị sao?"
Vân Hà thấy nàng liền sinh cảnh giác, trong lòng nữ tử này giấu ý xấu, trên mặt viết tâm cơ, thật sự không phải người thiện lương, ai biết nàng muốn làm gì chứ.
Lang Nguyệt thấy anh né về sau, bị anh chọc bật cười, "Ta nói này sư huynh, huynh sợ ta như vậy làm gì?"
"Sư huynh?" Vân Hà vẻ mặt mờ mịt, "Ai là sư huynh của cô?"
"Huynh a," Lang Nguyệt nghịch ngợm nhảy đến trước mặt anh, "Không phải huynh nói Vân lão đầu là sư phụ của huynh sao? Lại nói tiếp, ông ấy cũng coi như là nửa sư phụ của ta nên ta gọi huynh là sư huynh, không sai a."
"Hả?" Vân Hà suy nghĩ một lát, không nói gì chỉ lắc đầu, quả thật người trên giang hồ muốn vào sư môn của anh không ít nhưng chưa từng gặp qua ai có mặt dày như vậy, tuỳ tiện nói khoác bên ngoài như thế.
"Từ nhỏ ta đã ở bên cạnh sư phụ, trước nay chưa từng nghe qua người có một đồ đệ như cô vậy."
"Chưa nghe nói qua ta à... Vậy huynh nghe nói qua cái này sao?" Lang Nguyệt kéo một sợi dây nhung mỏng từ dưới cổ áo ra, trên đó có đính một hạt châu sáng long lanh, dưới ánh nến u ám mơ hồ ánh lên dạ quang, Vân Hà liếc mắt quan sát một cái liền lộ vẻ kinh ngạc.
Viêm Thủy Châu.
Truyền thuyết kể lại, nơi cực hàn mới sinh ra được Viêm Thủy, trăm năm ngưng tụ thành châu, có thể giải trăm loại kỳ độc trên thế gian này.
Đúng là anh từng nghe sư phụ nói có bảo vật này nhưng lại chưa từng chính mắt gặp qua, anh vẫn luôn tưởng do người ngoài loạn truyền.
"Ồ, biết sao?" Lang Nguyệt thấy nét mặt của anh liền biết anh biết thứ này.
"Đây là sư phụ ta cho cô sao?" Thấy vật này, Vân Hà vẫn bán tín bán nghi, "Bảo vật trân quý như vậy, sao người lại cho cô?"
Lang Nguyệt cười khinh thường, trả lời anh: "Năm đó mẫu hậu mang theo ta đến Miêu Cương, lão đầu háo sắc kia thấy mẫu hậu ta xinh đẹp, kích động một cái liền đưa bảo bối ra thôi ~ Còn nhận ta làm đồ nhi, đoạn thời gian ở lại Miêu Cương kia đúng là dạy ta không ít thứ đâu."
"Cô..." Vân Hà nghe nàng nói mà phát bực nhưng không có chỗ xả, được rồi, tạm thời coi như nàng nói thật đi, "Cô đã thừa nhận người là sư phụ, sao có thể nói chuyện bất kính như thế?!"
"Phụt ——" Lang Nguyệt thưởng thức Viêm Thủy Châu trong tay, không sao cả nói: "Vốn dĩ chính là vậy, ta lại chưa nói gì sai ~"
Vân Hà không tranh luận với nàng, chỉ trấn tĩnh nói: "Cô đã có bảo vật này, vậy xin hãy giải cổ cho Mặc Nhiễm, thả bọn họ đi đi."
Lang Nguyệt dường như cảm thấy anh nói rất buồn cười, hỏi anh: "Cổ muốn ta giải, người cũng muốn ta thả, sư huynh này cũng thật không thương ta a?"
Vân Hà bất đắc dĩ thở dài, "Vương gia đã có người trong lòng, cô cần gì phải nhớ nhung hắn không tha?"
"Có người trong lòng thì thế nào?" Mắt Lang Nguyệt xoay chuyển liến thoắng, bỗng nhiên kề sát vào Vân Hà, cười như không cười nói với anh: "Sư huynh không biết xấu hổ còn nói ta sao? Đừng cho là ta không nhìn ra, chính trong lòng huynh cũng nhớ thương công tử người tình của Đoan Vương kia mà, từ đầu tới cuối đôi mắt cũng không rời khỏi người người ta, ta đoán Đoạn Tình Cổ này không phải do huynh hạ cho y đi?"
Lời vừa nói ra, Vân Hà hoàn toàn khiếp sợ, nghẹn họng nhìn trân trối nói: "Cô nói bậy cái gì?!"
"Ai nói bậy?" Lang Nguyệt càng nói càng cảm thấy thú vị, lại sáp đến trước mặt anh gần hơn, cười nói: "Huynh xem như vậy không phải vừa lúc sao, ta đoạt Đoan Vương, người tình của hắn sẽ để lại cho huynh, huynh muội chúng ta liên thủ, mỗi người ôm một mỹ nhân về, thế nào?"
Mặt Vân Hà nghẹn đỏ bừng, suy nghĩ nửa ngày chỉ có một câu nói với nàng: "Cô nương như cô này đầu óc có bệnh."
Anh bị Lang Nguyệt làm nghẹn họng đến mức muốn mắng người, Lang Nguyệt lại không nổi giận với anh, ngược lại bị bộ dáng ngây ngốc ngơ ngác của anh chọc cho rất vui, lúc nổi hứng lại dùng ngón tay cọ cọ cằm anh, bộ dáng còn muốn ngả ngớn hơn so với nam nhân thối ở Định Phương Lầu kia.
"Ai ~ nam nhân Trung Nguyên các huynh, một người hai người sao đều đáng yêu như vậy."
Vân Hà là người mở nơi phong nguyệt nhưng từ khi sinh ra cũng chưa bao giờ bị người đùa giỡn qua như thế, vốn khuôn mặt đã đỏ bừng vì bị nàng nói, bây giờ càng đỏ, hoang mang lui về sau né tránh, lại nghe thấy nàng cảm thán nói: "Chỉ tiếc a, sao tất cả đều là đoạn tụ... Phí phạm của trời a..."
Vân Hà cũng không biết sợi dây thần kinh nào của mình bị nối sai rồi, thế mà lại trợn mắt phản bác với nha đầu nói năng bậy bạ này: "Ta không phải! Ta không có!"
"Xì..." Lang Nguyệt không thèm nghe anh giải thích, nói đã miệng rồi, cũng không để ý người nữa, dặn dò hạ nhân phải hầu hạ sư huynh của nàng thật tốt rồi thảnh thơi bước chân ra cửa.
"Ai cô..." Vân Hà còn muốn khuyên nàng hai câu, có thể cứu Tiêu Chiến một mạng hay không nhưng đuổi tới cửa liền bị võ sĩ cản đường, lại gọi Lang Nguyệt, nàng cũng không chịu quay đầu lại.
-------
Tuyết đọng thật dày chiếu sáng đêm đen.
Trở về phòng, Lang Nguyệt vừa mới uống xong một ngụm trà liền có hắc y thị vệ vội vàng tới báo.
Nàng chưa nâng mí mắt, trầm giọng hỏi: "Tình hình thế nào?"
"Bẩm công chúa, đã tiếp ứng thuận lợi, tất cả đều tiến hành theo kế hoạch."
Đôi môi đỏ mọng như hoa đào cười đặc biệt kiều diễm, nàng gác chung trà xuống, gật đầu nói: "Tốt, đi xuống đi."
-------
Phòng giam riêng không có ánh sáng, không biết rốt cuộc đã qua mấy canh giờ, Vương Nhất Bác trước sau vẫn chưa ngủ.
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng mở cửa phòng kẽo kẹt, một luồng ánh nắng chói mắt theo khe cửa chiếu vào, Vương Nhất Bác híp mắt nhìn thấy nữ tử váy lụa màu hồng cánh sen đi về phía hắn, vẫn là dáng vẻ như vậy, dưới nụ cười ngây thơ không biết đánh chủ ý xấu gì.
Đã qua một đêm.
"Tiêu Chiến đâu?" Hai mắt Vương Nhất Bác đỏ như máu, trong lòng lo lắng cho vết thương của Tiêu Chiến.
"Lo lắng cho y như vậy sao?" Lang Nguyệt giống như một đứa bé mà ngồi xổm trước mặt Vương Nhất Bác, lời nói chua chát nhưng lại không nhìn ra vẻ mặt ghen ghét gì.
Không muốn trả lời vấn đề nhàm chán này, Vương Nhất Bác trầm giọng hỏi: "Cô đã làm gì y?"
Lang Nguyệt cười, "Yên tâm, trước khi huynh cân nhắc kỹ, ta sẽ không để y chết."
Vương Nhất Bác âm lãnh nâng mắt lên, "Cô dám động vào một ngón tay của y, ta sẽ không bỏ qua cho cô."
Hắn uy hiếp thật sự dọa người nhưng Lang Nguyệt lại cười càng sáng sủa, "Vương Nhất Bác, huynh có lầm không, cổ trùng là ta hạ sao? Roi là ta đánh sao? Huynh hung dữ với ta làm gì..."
Vương Nhất Bác cắn răng cúi đầu.
Phải, tuy hiện giờ bọn họ bị nàng nhốt ở đây nhưng Tiêu Chiến bị thương có liên quan gì đến nàng đâu? Hắn không trút được hận ý, hắn chỉ có thể hận chính hắn.
"Nếu y chết, cô cũng giết ta đi, xem như ta vi phạm ước hẹn giữa hai nước, bồi tội cho Nhu Nhiên, chỉ cầu quý quốc giơ cao đánh khẽ, đừng vì chuyện này mà liên lụy bá tánh vô tội ở biên cương, đừng làm khó hoàng huynh của ta." Vương Nhất Bác càng nói, cảm xúc lại càng quy về bình tĩnh.
Vốn là, phản đảng còn chưa sạch, nước láng giềng lại trở mặt, nếu hắn và Tiêu Chiến cứ chạy thoát như vậy, thiên hạ cũng sẽ đại loạn, lấy cái chết để tạ tội cũng coi như cho thế nhân một công đạo.
Nhắc đến việc hai nước, khóe miệng trước sau treo cười của Lang Nguyệt bỗng nhiên biến mất, "Đừng làm khó hoàng huynh của huynh, đừng liên lụy bá tánh vô tội." Nàng lặp lại lời Vương Nhất Bác nói một lần, biểu cảm kia là cảm thấy hắn như vậy thật sự hoang đường.
Rốt cuộc là ai, bên ngoài thì giao hảo với nước ta nhưng lại ngầm cấu kết với địch quốc của ta, đoạt lãnh thổ của ta, khinh con dân của ta, gài Nhu Nhiên ta vào vòng nguy hiểm?
"Nếu ta nhất định phải làm khó thì sao?" Nàng hỏi.
Lòng trung nghĩa của Vương Nhất Bác đã chết lặng, một khắc khi hắn quyết định đào hôn kia chính là quyết định bỏ bá tánh không màng, còn có mặt mũi gì nói trái phải rõ ràng với người khác chứ.
"Ta không đáng." Hắn nói.
Hắn chỉ có thể nói như vậy, vì ta mà gây chiến, thật sự không đáng.
Ánh sao trong mắt Lang Nguyệt biến mất, bình tĩnh hỏi hắn: "Cho nên, nếu ta khăng khăng làm vậy, huynh sẽ hận ta sao?"
Vương Nhất Bác cũng bình tĩnh tương đối với nàng, một chữ: "Sẽ."
Việc thiên hạ, mưa gió khó lường, vạn dặm non sông sẽ bị hủy trong chốc lát ở đâu, ai tính hết được, ai lại nắm chuẩn, đứng sau lưng hai người chính là hai quốc gia, vừa địch vừa bạn, thay đổi trong nháy mắt.
Lang Nguyệt chậm rãi khôi phục ý cười, khôi phục cả bộ dáng ngây thơ suốt ngày, không nói thêm gì nữa, chỉ xoay người rời đi.
🌸🦁🐱🌸
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro