Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39

🌸🦁🐱🌸

Vương Nhất Bác không thể động đậy thân thể, chỉ đành phải quy quy củ củ nằm ở đó tùy Tiêu Chiến hôn. Đối phương hôn rất nhiệt tình, hắn lại giống như còn đang hôn mê, mắt mở to, môi như gỗ. Hắn phát ngốc rồi, người trước mắt này... Thật sự là Tiêu Chiến mà hắn biết sao? Dùng sức một chút, hắn cắn đau môi Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nức nở một tiếng liền buông hắn ra.

Sắc mặt Vương Nhất Bác mất tự nhiên đỏ lên, nhìn qua cũng không phải dáng vẻ vui mừng gì, "Ngươi làm cái gì vậy?" Tiêu Chiến dùng lòng bàn tay xoa xoa nơi bị hắn làm đau, sắc mặt thản nhiên không trách hắn, hoà hoãn một khắc lại cúi đầu muốn hôn tiếp.

Không thể hiểu nổi... Rốt cuộc ai cho y ăn thuốc mê gì, đầu óc hỏng rồi sao? Hay là lại có mưu đồ quỷ kế gì chờ hắn chui vào? Lòng Vương Nhất Bác bị y khuấy loạn thành một đoàn, không chịu tùy y nữa, khớp hàm đóng chặt không cho môi lưỡi y quấy nhiễu. Tiêu Chiến thật sự miễn cưỡng không được liền lưu luyến không rời buông hắn ra.

Trong mắt Vương Nhất Bác đầy cảnh giác, Tiêu Chiến thấy hắn như thế, trong lòng không khỏi chua xót, nghĩ đến cũng buồn cười, lúc trước phàm là y chủ động một chút, Vương Nhất Bác đều sẽ hân hoan vui mừng, còn bây giờ......

"Vương Nhất Bác, ta chưa từng nghĩ muốn hại chàng."

Vương Nhất Bác mắt lạnh nhìn y, "Ngươi đừng nói với ta, ngươi không hề biết chuyện phụ thân ngươi mưu nghịch."

Lúc từ chối hắn thân mật, Tiêu Chiến đã từng mỉa mai Vương Nhất Bác có kỹ thuật diễn thật tốt, mà nay đến xem, kỹ thuật diễn tốt thật sự phải là Tiêu Chiến mới đúng. Khi thì cố ý vô tình hỏi thăm hắn tin tức, hỏi án tử kia tra như thế nào rồi, Tiêu Chiến làm ra vẻ như là hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

Tiêu Chiến đúng sự thật trả lời hắn: "Biết rõ."

Nghe được đáp án của y, Vương Nhất Bác càng chua xót, lại hỏi: "Như vậy, phụ thân ngươi vu oan cho ta, ngươi lại nói ngươi không muốn hại ta là muốn nói với ta, ngươi tình nguyện không màng an nguy của phụ thân ngươi sao?"

Tiêu Chiến nhìn vào mắt hắn, ổn định tâm thần một chút rồi nói với hắn: "Nếu ta nói phải, chàng có tin ta không?"

Vương Nhất Bác cười khổ một tiếng, "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?"

Tất cả những chuyện xảy ra này ngay cả chính Tiêu Chiến cũng trở tay không kịp, không có thời gian cho y nghĩ ra một kế sách vẹn toàn, bây giờ đã đến bước này, mọi người đều bình an khoẻ mạnh, là kỳ tích. Nhưng kỳ tích này cũng không phải do trời cao rũ lòng thương y mà do Vương Nhất Bác dùng mạng để đổi.

"Chàng muốn thế nào mới chịu tin ta?"

Quả thật, đối với Vương Nhất Bác mà nói, Tiêu Chiến là trung hay là gian, muốn hại hắn hay không muốn hại hắn, đều không phải là chuyện quan trọng nhất. Quan trọng nhất chính là trong lòng y có hắn hay không. "Ngươi nói những điều này chẳng bằng nói một chút xem ngươi cùng nữ tử họ Giang kia là chuyện thế nào."

"Ta không có tư tình với cô ấy."

"Ta tận mắt nhìn thấy ngươi với cô ta có cử chỉ thân mật, ngươi lại nói không có tư tình?"

"Đúng vậy." Tiêu Chiến hít sâu một hơi, giải thích: "Hội đèn lồng ngày ấy, cô ấy tới tìm ta cũng không phải vì gặp lén ta mà vì chuyện cứu phụ thân ta..." Lời còn chưa nói xong, đáy mắt Vương Nhất Bác đột nhiên sinh ra tia sắc bén, giọng nói cũng làm người ta không rét mà run, "Cô ta cứu phụ thân ngươi? Vì sao cô ta phải cứu phụ thân ngươi? Nếu giữa các ngươi không có tư tình, vậy thì... cô ta cũng là phản đảng?" Sát ý hiện lên rõ ràng trong mắt Vương Nhất Bác, bức cho Tiêu Chiến không dám tiếp tục nói tiếp chuyện này.

Tiêu Chiến không nói, hắn liền tiếp tục nói: "Nếu như thật sự là vậy, vậy cô ta, tính luôn cả nhà Giang gia, tội này nên trảm."

Sắc mặt Tiêu Chiến càng thêm khó coi, Vương Nhất Bác lại hùng hổ doạ người, "Bổn vương tuân thủ hứa hẹn, ta đã bảo vệ Tiêu gia của ngươi rồi, ta biết Giang gia và Tiêu gia luôn có quan hệ thân thiết, ngươi và Giang tiểu thư kia càng là quen biết nhiều năm, vì để chứng minh giữa các ngươi không có tư tình, cũng vì để chứng minh ngươi nguyện ý vì ta mà đại nghĩa diệt thân, ngươi hãy nói cho ta biết, Giang gia có giống như Tiêu đại nhân, đều là phản đảng hay không? Cũng coi như cho bổn vương một cơ hội để ta lập công chuộc tội trước mặt hoàng huynh."

Tiêu Chiến biết đây không phải là đang hù dọa y, với Tiêu gia, Vương Nhất Bác dù xả thân cũng muốn bảo vệ nhưng với Giang Nguyên Chỉ, Vương Nhất Bác là ghen ghét căm hận cô ấy, một lòng muốn đẩy cô ấy vào chỗ chết, nếu biết được cô ấy cũng là đồng mưu với phản đảng, vậy tuyệt đối sẽ không chịu thả cô ấy ra.

Nhưng từ đầu tới cuối, giữa y và Giang tiểu thư, chỉ có y là phụ cô ấy, cô ấy lại trước nay chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Tiêu Chiến.

Do dự lại do dự, y thật sự không thể hại cô ấy, vì thế gục đầu xuống, thấp giọng trả lời: "Cô ấy không phải..."

Vương Nhất Bác cười nhạo một tiếng, "Không phải sao? Vậy coi như cô ta gặp may."

Tiêu Chiến thật sự không muốn lại giấu giếm Vương Nhất Bác điều gì, y đã chịu đủ khoảng cách giữa hai người rồi. Nhưng y lại nói dối hắn một lần nữa. Rối rắm, mâu thuẫn, không biết phải làm sao.

"Nhìn xem, vừa nhắc tới cô ta, ngươi liền có bộ dạng hoảng hốt này."

"Vương Nhất Bác ..."

"Không cần nói nữa, ta không muốn nghe ngươi giải thích những điều này, ta chỉ hỏi ngươi một chuyện."

"Cái gì?"

"Bệnh tim, đỡ không?"

Tiêu Chiến ngẩn ra một chút, mờ mịt lắc đầu với hắn, không tốt, chẳng những không tốt, dường như mấy ngày nay lại càng nặng thêm.

Vương Nhất Bác chỉ cười không nói, lòng sinh thê lương, cho y mạng của mình thì có thể thế nào, lòng người, làm sao có thể khống chế?

Không khống chế được, thì từ bỏ đi.

Nhưng rõ ràng hắn đã buông tha y, vì sao y không đi?

Tiêu Chiến xích lại gần Vương Nhất Bác, dịu dàng nói: "Vương Nhất Bác, chàng yên tâm, ta sẽ không bao giờ tách khỏi chàng nữa, ta chỉ ở bên chàng, sau này chàng muốn ta làm gì, ta đều sẽ theo chàng." Nói nghe thật êm tai, dù nằm mơ cũng muốn nghe nhưng vì sao bây giờ nghe Tiêu Chiến nói như vậy, hắn chỉ cảm thấy cay đắng chua xót.

"Đừng giận ta được không, thuốc độc kia... rất đau." Ta không có cách nào để nói rõ với chàng ta đau biết bao nhiêu, cho dù chàng vẫn hận ta, ngẫm lại bộ dáng khi ta bị độc phát, chàng hãy nguôi giận được không.

Y vừa nói lời này, Vương Nhất Bác mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, à, thì ra là vì cái này. Hắn cảm thấy mình thật ngu xuẩn, Tiêu Chiến vì sao không đi, còn cần suy đoán lâu như vậy. Cổ độc của y còn chưa giải, dĩ nhiên y sẽ không đi. Cười hờ hững, Vương Nhất Bác lạnh lùng nói với y: "Đau sao? Nếu ta nói cho ngươi biết không có thuốc giải, ngươi hận ta sao?"

Tiêu Chiến cắn môi, trầm mặc một lát, cười khẽ lắc đầu với hắn, "Không hận." Cho dù chàng làm gì với ta, ta đều sẽ không hận chàng.

Y cười đơn thuần như vậy, ngây thơ trong mắt không có một tia tạp chất, nếu không phải đã trải qua nhiều thị phi như vậy, nếu là mới gặp gỡ Tiêu Chiến, y lại dùng ánh mắt nhu tình như vậy để nhìn mình, vậy có lẽ hắn sẽ cho rằng Tiêu Chiến cũng yêu hắn yêu đến tận xương tủy.

"Ra ngoài." Vương Nhất Bác mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Tiêu Chiến bất động, Vương Nhất Bác liền không kiên nhẫn, "Bây giờ ta không muốn nhìn thấy ngươi, đi ra ngoài,"

Tiêu Chiến vẫn bất động.

Tâm tình của Vương Nhất Bác nóng nảy kịch liệt, thân thể vừa đau nhức vừa không nhúc nhích được, vốn muốn mắng y vài câu nhưng khi quay đầu lại thấy vành mắt y đỏ hồng, sắc mặt kiên định lại cố chấp, quyết tâm đuổi thế nào cũng không đi.

Y điềm đạm đáng yêu như vậy, dù Vương Nhất Bác lại nhẫn tâm cũng không mắng ra được gì, hai người nhìn nhau không nói gì, không khí trong phòng càng thêm đông lại.

Chợt vang lên tiếng đập cửa đánh vỡ trầm mặc, hạ nhân tới báo, nói có khách cầu kiến Vương gia. Lúc này Tiêu Chiến mới chịu đứng dậy, giúp Vương Nhất Bác nhét kỹ góc chăn rồi yên lặng đi ra ngoài.

Người tới là Vân Hà, đoán là sau bảy ngày qua, dù thương thế của Vương Nhất Bác có nặng đến đâu cũng nên tỉnh rồi, anh liền nhanh chóng đến thăm một chút. Thuận tiện đưa cho hắn vài thứ.

Tiêu Chiến vừa ra khỏi cửa phòng, vừa khéo nghênh đón Vân Hà vào viện tử, Vân Hà thấy y liền khom người chắp tay thi lễ, gọi y "Mặc Nhiễm công tử", Tiêu Chiến cũng đáp lễ với anh nhưng cơ thể trải qua nhiều ngày mệt mỏi như vậy cũng đã thật sự kiệt quệ, mặt trời chỉa vào, đầu choáng váng vô cùng, lung lay thân thể một chút, suýt nữa té ngã.

Vân Hà bất chấp lễ nghĩa, vội vàng duỗi tay dìu y, "Mặc Nhiễm công tử cẩn thận." Lần này vừa vặn nắm vào cổ tay y, thuận thế liền sờ đến mạch tượng của y. Vân Hà giật mình trong lòng, một lát sau mới nở nụ cười bất đắc dĩ.

Tiêu Chiến hoà hoãn một chút rồi vội vàng rút tay về, "Đa tạ Vân Hà công tử, ta không sao, Vương gia đang ở trong phòng, ngươi vào đi thôi."

------

Vào phòng, Vân Hà gặp được Vương Nhất Bác đã thanh tỉnh, vui vẻ trêu chọc hắn: "Vương gia của chúng ta thật sự là phúc lớn mạng lớn."

Vương Nhất Bác thấy bạn bè tới, rốt cuộc mới có chút ý cười, "Còn không phải phải cảm ơn Vân Hà huynh dâng cả bảo bối trấn phái ra sao."

"Ai ~" Vân Hà khoát tay, "Vương gia khách khí rồi, bảo bối gì có thể so được với sự an nguy của Vương gia chứ, đừng nói một cây Già Lam Tham của kẻ hèn này, dù Vân Hà có táng gia bại sản cũng phải ra sức bảo vệ Vương gia khoẻ mạnh a."

Vương Nhất Bác cười theo anh, "Vân Hà huynh nói thật nghĩa khí, bổn vương kết giao bằng hữu với ngươi không uổng phí mà."

Vân Hà ra vẻ cung kính nhận không nổi, "Vương gia quá khen." Sau đó đi tới gần Vương Nhất Bác một chút, bất đắc dĩ nói: "Bằng hữu ta này không phải cũng đã làm chút chuyện hồ đồ với Vương gia sao."

"Xin chỉ giáo?"

Vân Hà lấy lại bình tĩnh, hỏi Vương Nhất Bác: "Ta cho Vương gia Đoạn Tình Cổ kia, có phải Vương gia đã hạ cho Mặc Nhiễm công tử không?"

Nhắc tới cái này, sắc mặt Vương Nhất Bác lại càng âm trầm thêm, "Đúng vậy."

Vân Hà thở dài một tiếng, vừa rồi mạch tượng kia của Tiêu Chiến quả nhiên không lầm, chính là biểu hiện đó, anh giận Vương Nhất Bác nói: "Vương gia thật sự quá nhẫn tâm, ta đã nói với ngươi là Đoạn Tình Cổ kia không có thuốc giải, thế mà ngươi vẫn nỡ hạ cho Mặc Nhiễm công tử?"

Vương Nhất Bác không lên tiếng, anh lại nói: "Ngươi nhìn Mặc Nhiễm công tử đã bị tra tấn thành cái bộ dáng gì đi, dù trong lòng y thật sự có người khác thì chuyện tình cảm vốn không thể cưỡng cầu, ngươi tội gì phải làm vậy với y?"

Vương Nhất Bác vẫn không đáp lại, Vân Hà tiếp tục nói: "Quên đi, cũng trách ta, một lòng chỉ nghĩ nịnh nọt, nịnh bợ Vương gia ngươi này, lại trong lúc vô tình hại Mặc Nhiễm công tử, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước không nên cho ngươi..."

"Vân Hà huynh." Vương Nhất Bác ngắt lời anh, trong mắt có thêm vài phần không vui, hỏi: "Sao hình như ngươi còn đau lòng cho y hơn cả bổn vương vậy?" Một câu này khiến Vân Hà sợ tới mức lùi về sau hai bước, dở khóc dở cười nói, "Này? Vương gia ngươi thật đáng sợ, sao ngay cả dấm của ta cũng ăn luôn vậy..." Bá đạo thành cái dạng này, khó trách Tiêu Chiến không chịu nổi mà trong lòng có người khác.

Vân Hà cũng không dám trêu chọc hắn về chuyện Tiêu Chiến, không nhiều lời nữa, móc ra từ trong ngực một bình sứ, nói với hắn: "Mấy ngày nay ta về Miêu Cương một chuyến, xin được thuốc giải Đoạn Tình Cổ từ chỗ sư phụ ta."

Vương Nhất Bác nhăn mày lại, "Không phải ngươi nói cổ này không có thuốc giải à?"

"Đó là vì muốn khiến Vương gia lúc xuống tay sẽ nghĩ lại..." Ai mà ngờ ngươi tàn nhẫn độc ác như vậy... Quên đi, do mình nối giáo cho giặc, thôi không nói tới cái này nữa. Anh thở dài, tiếp tục nói với Vương Nhất Bác: "Cổ này giải thì có thể giải được nhưng cũng không dễ dàng đâu, tuy có thuốc giải nhưng không có thuốc dẫn thì cũng phí công."

"Thuốc dẫn?"

"Đúng vậy." Vân Hà gật đầu, giải thích với hắn: "Cần tìm được người trong lòng Mặc Nhiễm công tử lúc ấy, lấy một chén máu tươi từ tim cô ta, ngâm thuốc giải này vào rồi cho y dùng thì mới giải được cổ."

Thấy chân mày Vương Nhất Bác nhíu chặt, Vân Hà hỏi hắn: "Vương gia có thể tìm được vị cô nương kia không?" Nếu không tìm thấy người thì thuốc giải này sẽ không có một chút tác dụng nào.

Vương Nhất Bác nhìn bình sứ anh đưa qua, cân nhắc hồi lâu, lạnh lùng nói với anh: "Bổn vương lúc nào nói phải giải cho y?"

Vân Hà bị hắn làm cho nghẹn, liền hỏi: "Không giải cho y, ngươi thật sự nỡ để y vẫn luôn chịu giày vò sao?"

"Không phải ngươi nói chỉ cần y quên người trong lòng đi, cổ trùng sẽ có thể tự hóa giải sao?"

Vân Hà liền nóng nảy, "Nhưng nếu y không quên được thì sao?"

"Không quên được, vậy thì để y đau chết là được."

Vân Hà hít vào một hơi khí lạnh, đây rốt cuộc là có oán thù bao lớn?

Nghĩ đến Đoạn Tình Cổ kia là do y dùng để đối phó với mấy cô nương không chịu nghe lời ở Định Phương Lầu, người nào dám động phàm tâm với khách, muốn chạy trốn muốn bỏ nhà theo trai thì liền nhốt người lại, hạ cổ trùng này cho cô ta, bức cô ta vong tình. Nhưng thật ra lâu như vậy rồi, thứ này cũng chỉ để anh lấy ra dọa người, cũng không thật sự hạ cho ai. Không nghĩ tới a, Vương gia đối với Mặc Nhiễm công tử còn muốn nhẫn tâm hơn so với ông chủ vô lương hắn đối với cô nương thủ hạ.

Nếu không tính giải cho y, vậy liền coi như anh làm chuyện thừa đi, chuyện phu thê nhà người ta không tới phiên anh nhúng tay quá nhiều. Vân Hà lại nói vài câu quan tâm, nói Vương Nhất Bác hãy tu dưỡng thật tốt rồi đứng dậy tạm biệt hắn nhưng không ngờ vừa mới đi đến cửa phòng lại bị Vương Nhất Bác gọi lại, buồn bực khó chịu nói với anh, "Trước để lại thuốc giải đi".

Trước để lại, có giải cho y hay không thì nói sau.

------

Buổi tối, Tiêu Chiến lại tới phòng Vương Nhất Bác, bưng theo một khay cháo trắng. Ban ngày hai người cãi nhau đến không thoải mái, Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến vẫn cứ không có chút sắc mặt tốt nào. Lạnh lùng nói: "Bổn vương nói không muốn gặp ngươi, thế nào, một hai muốn ta phải nhốt ngươi lại sao?"

Tiêu Chiến không chấp nhặt với hắn, biểu cảm dửng dưng, ngồi ở mép giường, múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng hắn, "Uống cháo."

Vương Nhất Bác nghiêng đầu tránh y, "Trong phủ không có hạ nhân à?"

"Hạ nhân chăm sóc chàng, ta không yên tâm." Tiêu Chiến như dỗ trẻ con mà xoay mặt hắn lại, "Mở miệng."

Vương Nhất Bác lại quyết chống lại y đến cùng, "Không uống, đem đi."

Tiêu Chiến cười thản nhiên, "Có phải một hai muốn ta phải đút cho chàng như vậy chàng mới chịu uống không?" Đút kiểu nào? Dĩ nhiên là đút như mớm thuốc giống mấy ngày trước rồi. 

Vương Nhất Bác không hiểu sao người này lại thành thế này, mình cũng chỉ hôn mê có mấy ngày thôi, sao đột nhiên y lại trở thành mặt dày như vậy? Quẫn bách trừng y một cái, không nói nhảm với y nữa, gân cổ lên gọi: "Người đâu ——"

"Vương gia đừng gọi." Tiêu Chiến nhàn nhạt nhìn thoáng qua phía cửa, nói với hắn: "Hạ nhân đều được ta cho lui rồi, không có lệnh của ta, ai cũng sẽ không tiến vào, chàng cần gì cứ nói với ta."

Vương Nhất Bác quả thật cạn lời, "Từ lúc nào hạ nhân của bổn vương đều phải nghe theo lệnh của ngươi?"

Tiêu Chiến lại cười, "Vương gia bị bệnh, dĩ nhiên việc trong phủ sẽ do ta chưởng quản."

Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi là thiếp, nơi nào đến phiên ngươi tới quản?"

Bây giờ ngay cả loại lời này cũng không chọc cho Tiêu Chiến buồn bực được, trong mắt y vẫn mỉm cười như cũ, trả lời: "Nhưng ngoại trừ ta, không phải Vương gia cũng không có người khác sao? Lại nói..." Y quay đầu lại nhìn về một chỗ khác trong phòng, có một giá gỗ đứng thẳng dựa vào tường, bên trên treo một chiếc giá y đỏ thẫm.

"Là chính miệng chàng nói muốn thành hôn với ta, sắc lập ta làm chính thất, giá y kia chẳng lẽ không phải muốn tặng cho ta sao?"

Vương Nhất Bác cười lạnh, "Nhờ phúc của ngươi, địa vị Vương gia hiện nay của ta tràn ngập nguy cơ, ngươi còn muốn làm Vương phi? Ngươi nằm mơ."

Lời Vương Nhất Bác nói thì hung ác nhưng Tiêu Chiến lại bị hắn chọc cho bật cười, "Vậy chàng và ta liền làm một đôi phu thê nghèo khổ, tự do tự tại, tiêu dao sung sướng, cũng không tồi." Điên rồi, Tiêu Chiến điên rồi, đây là lời y có thể nói ra được sao? Rốt cuộc Tiêu Chiến trước mắt này là do ai giả trang?

"Ngươi..." Vương Nhất Bác lại muốn bác bỏ y, Tiêu Chiến lại cúi người xuống, đột nhiên hôn hắn một cái, chặn lại lời hắn muốn nói. Cái này... đây là cách lúc trước hắn dùng để đối phó với Tiêu Chiến, sao giờ lại dùng ngược trên người hắn? Nụ hôn này tạm thời trấn an hắn, Tiêu Chiến lại đưa cháo đến bên miệng hắn lần nữa, giả vờ giận hắn: "Nhanh uống nào."

Không uống cũng không còn cách khác, bây giờ Vương Nhất Bác kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, lúc trước hắn nhốt Tiêu Chiến, bây giờ Tiêu Chiến lại tới nhốt hắn, nhưng tòa lao tù mà Tiêu Chiến dựng cho hắn này thật sự dịu dàng dọa người.

Cho nên y... thật sự chỉ vì thuốc giải cổ độc, không có âm mưu khác sao?

Đút cháo xong rồi lại đút thuốc, rồi dùng khăn lau mặt cho hắn, hạ nhân tới hầu hạ phỏng chừng cũng không cẩn thận được như vậy. Bận việc xong rồi Tiêu Chiến hôn lên trán hắn một cái, dịu dàng nói với hắn: "Buồn ngủ rồi phải không? Nghỉ ngơi đi." Nói xong y vẫn còn ngồi trên thảm dưới đất, úp mặt vào bên giường, nằm xuống trước mặt Vương Nhất Bác rồi nói với hắn: "Ngủ ngon."

"Ngươi..." Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn y, biểu cảm rầu rĩ cực kỳ, "Ngươi muốn ở chỗ này ngủ sao?"

Tiêu Chiến mờ mịt gật gật đầu, mấy ngày nay y đều ngủ như thế này, cuối thu thời tiết lạnh, y liền lót một tấm thảm dưới thân, thoải mái hay không không nói tới nhưng nếu không canh giữ ở bên người Vương Nhất Bác, một khắc y cũng không ngủ được.

"Trở về," Giọng nói của Vương Nhất Bác rất nghiêm túc, thấy Tiêu Chiến không nhúc nhích lại nói một lần nữa: "Về phòng của ngươi mà ngủ," tuy rằng Vương Nhất Bác không muốn thừa nhận nhưng nói không đau lòng cho y, đó là tự mình dối mình, mà rõ ràng là đang quan tâm nhưng giọng nói lại hung dữ như đang mắng chửi người: "Không muốn chết cóng thì mau trở về."

Khi nói chuyện, Tiêu Chiến đã buồn ngủ đến mức mí mắt phát trầm, mấy ngày nay không có một ngày có thể ngủ an ổn, vất vả mong chờ Vương Nhất Bác tỉnh lại, cả người y đã mỏi mệt không chịu nổi nữa.

Vương Nhất Bác nói là để y trở về nhưng y chẳng những không trở về mà còn cẩn thận dè dặt bò lên trên giường, sợ đụng tới vết thương của Vương Nhất Bác nên nằm rúc lại trong góc giường cách hắn một khoảng.

Vương Nhất Bác thấy y bò lên giường mình, kinh ngạc nói lắp, "Ngươi, ngươi làm gì?!"

"Ta có thể làm gì, chàng đã bị thương thành như vậy..." Tiêu Chiến buồn ngủ, âm thanh nghe vào nhão dính dính, thành thật nằm trong góc, giải thích với hắn: "Không phải không nỡ để ta cảm lạnh sao, không ngại thì cho ta mượn nửa cái giường đi, đúng rồi, buổi tối nếu ta không cẩn thận đụng vào chàng, chàng cứ gọi ta dậy..." Buồn ngủ càng tăng thêm, âm thanh Tiêu Chiến càng ngày càng nhẹ.

Vương Nhất Bác vừa muốn nói một câu ngươi đi xuống, ngươi trở về thì bỗng nhiên tay bị người nắm được. Người nắm hắn dĩ nhiên là Tiêu Chiến, chẳng qua y không dám dùng sức, chỉ dám nhẹ nhàng nắm một ngón tay út của hắn, nắm vào trong lòng bàn tay mềm như bông của mình.

Vương Nhất Bác lại muốn nói cái gì nhưng chỉ có thể nghe thấy bên tai truyền đến tiếng ngáy nhẹ. Hắn thử thăm dò giật giật ngón tay, thật ra trên tay không bị thương gì, có thể động nhưng hắn thử vài lần vẫn chưa thể rút đầu ngón tay ra.

Tiêu Chiến nắm chặt hắn giống như bạn nhỏ nắm chặt cây kẹo sợ có người cướp đi. Ngủ rồi vẫn nhớ nhung, ngủ rồi vẫn cảnh giác, làm sao cũng không chịu buông tay.

Đêm đã khuya, lâu rồi Tiêu Chiến chưa được ngủ an ổn như vậy.

Y quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi. Bị cổ trùng tra tấn lâu như vậy, lại lo lắng sợ hãi vì Vương Nhất Bác lâu như vậy, tất cả đều dựa vào ý chí để chống đỡ, bây giờ nỗi lòng lo lắng cuối cùng cũng rơi xuống, dây thần kinh căng thẳng kia cuối cùng cũng có thể thả lỏng một lát.

Vương Nhất Bác, trước để ta nghỉ ngơi một chút, chờ khi tỉnh ngủ, ta vẫn sẽ tiếp tục yêu chàng.

🌸🦁🐱🌸

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro