Chương 28
🌸🦁🐱🌸
Đây không phải là lần đầu tiên trần trụi đối mặt nhau nhưng Tiêu Chiến vẫn không dám nhìn vào mắt Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác sao nỡ để Mặc Nhiễm công tử hầu hạ hắn cởi áo tắm rửa được nên đã tự lột sạch đồ trên người, đứng cạnh thùng tắm chờ Tiêu Chiến. Nhưng đợi một lúc lâu vẫn thấy y cứ mãi cúi đầu không chịu cởi áo, nói cũng không nói một câu. Hắn tới gần Tiêu Chiến một bước, "Sao lại chưa cởi áo, muốn bổn vương hầu hạ ngươi sao?"
Tầm mắt này khiến Tiêu Chiến vừa vặn nhìn thấy vật đứng thẳng một nửa giữa hai chân Vương Nhất Bác kia, da hắn trắng nên vật kia cũng phấn hồng nhàn nhạt, còn chưa hoàn toàn cương cứng mà kích cỡ đã rất khả quan rồi.
Vương Nhất Bác theo ánh mắt y mà cúi đầu xem vật của mình, ngậm cười hỏi y: "Thích không?"
Gò má Tiêu Chiến liền như bị phỏng, muốn mắng hai câu lại căng thẳng không biết phải mở miệng thế nào, theo bản năng xoay người muốn chạy trốn lại bị Vương Nhất Bác từ sau lưng vớt về trong lòng một phát.
"Chạy đi đâu." Hắn vòng tay đến trước người Tiêu Chiến, nhanh nhẹn cởi vạt áo bên hông y ra, cánh tay vung lên, áo tơ màu than liền nhẹ nhàng đáp xuống đất cách đó không xa, lại nhìn về phía thùng tắm chỉ còn một đôi thân thể ấm áp trần trụi ôm nhau.
Nước tràn ra bốn phía, cánh hoa nhỏ vụn vương vãi khiến xung quanh thùng tắm ướt nhẹp, Vương Nhất Bác vòng eo Tiêu Chiến cùng ngã vào trong hồ nước ấm kia, lồng ngực dày rộng kề sát lưng Tiêu Chiến, tiếng tim đập mạnh mẽ nặng nề đánh vào y, y dựa vào lồng ngực người mà y ngày nhớ đêm mong, chỉ cảm thấy dường như thân thể đối phương cũng hóa thành một vịnh nhược thủy, bao vây y cũng khiến y hòa tan.
Hơi nước và mồ hôi đang cùng nhau chảy xuống da thịt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác hôn môi y từ phía sau, hôn cổ y, hôn đầu vai y, hôn xương bướm xinh đẹp của y, mỗi một nơi hôn qua đều để lại vệt đỏ.
"Tiểu yêu tinh, muốn chết ta."
Trong phòng phủ một lớp sương mù mỏng, đám sương này quá nóng, nóng đến mức khiến cả người Tiêu Chiến phát khô, y khó chịu cong người về trước, mưu đồ tránh né những nụ hôn dày đặc trên lưng khiến y run rẩy cả người kia ra.
Thấy y giãy giụa, Vương Nhất Bác liền mạnh mẽ buộc chặt cánh tay ôm y vào lòng, lập tức kích thích một trận sóng nước, Tiêu Chiến theo bản năng nhỏ giọng kêu lên liền lọt vào tai Vương Nhất Bác, chỉ có một chữ đáng yêu mới có thể hình dung.
"Còn muốn chạy."
Hắn ngậm dái tai Tiêu Chiến, mút thịt châu no đủ kia, hơi thở thô nặng cùng tiếng liếm láp phóng đại vô hạn bên tai Tiêu Chiến, da thịt nổi lên từng đợt khoái cảm, âm thanh dâm mĩ khiến y nghe được mà xấu hổ vô cùng.
Y ngước cổ muốn tránh né sóng nhiệt quấn người kia, "Đừng...... Nơi đó không muốn......"
Vương Nhất Bác thích chết bộ dáng nửa chống cự nửa nghênh đón này của y, lưu luyến buông tai y ra, "Nơi này không muốn, vậy nơi nào muốn?"
Tiêu Chiến mím chặt môi đỏ mọng, Vương Nhất Bác đã quen nói ô ngôn uế ngữ trên giường rồi, trước nay y đều không chịu đáp lại hắn.
Không đáp lại thì thôi, Mặc Nhiễm công tử thanh phong cao quý, tóm lại sẽ không giống mấy nữ tử phong nguyệt biết dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ người vui vẻ, tuy y không nói một lời nhưng trong lúc vô tình chỉ một ánh mắt cũng đủ nhấc lên sóng to gió lớn.
Tay Vương Nhất Bác theo vòng eo y leo lên phía trước, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bụng nhỏ, lướt qua xương sườn, Tiêu Chiến mới nếm thử tư vị, thân thể chưa bị khai phá không chịu nổi nhất là trêu chọc, y không phóng đãng như Vương Nhất Bác, thích gì liền không thèm che giấu chút nào, y luôn cố gắng nhẫn nhịn giống như nhụy hoa chứa đầy một vũng sương sớm nhưng cánh hoa lại không chịu mở ra, chất lỏng tràn đầy kia làm sao giấu được, cứ ào ạt toát ra. Cái này so với chủ động nhào vào lòng còn lộ phong tình hơn.
"Nơi này sao?"
Đầu ngón tay Vương Nhất Bác xẹt qua trước ngực Tiêu Chiến, không nóng không vội mà vẽ hai vòng lên trên quầng vú màu trà đỏ, lập tức kích thích nổi lên một vòng hạt nhỏ.
Bàn tay Tiêu Chiến dựa vào cạnh thùng tắm, các khớp ngón tay dùng sức có chút trắng bệch, sau đó đầu vú sưng phồng bị thổi qua nhẹ nhàng, y lập tức mềm mại rên rỉ ưm ưm một tiếng như không có xương cốt, nằm liệt vào khuỷu tay của Vương Nhất Bác.
"Ca ca nhà ta sao luôn không chịu nổi chạm vào như vậy." Vương Nhất Bác trêu đùa y, sau đó nhẹ nhàng xoa nắn đầu vú y, nhìn cục cưng bảo bối đầu quả tim mình mềm như một cục bông nằm trong lòng mình, mặc hắn thân mật, mặc hắn vuốt ve.
Giờ khắc này hắn chỉ biết thiên hạ dù to lớn cũng không có ai, không có một chuyện nào có thể khiến hắn thỏa mãn đến như vậy.
"Đã nhiều ngày rồi, có nhớ ta không?"
Có, rất nhớ ngươi.
"Lúc ta không ở đây, ngươi đã làm gì?"
Không còn lòng dạ nào làm gì khác, chỉ vẫn luôn nhớ ngươi.
"Ta trở về sớm, ngươi có vui không?"
Ừm, rất vui.
Mỗi một vấn đề Tiêu Chiến đều trả lời nhưng là trả lời trong lòng, y không nói nên lời, y không biết phải nói ra những lời này như thế nào nữa.
Vật dưới thân Vương Nhất Bác đã sưng đến phát đau, Tiêu Chiến vẫn luôn ngồi trong lòng hắn, thân thể lại không thành thật, mông thịt mềm mại cứ cọ qua qua cọ lại trên dương vật của hắn, cọ đến lòng hắn bốc cháy.
Hắn nắm cằm Tiêu Chiến xoay mặt y qua, cắn một cái lên bờ môi y, hỏi y: "Vì sao không nói lời nào?"
"Nói...... Cái gì?"
"Thật sự không nhớ ta chút nào sao?"
Mong chờ Tiêu Chiến trả lời nhưng y lại không chịu nói, Vương Nhất Bác càng hỏi càng cảm thấy bực bội, hơn nữa càng bực bội càng thấy có chút ủy khuất, Tiêu Chiến vẫn cứ ngậm miệng không nói, hắn liền dùng một tay ấn eo y, đè y nằm về phía trước, Tiêu Chiến đành phải bám vào cạnh thùng tắm, hoàn toàn lộ ra cặp mông đẫy đà đầy đặn cho người phía sau.
"Ngươi......"
Không cho y hỏi một câu hoàn chỉnh, Vương Nhất Bác cầm dương vật thô tráng của mình để ở lối vào hậu huyệt của y, chỗ kia chưa từng bị khai phá, sít chặt vô cùng, vốn không có một chút khe hở nào nhưng hắn lại thẳng lưng muốn xông vào trong.
Tiêu Chiến sợ tới mức quay đầu lại đẩy hắn ra, "Ngươi, ngươi làm cái gì?"
"Ngươi nói xem?" Vương Nhất Bác ra vẻ không vui, còn giơ tay vỗ một cái lên bờ mông y, đương nhiên là rất nhẹ, sao hắn nỡ dùng sức được nhưng lòng bàn tay đánh vào sóng thịt vẫn sinh ra một tiếng giòn vang khiến Tiêu Chiến xấu hổ đến mức muốn nổi giận.
Còn muốn giãy giụa nhưng hai tay lại bị bắt chéo sau lưng ấn lên eo, một tay Vương Nhất Bác đè y, một tay kia đỡ dương vật để ở trước huyệt khẩu căng mịn làm bộ muốn đâm vào bên trong.
Tiêu Chiến hoảng hốt lo sợ mà lắc eo, cũng không rảnh lo phát giận, chỉ vội vã quay đầu nói với hắn: "Không được không được, sao có thể đâm vào trực tiếp như thế!"
Vương Nhất Bác vui vẻ nín cười, trên mặt lại cố tình đùa giỡn hung ác với y, "Ta liền muốn tiến vào như vậy, ai bảo ngươi dám không nhớ ta,"
Cái kích cỡ kia của Vương Nhất Bác mà ngang ngược xông vào như vậy sẽ đau chết người, y thật sự sợ Vương Nhất Bác điên lên sẽ không còn quan tâm cái gì nữa.
Đầu nón to tròn thô lỗ gạt chỗ cửa vào kia ra, tư thế giống như muốn bổ thân thể y ra, Tiêu Chiến lại không rảnh lo nghĩ quá nhiều, hoảng loạn xin tha nói với hắn: "Nhớ ngươi, ta có nhớ ngươi!"
Vương Nhất Bác vừa lòng mà cười trộm, đồ vật để trước huyệt khẩu y như là uy hiếp, từng chút từng chút làm bộ muốn tiến vào trong, Tiêu Chiến sợ tới mức giống như con thỏ, vừa hoảng vừa sợ run mông theo động tác của hắn, trong miệng lặp lại từng câu, "Nhớ ngươi nhớ ngươi, thật sự nhớ ngươi!"
Đáng yêu muốn chết, Vương Nhất Bác cười run cả vai.
"Ngoan." Buông tay Tiêu Chiến ra, Vương Nhất Bác ôm y về lại trong lòng lần nữa, vỗ về xoa nhẹ sau lưng y, hôn trán y, ôn ôn nhu nhu nói: "Lúc này lại chịu nói, sao vậy, không muốn cho ta như vậy sao?"
Cái này muốn Tiêu Chiến mở miệng như thế nào đây, không phải không muốn cho mà là thật sự ngay cả y cũng biết là loại chuyện này trước tiên phải chuẩn bị cho tốt, không thể miễn cưỡng, cái tên Vương Nhất Bác này hằng năm lưu luyến chốn làng chơi, sao ngay cả cái này cũng không hiểu......
Còn nữa, ngày ấy khi y vừa tới Vương phủ, Bội Cô bỏ vào trong phòng y một đống lớn đồ vật linh tinh như là dầu hoa quế cao hoa hồng nhưng khi đó y lại hận Vương Nhất Bác hận vô cùng, nơi nào chịu hành phòng với hắn, dưới cơn nóng giận mà ném hết mấy thứ kia đi, bây giờ trong phòng vốn không có hương cao để sử dụng.
Cái này muốn y làm sao cho a......
Mà Vương Nhất Bác nghe được y nói nhớ, những lời này cho dù xuất phát từ trong tim cũng được hay là bị hắn ép cũng được, tóm lại trong lòng vẫn bị ngọt ngào lấp đầy.
Hắn xoay người Tiêu Chiến lại, kéo chân y vòng lên eo mình, vật dưới thân hai người dán chặt vào nhau ở dưới nước, tay Vương Nhất Bác nâng mông thịt Tiêu Chiến lên, thịt non mềm nhũn núc ních như đậu hủ tràn ra khỏi khe hở ngón tay hắn, một tay nâng không được liền dùng hai tay, một bên hôn y một bên nói: "Là ta không tốt, chưa cưới hỏi đàng hoàng đã lôi kéo ca ca làm chuyện phu thê, về lý không hợp."
Trái tim Tiêu Chiến run rẩy, lúc này y mới ý thức được thì ra chuyện này vẫn luôn là khúc mắc trong lòng y, nhưng mà tâm tư nhỏ khó chịu này ngay cả chính y cũng không tự biết thế nhưng Vương Nhất Bác lại nhận ra.
Y trầm mặc cúi đầu, Vương Nhất Bác giơ tay tháo trâm cài trên đầu y xuống, tóc đen rơi rụng càng hiện vẻ thướt tha. Hắn giúp Tiêu Chiến vuốt vuốt sợi tóc rơi bên tóc mai, hỏi: "Ca ca nguyện ý mang cây trâm này chứng tỏ trong lòng vẫn có ta có đúng không."
"Ta......"
Vương Nhất Bác cười, gác trâm sang một bên, lại nói: "Ta đã nói chờ ta trở lại sẽ tặng ngươi đồ vật tốt hơn."
Tiêu Chiến bị sự âu yếm của hắn làm cho choáng váng như là uống rượu say vậy, hỏi hắn: "Là cái gì?"
Dĩ nhiên là một danh xưng phu thê đường đường chính chính.
"Tiêu Chiến, ta hỏi ngươi, ngươi nguyện ý gả cho ta không?" Vứt bỏ thân phận Đoan Vương của ta, vứt bỏ nguy nan gia tộc của ngươi, không nhắc lại mấy hành vi hoang đường nữa, người tên Vương Nhất Bác trước mắt này toàn tâm toàn ý ái mộ ngươi, ngươi nguyện ý gả cho hắn không?
"Ta thề ta sẽ tôn trọng ngươi, thương yêu ngươi, tuyệt đối sẽ không bao giờ khiến ngươi đau lòng, Tiêu Chiến, ngươi nguyện ý sao?"
Y phải có nghị lực bao nhiêu mới có thể chống lại được sự ôn nhu của Vương Nhất Bác, núi băng dưới đáy lòng sụp xuống từng chút từng chút rồi hòa tan.
Cam tâm tình nguyện hòa tan.
Tình khó tự kiềm chế, Tiêu Chiến hô hấp dồn dập, lại lần nữa chủ động ôm Vương Nhất Bác, nằm trên đầu vai hắn, âm thanh khi động tình có chút run rẩy, y nói: "Đừng hỏi."
Đừng hỏi, ta nguyện ý.
Vương Nhất Bác cười ôm y vào lòng, duỗi tay xuống dưới nước cầm vật đã trướng đau không thôi của hai người, vừa mới được bao lại mà Tiêu Chiến đã thoải mái đến toàn thân tê dại, ngón tay vô thức dùng sức, móng tay cũng khảm vào trong thịt của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác lại càng cảm nhận thêm được sự khác biệt của Tiêu Chiến, một người ngày thường vốn lạnh lùng sao thân thể lại nhạy cảm như thế, từ đầu đến chân dường như không thể chạm vào đâu được, chạm vào nơi nào cũng sợ sẽ chạm hỏng mất.
Thật sự là khiến người yêu thương.
"Đợi đến khi phu thê chúng ta kết thúc buổi lễ, ta sẽ không thể buông tha cho ngươi như vậy nữa." Vương Nhất Bác nhanh chóng tuốt lộng hạ thân hai người, sóng tình dâng cao, dán vào bên tai Tiêu Chiến nói với y: "Sớm muộn gì cũng thao ngươi đến khóc lóc tìm phu quân."
🌸🦁🐱🌸
Hôm nay bận quá nên up trễ, chúc 521 trễ đến các đồng râm nha 😂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro