Chương 15
🌸🦁🐱🌸
Lần đi này Vương Nhất Bác không chỉ không bước vào lại Thê Ngô Các mà ngay cả Vương phủ cũng không muốn về. Trong lòng nghẹn một hơi muốn chết, mỗi bước đi đều mang theo sát khí, đám tùy tùng đi theo phía sau cũng cố ý cách rất xa, sợ Vương gia nổi giận sẽ lấy mình phóng hỏa.
Vương Nhất Bác không đến mức không nói đạo lý như vậy nhưng lửa vẫn muốn phóng, nghẹn như vậy thật khiến người khó chịu. Nghĩ tới nghĩ lui, một chân lại bước vào Định Phương Lầu.
Vân Hà thấy hắn liền kinh ngạc cảm thán vài câu khách ít đến, mới tân hôn sao ngươi không say mê trong ôn nhu hương đi, sao lại chạy đến thanh lâu?
Vương Nhất Bác có gì cũng không nói với anh, vừa vào cửa liền muốn rượu, uống một ly lại một ly, từ chạng vạng vẫn luôn uống đến đêm khuya.
Dù tửu lượng tốt cũng không thể rót suốt như vậy được, Vân Hà khuyên thế nào cũng không khuyên được, mắt thấy hắn đã say mèm, rõ ràng ngồi cũng ngồi không yên, chống tay nằm trên bàn vẫn không ngừng rót rượu cho hắn. Uống hồ đồ liền bắt đầu lầm bầm lầu bầu, Vân Hà nghiêng tai lắng nghe hết nửa ngày mới nghe rõ. Hắn lải nhải nói: "Vì sao ngươi không thích ta..."
Rốt cuộc ta có nơi nào không bằng người khác..."
"Vương gia, ngươi có phải lại tranh chấp với Mặc Nhiễm công tử không?"
"Đừng nhắc đến y." Vương Nhất Bác đột nhiên rống lên một tiếng khiến Vân Hà sợ hết hồn, lòng nói nơi nào là ta muốn nhắc chứ, rõ ràng là tự ngươi nói.
"Được được, ta không đề cập tới, Vương gia, ngươi không thể uống nữa."
Không uống, thật ra hắn cũng không muốn uống, hôm nay rượu này không biết như thế nào, uống vào trong miệng mùi vị vừa đắng vừa cay, thật là khó nuốt. Mà thật ra rượu tất nhiên là rượu ngon, lần nào Vương Nhất Bác tới mà Vân Hà không lấy cho hắn rượu ngon nhất chứ? Chỉ là hôm nay tâm tình thưởng thức rượu lại khác, trong lòng là đắng, trong miệng dù ngậm một lớp đường trắng cũng vẫn đắng.
Vương Nhất Bác cướp lại chén rượu mà Vân Hà cố gắng cướp đi, "Ngươi đừng động vào ta."
Vân Hà thầm kêu đau đầu, "Vương gia, nếu ngươi ở chỗ này của ta uống hỏng thân mình rồi, Hoàng Thượng trách tội xuống, dù ta có mọc mười cái đầu cũng không chịu trách nhiệm nổi a."
"Làm sao, ngươi cũng muốn đuổi bổn vương đi?"
"Không dám không dám, tuyệt không phải ý này, chỉ là Vương gia à, mượn rượu giải sầu cuối cùng vẫn không giải quyết được vấn đề, gặp chuyện gì thì không ngại cùng ta nói đi, có lẽ ta có thể giúp được ngươi đâu."
Ánh mắt Vương Nhất Bác mơ hồ một lát, phút chốc linh quang chợt loé, kéo cánh tay Vân Hà một phát, "Vân Hà huynh, ngươi nơi này có cách thần kỳ nào có thể khiến người vong tình không?" Trước đây đã nói qua, Vân Hà lớn lên từ Miêu Cương, khá hiểu về hạ độc dùng cổ thuật, Vương Nhất Bác thích kết giao bằng hữu với anh như vậy cũng vì cảm thấy những chiêu pháp thần thần bí bí đó của anh thật là mới mẻ.
"Vong tình?" Vân Hà bị Vương Nhất Bác hỏi không đầu không đuôi mà ngẩn ra, "Vương gia là muốn — Nói ai quên ai?"
Vương Nhất Bác khó nén đau thương, đọc từng chữ trả lời mơ hồ: "Là... Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không quên được cô ta, Vân Hà huynh, ngươi có cách gì có thể khiến Tiêu Chiến quên cô ta không?"
Thật ra Vương Nhất Bác biết thế gian này nào có loại thần dược ăn vào liền có thể đoạn tình chứ. Vân Hà thử hỏi hắn: "Vương gia nói cô ta... Là chỉ... Người từng có hôn ước với Mặc Nhiễm công tử - tiểu thư Giang gia sao?"
Vương Nhất Bác u oán nhìn anh một cái, không nói là phải hay không phải, ngửa đầu lại uống cạn một chén rượu. Cái này Vân Hà liền hiểu rõ rồi, thì ra cho tới bây giờ Mặc Nhiễm công tử vẫn còn nhớ thương người xưa, khó trách Vương Nhất Bác phải hao tổn tinh thần như thế.
Vân Hà thở dài một tiếng, trấn an nói: "Mặc Nhiễm công tử là người trọng tình trọng nghĩa, có lẽ hai người các ngươi thành hôn chưa lâu, lòng y vẫn còn thấy hổ thẹn với Giang tiểu thư, khó có thể quên được cũng là chuyện bình thường, Vương gia không ngại lại kiên nhẫn thêm chút, đợi thời gian lâu rồi tự nhiên sẽ..."
"Không thể," Vương Nhất Bác nặng nề rót đầy chén rượu, âm trầm nói: "Bổn vương không cho y nhớ đến người khác, một ngày, một lúc, một khắc đều không thể,"
"Cái này..." Vân Hà khó xử, không biết nói cái gì mới tốt.
Vương Nhất Bác lại mở miệng: "Ngươi..." Ngươi có cách gì giúp ta không? Vốn định hỏi như vậy thế nhưng suy nghĩ tỉ mỉ cũng hiểu rõ muốn cho một người lập tức quên đi một người khác thật là ngây thơ. Vì thế lại bắt đầu chuốc rượu chính mình.
Vân Hà khuyên vài câu vẫn không khuyên nổi hắn như cũ, thấy bộ dáng này của hắn, nếu Mặc Nhiễm công tử không quên được Giang tiểu thư kia, sau này khó mà nói hắn ngày ngày đều sẽ mua say như thế. Một tay anh đè lại cổ tay Vương Nhất Bác, "Vương gia giải sầu, ta có cách, chẳng qua có thể phải khiến Mặc Nhiễm công tử nếm chút khổ sở, ngươi có cam lòng không?"
"Cách gì?"
Vân Hà đứng dậy đi tới tủ khoá ngầm kia của anh lấy ra một cái lọ trong suốt, đặt trong lòng bàn tay, đưa tới trước mặt Vương Nhất Bác. Ở trong đó có một con trùng nhúc nhích dài chừng nửa tấc, toàn thân đỏ đậm mà bóng loáng, không phân được đầu đuôi.
Vương Nhất Bác híp mắt quan sát một chút, không xác định nói: "Đây là... Cổ trùng?" Người Miêu Cương giỏi dùng cổ, thứ này lúc trước hắn chỉ nghe nói qua, đây vẫn là lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy, một vật nho nhỏ thoạt nhìn không hề có lực phá hoại nhưng động một chút liền khiến người ta tê dại cả da đầu.
"Là cổ trùng, đây là gia sư tự tay luyện, tên là Đoạn Tình Cổ, rạch một vết thương trên người, trùng này thấy máu sẽ nhập, sau khi nhập vào cơ thể có thể tâm thần tương giao với người trúng cổ và biết được người trong lòng, bình thường sẽ không phát tác nhưng mỗi lần tương tư bi thương sẽ là lúc cổ trùng cộng tình, lúc phát tác sẽ gặm cắn tâm mạch, thống khổ vô cùng khiến người ta không dám lại tham niệm thêm. Cho đến khi người trúng cổ hoàn toàn quên mất người nhớ nhung, cổ trùng này sẽ tự hóa giải tiêu tan."
Cái này... Không phải tương đương với dùng khổ hình bức người vong tình sao?
"Nếu... Y vẫn không quên được thì sao?"
"Vậy vẫn sẽ luôn bị dày vò, rễ tình càng sâu, thống khổ càng ác liệt, tình sâu như biển thì ruột gan đứt từng khúc."
"Cái này... Có cách giải không?"
Vân Hà cân nhắc một lát, tự biết Vương gia sẽ không đành lòng dùng biện pháp độc như vậy với Mặc Nhiễm công tử. Hơi hơi mỉm cười, bỏ cổ trùng vào trong tay hắn rồi nói: "Không có thuốc nào chữa được."
Vương Nhất Bác nhìn vật trong tay, lòng đầy do dự, nếu như vô giải, sao hắn nỡ dùng độc pháp như vậy để tra tấn Tiêu Chiến chứ.
Thôi vậy.
------------
Đêm nay không đếm được Vương Nhất Bác đã uống bao nhiêu ly, uống đến cuối cùng đã say như chết, Vân Hà thật sự nhìn không nổi nữa, nghĩ lúc này đưa hắn hồi phủ sợ là lăn lộn khiến hắn khó chịu liền nâng hắn đi lên gian phòng trên lầu các nghỉ ngơi. Đặt người lên giường, thấy hắn mệt mỏi không mở mắt nổi, chỉ giúp hắn cởi giày vớ liền đi ra ngoài.
Dạ dày Vương Nhất Bác quay cuồng khó chịu, vừa dính vào gối liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, trong giây lát liền hôn mê. Càng ngủ càng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, buồn bực một thân mồ hôi, lúc nửa mộng nửa tỉnh còn tưởng rằng mình đang ở trong phủ, lôi kéo cổ áo gọi "Người đâu".
Dĩ nhiên là không người đáp lại.
Cứ như vậy ngủ một hồi tỉnh một chút, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm và thư thái, mồ hôi ra một chút, không còn khô nóng như vậy nữa, sau đó lại có từng đợt cảm giác mát xẹt qua da thịt quanh thân, càng thêm cảm thấy thân mình thoải mái.
Vương Nhất Bác gian nan mở to mắt, trong bóng đêm mờ mờ ảo ảo nhìn thấy một bóng người ngồi ở mép giường, mềm nhẹ giúp hắn cởi xiêm y, đang cầm một miếng khăn vải ướt lau mình cho hắn.
Ai?
Bóng người kia nhìn thật quen mắt, giờ phút này cả đầu Vương Nhất Bác chỉ chứa được tên một người liền bắt lấy cổ tay hắn ta, đột nhiên xoay người đem người đè dưới thân, khàn khàn gọi hắn ta: "Tiêu Chiến... Tiêu Chiến..."
Người nọ vỗ nhẹ lên lưng Vương Nhất Bác hai cái để trấn an, nhu tình như nước nhìn hắn kêu: "Vương gia."
Vương Nhất Bác men say đang nồng, mặt đối phương tuy gần ngay trước mắt nhưng trong lúc nhất thời vẫn không phân biệt rõ được, ngây người hỏi hắn ta: "Tiêu Chiến, là ngươi sao..."
Dưới thân, người nọ thương tiếc sờ sờ gò má hắn, ôn nhu nói: "Vương gia, là Dung Nhi a."
Vương Nhất Bác ngẩn ra, sau khi phản ứng lại liền lập tức thanh tỉnh vài phần, buông người trong lòng ra "Dung Dữ?"
Dung Dữ từ trên giường đứng lên, sửa sang lại quần áo bị đè nhăn một chút, ứng tiếng nói: "Dạ.". Trách không được suýt nữa nhận sai, thân hình tướng mạo của Dung Dữ này thật có mấy phần tương tự với Tiêu Chiến, nếu không Vương Nhất Bác cũng sẽ không vạn hoa lướt qua chỉ yêu mến một mình hắn ta.
Thanh tỉnh vài phần mới ý thức được đây là ở Định Phương Lầu, không phải Vương phủ, hắn cảnh giác nhìn Dung Dữ, "Ai cho ngươi tiến vào?"
"Vương gia đừng nóng giận, Dung Nhi chỉ là nghe nói hôm nay người uống say tại đây, nghĩ bên cạnh người không có ai chăm sóc, tất nhiên ngủ không an ổn, lúc này Vương gia hẳn là khát nước đi? Uống một ngụm trà giải khát nha." Nói xong, Dung Dữ liền ngoan ngoãn đưa một ly trà cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác tuy không muốn thấy hắn ta nhưng trong miệng đúng là khó chịu liền nhận lấy uống nửa ly, sau đó đầu vẫn choáng váng khó chịu, chỉ đành phải ngồi xuống mép giường, giơ tay xoa huyệt Thái Dương phát đau, một câu cũng không muốn nói.
Dung Dữ bước nhẹ đi tới, ngồi vào bên cạnh Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn ta một cái, "Bổn vương không có việc gì, ngươi đi ra ngoài đi."
Dung Dữ vẫn không đứng dậy, đưa tay khoát lên vai hắn, đẩy hắn nằm xuống, tác dụng của rượu khiến toàn thân Vương Nhất Bác vừa đau vừa mệt vô cùng, thuận theo sức lực của hắn ta mà nằm xuống. Sau đó một đôi tay nhu nhược không xương dán lên huyệt Thái Dương của hắn, lực đạo không nhẹ không nặng giúp hắn mát xa. "Vương gia ngủ đi, Dung Nhi ở đây trông coi người."
Sau khi hắn ta nhấn một cái như vậy, đau đầu quả thật thư giải không ít. Nhưng người này có tâm tư gì, người khác không biết, Vương Nhất Bác sao lại có thể không biết. Mắt nhìn hắn ta, Vương Nhất Bác hờ hững nói: "Ngươi không cần phí sức lấy lòng ta như thế, Vân Hà huynh đối với ngươi không tệ, ngươi ở Định Phương Lầu tiêu dao sung sướng có gì không tốt, tội gì phải muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng?"
Mắt Dung Dữ lóe sáng trong suốt, bộ dáng hiền lành vô hại, giật giật môi, nhìn qua hơi có chút khó xử, nửa ngày mới cân nhắc nói: "Dung Nhi thích đối tốt với Vương gia, không xa cầu gì khác."
Vương Nhất Bác âm thầm cười khổ, đẩy tay hắn ta ra, "Vậy đa tạ ngươi, ngươi trở về đi." Nói xong đứng lên, thất tha thất thểu đi về phía ngoài cửa.
"Vương gia đi đâu?"
"Về nhà."
Say thành cái dạng này, nửa đêm một người về nhà sao được? Dung Dữ vội vàng tiến lên đỡ hắn, "Đã trễ thế này rồi, bên ngoài nổi gió, nói không chừng lát nữa còn có mưa, Vương gia hãy an tâm nghỉ ngơi tại đây đi, ngày mai hồi phủ cũng không muộn a."
Vương Nhất Bác rút tay về, "Đừng lo cho ta."
Hắn đi phía trước, Dung Dữ đi theo phía sau, lúc xuống thang lầu, một cái giẫm không ổn liền suýt té ngã, Dung Dữ sợ tới mức vội vàng tiến lên đỡ, "Vương gia..."
"Ta nói, đừng động ta."
"Mặc kệ mặc kệ, Vương gia khăng khăng muốn về, Dung Nhi tiễn người."
Tùy ngươi.
Nghiêng ngả lảo đảo đi gần nửa canh giờ mới đến Đoan Vương phủ, Vương Nhất Bác không đồng ý đụng vào, Dung Dữ liền ở sau người bảo hộ một đường. Khó khăn vào phủ, Vương Nhất Bác không hề nghĩ ngợi liền đến Thê Ngô Các, Dung Dữ bồi hắn đến cửa Thê Ngô Các, biết điều không theo vào.
Có lẽ là lặng lẽ đi rồi, Vương Nhất Bác không rảnh chú ý đến hắn ta, lo lắng không yên đi đập cửa phòng Tiêu Chiến. Một bên gõ một bên kêu tên y khiến hạ nhân ở sương phòng đều bị đánh thức, nghe thấy là thanh âm của Vương gia liền muốn ra xem tình huống gì thì bị gã sai vặt ngăn không cho đi.
Chuyện vợ chồng son, người khác bớt quản đi.
Gõ nửa ngày trong phòng mới dấy lên ánh nến, Tiêu Chiến khoác áo bào đi ra, vừa mở cửa một cái liền bị mùi rượu xông vào mũi, lại nhìn Vương Nhất Bác, búi tóc rời rạc, y quan không chỉnh, sắc mặt chán nản.
Đây là đi làm cái gì rồi, không cần hỏi cũng biết, sung sướng xong rồi liền trở về tìm ta la lối khóc lóc sao? Tiêu Chiến nhìn hắn, vẻ mặt chán ghét, "Lại tới làm gì?"
"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác tiến lên, một phát nắm cổ tay y, một bữa rượu cũng không thể khiến hắn thư giải khó chịu trong lòng, "Ta hỏi ngươi, ngươi thật sự không quên được cô ta như vậy sao?"
Cổ tay Tiêu Chiến bị hắn bóp sinh đau, phủi tay tránh thoát, trừng mắt nhìn hắn nói: "Vương gia uống quá nhiều muốn phát điên thì phiền đi nơi khác, ta rất mệt, ta muốn nghỉ ngơi." Nói xong liền giơ tay muốn đóng cửa bị Vương Nhất Bác dùng chân đẩy ra, xông lên trước trực tiếp ấn y dựa vào cửa, chặn y hỏi: "Ta đang hỏi ngươi, ngươi có phải còn nhớ cô ta hay không?"
Tiêu Chiến nghiêng đầu né tránh mùi rượu ập vào trước mặt, giọng nói càng nôn nóng hơn so với hắn, "Phải! Ta chính là nhớ nàng! Vương gia nếu không buông tha, muốn đánh muốn phạt xin cứ tự nhiên!"
Cằm Vương Nhất Bác đang run, nắm chặt nắm tay cũng đang run, trầm mặc một lát, âm lượng lại yếu xuống, ngược lại hỏi y: "Vậy ngươi có từng có giây phút nào động tâm với ta?"
"Chưa từng."
"Chưa từng?"
"Phải! Ta sao phải động tâm với ngươi? Động tâm với ngươi cường thủ hào đoạt? Động tâm với ngươi thủ đoạn hèn hạ? Hay là động tâm với ngươi chẳng biết xấu hổ?!"
"Ngươi thật sự... Một chút cũng không cảm nhận được ta thật lòng sao?"
"Không cần hỏi cảm nhận của ta, ngươi là thật lòng hay là giả ý, với ta mà nói không hề khác biệt."
"Tiêu Chiến..."
"Có thể đi rồi sao?! Vương Nhất Bác, ngươi có biết hay không, ngươi thật sự khiến người ta chán ghét,"
Tiêu Chiến không muốn dây dưa thêm, tàn nhẫn đẩy hắn một cái, dưới chân Vương Nhất Bác không vững, lui một bước, mà sau một khắc lại lần nữa chợt nhào tới, ghì chặt cằm Tiêu Chiến, môi hung hăng dán lên.
Tiêu Chiến hoàn toàn bị chọc tức bởi hành vi điên khùng của hắn, dùng cả tay cả chân liều mạng phản kháng, Vương Nhất Bác lại cho dù như thế nào cũng không chịu buông y ra. Tiêu Chiến tức giận tột cùng liền hé miệng cắn một cái lên môi hắn, lần này cắn nhiều tàn nhẫn, nháy mắt hương vị ngọt tanh liền tràn đầy trong khoang miệng hai người, máu ấm áp theo khóe miệng Vương Nhất Bác chảy xuống, đau khiến hắn gầm nhẹ một tiếng, không thể không buông lỏng Tiêu Chiến ra.
"Cút ——" Cửa phòng bị đóng lại thật mạnh, ngăn cách hai người đầy chật vật.
Vương Nhất Bác thất hồn lạc phách đứng ngoài cửa, vết máu ngoài miệng cũng không lau, sững sờ nhìn chằm chằm cửa đóng chặt. Bất tri bất giác, rơi lệ đầy mặt.
Một tiếng sấm rền phía chân trời, Dung Dữ không lừa hắn, trời thật sự mưa. Trời mưa cũng tốt, vết máu vết nước mắt trên mặt đều bị rửa sạch, ít nhất thoạt nhìn sẽ không quá mức chịu không nổi.
Chợt có một cây dù che trên đầu hắn, nước mưa lạnh lẽo không còn tưới xuống nữa. "Vương gia, trở về đi, cẩn thận cảm lạnh." Vương Nhất Bác quay đầu lại liền thấy Dung Dữ cầm dù, vẻ mặt lo lắng nhìn mình.
Thì ra hắn ta không đi a, đúng là cần phải trở về, không quay về còn có thể làm cái gì đây?
Đưa Vương Nhất Bác trở về Vĩnh Xuân Các xong Dung Dữ mới yên tâm khom người từ biệt với hắn, "Vương gia nghỉ ngơi thật tốt đi, Dung Nhi đi về trước."
"Dung Dữ." Mới đi đến cửa phòng liền bị Vương Nhất Bác gọi lại, xoay người thấy trên mặt hắn còn mang theo men say, một đôi mắt tâm sự nặng nề, thần thái hoàn toàn không có.
"Vương gia?"
"Muốn nhập Vương phủ sao?"
"Dạ?..."
"Ngày mai ta sẽ nói với Vân Hà, sau này ngươi làm người trong phủ của ta."
"Cái này... " Dung Dữ kinh ngạc mang theo e lệ, sau khi phản ứng, bộ dáng thụ sủng nhược kinh, há miệng nói không nên lời là có nguyện ý hay không.
Vương Nhất Bác không có tâm tình vòng vo với hắn ta, thấy hắn ta ra vẻ rụt rè liền hỏi: "Thế nào? Không phải vẫn luôn muốn lưu lại bên người bổn vương sao?"
"Dạ..."
"Trở về chờ đi, hai ngày sau ta liền đến đón ngươi."
------------
Không cưới hỏi đàng hoàng, ngay cả nạp thiếp cũng không tính là, nhưng mà nhận một vị nam đào về làm sủng, trên dưới trong phủ đều ồn ào huyên náo truyền lại việc này. Thật là, Mặc Nhiễm công tử vào cửa còn chưa được mấy ngày, rõ ràng mấy ngày trước Vương gia còn muôn vàn ân cần, cực kì lấy lòng, sao chớp mắt một cái liền di tình với người khác?
Không biết nội tình, chỉ nói nam tử này tâm như mây trên trời, đoán không ra cũng bắt không được. Còn mọi người trong Thê Ngô Các, từng người tức giận hận không thể đi tìm Vương gia lý luận phải trái trước mặt. Công tử chúng ta xuất thân danh môn, phong hoa vô song, rốt cuộc là nơi nào không sánh bằng một tên nam kỹ thanh lâu chứ?
Nhưng bọn họ tức giận bất bình ấm ức thay Tiêu Chiến, bản thân Tiêu Chiến lại không thấy bất kỳ khác thường nào. Nghe nói Vương Nhất Bác muốn nạp sủng, một chút phản ứng cũng không có, ăn cơm, ngủ, đọc sách, mọi chuyện đều không thấy chậm trễ.
Bọn hạ nhân nhìn y như thế chỉ biết thở dài liên tục, người ta là Đoan Vương, hoàng thân quốc thích, tam thê tứ thiếp thật ra hết sức bình thường nhưng công tử này tính tình thanh cao nội liễm, nhất định chẳng thèm đi tranh sủng cùng người khác. Lòng Vương gia nếu đúng là lơ lửng như vậy, không cho công tử có chỗ dựa, sau này nói không chừng sẽ bị người ta ức hiếp thành bộ dáng gì nữa.
Mồm năm miệng mười ngôn luận này đó, một câu một câu truyền vào tai Vương Nhất Bác, hắn không bực cũng không vội, mặc những người này nói thế nào. Hắn chính là muốn khiến cho động tĩnh lớn nhất, chính là muốn cho Tiêu Chiến nếm thử tư vị giống như vậy —— Chỉ có ngươi có thể muốn người khác, ta thì không thể sao? Chỉ cần ngươi có một chút để ý ta, ngươi liền sẽ hiểu rõ cái gì gọi là lòng đao như cắt. Trừ phi, ngươi không có chút nào quan tâm ta.
Nhưng ngộ nhỡ, trừ phi này, là thật đâu?
------------
Vương Nhất Bác để cho chuyện này lên men ba ngày, suốt ba ngày, Thê Ngô Các không có một chút động tĩnh nào.
Nghe nói Mặc Nhiễm công tử đọc sách cả ngày, tâm tình rất tốt.
Nghe nói hôm nay Mặc Nhiễm công tử nổi hứng dạy gã sai vặt bọn nha đầu chơi cờ.
Nghe nói... Chưa từng nghe nói tâm trạng y không tốt.
----------
Ngày thứ tư, Vương Nhất Bác đón Dung Dữ về phủ.
Bên cạnh Thê Ngô Các có một viện trống tên là Phù Dung Các, là một biệt viện lớn nhất trong Đoan Vương phủ trừ Vĩnh Xuân Các ra, trang trí hoa lệ, cảnh trí ngọc đẹp, nghĩ đến thích hợp nhất là kim ốc tàng kiều (nạp thiếp).
Đêm đó Dung Dữ nhập phủ, toàn bộ Đoan Vương phủ đèn đuốc sáng trưng, tuy không có tiệc rượu đón tân khách nhưng bố trí bày biện cũng coi như là rực rỡ náo nhiệt, cũng không biết sao, dưới tơ lụa đỏ thẫm lại không cảm nhận được không khí vui mừng, quỷ dị, thật sự quỷ dị.
Mà tân nương ăn diện tỉ mỉ kia đang ngồi ngay ngắn trên giường, đã khổ sở chờ đợi hơn một canh giờ, Vương gia người đã tới lại ở xa xa ngồi bên cạnh bàn, trầm mặt vẫn không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Không biết là lần thứ mấy gọi hạ nhân tiến vào hỏi, "Thê Ngô Các kia có gì khác thường không?"
"Khởi bẩm Vương gia, bình tĩnh như thường." Cuối cùng Vương Nhất Bác cười khổ một tiếng lại kiềm nén không được, vỗ bàn đứng lên khiến Dung Dữ ở nơi xa sợ tới mức run run một cái, phục hồi tinh thần lại, Vương Nhất Bác đã đến trước mặt hắn ta, thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn ta, như vậy thật sự có chút dữ.
Dung Dữ có rất nhiều thủ đoạn dỗ nam nhân, hắn ta thẹn thùng duỗi tay móc thắt lưng của hắn, kéo hắn về phía mình. Nhưng cũng không kéo Vương Nhất Bác lên giường được còn bị hắn lôi kéo cổ tay dẫn tới cửa.
Cửa phòng mở rộng ra, phòng trong phòng ngoài hơi thở tương thông. Vương Nhất Bác lạnh lùng mở miệng nói một chữ: "Kêu,"
"Dạ?" Dung Dữ ngơ ngẩn, không lĩnh hội được ý của hắn, hỏi: "Sao... Kêu thế nào?"
Vương Nhất Bác giương mắt nhìn hắn ta, hờ hững nói: "Ở trên giường kêu như thế nào thì bây giờ liền kêu như thế ấy."
"Cái này..." Dung Dữ biến sắc, lôi kéo tay áo Vương Nhất Bác làm nũng, "Vương gia đừng chọc ta, lên giường với Dung Nhi đi, người muốn nghe cái gì cũng được..."
Vương Nhất Bác hất tay hắn ta ra: "Ở chỗ này kêu,"
"Cái này..." Chưa hề làm cái gì, nơi nào kêu ra được?
"Kêu ra, kêu lớn tiếng lên, trong phủ này nếu có một người nghe không được, ta sẽ không tha ngươi,"
-----------
Âm thanh rên rỉ xấu hổ đặc biệt chói tai trong màn đêm, Thê Ngô Các chỉ cách một bức tường tất nhiên là nghe được rõ ràng nhất. Bọn hạ nhân tránh ở sương phòng còn đỡ, Tiêu Chiến ngồi ở trong viện, sợ là ngay cả tiếng hít thở cũng nghe được rành mạch.
Gã sai vặt kia tức giận sắp chửi má nó, "Sớm biết Vương gia dễ thay đổi như vậy, lúc trước công tử dù chết cũng đừng gả cho hắn!"
Bội Cô gõ nhẹ lên đầu gã sai vặt: "Câm miệng của ngươi lại, không gả cho Vương gia, chẳng lẽ gả cho ngươi?"
"Ta nói không đúng sao? Vương gia đúng là bạc tình bạc nghĩa! Cô nhìn công tử của chúng ta đi, đã khi nào rồi còn có tâm tư chơi cờ!"
Trên thạch đài trong đình, không phải Tiêu Chiến lại chơi cờ sao. Y cũng không ngại người cách vách quấy nhiễu, phòng ngủ cũng không về, ngồi ở chỗ kia nghe được hăng say. Nói là nghe rồi lại dường như không nghe được, khuôn mặt bình tĩnh, thận trọng từng bước, nhìn qua không bị ảnh hưởng chút nào.
Bội Cô đi qua đưa cho y một chén trà nhỏ, do dự một lát khuyên nhủ: "Công tử, sắc trời không còn sớm, trở về phòng nghỉ chút đi."
Tiêu Chiến nhìn bà cười một tiếng, "Nơi này mát mẻ, nếu cô cô mệt nhọc thì hôm nay sớm chút nghỉ ngơi đi."
"Công tử..." Nghĩ rồi lại nghĩ, Bội Cô vẫn không nhịn được nói với Tiêu Chiến: "Vương gia hắn... Hắn có lỗi, cho dù sau này giữa các ngươi có như thế nào, hy vọng công tử vẫn thật tốt, bảo trọng thân thể, đừng buồn giận thành bệnh."
"Cô cô đa tâm." Giữa ngón tay Tiêu Chiến lại rơi xuống một quân cờ, đạm nhiên nói, "Hắn muốn như thế nào cũng không liên quan gì đến ta."
"Công tử..." Muốn nói lại không biết còn có thể nói cái gì, Bội Cô thở dài, chỉ đành phải xoay người trở về phòng. Bà đi rồi, Tiêu Chiến lại cầm cứng quân cờ, tay ở giữa không trung bồi hồi nửa ngày, đến cuối cùng cũng không bỏ xuống.
Tại sao lại là tử cục rồi? Mà thôi, trở về phòng, ngủ.
🌸🦁🐱🌸
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro