Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

🌸🦁🐱🌸

Sau khi Tiêu Chiến vẽ xong, sắc trời cũng đã sáng, y cuộn tranh lại cho chặt rồi gọi gã sai vặt tới để vào trong tay hắn ta, "Lát nữa nếu Vương gia tới thì đưa bức họa này cho hắn." Gã sai vặt dụi dụi đôi mắt ngái ngủ lim dim nhìn một chút rồi gật đầu đáp ứng, cho rằng công tử hẳn là đã ước định sẵn với Vương gia rồi.

Ước định dĩ nhiên là không có. trong lòng Tiêu Chiến nghĩ nếu ngươi đã đến rồi thì tranh liền cho ngươi, nếu ngươi không đến thì không cho ngươi.

Nhưng Vương Nhất Bác sẽ không tới sao? Hôm qua bám bám dính dính quấn lấy mỹ nhân náo loạn lâu như vậy, trong lòng khỏi phải nói vui sướng cỡ nào, rảnh rỗi sao có thể chịu nổi mà không tới được? Chẳng qua lúc tới, trên mặt đầy vẻ buồn ngủ mệt mỏi.

Thật sự là đêm qua khắc chiếc trâm gỗ khắc quá nhập thần, quá tỉ mỉ chi tiết nhưng vẫn luôn cảm thấy chưa đủ tinh xảo, không xứng với bộ dáng xinh đẹp tuyệt thế của Vương phi nhà hắn vì thế cứ sửa lại sửa, sửa lại sửa, ước chừng đã vướng bận với món đồ nhỏ kia gần cả đêm, hôm sau còn có một cuộc đại hội phẩm họa, chính viện đã ngồi đầy khách khứa và bạn bè, đều đang chờ hắn hô to bắt đầu bài giảng.

Tuy rằng đại hội này không lớn nhưng Vương Nhất Bác vốn không quan tâm, các công tử kia cũng càng không quan tâm. Nhưng Vương phi nói những đồ vật ở hiện trường cần phải đầy đủ, không thể tản mạn mặc kệ. Vì thế hắn vừa mở mắt liền thay quần áo vội vội vàng vàng chạy tới chính viện.

Vốn đã dậy trễ rồi, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đến Thê Ngô Các trước.

Muốn gặp y, có chính sự gì cũng đều để sau, muốn thấy y trước.

Tới Thê Ngô Các, phát hiện Tiêu Chiến vẫn luôn quen dậy sớm thế mà lại đang ở trong phòng ngủ, Vương Nhất Bác nghĩ không nên quấy rầy không nên quấy rầy nhưng vẫn nhịn không được tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của người ta ra, nhón mũi chân sợ gây ra một chút tiếng động nào, từng chút từng chút, khẽ meo meo tới gần.

Tiêu Chiến thật sự rất mệt mỏi, lúc này vừa mới ngủ, ý thức vững vàng, vốn không nghe thấy có người tiến vào phòng.

Vương Nhất Bác cam chịu ngồi dựa vào ghế nhỏ bên giường, mặt mày mỉm cười nhìn chằm chằm, tinh tế ngắm Tiêu Chiến, y nằm quy quy củ củ, lúc ngủ hô hấp đều đều, gò má hồng nhuận, ngủ có dáng ngủ. Trách không được người người thấy y đều phải khen một tiếng công tử văn nhã, làm sao có người ngay cả ngủ cũng sẽ có bộ dáng mẫu mực như vậy.

Hắn lấy từ trong lòng ngực ra một cây trâm kèm hộp gỗ đã được chuẩn bị tỉ mỉ, nhẹ nhàng đặt vào bên gối Tiêu Chiến. Vừa rồi rõ ràng nghĩ đưa đồ xong liền chạy nhanh đến chính viện nhưng khi thấy được Tiêu Chiến thì chân này cũng không biết sao lại không nghe sai khiến nữa, bước cũng bước không được, nghe tiếng hít thở khe khẽ của y, ngắm khuôn mặt ngủ điềm tĩnh của y, cho dù thế nào cũng không muốn đi.

Ngắm lông mi dày hẹp dài của y, ngắm sóng mũi cao thẳng của y, ngắm làn môi hồng nhuận hơi cong của y, môi này... môi này... khiến người ta nhìn mà thèm. Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm, lại nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, ngực lại bắt đầu thùng thùng bồn chồn, tự biết sinh ra tâm tư không đứng đắn gì nhưng lại may mắn nghĩ, hôn một chút, chỉ hôn một chút, tuyệt đối sẽ không đánh thức y.

Chỉ cần y không phát hiện liền có thể coi như không có việc gì xảy ra... Vì thế hắn trở nên táo bạo hơn, thật cẩn thận tới gần, nhẹ càng thêm nhẹ, hôn một chút lên môi lên mặt Tiêu Chiến.

Vừa mềm vừa dẻo, so với bánh trôi đường sữa nấu chín còn muốn thơm ngon ngọt miệng hơn, chạm một chút vẫn không thể giải cơn thèm ngược lại càng khiến người như chết đói, chỉ muốn ngậm vào trong miệng, quấn hút cũng được, gặm cắn cũng được, tóm lại là muốn nhấm nháp thống thống khoái khoái một chút mới được.

Nhưng khi hắn lại cúi người muốn hôn, Tiêu Chiến trong lúc ngủ say đã phát hiện ra.

Nhưng có lẽ cho là có ruồi muỗi tiến vào theo đường cửa sổ, gò má phát ngứa vì thế phất tay đuổi đuổi, người cũng chưa tỉnh lại, rầm rì hai tiếng mềm mại, nghiêng người lại tiếp tục ngủ.

Vương Nhất Bác cứng người không dám lại hành động thiếu suy nghĩ, lưu luyến không rời lại nhìn hai mắt y, rốt cuộc mỗi bước đi lưu luyến rời khỏi phòng.

Vừa đóng cửa phòng một cái, xoay người liền thấy gã sai vặt đứng ở phía sau chặn hắn, "Vương gia."

Vương Nhất Bác thật sự không có ấn tượng tốt gì đối với gã sai vặt nơi nào cũng thấy này, hung dữ hỏi: "Chuyện gì? Mau nói."

Gã sai vặt trình lên bức tranh của Tiêu Chiến, "Bẩm Vương gia, đây là công tử nói tiểu nhân giao cho người."

Vương Nhất Bác ngẩn ra, nhìn bức tranh cuộn kia, đầu tiên là cả kinh rồi lại là vui vẻ, sau đó vui mừng khôn xiết không tự biết, trên mặt như muốn nở hoa. Một phát nhận tranh cuộn tranh trong tay gã sai vặt, cười một cái đắc ý.

Gã sai vặt nhìn bóng dáng hắn ngẩng đầu mà bước, cảm nhận chính là nếu Vương gia mọc ra cái đuôi có lẽ sẽ vung lên đến Cửu Trùng Thiên mất.

-----------

Ngày phẩm họa thứ hai sẽ không rườm rà giống hôm qua, chủ yếu là mời khách triển lãm một vài kiệt tác quý hiếm, những tác phẩm hội họa đó đều là do Vương Nhất Bác lấy từ Tàng Bảo Các trong cung ra, không biết đã chất thành đống bao nhiêu năm rồi, được lôi ra phủi phủi tro bụi cho sạch.

Chính viện nhiều người, Vương Nhất Bác đi vào đã bị người lôi kéo nói này nói kia, không rảnh để mở họa tác kia của Tiêu Chiến ra xem kỹ. Không sao, tóm lại một người vui không bằng mọi người cùng vui, kiệt tác của Mặc Nhiễm công tử dĩ nhiên là muốn cùng thưởng thức với mọi người rồi. Vì thế đưa quyển trục cho gia nhân đứng một bên, lệnh hắn ta treo lên giá vẽ tinh xảo nhất, đợi mọi người thưởng thức xong mấy tác phẩm tầm thường ở hiện trường kia thì lại long trọng đem đại tác phẩm của Mặc Nhiễm công tử ra.

-----------

Thê Ngô Các.

Tiêu Chiến ngủ một giấc thật sâu, mở mắt ra đã là sau giờ ngọ, lúc này đảo lộn, khi tỉnh lại khó tránh khỏi có chút hoảng hốt. Hoảng hốt là vì cái gì đây, là ảo giác cho rằng hình như Vương Nhất Bác tới vì thế từ trên giường ngồi dậy, ngốc ngốc quét hết một vòng phòng ngủ của mình tìm xem hắn đang ở đâu.

Nhưng lúc này nào có ai chứ, thật sự là ngủ mơ hồ.

Tiêu Chiến phục hồi tinh thần lại, bản thân cũng nhịn không được bật cười. Lúc xuống giường, ngón tay ở dưới mền chạm phải một góc đồ vật cưng cứng, kia không phải đồ vật của y. Lấy ra nhìn, là một hộp gỗ đỏ khắc hoa, thật ra đã có dự cảm đây là ai đưa tới rồi, bên trong lại bỏ cái gì đây nhưng khi mở ra, trong lòng vẫn là vô cùng thấp thỏm.

Thật ra loại cảm giác này cũng không thể gọi là thấp thỏm, gọi là cái gì thì chính y cũng sẽ quyết không thừa nhận.

Nhưng loại chuyện tâm động này a, dù cho ngoài miệng không nhận, nó vẫn sẽ thể hiện từ đôi mắt, từ khóe miệng, từ mỗi một biểu cảm rất nhỏ trên mặt, cuồn cuộn không ngừng chảy ra. Đương sự nhìn không thấy, người khác lại nhìn ra được.

"Công tử cầm cái gì vậy? Nâng trong tay xem tỉ mỉ đã lâu." Bội Cô cắt tỉa mấy đóa hoa nhỏ trong sân, xa xa nhìn thấy Tiêu Chiến ngồi trên xích đu, cả một buổi trưa đều đang chuyên chú nhìn đồ vật gì đó.

Buổi sáng lúc Vương Nhất Bác tới thì bà không nhìn thấy, gã sai vặt ở một bên nói cho bà: "Vương gia đưa đồ vật tới, ta cũng không biết là cái gì nhưng mà ta đoán hơn phân nửa là tín vật đính ước đó ~"

"Vương gia đưa?" Bội Cô vừa nghe, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, lại nhìn khóe miệng Tiêu Chiến mơ hồ treo ý cười kia, tự biết là cảm tình đoản mệnh của hai tiểu oan gia này đã có hòa hoãn rồi. Liên tục thở dài: "Được a, thật tốt." Bái hết tất cả Ngọc Đế Phật Tổ bái tạ một lần, ông trời phù hộ, hy vọng nhân duyên của tiểu vương gia nhà ta từ nay về sau vẫn sẽ luôn tiếp tục mỹ mãn.

Trâm gỗ trong tay Tiêu Chiến là dùng hắc gỗ đàn tốt nhất, thân trâm trong trẻo, ám văn sinh động, khắc chính là hoa văn phượng vũ, trầm ổn mà không mất linh động, tinh xảo lại không hiện mị khí, thích hợp nhất cho nam tử có tài hoa có tướng mạo cài.

Ngoài kiểu dáng phù hợp với y, Vương Nhất Bác tặng y trâm cài dĩ nhiên còn có một tầng thâm ý.

Độc oản ba nghìn sợi, kết tóc xứng quân tử, nhận lấy trâm cài này, tình của ngươi và ta, xem như đã định rồi.

----------

Một nơi khác trong Vương phủ, đại hội phẩm họa đã sắp kết thúc, mọi người vây quanh một chỗ chờ thưởng thức đại tác phẩm của Mặc Nhiễm công tử, từng người từng người phải nói là lễ độ cung kính.

Có mấy người quen a dua nịnh hót đã nghĩ sẵn trong đầu, chờ sau khi thấy tranh liền nhất định phải quỳ bái khen tặng thật tốt, khen cho Vương gia mặt mày hớn hở, khen cho hắn cười tít mắt, khen cho đến khi hắn vừa lòng, sau này có cầu xin chuyện gì cũng dễ nói tốt mấy câu.

Dưới sự chờ đợi của mọi người, rốt cuộc gia nhân cũng nâng giá vẽ tới, bày ra giữa đình viện, cẩn thận kéo dây gấm buộc quyển trục ra, soạt một tiếng, giấy Tuyên Thành mở ra thẳng đứng, tranh mở phong cảnh hiện ra, một bức phong cảnh thủy ngạn sinh động như thật nổi trên mặt giấy, giống như đang ở trước mắt.

Dù là người ngu ngốc nhưng khi thấy thứ tốt chân chính cũng sẽ thể biện ra vài phần, huống chi các vị ngồi ở đây tuy động bút không ra nhưng ai mà không hiểu biết sâu rộng từ nhỏ? Trong nhà mỗi người ai mà chẳng có không biết bao nhiêu bức thư pháp nổi tiếng, làm sao mà không nhìn ra họa tác của Tiêu Chiến được, là liên thành chi bảo.

Gió thu lượn lờ, động đình mộc diệp, bờ nước bách thảo phác họa đặc biệt rất thật. Mà tác phẩm tốt dĩ nhiên là trong tranh mang thơ, dù cho bên trên không đề tự gì thì cảnh trong tranh kia sẽ tự đem câu thơ từ từ kể ra. Một người ngồi dưới hô to một tiếng đẹp thay, "Hảo một bức phong cảnh nguyên thủy chi tân."

Có người khác phụ họa: "Trời quang vãn chiếu, nguyên chỉ lễ lan, sinh động đến cực điểm, lãng mạn đến cực điểm." Lời ca ngợi kéo dài không ngừng nhưng từ khi Vương Nhất Bác thấy bức họa kia thì sắc mặt liền càng thêm u sầu.

Trong tranh Tiêu Chiến chú trọng nhấn mạnh cỏ chỉ, phong lan cùng thủy ngạn, muốn biểu đạt cái gì, người khác đều nhìn ra được, hắn sao có thể không nhìn ra được. Bên bờ Bắc Châu, Tương quân buông xuống, khổ tâm triệu hoán, thế nhưng tình ở nơi xa. Đó là trong《Cửu Ca》mượn cảnh gửi gắm tình cảm, miêu tả bức phong cảnh kia: Nguyên hữu chỉ, lễ hữu lan.

Nguyên hữu chỉ hề Lễ hữu lan. Tư công tử hề vị cảm ngôn.

(Dịch nghĩa: Trong sông Nguyên có cỏ Chỉ, trong sông Lễ có cỏ Lan, nhớ công tử vẫn chưa dám nói.)

Nếu không phải trong từ ngữ viết rõ ràng trong lòng y có Chỉ thì Vương Nhất Bác sẽ thật sự cho rằng 'nhớ công tử' là Tiêu Chiến chỉ hắn rồi.

Nguyên Chỉ là tục danh của Giang gia tiểu thư từng đính hôn cùng Tiêu Chiến kia.

Hắn nhớ rõ, nhớ đặc biệt rõ ràng. Trước ngày thành thân Tiêu Chiến vì cô nương kia mà chống lại hắn như thế nào, trên đường thành thân hai người còn quyến luyến không thôi như thế nào.

Còn tưởng rằng, chờ một thời gian nữa, chỉ cần bằng lòng giao chân tâm, y sẽ từ từ cảm động. Còn tưởng rằng, mấy ngày này y không còn chống cự như lúc đầu là nguyện ý thử tiếp nhận. Nghĩ đến hôm qua mới còn thân mật, y đã vội vã dùng cách này để chứng minh lòng y cho hắn thấy.

Cũng không phải lần đầu tiên, y chính miệng thừa nhận cũng không phải chưa từng có - Lòng ta không có ngươi, lòng ta có ai, ngươi quản không được.

Câu 'nhớ công tử' kia đều được mọi người xem như là lời nói tuyệt diệu triền miên lâm li giữa Vương gia cùng ái thê, ngươi một lời ta một câu, tranh nhau ngâm tụng.

Chỉ có Mạnh An thân cận nhất với hắn mới nhận ra vẻ mặt của hắn không đúng, hơn nữa Giang gia lão gia cùng cha hắn ta qua lại rất nhiều, đương nhiên hắn ta nhớ rõ tên của Giang tiểu thư. Ngó ngó sắc mặt của Vương Nhất Bác, Mạnh An nói với mọi người: "Các vị huynh đài này, không hiểu thì không cần giả hiểu, Mặc Nhiễm công tử vẽ chỉ là cảnh vật bình thường không thể nào bình thường hơn, nào có thâm ý như các ngươi liên tưởng vậy..."

Sau đó lại nhỏ giọng nói với Vương Nhất Bác: "An Chi huynh, dù sao cũng đừng đa nghi, Mặc Nhiễm công tử tuyệt không phải, tuyệt không phải..." Tuyệt không phải không quên được người xưa mới cố ý họa. Nửa câu sau hắn ta chưa nói xong, khuôn mặt anh tuấn của Vương Nhất Bác đã thật sự âm trầm dọa người, hắn ta cũng không dám nhiều lời nữa.

Một bên có người không thức thời còn tranh luận với Mạnh An: "Mặc Nhiễm công tử đặt bút còn không có thâm ý sao? Ta thấy Mạnh An huynh tài hèn học ít nên nhìn không ra a, đây rõ ràng chính là một bức họa gửi gắm tương tư!"

"Đúng vậy đúng vậy..." Đang tranh luận sôi nổi, Vương Nhất Bác lạnh lùng nói với gia phó đứng một bên: "Thu lại."

"Dạ? Vương gia?" Gia phó mờ mịt, vậy... liền kết thúc sao?

"Thu lại!" Vương Nhất Bác đề cao âm lượng khiến gia phó sợ tới mức run run, cổ tay run rẩy, vội vã thu tranh lại.

"Hôm nay đến đây thôi, các vị huynh đài mời trở về đi, bổn vương không tiễn nữa." Vốn đã là phân đoạn cuối cùng rồi, chỉ là kết thúc này khó tránh khỏi có chút vội vàng, mọi người đều chỉ nói Đoan Vương thật keo kiệt, tranh của Mặc Nhiễm công tử muốn liếc mắt nhìn thêm một chút cũng không nỡ cho người ngoài xem.

Chỉ có Mạnh An lo sợ bất an trong lòng, Vương Nhất Bác thích Tiêu Chiến bao nhiêu hắn đều biết, người này từ nhỏ liền ngang ngược, nghĩ muốn cái gì đều nhất định phải có được, ngươi xem ngôi vị hoàng đế kia cũng là do hắn lười đến tranh, nếu không hôm nay nắm chính quyền là ai cũng chưa xác định đâu.

Giang sơn không tranh, mỹ nhân lại phải tranh, cũng không biết Mặc Nhiễm công tử này có phải thật sự dùng tranh này để thị uy phản kháng với hắn hay không, nếu thật là như thế, tối nay Vương phủ không thể thiếu một hồi tinh phong huyết vũ rồi.

------------

Mọi việc đều là quan tâm tất loạn, đặc biệt là loại tính tình này của Vương Nhất Bác, vật trên đầu quả tim gì đó còn không bắt được thì còn gì lợi hại? Tính tình nóng nảy lên thì ai dám nói một chữ không? Ai nói cái gì cũng không nghe lọt tai.

Mang một thân tức giận đến Thê Ngô Các, đi vào liền ném bức tranh kia cho Tiêu Chiến, "Có ý gì? Nói thẳng!" Tiêu Chiến chưa kịp bắt thì tranh kia đã theo chân y lăn xuống mặt đất, đổ rào rào dính đầy bụi.

Đây lại là trúng cái gió gì? Mày nhăn lại, y không vui mà hỏi lại Vương Nhất Bác: "Vương gia đây là có ý gì?"

Vương Nhất Bác nhấc mu bàn chân đá bức tranh kia lên, dùng tay bắt lấy rồi mở ra cho y, "Tự mình nói, tranh này ngươi vẽ cái gì?"

Mặc dù còn chưa hiểu rõ vì sao Vương Nhất Bác bực bội với y nhưng thấy bộ dáng hung thần ác sát này của hắn, còn ném bức tranh của mình vẽ trên mặt đất, không khỏi khiến cơn tức của Tiêu Chiến cũng bốc lên cao. "Vương gia không mở to mắt sao? Ta vẽ cái gì chính ngươi còn chưa xem à?"

Dĩ nhiên đã xem, nếu chưa xem cũng không đến mức bị ngươi chọc tức thành như vậy. Vương Nhất Bác kiềm nén lửa giận, gằn từng chữ: "Ta lại phải hỏi ngươi cho rõ, ngươi vẽ chính là Nguyên Chỉ, Lễ Lan?" Hai chữ kia vừa nói ra, lòng Tiêu Chiến thật sự run lên.

Thân này mang nợ, khi nào nhớ đến, cuối cùng hổ thẹn trong lòng, đồng thời cảm nhận nhiều hơn là cảm giác đau khổ. Hối hận, vô cùng hối hận, vì sao phải vẽ bức tranh này vì hắn còn khiến hắn không những không cảm kích còn muốn xuyên tạc ý như thế? Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến cười lạnh một tiếng, cố ý nói: "Vương gia thật là thông minh nhanh trí, chuyên về liên tưởng, tâm lĩnh thần ngộ."

"Bổn vương hiểu sai sao?"

"Cũng không."

"Tranh này của ngươi thật là đang tỏ rõ tâm tình với ta?,"

"Phải,"

"Người ngươi ám chỉ trong tranh là người ngươi nghĩ đến trong lòng?,"

"Phải!"

"Ngươi không quên được cô ta?,"

"Đúng vậy!"

"Tiêu Chiến! Ta hỏi ngươi lại một lần nữa, ngươi thật sự nghĩ như vậy?,"

"Còn cần hỏi lại ta sao? Vương gia không phải đã lĩnh hội rõ rõ ràng ràng tâm tư của ta sao?"

"Ngươi - Sao ngươi có thể như vậy?!"

"Ngươi muốn ta như thế nào?"

"Ngươi và ta đã là phu thê lại vẫn nhớ đến người khác?! Quả thật không biết xấu hổ!"

"Không biết xấu hổ?" Tiêu Chiến lại lạnh lùng hừ, "Ta đã là như thế, ngươi có thể làm gì được ta?"

Vương Nhất Bác bị tức giận đến lưng cũng phát run, "Ta đã từng nói không cho phép nhớ người khác hay chưa?! Mấy ngày này có phải ta đã quá mức nuông chiều ngươi hay không? Khiến bề tôi không hiểu lễ giáo, khiến phu nhân không tuân thủ tam cương ngũ thường, ngươi thật cho rằng ta sẽ không bắt ngươi làm gì sao?!"

"Không dám," Tiêu Chiến ngoài miệng nói không dám lại không hề sợ hãi đối diện với Vương Nhất Bác, "Vương gia muốn như thế nào liền như thế đó, hòa ly hoặc là hưu thê, ta cầu còn không được."

"Tiêu Chiến!"

"Tranh này ngươi không cần thì xin trả lại cho ta." Vừa nói Tiêu Chiến vừa đưa tay đi lấy, Vương Nhất Bác không chịu đưa y liền đi đoạt lại, hai người mỗi người nắm một bên quyển trục, giằng co không ngừng. Đều là nam nhân, lực đạo của ai cũng không yếu, một tấm giấy Tuyên Thành làm sao chịu được như vậy liền bị xé rách. Chỉ trong chốc lát liền nghe thấy một tiếng giấy nứt chói tai, bức tranh êm đẹp liền bị xé thành hai nửa.

Tranh đã bị hủy, Tiêu Chiến còn chưa kịp đau lòng, Vương Nhất Bác đã tức đỏ mắt, rống to với y: "Không biết tốt xấu! Không biết điều!" Sau đó, một khắc cũng không muốn ở lại đây lâu nữa, quay đầu liền rời đi.

Đi đến một nửa lại nghe thấy Tiêu Chiến từ sau lưng gọi hắn: "Đứng lại!" Tim hắn như nghẹn lại nhưng khi nghe Tiêu Chiến gọi thì hắn chần chừ một lát, vẫn là quay đầu lại.

Lại thấy Tiêu Chiến bước nhanh vào phòng ngủ, sau khi đi ra, cánh tay vung lên, một đồ vật màu đậm vẽ một đường cong trong không trung rồi đập vào trên ngực Vương Nhất Bác. Hắn vốn có thể đón được nhưng lại không đưa tay đi đón, đồ vật kia đập vào hắn một cái, thẳng tắp rơi trên mặt đất.

"Muốn đi thì đem luôn cả thứ này đi đi, đừng đặt ở đây chướng mắt ta!" Hộp gỗ rơi rớt tan tác, cây trâm kia thanh thúy lăn xuống dưới chân Vương Nhất Bác. Lồng ngực hắn ngột ngạt như sắp nổ tung, toàn thân khí huyết quay cuồng lăn lộn, người đông cứng tại chỗ, không động đậy nửa phần.

"Đi a," Tiêu Chiến không phải lần đầu tiên đuổi hắn đi nhưng thái độ lần này rất khiêu khích.

Vương Nhất Bác chậm rãi cúi người xuống, nhặt trâm gỗ lên, cuối cùng nặng nề liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một cái, lại không nhiều lời, khàn giọng nói: "Được, ta đi."

🌸🦁🐱🌸

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro