Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

🌸🦁🐱🌸

Hôm sau, sáng sớm tinh mơ Vương Nhất Bác lại đến thư các nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy Tiêu Chiến tới. Thật sự không muốn gặp hắn như vậy sao?

Tiêu Chiến không tới, hắn cũng chẳng còn tinh thần gi để xem mấy cuốn sách cũ này nữa, thuận tay lật hai quyển, không có hứng lắm liền trở về. Chân trước mới vừa bước vào viện tử của mình, càng nghĩ càng cảm thấy cơn giận tích tụ trong lòng, cũng không nói rõ được là tức giận với ai, tức giận vì chuyện gì.

Rõ ràng bảo bối đã tới tay còn không cho thân cận, liếc mắt nhìn lại cũng khó như vậy. Vương Nhất Bác nhịn không được muốn giở tính trẻ con, mà nói trắng ra là ruột gan cồn cào, chẳng qua chỉ đơn giản muốn khiến người ta để ý tới hắn một chút.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn không về Vĩnh Xuân Các nữa, xoay người đi tới một hướng khác.

----------

Thê Ngô Các

Tiêu Chiến đang xếp cờ trên bàn đá trong đình, chơi cờ có thể tĩnh tâm. Đương nhiên, không ai đánh cờ cùng y.

Mặt trời đang dần tốt hơn, tiết trời vào đầu thu, làn gió mát có thể xoa dịu tâm trí con người nhưng không hiểu sao y lại cảm thấy lòng phiền muộn, bình kịch không lời, cuối cùng mở thành tử cục. Y nhíu mày, chần chừ giây lát, thả cờ đen đang kẹp giữa ngón tay vào lại chén cờ. Ván cờ đông cứng, y cũng không muốn phí tâm suy nghĩ, quay đầu gọi Bội Cô, "Làm phiền cô cô lấy cuốn sách mang về hôm qua ra cho ta."

(Nguyên văn là Lạc tử vô tự 落子无序: bình kịch/ hí khúc Liên Hoa Lạc không lời.)

Bội Cô đáp vâng nhưng sách còn chưa tìm tới thì gã sai vặt liền vội vã tiến vào thông truyền: "Công tử, Vương gia tới tìm ngươi!"

Lại nói về Vương Nhất Bác, đợi cả buổi sáng vẫn chưa thấy được người, trong lòng rất tức giận, người đã tới đây rồi, không thể để ai có gan đùa giỡn uy phong của Đoan Vương điện hạ hắn được, đứng ngoài cửa viện quy quy củ củ để hạ nhân đi báo: Nói với chủ tử của các ngươi, phu quân của y tới.

"Chuyện gì?" Tiêu Chiến hờ hững hỏi nhưng không nói một câu mời vào nào, gã sai vặt khó xử nhìn thoáng qua hướng cửa viện, lắc đầu liên tục: "Tiểu nhân không biết, vẫn nên thỉnh Vương gia vào rồi tự nói với công tử đi."

"Không cần, ngươi đi hỏi một chút, nếu không có chính sự gì thì mời hắn trở về."

"Cái này..." Gã sai vặt hoảng sợ trừng mắt, "Công tử tha mạng, cho tiểu nhân mượn mười lá gan, tiểu nhân cũng không dám đuổi Vương gia đi a..."

"Ngươi cứ nói là ý của ta."

"Công tử xin đừng làm khó ta, Vương gia thương ngươi, hiển nhiên ngươi nói cái gì làm cái gì đều sẽ không nỡ phạt ngươi nhưng khó tránh sẽ lấy ta ra để trút giận, nếu đã không muốn thấy thì công tử vẫn nên tự mình đi đuổi người đi..." Một chủ một tớ không bàn ra được kết quả gì thì người đang bị họ nghị luận ở bên ngoài đã chờ không kịp mà tự tiện xông vào.

"Ai muốn đuổi Bổn vương đi?" Dù gì cũng là phủ đệ của mình, Vương Nhất Bác vào cũng vào rồi, cũng không giả mù sa mưa giả khách sáo nữa, ngồi vào ghế đá đối diện Tiêu Chiến, cúi xuống nhìn kỹ ván cờ trên bàn của y một chút, nghi hoặc nhíu mày hỏi Tiêu Chiến: "Chính là tâm loạn?"

Một vấn đề không đầu không đuôi, Tiêu Chiến không để ý tới mà hỏi hắn: "Ngươi tới đây làm gì?"

"Đến xem Vương phi có giống Bổn vương hay không, không thấy được người muốn gặp thì lòng liền bất ổn, ăn ngủ không yên." Hắn dùng ánh mắt chỉ chỉ bàn cờ kia, cười nói: "Đệ nhất công tử, tài đánh cờ cao siêu nhưng lại bày ra tử cục lộn xộn như vậy, ngươi nói thật xem ngươi vì chuyện gì mà phân tâm?"

Vương Nhất Bác cười đắc ý, chủ ý là muốn trêu chọc Tiêu Chiến một chút ai ngờ Tiêu Chiến lại không kiêng dè gì với lời nói của hắn, nói thẳng: "Dĩ nhiên là có suy nghĩ trong lòng." Biểu tình kia tràn đầy khiêu khích, rõ ràng chính là muốn nói rõ ràng cho Vương Nhất Bác biết lòng ta đúng là có chút suy nghĩ nhưng người nhớ mong không phải là ngươi.

Lòng Vương Nhất Bác trầm xuống, hắn tất nhiên không quên Tiêu Chiến vốn không phải là người cô độc, là hắn cường đoạt từ chỗ người khác về.

Nhưng Vương gia này có bao nhiêu ngang ngược, rõ ràng là do mình hoành đao đoạt ái lại cố chấp đem chuyện lòng Tiêu Chiến không bỏ xuống được người xưa mà nhận định thành Tiêu Chiến có lỗi với hắn.

Đuối lý quả thật là đuối lý, không cưỡng từ đoạt lý đi tranh luận cùng Tiêu Chiến nữa, chỉ có thể an ủi chính mình có lẽ thời gian qua lâu rồi y sẽ từ từ quên đi người ta, cất người vào trong lòng.

Hắn tự cầm cờ trong chén, sau khi vài con cờ rơi xuống liền khiến nước cờ thua được cởi ra, giương mắt kiên định nhìn Tiêu Chiến, cười nói với y: "Vứt cờ phế đi, tử cục liền giải."

Tiêu Chiến nhìn bàn cờ liễu ám hoa minh kia, không nói gì khác, chỉ thẳng thắn nói thầm một tiếng cờ hay.

(Liễu ám hoa minh 柳暗花明: có hi vọng.)

Vương Nhất Bác thấy vẻ mặt y lại hoà hoãn, ý cười càng đậm, cúi người về phía trước để sát vào y, "Không được nhớ người khác, chỉ được phép nhớ ta."

Tiêu Chiến không nghĩ đến hắn sẽ đột nhiên tới gần đây, theo bản năng lui về sau một chút, nghiêm mặt nói: "Vương gia tìm ta rốt cuộc có chuyện gì?"

Vương Nhất Bác mở quạt xếp ra, thấy bộ dáng kinh hoảng trốn người của y, thật sự là bảo thủ đáng yêu, lại để sát về phía y một chút, trêu chọc nói: "Khẩn trương cái gì? Sợ Bổn vương phi lễ với ngươi sao?"

Tiêu Chiến tiếp tục trốn về phía sau, sắc mặt vừa mới hòa hoãn lại có chút khó coi, trừng mắt sẵng giọng nói: "Ngươi không phải đã từng làm như vậy sao?" Cho người ta dùng mị dược bẩn thỉu, thừa dịp vô lực phản kháng mà trói người vào trên giường làm nhục, này không phải đều là hành vi của Đoan Vương điện hạ ngươi sao?

Vương Nhất Bác âm thầm kêu khổ, một bên ảo não nghĩ mình không nên đối với y thô lỗ như vậy, một bên lại đau đầu, nếu không dùng loại thủ đoạn này thì phải chờ tới ngày tháng năm nào mới có thể âu yếm được? Hắn ủy khuất thở dài, cụp mi rũ mắt nói: "Biết sai rồi, không phải đã xin lỗi rồi sao..." Cái này đúng lý hợp tình thật sự buồn cười, Tiêu Chiến không vui hỏi lại hắn: "Ngươi xin lỗi thì ta liền phải tha thứ sao?"

Vương Nhất Bác bày ra bộ dáng hối cải, "Vậy, bằng không ngày mai ngươi cũng hạ dược ta, hung hăng vào, lại đem ta cởi hết cột vào trên giường, muốn làm gì thì làm, ta tuyệt đối không phản kháng... Được không?"

"Ngươi..." Ban ngày ban mặt người này miệng đầy ô ngôn uế ngữ, sao sinh ra được da mặt dày như vậy chứ.

"Hoặc là..." Vương Nhất Bác thấy y nói một câu liền xấu hổ và giận dữ, rất giống con thỏ xù lông lên, hung hung dữ nhưng lại rất được người thích, không thuận theo không buông tha tiếp tục nói: "Không cần dùng dược thì Bổn vương cũng vẫn nguyện ý nằm trên giường mặc ngươi xử lý, nếu như vậy có thể khiến ngươi thuận khí thì không ngại thử một lần xem?"

Tiêu Chiến tức giận mặt mũi trắng bệch, "Đoan Vương điện hạ, thỉnh ngươi tự trọng,"

"Được được..." Vương Nhất Bác thấy y thực sự sắp nổi giận rồi liền nhanh chóng ngậm miệng theo ý y, "Đừng nên tức giận, ta sai, ta sai."

Tiêu Chiến không muốn lại nhiều lời với hắn nữa, không kiên nhẫn hỏi: "Rốt cuộc có việc gì không?" Theo như tính tình của y, nếu Vương Nhất Bác còn không nói ra được nguyên do sự việc có bài bản hẳn hoi thì tiếp theo y nhất định sẽ lại muốn đuổi người.

"Có việc."

"Nói."

"Mấy ngày nữa ta muốn ra ngoài gặp gỡ bạn bè, dù sao ngươi ở nhà cũng không có chuyện gì làm, có muốn đi cùng ta hay không?"

"Không đi."

"Còn chưa hỏi xem là đi đâu liền nói không đi sao?"

Tiêu Chiến khinh thường nhướn mày, cười lạnh nói: "Bạn bè Vương gia chắc hẳn đều có sở thích gần giống ngươi, một đám như vậy..." Tiêu Chiến vốn định nói là một đám người ô hợp như vậy nhưng nghĩ tới nghĩ lui, không có ý nói tàn nhẫn như thế, ngừng một chút lại tiếp tục nói: "Các ngươi thích đến nơi bướm hoa, ta không có hứng thú."

Đây là thành kiến, thành kiến trắng trợn.

Vương Nhất Bác tranh luận với y nói: "Ai nói chúng ta muốn đến nơi bướm hoa, trong mắt ngươi, thường này Bổn vương kết giao đều là loại người nào chứ?"

Người nào? Nếu ngươi muốn hỏi ta cũng không ngại nói thẳng — "Hồ bằng, cẩu hữu." Tiêu Chiến nói như vậy.

"Hồ..." Vương Nhất Bác bị y nói cho á khẩu không trả lời được.

Điều này có thể trách Tiêu Chiến xem thường hắn sao? Vốn dĩ chính là một đám con cháu quý tộc chơi bời lêu lổng, mỗi ngày kết bạn gặp nhau, không phải lưu luyến ở Giáo Phường Tư thì chính là lăn lộn ở sòng bạc, làm gì nghe nói qua những người này làm chuyện đứng đắn một lần.

Vương Nhất Bác muốn biện minh cũng không thể biện minh, thở dài nghiêm túc nói với y: "Ngươi có thành kiến rất nghiêm trọng với Bổn vương."

"Phải không?" Giọng điệu Tiêu Chiến là hỏi nhưng thái độ lại vô cùng chắc chắn — Không phải y có thành kiến mà Vương Nhất Bác vốn dĩ chính là loại người này.

"Phải," Vương Nhất Bác trừng mắt, lúc này đến phiên hắn xù lông.

"Ồ, vậy coi như ta trách oan Vương gia, Vương gia có chí cao, chăm chỉ hiếu học, là nhân tài hiếm có."

"Ngươi... Ngươi giễu cợt ta?"

"Không dám."

"Tiêu Chiến,"

"Vương gia mời nói."

"Ở trong lòng ngươi, ta tồi tệ như vậy sao?"

"Vương gia muốn nghe lời nói thật sao?"

"......"

Lời thật chính là, trong lòng y khinh thường Vương Nhất Bác còn nhiều hơn so với những gì y thể hiện ra, không cần nghe cũng biết y sẽ nói như thế nào.

"Vương gia còn có chuyện gì khác sao?"

Được được được, đi thì đi, tổng cộng chưa nói được mấy câu đã đuổi đi mấy lần? Hai má trắng nõn của Vương Nhất Bác phồng lên tức giận, sớm biết như vậy đã không đến để mất mặt. Hắn u oán nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, thấy người ta thật sự không đáp lại hắn nữa nên đành phải nghẹn cơn giận mà đi về.

Tiêu Mặc Nhiễm, ngươi dám coi thường ta, ngươi chờ đấy cho ta.

----------

Vương Nhất Bác đi rồi, Tiêu Chiến bình tĩnh nhìn ván cờ mới vừa được hắn cởi bỏ nhẹ nhàng.

Bội Cô lảng tránh nửa ngày, Vương gia khó vì ai mà buông thể diện, năm lần bảy lượt nguyện ý chủ động tới tìm Tiêu Chiến cầu hòa nhưng mới vừa mơ hồ nghe được, dường như hai người nói chuyện lại mất hứng. Bội Cô âm thầm thở dài, không biết khi nào hai người mới có thể trải qua ngày tháng ân ái đây.

Nhưng mà nhìn sắc mặt Tiêu Chiến hình như cũng không nhìn ra có vẻ gì là không vui, ánh mắt mềm trong, khóe miệng mỉm cười, dường như so với trước khi Vương gia tới còn vui vẻ hơn một chút?

Vậy nên, cãi nhau cãi nhau là tình thú của vợ chồng son sao? Là lão nhân gia không hiểu.

Bà đặt quyển sách mà Tiêu Chiến muốn kia đến trước mặt y, "Công tử, sách này còn xem sao?"

Tiêu Chiến quay đầu nhìn bà, nhẹ nhàng nhận sách, "Xem, tại sao lại không xem." Vừa mới mở sách ra, một vật thể màu trắng nhạt trượt ra khỏi trang sách rơi xuống dưới, chăm chú nhìn vào, thì ra là một tấm khăn lụa vuông.

Tiêu Chiến khom lưng nhặt khăn lụa lên, đặt trong lòng bàn tay tinh tế nhìn, tơ lụa trắng thuần, bên trên thêu một gốc cây phong lan, chất liệu bình thường, công phu thêu bình thường, cũng không phải là vật quý báu gì.

"Ai da." Bội Cô thấy rõ đồ vật liền biểu hiện ra một chút khẩn trương, vội vàng phủi sạch bụi đất bên trên, nói với Tiêu Chiến: "Đây là vật mà Lan Phi nương nương sử dụng khi còn sống a."

"Lan Phi nương nương?"

"Là mẹ ruột của Vương gia, chữ Lan là phong hào do tiên đế ban cho nương nương, ngụ ý phẩm chất thanh cao, vật mà nương nương hay dùng đều sẽ thêu một gốc cây phong lan."

Tiêu Chiến gật đầu, nghĩ đến vị mẹ ruột này của Vương Nhất Bác nhất định là vị nữ tử hiền lương thục đức. "Đã là di vật của Lan Phi nương nương thì không thể cất tùy ý được, cũng xin cô cô hãy bảo quản thật tốt."

Bội Cô lại trả lại khăn lụa cho Tiêu Chiến, "Công tử không biết, Vương gia không cho bất kỳ ai tự tiện động vào di vật của nương nương, khăn này kẹp vào trong sách này, có lẽ sách này là khi còn sống nương nương chưa đọc xong cho nên vẫn là để công tử giữ, lần sau gặp mặt tự mình trả lại cho Vương gia đi."

Tiêu Chiến nhìn chiếc khăn kia lại nhìn bàn cờ, cân nhắc một lát, duỗi tay nhận lấy đồ vật. "Cũng được."

🌸🦁🐱🌸

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro