Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

🌸 Phượng Thê Ngô
• Tác giả: Cừu Nhỏ Không Ngủ
• Edit: Bạch Đơn
• CP: Vương Nhất Bác (Đoan Vương điện hạ) x Tiêu Chiến (Tiêu Mặc Nhiễm)
• Thể loại: cổ phong, cưới trước yêu sau, niên hạ, song khiết, sủng, ngọt nhiều ngược ít, có H, HE
• Bản gốc: hoàn 62 chương + 2 phiên ngoại
Vui lòng không reup ở bất cứ đâu!
--------------------------------------------
【凤栖梧】(完结)
作者: 小羊不睡觉
CP: 王一博 (端王殿下) x 肖战 (肖墨染)
博君一肖,古风,先婚后爱

Hôm qua tình cờ đọc được fic này vô cùng tâm đắc, tuy không lấy bối cảnh trong phim nhưng tên khá tương tự, có thể xem như CP Doãn Nhiễm đi, đọc xong đổ luôn CP này rồi (ʃƪ^3^)

Ừm... phải nói một chút, đây là fic dài đầu tiên mà mình quyết định edit, sẽ tốn rất nhiều thời gian, mình lại không rảnh nhiều có điều vẫn sẽ cố gắng mỗi ngày một chương, đây còn là fic cổ trang nữa, sẽ có mấy ngôn ngữ khó hiểu nên đôi khi nếu không tra ra được nghĩa cụ thể thì mình sẽ chém gió cho gần nghĩa dễ hiểu một chút, nên bản dịch sẽ chỉ sát bản gốc khoảng 80% thôi nhé :3 

🌸🦁🐱🌸

Chương 1

Giờ hợi đã qua, bên trong Đình Úy phủ tường đỏ bao quanh, liễu xanh rũ xuống, ba mặt phòng xá ngay ngắn đem trạch viện vây hợp, vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời đêm chiếu ra một phương quang minh chính khí.

Ngồi ở chính đường chủ vị chính là một vị thiếu niên cập quán, một thân áo gấm màu đen thêu chỉ vàng, bên ngoài khoác áo lụa lăng la trắng thuần, trên đầu cài trâm ngọc Dương Chi, hông buộc đai ngọc đung đưa, chiếc quạt Hắc Kim Chiết Cốt được thưởng thức tùy ý giữa những ngón tay thon dài.

(Cập quán 及冠: chỉ nam tử đầy hai mươi tuổi, đã là người trưởng thành.)

Không tương xứng với quý khí chính là tư thế ngồi hào sảng không kiềm chế được của hắn — Chỉ thấy hắn thảnh thơi khép nửa mắt, lười nhác dựa vào ghế thái sư, một chân giẫm lên tay vịn, bên miệng mang theo ý cười giễu cợt thiếu nghiêm túc, bộ dáng hoàn toàn kiêu ngạo tự cao tự đại.

Mắt phượng của hắn ngả ngớn bễ nghễ đợi lão thần quỳ đã lâu trên mặt đất, "Tiêu đại nhân vẫn chưa nói xong à?"

"Bẩm Đoan Vương điện hạ, thần đã nói xong." Người quỳ chính là Đình Úy Tiêu Cảnh Uyên, cung cung kính kính khom lưng nói: "Cũng mong Vương gia che chở giúp Tiêu gia ta vượt qua kiếp nạn này, chắc chắn ta sẽ toàn lực báo đáp ân tình của Vương gia."

Người ngồi trên ghế giả vờ làm ra vẻ mặt khó xử, "Cái này... Hiện nay là hoàng huynh muốn loại trừ Tiêu gia ông, Bổn vương e là cũng vô lực tương trợ a..."

Tiêu Cảnh Uyên quỳ khiêm nhường, thầm nghĩ phóng tầm mắt nhìn khắp thiên hạ ngày nay, có thể bảo lãnh người từ trong tay Hoàng Thượng, trừ Đoan Vương ngươi ra nào còn có người thứ hai.

Ông chắp hai tay trước ngực, khẩn thiết nói: "Xin Đoan Vương che chở."

......

Một năm trước đoạt trữ chi chiến vẫn còn xảy ra trước mắt, trên dưới trong triều ai cũng không đoán được đương kim hoàng thượng - lúc đó là hoàng tử của thứ thiếp, ngủ đông nhiều năm như vậy thế mà lại khởi thế, sau khi tiên hoàng băng hà liền tụ tập chính quyền, tước đoạt binh quyền, không chỉ nhanh chóng lật đổ Thái Tử còn diệt trừ hết những hoàng tử có ý đồ đoạt vị khác.

(Đoạt trữ chi chiến: cuộc chiến tranh đoạt vương quyền.)

Khi đó người mà Tiêu Cảnh Uyên chung sức ủng hộ chính là Nhị hoàng tử được Hoàng Thượng đích thân chỉ định, nhưng không ngờ Nhị hoàng tử lại bại trận trong trận chiến đó, qua đời dưới lưỡi kiếm máu của huynh đệ ruột.

Tân hoàng nhạy bén lại đa nghi, sau khi đăng cơ không hề giữ lại bất cứ sự uy hiếp nào ở bên người, xử lý hết huyết mạch hoàng thất nhất tộc cùng thế hệ, hoặc là chôn thây, hoặc là lưu đày, hầu như tất cả hoàng tử đều không thấy được ai sống đến già.

Chỉ có tiểu hoàng tử Vương Nhất Bác, không những toàn thân lui ra từ loạn chiến, còn được Hoàng Thượng ban hào phong thưởng, từ đó về sau làm một hoàng thân quốc thích nhàn hạ trong kinh thành, uy phong lẫm lẫm, cực kỳ khoái hoạt.

Vì sao Vương Nhất Bác có thể lo cho thân mình?

Nguyên nhân là, một là người này trời sinh tính tình bất hảo, từ nhỏ ở trong cung đã là hỗn thế ma đầu, tám tuổi trộm giấu yếm cung nữ, mười tuổi lột quần thái giám trước mặt mọi người, mười ba tuổi vẽ một bức khuê phòng mỹ nhân đồ làm lễ vật dâng tặng tiên hoàng trong quốc yến, thật là mất hết thể diện hoàng gia, vì vậy may mắn trở thành hoàng tử nhỏ tuổi nhất được tiên hoàng ban cho nơi ở, tuyên bố với bên ngoài là tiểu hoàng tử thiên tư hơn người, khắc đến quân tâm, nhưng thật ra hắn là một tên hỗn trướng, ít ở trước mắt chọc tức trẫm đi, mau chóng cút xa chừng nào tốt chừng ấy.

Cho nên sẽ không có ai cho rằng loại người không biết cầu tiến như Vương Nhất Bác này sẽ có đoạt trữ chi tâm.

(Đoạt trữ chi tâm: dã tâm muốn đoạt ngôi vua.)

Trên thực tế, hắn cũng đúng thật là không có ý này, người này khi còn nhỏ đã biết sống thông suốt, sáng nay có rượu sáng nay say, làm tiêu dao lãng tử có gì không tốt? Làm hoàng đế nhọc lòng lao mệnh, tuổi trẻ mệt thân, thận khí không đủ, hậu cung giai lệ 3000 còn phải dựa vào thuốc bổ để chống đỡ, có khổ không chứ?

Ngoại trừ điều này ra còn có nguyên nhân thứ hai khiến Hoàng Thượng dung túng hắn, chính là lúc trước khi lâm vào tình thế nguy hiểm, Vương Nhất Bác từng xả thân chắn một đao vì vị hoàng huynh này của hắn, kề sát tâm mạch, suýt nữa đã mất mạng.

Sau này, theo như Vương Nhất Bác được biết thì thích khách khi đó chính là Tiêu đại nhân cùng Nhị hoàng tử nội ứng ngoại hợp dẫn dụ đến.

Tuy nói lúc trước chẳng qua mỗi người đều vì mưu cầu cá nhân, hiện giờ bụi trần lắng xuống, thế lực đối địch đã tan rã, không nên truy cứu trách nhiệm lên đầu hạ thần — Nhưng mũi đao kia đâm vào cũng thật đau, nhớ đến liền không kiềm được cơn giận.

Hiện giờ chỗ dựa của Tiêu Cảnh Uyên này đã sụp đổ, nóng lòng tự bảo vệ mình nhưng lại muốn trở giáo đến trên đầu hắn? Thật ra ông nhận thức được vấn đề hiện tại, nhưng mà ông làm như vậy không phải sẽ bị mất đi khí khái mà thế nhân tán dương sao?

Nhưng Vương Nhất Bác cũng đã sớm nhìn thấu, hoa hoa phàm trần, nào có người chân chính thanh cao gì chứ, đều là một vài hạng người nịnh nọt tham sống sợ chết, xảy ra chuyện thì đuôi cáo cũng đều lộ ra hết thôi.

Ngay cả hắn đối với triều đình hỗn loạn này tránh còn tránh không kịp, thà rằng lãng phí thời gian trong màn trướng phong trần mềm mại cũng không muốn tham dự vào những chuyện ngươi lừa ta gạt này.

Nhưng hôm nay hắn đồng ý đến Đình Úy phủ chấp nhận thỉnh cầu của Tiêu Cảnh Uyên, không phải vì đột nhiên thông suốt muốn đổi đường, mà là vì Tiêu gia này thật sự đang giấu một chuyện hiếm lạ khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Lòng Vương Nhất Bác chỉ hướng về phía y, trên mặt liền không nể nang gì ông ta, ngước cằm cười khẽ hai tiếng, quạt xếp nằm trong lòng bàn tay thảnh thơi chụp đánh, "Thật ra cầu ta che chở cũng không phải không thể, nhưng mà muốn dựa lưng vào Đoan Vương phủ ta, Tiêu đại nhân cũng nên lấy ra chút thành ý mới phải."

"Vương gia xin hãy nói rõ, vi thần chắc chắn sẽ vào nước sôi lửa bỏng chứng minh lòng trung thành."

"Aiz ~" Vương Nhất Bác mở quạt xếp ra, nhếch chân bắt chéo, "Ngài nói quá lời rồi, ta là một Vương gia nhàn tản, nào yêu cầu Đình Úy đại nhân ngài xông pha khói lửa chứ, nhưng mà, thật ra có một chút, một chút yêu thích cá nhân, vẫn mong Tiêu đại nhân thành toàn."

Lòng Tiêu Cảnh Uyên nổi lên một tia bất an, ít nhiều gì ông cũng đã từng nghe qua lời đồn trên phố một chút, Đoan Vương này không những gian dâm cướp bóc mà còn là tên hoang dâm vô sỉ, tìm hoa vấn liễu, mê cờ bạc thành tính, phàm là những chuyện nhiễu loạn gây rối trong kinh thành, nhất định không tránh khỏi có phần của hắn.

"Vương gia... Mời nói."

"Ta đây liền nói thẳng, ái tử của Tiêu đại nhân - Mặc Nhiễm công tử, ta từng cùng các bằng hữu nhiều lần mời y gặp mặt muốn cùng kết giao, nhưng lần nào cũng bị công tử từ chối, điều này... rất khiến Bổn vương bẽ mặt."

Tiêu Cảnh Uyên thầm đổ mồ hôi, luôn miệng nói: "Vương gia thứ tội, khuyển tử trời sinh tính tình cố chấp không biết điều, sau này chắc chắn vi thần sẽ quản giáo lại ổn thỏa."

"Cũng không cần." Vương Nhất Bác cười khẽ, tiếp tục nói: "Bổn vương sớm đã nghe qua Mặc Nhiễm công tử nổi danh tài diễm song tuyệt, vang danh kinh thành, ngước mắt nhìn hết các công tử thế gia, y xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất... Nói đúng ra, y không muốn cùng người chơi bời lêu lổng như ta đây kết giao cũng là hợp tình hợp lý..."

"Vương gia chớ nên trách tội." Tiêu Cảnh Uyên kinh hoảng lại dập đầu một cái, "Lời đồn đúng là khoa trương, khuyển tử chẳng qua chỉ là một người bình thường, sao dám trèo cao kết giao cùng Vương gia."

Vương Nhất Bác từ trên cao nhìn xuống, quạt xếp nhẹ lay động, "Có phải là người bình thường hay không, Bổn vương tận mắt nhìn liền sẽ biết."

"Cái này..." Tiêu Cảnh Uyên trầm tư một lát, xoay người gọi: "Người đâu."

Ông muốn sai người làm gọi người đến gặp, lại bị Vương Nhất Bác phất tay ngăn lại, "Không cần."

Vương Nhất Bác đứng dậy khom lưng, tùy tiện cười nhạt, nhìn như hiền lành vô hại nhưng lúc nói chuyện lại không để cho người hoài nghi, "Không vội không vội, trong vòng ba tháng ta sẽ đích thân mang xe kiệu đến đón người, đợi đến khi đón người về phủ ta, ta lại nhìn kỹ cũng không muộn."

Tiêu Cảnh Uyên khẩn trương, mồ hôi đều đổ xuống, "Vương gia... Đây là ý gì?"

Vương Nhất Bác lại cười, không vòng vo với ông nữa, "Nếu Tiêu đại nhân đã nghe đồn về Bổn vương thì chắc đã từng nghe qua câu này đi — "

Vương Nhất Bác cúi người kề sát ông, gằn từng chữ: "Đoan Vương, thích nam sắc."

"Chuyện này..." Sắc mặt Tiêu Cảnh Uyên trắng bệch, không biết đáp lại thế nào.

Biểu cảm của Vương Nhất Bác càng thêm đắc ý, "Lệnh lang gả vào phủ ta, Đình Úy cùng Đoan Vương sẽ là người thân, sau này ta muốn bảo vệ Tiêu gia trước mặt hoàng huynh cũng sẽ có cách dễ nói, nếu không ta vô cớ che chở, ngộ nhỡ hoàng huynh hoài nghi ta cũng có lòng mưu phản thì ta phải ứng đối thế nào cho phải đây?"

Vương Nhất Bác hướng dẫn từng bước, rõ ràng là nhân lúc cháy nhà đi hôi của nhưng lại nói ra lý do quang minh chính đại, thật không biết xấu hổ.

"Cái này tuyệt đối không được, Vương gia, tiểu nhi là một nam tử bình thường, làm sao xứng với Vương gia kim chi ngọc diệp ngài, hơn nữa y đã sớm... đã sớm định hôn ước với tiểu thư Giang gia rồi, sính lễ đều đã thông qua, tháng sau liền thành hôn, sao có thể..."

"Ồ?" Vương Nhất Bác nhíu mày, tất cả đều không nghe lọt, chỉ nghe được một câu tháng sau thành hôn.

Cân nhắc một lát, hắn gật đầu làm như đồng ý, nói với Tiêu Cảnh Uyên: "Nếu đã thành hôn, vậy Mặc Nhiễm công tử chính là hôn phu của người khác rồi, đoạt vị hôn phu đúng là không nên..."

Ngừng một chút, hắn lại nói tiếp: "Nếu là như thế, vậy bổn vương phải đến trước một bước trước khi y và tiểu thư Giang gia thành hôn mới được, như vậy đi, trong vòng bảy ngày ta sẽ đến đón dâu."

"Vương gia..."

"Tiêu đại nhân, nếu ông lại nói thêm một chữ "không", thì ý đồ tru sát Tiêu gia của hoàng huynh ta, Bổn vương thật khó mà nói có thể đến nhanh hơn hay không."

"..." Tiêu Cảnh Uyên hoảng hốt nói không nên lời.

"Vẫn còn muốn suy nghĩ sao?"

Tiêu Cảnh Uyên nắm chặt nắm tay, sau khi trầm tư thật lâu, rốt cuộc mở miệng, "Liền theo ý của Vương gia..."

Vương Nhất Bác rất vừa lòng, vui vẻ sảng khoái cười hai tiếng, chắp tay sau lưng phẩy quạt mà đi, đi đến một nửa bỗng nhiên quay đầu lại, "Đúng rồi, Bổn vương cần thông báo với ông một chút, ta đây tuy không có thực quyền trong triều, nhưng dù sao thân phận ở đây là lập nam tử làm chính phi, thật sự là bôi nhọ thể diện của hoàng gia, cho nên Mặc Nhiễm công tử vẫn cần phải hạ mình làm trắc phi, Tiêu đại nhân không ngại chứ?"

Cái gì? Này thật... khinh người quá đáng... Lời này nói êm tai một chút thì gọi là trắc phi, nói khó nghe chính là để con trai độc nhất của Tiêu gia đi làm thiếp cho hắn.

Thấy Tiêu Cảnh Uyên buồn bực không lên tiếng, Vương Nhất Bác lùi lại hai bước, ngả ngớn gọi ông: "Tiêu đại nhân?"

Tiêu Cảnh Uyên người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, chỉ đành phải nhịn xuống tức giận trong lòng, "Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Vương gia..."

Vương Nhất Bác nhếch mày rất có thâm ý , vừa lòng nói: "Rất tốt." Sau đó nghênh ngang mà đi.

Chuyến này đến Đình Úy phủ không uổng công, Tiêu Chiến, Tiêu Mặc Nhiễm, năm đó sát thủ của cha ngươi làm ta trọng thương, bây giờ ngươi lại tự cho mình là thanh cao, khinh thường không kết giao với ta, bổn vương đây vốn không muốn mang thù với ngươi, vốn không muốn ngoan cố dây dưa không để yên cho một nhà già trẻ lớn bé của ngươi, nhưng vận mệnh đã an bài ngươi ủy thân cho ta, ta cần gì phải từ chối?

Công tử đệ nhất kinh thành, tư vị thế nào, Bổn vương, thật là mong chờ.

Vương Nhất Bác chỉ mới đắc ý được một lát, vừa mới ra đường bước vào sân, đột nhiên bị một luồng hàn khí chỉ thẳng vào yết hầu.

Hắn theo bản năng dừng lại bước chân, đôi tay ngừng giữa không trung, cẩn thận nhìn xuống liền thấy một thanh kiếm dài phản ánh trăng chỉ vào mình. Một đôi tay ngọc với những đốt ngón tay mảnh khảnh, nắm binh khí lạnh lẽo thật sự không thích hợp, đôi tay này nên cầm cán bút thì tốt hơn.

Theo mũi kiếm, hắn thấy rõ người cầm kiếm trong bóng đêm——

Một chiếc trường bào màu xanh đen, bên trên thêu hoa dâm bụt lịch sự tao nhã, tóc đen trên đầu được buộc lên bằng một cây trâm trúc, trên người tản ra mùi hương tựa như xạ lan hương lại mang theo chút mùi mực.

Mắt như làn thu thuỷ, mi như mực họa, thoạt nhìn như có mị khí phấn trang, nhìn lại chỉ còn khí chất quân tử thanh sương, trên người người này có một loại xinh đẹp mơ hồ khác biệt với nam nữ. Lúc giận dữ bình sinh sinh ra phong tình vạn chủng, không khỏi cảm thán, đã từng nhìn thấy phong thái trong bức họa, thật sự không bì được một phần vạn người thật.

Tuyệt lắm!

"Chiến nhi, không được vô lễ!" Tiêu Cảnh Uyên mắt thấy trường kiếm Tiêu Chiến chỉ vào Vương Nhất Bác, chạy nhanh đến quát lớn.

Vương Nhất Bác lại không sợ uy hiếp chút nào, một lòng chỉ lo ngắm mỹ nhân, nhìn chăm chú vào Tiêu Chiến, dường như ngân hà rực rỡ như ngọc lưu ly trên bầu trời đêm rơi vào mắt y.

Tiêu Chiến nhíu mi tâm thật chặt, tức giận chấn động đến xương quai hàm, mở miệng nói: "Đoan Vương điện hạ, Tiêu gia ta tuy không phải là hậu duệ quý tộc vương tôn gì nhưng cũng là thế gia mấy đời làm quan liêm khiết, hiện giờ gặp nạn cũng không phải do làm chuyện gì xấu, chẳng qua là thắng làm vua thua làm giặc mới bị bức xuống đồng bằng, nếu Đoan Vương xem xét vào lòng trung thành của cha ta vì tiên hoàng, nếu nguyện ý tương trợ, trên dưới Tiêu gia ta đều sẽ vô cùng cảm kích, nếu như không muốn thì ngài khoanh tay đứng nhìn là được, hà cớ gì muốn làm nhục người?"

Chậc chậc chậc, giọng nói cũng rất hay, mỹ nhân nổi giận cũng vẫn rất đẹp.

"Chiến nhi!" Tiêu Cảnh Uyên hiểu rõ tính cách của đứa con này của ông nhất, cứng cỏi kiên cường tuy khó có được, nhưng trong loạn thế muốn an cư lạc nghiệp cần co được giãn được, tùy thời mà đi, mũi nhọn quá lớn sẽ chỉ biết tự đâm thương chính mình, mất nhiều hơn được.

"Buông kiếm xuống cho ta!"

Tiêu Chiến tức giận đuôi mắt cũng phiếm hồng, y nào chịu nghe phụ thân y nói, chẳng những không thu kiếm mà cổ tay vừa chuyển liền muốn đâm về phía Vương Nhất Bác.

"Nghịch tử!" Tiêu Cảnh Uyên sợ y làm Vương Nhất Bác bị thương, hô to: "Người đâu!"

Hộ vệ trong nhà từ hành lang chạy nhanh tới, nghe được mệnh lệnh là: "Bảo hộ Đoan Vương điện hạ, áp chế công tử lại!"

Thân thủ của hộ vệ Tiêu gia không tồi, liên tiếp hủy đi vài chiêu của Tiêu Chiến, còn chưa kịp phân cao thấp, Vương Nhất Bác đã ở bên cạnh gấp gáp nói với Tiêu Cảnh Uyên: "Nói nô tài nhà ông xuống tay nhẹ chút, đừng làm Mặc Nhiễm công tử bị thương!"

Hộ vệ sao dám làm công tử nhà mình bị thương được, chỉ có Tiêu Chiến thật sự tức đỏ mắt, từng chiêu từng chiêu đều ra tàn nhẫn, bọn họ muốn đánh chút rồi ngừng cũng khó.

Kiếm pháp của Tiêu Chiến cũng khá, chẳng qua thiếu chút sức. Vương Nhất Bác như xem cuộc vui, không những không khẩn trương mà còn thầm trầm trồ khen ngợi dáng người của Tiêu Chiến. Qua mười mấy chiêu, cuối cùng Tiêu Chiến song quyền khó địch bốn tay, kiếm bị đoạt đi, người cũng bị áp chế.

Tiêu Cảnh Uyên bị nhi tử của mình làm cho tức run tay, liên thanh quát lớn, "Còn không mau bồi tội với Đoan Vương điện hạ!"

Nhưng mắt Tiêu Chiến cũng khinh thường nhìn Vương Nhất Bác, căm giận mím môi, nào chịu nhận sai.

Tiêu Cảnh Uyên lo lắng chắp tay nói với Vương Nhất Bác: "Vương gia, khuyển tử tính tình bướng bỉnh, thật sự không tính là lương phối, sau này chỉ sợ xúc động mà làm quý thể của ngài bị thương, ngài xem, việc hôn nhân này..."

Vương Nhất Bác thở dài, gật đầu làm như đồng tình, "Sau khi nhìn thấy Mặc Nhiễm công tử, đúng là Bổn vương hơi hối hận với quyết định vừa rồi..."

Tiêu Cảnh Uyên đáy mắt sáng ngời, nghĩ thầm nếu là Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến tính cách bất thường bất hảo, hối hận hôn nhân kia, vậy thật là quá tốt. "Ý của ngài là..."

Chưa đợi ông hỏi xong, Vương Nhất Bác đã phe phẩy chiếc quạt, đi đến trước mặt Tiêu Chiến, ngả ngớn duỗi tay nhẹ vỗ cằm y liền bị đối phương chán ghét né tránh.

Nhưng hắn lại có tính tốt, mắt chứa ý cười, cũng không miễn cưỡng, lại cẩn thận nhìn chằm chằm mặt Tiêu Chiến thêm hồi lâu, quay đầu lại nói với Tiêu Cảnh Uyên: "Không đợi bảy ngày, trong vòng ba ngày Bổn vương sẽ đến đón Mặc Nhiễm công tử xuất giá."

🌸🦁🐱🌸

Phải mẹt dày vô sỉ mới rước được mỹ nhân vìa hoy 乁 ˘ o ˘ ㄏ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro