Chap 3.
🌸🐷🐰🌸
3.
Trong khoảng thời gian này Tiêu Trản cũng rất khổ não.
Anh ở lại Vương gia, mỗi ngày chăm sóc làm bạn cùng Vương Bác, những điều này đều là anh cam tâm tình nguyện thế nhưng anh cũng sẽ suy nghĩ, nếu có một ngày Vương Bác có người mình thích rồi lấy vợ sinh con, vậy khi đó anh nên làm gì nên đi nơi nào đây.
Anh không dám nghĩ nếu như ngày này thật sự đến, anh sẽ tan nát cõi lòng như thế nào nữa.
Khi còn bé cậu bé mềm mại yếu ớt dần dần lớn lên trở thành nam tử hán, dáng vẻ anh tuấn của Vương Bác khiến anh càng ngày càng động tâm, những người khác thỉnh thoảng đều sẽ nói anh là vợ nuôi từ bé của Vương Bác, anh cũng rất vui thế nhưng sau khi vui vẻ lại là khổ sở vô tận, trên thực tế hai người bọn họ bình thường đều là một bộ huynh hữu đệ cung.
Mấy tháng trước anh thường bắt đầu hư mềm vô lực, ban đêm còn sẽ thấy vài giấc mơ đáng xấu hổ, luôn là Vương Bác đè anh làm vài chuyện xấu xa, buổi sáng hạ thân đều ướt dầm dề, anh đỏ mặt biết được mình sắp đến kỳ phát tình rồi.
"Dì dì." Ban ngày anh có chút ngây người rồi đi tìm mẹ của Vương Bác, anh xem bà như mẹ ruột của mình, "Nếu như, nếu như con thích một người, người kia lại không thích con thì phải làm sao bây giờ?"
Trong lòng mẹ Vương Bác rất rõ ràng, đứa con trai kia nhà bà cùng con thỏ nhỏ này khi còn bé thông minh như vậy nhưng khi trưởng thành hai đứa đều không thông suốt, bà hỏi anh, "Sao con khẳng định người kia không thích con, hắn nói cho con biết sao?"
Tiêu Trản lắc đầu, có chút ngượng ngùng, "Con chưa từng hỏi..."
"Sao lại thế," Bà nói, "Chưa hỏi qua, làm sao con lại có kết luận rồi, mọi việc đều phải do mình tự thực hiện, đừng sợ."
Tiêu Trản nghe xong dường như liền bỗng nhiên hiểu rõ, hiểu rằng mình phải dũng cảm một chút, phải do mình đi thực hiện.
Cho nên đêm hôm ấy anh lặng lẽ ở trong phòng Vương Bác chờ cậu, nghĩ thầm chờ cậu trở về anh sẽ hỏi rõ mọi chuyện. Nếu như cậu không thích mình, Tiêu Trản rũ mắt, anh liền rời đi nơi này, cũng không xuất hiện trước mặt cậu nữa.
Anh chờ trong phòng Vương Bác rồi ngủ thiếp đi, điều anh không ngờ chính là anh ngủ ngủ nhưng lại phát tình.
Vương Bác còn đứng ở bên giường, không nói một lời mà nhìn anh.
Tiêu Trản từ tràn đầy nhiệt huyết liền biến thành không xác định cùng bất an, từ từ lòng anh liền lạnh đi một nửa, Vương Bác không nói lời nào, nhất định là không thích anh rồi, anh khiến Vương Bác khó chịu rồi.
Anh cúi đầu, bảo vệ chính mình, giả bộ không có chuyện gì mà nói, "A Bác, là anh nảy sinh ý nghĩ bất chợt, em mặc kệ đi, anh lập tức đi ngay, em coi như chưa từng xảy ra chuyện này được không?"
Vương Bác còn chưa có động tĩnh gì, anh thật sự rất bất an, dường như là dùng giọng cầu xin mà nói, "A Bác, em xoay qua chỗ khác được không, anh mặc quần áo một chút... A!"
Anh còn chưa kịp phản ứng, Vương Bác đã đến bên cạnh anh, một phát vén chăn lên, da thịt trần truồng của anh đã bị tình dục hấp cho hồng hồng đỏ tươi, lỗ tai run rẩy dán vào gương mặt, thân thể co ro, một dáng vẻ phòng bị khiến Vương Bác thấy được cái đuôi lông tròn nho nhỏ phía sau anh.
Đây là lần đầu tiên Vương Bác nhìn thấy tai thỏ và đuôi của anh, khi còn bé tuy Tiêu Trản đồng ý chỉ cho một mình cậu xem thế nhưng qua nhiều năm như vậy, đến nay cậu vẫn chưa từng thấy qua.
"A Bác, đừng như vậy..." Bộ dạng của anh như vậy chắc chắn rất xấu xí, Tiêu Trản không muốn để lại ấn tượng cuối cùng cho Vương Bác như thế này, gấp đến độ anh cũng muốn khóc, "Em để anh đứng lên đi, anh lập tức đi ngay..."
"Đi, đi đâu?" Vương Bác ngắt lời anh, gắng gượng đẩy cánh tay đang ôm ngực của anh ra, đầu vú đỏ mềm nằm trên bầu ngực đỏ, Tiêu Trản khiến người ta muốn thương yêu, "Anh là vợ của em, anh còn có thể đi đâu?"
Tiêu Trản ngẩn ra, sau đó nước mắt rơi xuống như bóc đậu, "Em, em nói anh là gì của em?"
Vương Bác khom lưng liếm nước mắt của anh, "Vợ của em, anh là nàng dâu nhà em nuôi từ bé lâu như vậy, anh chính là người của em, anh phải làm vợ của em."
Đầu Tiêu Trản đầy choáng váng, dường như không thể tin nổi, "Em nói thật sao?"
Vương Bác thở hổn hển bởi mùi hương ngọt ngào trên người anh, cậu nhìn Tiêu Trản, nhìn thân thể tươi đẹp của anh khiến cậu nhớ lại lần đầu tiên mình di tinh chính là trong một lần đụng phải lúc Tiêu Trản vừa mới tắm xong, chân tay luống cuống chỉ khoác mỗi áo ngoài, cặp đùi trắng noãn gợi dục khiến buổi tối cậu đã phát mộng xuân.
(Di tinh 遗精: hiện tượng tinh dịch chảy ra ngoài ở nam giới mà không có kích thích của tình dục hoặc sự cương cứng của dương vật. Di tinh có thể xảy ra trong lúc ngủ gọi là mộng di hoặc lúc thức (lúc tiểu tiện hoặc đại tiện) gọi là hoạt di. - Cre wiki.)
Cậu vội vã không nhịn nổi mà dùng tay vuốt ve làn da nhỏ bé nóng bỏng của anh, kiềm chế và chịu đựng để không mất lý trí, cậu cũng không biết người mà mình ngưỡng mộ yêu thích muốn bảo vệ từ nhỏ đã trở nên đẹp đến như vậy, chói mắt như thế.
Tiêu Trản bị cậu lần mò như muốn phát sốt, toàn thân nóng hổi lại mềm nhũn không có khí lực, Vương Bác vừa không thạo vừa gấp gáp liền liếm cổ và vai của anh, "Đương nhiên là thật, vợ của em phát tình còn muốn đi, không cho anh đi!"
Tiêu Trản bị liếm đến ngón chân cũng cong lên, kết quả là phần thịt mềm hồng hồng bên trong tai cũng bị Vương Bác không biết nặng nhẹ mà vừa cắn vừa gặm, anh ưm ưm a a kêu to, biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì liền đẩy cậu ra, quỳ gối trên giường, mông nhổng lên thật cao, đuôi run rẩy hai cái lộ ra động thịt nho nhỏ đỏ tươi co ro ở phía dưới.
"Làm ở đây..." Anh cầm tay Vương Bác, mặt đỏ muốn rỉ máu, ngón tay Vương Bác vừa dài vừa thô, nhẹ nhàng cho vào một đốt ngón tay, "Ưm... Lấy cái của em ra đi."
Chim chóc trong quần Vương Bác đã dựng đứng lên trời, cứng rắn dán lên bụng, cậu cũng chưa từng loát qua cái này. Vương gia gia giáo nghiêm, ngay cả tranh khiêu dâm cậu cũng chưa từng xem qua, khi chợt nhìn thấy tiểu huyệt ở giữa mông thịt mềm mại của Tiêu Trản liền cảm thấy máu trong người đều sôi trào, lột quần liền tiến lại gần.
Quy đầu to lớn đẩy vào đường đi mấy lần đều trơn trượt mà tuột ra, Vương Bác gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, chỉ có thể để nhục cụ ma sát trên khe mông của anh, ngược lại càng ngày càng nóng ruột.
"Vào không được, tỷ tỷ." Cậu quýnh lên lại bắt đầu gọi Tiêu Trản lung tung, dứt khoát cúi đầu, đầu lưỡi liếm loạn lên cái lỗ nhỏ kia, "Liếm mở là có thể làm rồi."
Tiêu Trản bị đầu lưỡi nóng như lửa quấn lấy thịt non bên trong, mềm yếu đến nỗi đầu khớp xương cũng mềm nhũn, bụng dưới ê ẩm, bên trong ngứa đến chảy ra nước, "Đừng liếm chỗ đó a..."
"Tỷ tỷ, lỗ nhị này cũng thật đẹp." Vương Bác si ngốc liếm, "Tỷ tỷ thật nhiều nước, rất ngọt, thỏ tinh các anh đều như vậy sao?"
Tiêu Trản đã bị tình dục hành hạ sắp ngất đi, thầm muốn cậu mau dùng côn thịt đâm vào đi, tràng thịt co rút lại xoắn chặt khiến đầu lưỡi của Vương Bác cũng bất động, "A Bác, mau vào đi."
Lúc này Vương Bác mới giơ thương ra trận, nhục động bị liếm mở, một khe nhỏ liền khép lại, nếp thịt xung quanh còn đỏ hơn lúc đầu, khi quy đầu đâm vào liền được bao lại và hút vào trong.
Bên trong nước càng nhiều và nông, bọn họ cũng đều không hiểu những thứ này, chim lớn của Vương Bác lần đầu cảm giác được loại khoái hoạt này, nhịn không được liền cắm vào tận cùng bên trong, chống lại một khe thịt nho nhỏ, bên ngoài cậu vẫn còn lộ nửa đoạn, gấp gáp mà vọt vào một cái, Tiêu Trản đảo mắt, đuôi run rẩy, bị cái thứ kia đâm vào trong khe thịt liền tiết thân.
"Tỷ tỷ, nơi này là gì?" Vương Bác đè anh đâm đâm rút rút, mông thịt trắng nõn của Tiêu Trản bị đụng cho tê dại, lắc ra sóng thịt.
"A... là... là nơi sinh con... A!" Thỏ bọn họ khi thành tinh thì dù là đực hay cái đều có thể sinh con, âm thanh Tiêu Trản vụn vặt, "Còn phải, phải đâm vào bên trong..."
Mắt Vương Bác cũng đỏ, đưa tay vân vê cái đuôi của anh, một đường nhào nặn đến trên lưng, lại theo cột sống như châu ngọc nhô ra mà mò xuống, một bên sờ một bên dùng sức làm, càng sờ càng khiến tràng thịt của Tiêu Trản co rút nhanh hơn, thút thít khóc lên.
Thỏ bọn họ không chịu nổi nhất là bị sờ lưng như vậy, anh còn vừa mới trải qua việc làm tình, đánh bậy đánh bạ bị Vương Bác sờ mò khiến toàn thân co quắp, trên người đều nổi da gà, bàn chân co quắp tựa như màng vịt, "A! A! Sắp có con rồi!"
Vương Bác vùi đầu tận lực làm, ôm chặt vợ thỏ của cậu, quy đầu tiến vào hồ thịt liền bị hút nhanh chóng rồi rút ra lại cậy mạnh đi vào, hận không thể đem hai quả trứng lớn cũng chen vào trong nhục huyệt.
Bộ tộc bọn họ đều có thiên phú dị bẩm trong việc làm tình hơn nữa côn thịt vừa dài lại vừa cứng, khang đạo nhàn nhạt của Tiêu Trản vốn chịu không nổi, cung khang bị xâm phạm ứa ra nước, lập tức văng ra thật nhiều.
Lúc Tiêu Trản bị lật lại vừa bị liếm vú vừa bị làm còn cho là mình đã mang thai, ôm cái bụng cầu xin Vương Bác, "A Bác tốt, cẩn thận một chút a... Ưm a! Sắp đụng vào con rồi!"
Vương Bác bị anh kích thích, kinh mạch như bị lửa thiêu, trong lòng chỉ đổ thừa con thỏ tinh này phát tình quá dâm đãng, dường như cũng khiến cho cậu cũng phát tình.
"Tỷ tỷ, em còn chưa bắn vào mà, làm sao lại có?" Vương Bác đè bụng anh xuống, cách tầng thịt kia cũng có thể cảm nhận được hình dạng gậy thịt của mình nhấp nhô lên xuống
Tiêu Trản vẫn nóng nảy lại không nỡ làm tổn thương Vương Bác, chỉ biết tội nghiệp mà đẩy cậu, "Không thể đè, bảo bảo chịu không nổi, ưm... A Bác, đừng hư hỏng như vậy..."
Mồ hôi trên trán Vương Bác đều chảy tới mí mắt kích thích cậu không mở mắt nổi, dứt khoát từ từ nhắm hai mắt lại chỉ lo chơi anh, cũng không muốn ăn hiếp anh quá ác nên lại buông tay ôm lấy anh, khàn giọng nói, "Tỷ tỷ tốt, em không xấu, em thích nhất là tỷ tỷ, tỷ tỷ sinh cho em heo con được không?"
Tiêu Trản run rẩy cực kỳ, lại bị cậu làm tiết thân lần nữa mới nói với cậu, "Cái gì cũng có... Đương nhiên sinh..."
Vương Bác biết anh bị làm thành mang thai giả, cũng không vạch trần, đem anh ôm lên dạng chân trên người mình, côn thịt rút ra lại đâm vào hậu huyệt sưng đỏ của anh, "Được, sinh một ổ, giống anh là tốt nhất."
Tốc độ lần này của cậu nhanh hơn, từ trên xuống dưới làm vào cung khang, mũi Tiêu Trản cũng đỏ, nước mắt rơi tí tách, cuối cùng cố sức đè Tiêu Trản xuống, quy đầu đâm mạnh vào hồ thịt, bắn đến nỗi bụng dưới của Tiêu Trản cũng gồ lên, bắn xong còn không chịu đi ra, ôm Tiêu Trản hư mềm, đẩy từng giọt chen vào không cho lọt ra ngoài.
Sau đó Vương Bác cùng Tiêu Trản tình triều mới rút mà trao đổi tâm ý, sau đó báo cho Vương phụ Vương mẫu.
Cách cả tháng, đại viện Vương gia giăng đèn kết hoa, Vương tiểu thiếu gia sắp cưới vợ rồi, mọi người đều biết chắc chắn chính là con thỏ tinh được nhà cậu nuôi làm nàng dâu từ bé kia.
Trước hoa dưới trăng, Vương Bác cùng Tiêu Trản uống rượu hợp khâm, kết khế ước rồi, yêu quái ký khế ước sẽ trao đổi một nửa nguyên đan, từ nay về sau đồng sinh cộng tử.
Lại qua mấy tháng, bụng của thỏ tinh lớn lên, anh vẫn thẹn thùng như trước, da mặt anh mỏng, cũng ngại đi ra ngoài.
Trà dư tửu hậu, tất cả mọi người đều tò mò suy đoán, các người nói xem nàng dâu nhỏ nhà Vương gia sinh ra rốt cuộc là bé thỏ con hay là nhóc heo con nhỉ?
Hết.
🌸🐷🐰🌸
Bộ này chỉ là đoản thôi nhưng ngọt ngào đáng yêu quá nên mình edit luôn (*´ω`*)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro