Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Qua một tháng, Vương Nhất Bác cũng không xuất hiện trước mặt Tiêu Chiến nữa. Tiêu Chiến nghĩ rằng hắn đã chịu buông tha cho anh, thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời tận sâu trong lòng vẫn cảm thấy có chút mất mác.

Tiêu Chiến vỗ vỗ mặt mình, áp chế mất mác ở đáy lòng, tự động viên bản thân: Tiêu Chiến! Mày phải bắt đầu một cuộc sống mới! 

———————————

Vương Nhất Bác quay về thành phố A.

Tuy rằng lời nói ngày đó của Tiêu Chiến cho hắn đả kích rất lớn, nhưng thật ra tỉnh táo suy nghĩ lại một chút, những thứ này đối với sự tổn thương Tiêu Chiến đã nhận chẳng tính là gì.

Hắn muốn cho Tiêu Chiến một chút thời gian thích ứng, cũng muốn cho chính mình một chút thời gian tiêu hóa đả kích này.

Lần này quay về thành phố A còn có một nguyên nhân quan trọng: Nhâm Hoa lại bắt đầu động thủ. Vương Nhất Bác mấy ngày qua, chẳng những ngày nào cũng vì chuyện của Tiêu Chiến mà sứt đầu mẻ trán, một loạt hành động của Nhâm Thị còn khiến hắn trở tay không kịp.

Một thàng này, hắn đem toàn bộ công việc chồng chồng chất chất từ trước đó hoàn thành hết, đem công việc hai tháng tới sắp xếp xong, trong lúc cấp bách căng thẳng thế này còn muốn điều động một khoản vốn không nhỏ từ Vương Thị giúp đỡ Tiêu phụ Tiêu mẫu.

Đây là hắn nợ Tiêu Chiến.

————————

Một tháng sau.

Tiêu Chiến từ trên tầng xuống, miệng còn mơ mơ hồ hồ ngâm nga bài hát chính mình cũng không biết rõ, bước chân nhẹ nhàng đi trên con đường nhỏ.

Một thân ảnh quen thuộc ở phía xa làm cước bộ anh đột nhiên ngừng lại, bài hát cũng không ngâm nga nữa.

Vương Nhất Bác tựa vào cây, lưng hơi cong, hút một điếu thuốc, đầu hắn cúi thấp, ngẩn người nhìn lớp xi măng gồ ghề dưới chân, ánh sáng dịu dàng chiếu lên người hắn, nhưng trước sau vẫn không thể khiến hắn ấm lên, làm người ta nhìn thấy vẫn là lẻ loi tịch mịch như vậy, hy vọng nơi đáy mắt vẫn không đủ sáng lên.

Giống như có tâm linh tương thông, Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, liền đụng phải một đôi mắt phượng xinh đẹp, chỉ là trong đó rất lạnh lẽo, không chứa chấp hắn.

Vương Nhất Bác lập tức đứng thẳng, theo bản năng ném điếu thuốc đi, Tiêu Chiến trước giờ không thích hắn hút thuốc. Sau đó bước vài bước tới trước mặt anh, đáy mắt là vui sướng, nhưng tươi cười có chút miễn cưỡng.

Tiêu Chiến nhìn ánh mắt hắn, vẫn rất đẹp, chỉ là bên trong có nhiều thứ hơn, ví dụ như tơ máu, ví dụ như mệt mỏi và sợ hãi.

Sợ hãi? Vương Nhất Bác đang sợ hãi điều gì? Có thể là mình nhìn nhầm rồi.

Tiêu Chiến mở lời trước: " Vương tiên sinh, ngài tới nơi này làm gì? Bản thảo tôi sẽ giao cho ngài đúng kỳ hạn, chuyện này ngài có thể yên tâm. "

Anh nhìn thấy ánh sáng trong mắt Vương Nhất Bác từng chút từng chút rút đi, Vương Nhất Bác rũ mi mắt, ngăn lại ánh mắt hắn: " Chiến ca, ít nhất cho em một cơ hội giải thích được không? " Thanh âm của hắn rất nhẹ rất mềm, giống như gọi ái nhân đang say giấc, nhớ mong mà lại tràn ngập ôn nhu.

" Có ý nghĩa sao? " Tiêu Chiến chỉ hỏi vậy.

Vương Nhất Bác dùng trầm mặc biểu đạt sự quật cường của hắn.

" Vậy đi thôi. "

———————

Hai người tìm một nhà hàng ngồi xuống, Vương Nhất Bác có chút đứng ngồi không yên, tình cảnh thế này làm hắn nhớ tới lần gặp mặt trước, thực kinh khủng.

Tiêu Chiến thoạt nhìn rất nhàn nhã, nhưng hai tay đan chéo giữa lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi.

Đây là tình yêu khắc cốt ghi tâm, ai cũng không thể dễ dàng lãng quên, ai cũng không thể hoàn toàn xóa bỏ.

Vương Nhất Bác vốn dĩ không muốn đem những chuyện này nói cho Tiêu Chiến, như vậy chỉ khiến Tiêu Chiến càng thêm đau khổ. Nhưng hắn không phải thánh nhân, hắn muốn để Tiêu Chiến quay lại bên hắn, ngoại trừ giải thích rõ ràng thì cũng chẳng còn cách nào khác, hắn đúng là một kẻ quá ích kỷ.

Vương Nhất Bác nói ra tất cả, một đoạn nói đến âm mưu thật lớn, hắn và Tiêu Chiến đều là quân cờ trên bàn cờ đó, mặc người bài bố. Từ Vương Thị phá sản, Tiêu Thị sụp đổ, lại đến yêu hận tình cừu giữa hai người bọn họ, toàn bộ nói ra hết.

Vương Nhất Bác giống như một con bạc, đánh cược toàn bộ thân gia tính mạng mình, vì để nhận được sự thương xót của Tiêu Chiếu.

Hắn có thể không?

Tiêu Chiến trầm mặc thật lâu, sắc trời chậm rãi chuyển tối, cho đến khi những tia nắng cuối cùng biến mất, kim đồng hồ vẫn như cũ chuyển động không nhanh cũng không chậm.

Vương Nhất Bác vẫn luôn chờ, chờ đến khi đèn đường sáng lên, tiếng trẻ con ồn ào đùa nghịch, âm thanh càng lúc càng lớn, tiếng ly sứ chạm vào nhau trong trẻo vang lên, cũng đợi được một câu của Tiêu Chiến, " Tôi có thể đi được chưa? "

Anh muốn đi đâu? Anh đang ở trong tim em, sao có thể đi ra được a.

Vương Nhất Bác không trả lời, Tiêu Chiến cũng không thúc giục, hai bên trầm mặc.

Thật lâu sau, Vương Nhất Bác mới phản ứng lại. Hắn nâng mắt lên, tìm kiếm ánh mắt Tiêu Chiến, không biết có phải do ánh đèn màu cam tạo cho hắn ảo giác, hắn cảm thấy Tiêu Chiến hiện tại thực ôn nhu, ôn nhu đến mức có thể đáp ứng hết thảy yêu cầu của hắn.

Nhưng hắn vẫn không dám quá trớn, hắn thận trọng dè dặt nói: " Tiêu Chiến, có thể cho em một cái ôm không? "

Vương Nhất Bác hỏi rất nghiêm túc, Tiêu Chiến đáp lại ánh mắt hắn, cặp mắt kia đã từng sạch sẽ thuần túy, anh thấy rõ, trong mắt Vương Nhất Bác là sự sợ hãi.

Đó là hèn mọn và yếu đuối hắn chưa từng bày ra, hắn như một đứa trẻ, mong đợi nhìn Tiêu Chiến, chỉ vì muốn có được một viên kẹo của anh.

Trước mắt anh tựa như hiện ra chàng thiếu niên năm đó, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất hắn làm nũng. Hắn đứng ở cuối con hẻm cũ, quấn một chiếc áo bông thật dày, cũng không lộ vẻ mập mạp, rõ ràng đang là mùa đông, nhưng vẫn phải mua một que kem để ăn, nói cái này gọi là sự thú vị của cuộc sống. Có dương quang chiếu rọi, hắn cười với anh, vươn tay về phía anh, cười nói: " Chiến ca, nào, ôm một cái! "

Lúc đó anh làm thế nào nhỉ? Anh đứng cách hắn một khoảng rất xa hô to: " Nhận lấy nè! " Sau đó chạy tới phía hắn, Vương Nhất Bác bị anh bổ nhào vào lảo đảo một chút, hai con quỷ ấu trĩ ôm nhau cười, không biết thế nào, cứ cười, chìm vào trong ánh mắt đối phương, môi lưỡi dung hòa, chia nhau vị ngọt của một cây kem.

Vương Nhất Bác đợi rất lâu, đợi đến mức hắn không chịu nổi, đợi đến mức muốn buông tay, Tiêu Chiến lại đột nhiên vươn tay ra với hắn, tựa như vô tình đáp lại, " Vậy ôm một cái đi. "

Vương Nhất Bác nhào vào cái ôm ấm áp hắn khao khát đã lâu, Tiêu Chiến cảm thấy trên vai mình một mảnh ẩm ướt.

Hắn đạt được rồi.

- TBC -

Tác giả: Chưa tha thứ, chỉ là quan hệ dịu đi.

Trà: Zui : )) các bạn iu nhao nhớ lấy đó làm bài học nghen = )) có gì cứ phải giải thích ra, cứ nói ra đi, rồi sẽ đ đc gì đou v:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro