Chương 8
Trời vẫn còn sớm, Tiêu Chiến để Tống Mặc đưa anh đến công ty xử lý bản thảo. Đợi anh xử lý xong một đống bản thảo đã là chín giờ tối.
Tiêu Chiến cầm lấy túi, đi về nhà. Căn nhà nhỏ của Tiêu Chiến cũng cách công ty không xa, rất nhanh liền về đến.
Đây là một khu dân cư cũ, đèn cảm ứng cũng không dùng được, lắp vào như chỉ để trang trí, vừa đến buổi tối năm ngón tay nhìn cũng chẳng thấy, tối đến mức làm lòng người kinh hãi. Mà lại còn ở một nơi không tính là náo nhiệt, càng thêm phần đáng sợ.
Tiêu Chiến mở đèn flash ở điện thoại lên, bước từng bước chậm rãi, đi được một nửa mới phát hiện có gì đó không thích hợp —— Có người theo dõi anh.
Bước chân của người nọ rất nhẹ, đi theo chân Tiêu Chiến, cho nên Tiêu Chiến không phát giác ra. Nhưng Tiêu Chiến phát hiện, tiếng hít thở của người nọ có chút trầm nặng, giống như đang căng thẳng hoặc sợ hãi.
Tim Tiêu Chiến kịch liệt nảy lên, trong lòng tràn đầy sợ hãi, bị anh cưỡng chế áp xuống, Tiêu Chiến ép bản thân phải bình tĩnh.
Nghe tiếng bước chân người nọ chỉ cách một khoảng nhỏ, Tiêu Chiến đột nhiên chạy trốn, chạy đến trước cửa nhà mình, nhanh chóng mở cửa rồi xoay người đóng cửa lại. Tiếng bước chân người kia cũng rất gần, nhìn thấy cửa định đóng lại, liều mạng đem một cánh tay kẹp ở giữa cửa ngăn lại.
Tiếng kêu ngắn ngủi quen thuộc truyền tới, là thanh âm của Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến sửng sốt một chút, lập tức mở cửa ra, như là nhớ ra cái gì, cuối cùng liền đem cửa mở ra một khe nhỏ.
Tiêu Chiến xoay người bật đèn trong nhà lên, quay lại nhìn Vương Nhất Bác.
Một bàn tay Vương Nhất Bác gắt gao nắm chặt cổ tay còn lại, vẻ mặt thống khổ, nhưng hắn vẫn cố gắng hết sức ra vẻ tự nhiên.
" Cậu theo dõi tôi? " Trong mắt Tiêu Chiến bùng lửa giận.
" Xin lỗi, em. . . . " Vương Nhất Bác nhất thời nghẹn họng, hắn sao có thể giải thích đây? Hắn không phải là theo chân Tiêu Chiến sao?
Tiêu Chiến nhanh nhẹn quét qua bàn tay bị thương của Vương Nhất Bác, ánh mắt vẫn không dừng lại.
Vương Nhất Bác gấp gáp đem tay bị thương giấu ra đằng sau, vội vã nói với Tiêu Chiến: " Chiến ca, tay này không sao đâu, không có bị thương. " Hắn sợ Tiêu Chiến chê hắn phiền phức.
Tiêu Chiến nâng mắt, nhìn về phía hắn, môi chậm rãi dâng lên một nụ cười, " Tôi đâu có hỏi tay cậu thế nào? Đừng quá tự mình đa tình. "
Sắc mặt Vương Nhất Bác thay đổi, một nụ cười u ám, " Xin lỗi Chiến ca. "
Nhìn vẻ mặt sa sút của Vương Nhất Bác, nhớ tới hôm nay lúc anh nói với hắn hắn như sắp gục ngã tới nơi. Trong mắt Tiêu Chiến hiện lên một tia không đành lòng, thở dài: " Cậu vào đi. " Anh đẩy cửa ra, " Đừng nghĩ nhiều, chỉ là bôi thuốc cho cậu thôi. "
Chung quy vẫn không thể hoàn toàn nhẫn tâm với hắn.
Phía sau Vương Nhất Bác nếu như có một chiếc đuôi, chỉ sợ giống như chó con không ngừng vẫy qua vẫy lại.
Đi vào trong phòng, mặt Vương Nhất Bác nở nụ cười tươi roi rói, quản lý biểu tình hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Tiêu Chiến từ trong ngăn kéo lấy ra một tuýp mỡ hoa hồng, ném lên sô pha, Vương Nhất Bác đang đánh giá căn phòng này thật nhỏ.
" Chiến ca, nơi này thật nhỏ a, anh. . . . . "
" Tôi ở thoải mái. "
Vẻ mặt Vương Nhất Bác có chút thất vọng, bĩu môi, nhưng lập tức có chuyện quan trọng hơn, phấn chấn lên, " Chiến ca, tay em đau, không thoa được. "
" Cậu chỉ bị kẹp một tay, chứ đâu phải hai tay đều bị kẹp, đừng tự biên tự diễn nữa. "
Nếu như xem nhẹ ngữ khí có chút không kiên nhẫn của Tiêu Chiến, lúc này Vương Nhất Bác sẽ cảm thấy như quay lại quãng thời gian vô ưu vô lựu trước kia của hai người, song túc song phi ngày ngày hạnh phúc.
Nhưng Tiêu Chiến không cho hắn nhiều thời gian mơ mộng đến vậy, " Thoa xong chưa? Thoa xong rồi thì mau đi đi. "
Vương Nhất Bác lập tức lắc đầu, " Chưa xong, em chưa thoa xong mà. "
Tiêu Chiến nhìn tuýp mỡ hoa hồng, " Đây là tuýp mới, cậu sắp dùng hết nửa tuýp rồi. "
" Nhưng em vẫn rất đau a, muốn Chiến ca hôn nhẹ mới khỏi được. " Có lẽ bởi vì không khí giữa bọn họ không còn căng thẳng, khiến Vương Nhất Bác như quên mất giữa bọn họ có một khe nứt rất lớn.
Những lời này vừa nói ra, không khí lạnh tới cực điểm. Vẻ mặt Tiêu Chiến vốn đã thả lỏng đôi chút giờ lại cứng lại, như một cón nhím, hướng tới Vương Nhất Bác dựng lên thứ bén nhọn nhất.
Ánh mắt Tiêu Chiến lạnh dần, " Vương Nhất Bác, bây giờ liền đem chuyện nói ra hết đi. "
" Giữa chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ gì, ký vào đơn ly hôn đi, hai chúng ta đều được giải thoát. " Thanh âm Tiêu Chiến bình tĩnh.
Tựa như những lời cũng chẳng khiến anh cảm thấy đau xót.
Vương Nhất Bác giật mình, lời nói của Tiêu Chiến khiến hắn không tin nổi cũng đem đến cho hắn sự đau đớn tột cùng, khí thế to lớn, khiến lý trí như nước tràn bờ đê.
" Vậy đứa nhỏ? Đứa nhỏ phải làm sao bây giờ? "
Vẻ mặt Tiêu Chiến cứng lại, vẻ mặt này trước đây hắn chưa từng thấy, nhưng bây giờ lại vì hắn mà xuất hiện.
Trong đầu Tiêu Chiến ầm một tiếng, thần trí như bị tách ra khỏi thể xác, toàn thân mềm nhũn vô lực, còn chưa kịp phản ứng nước mắt đã chảy ra, Tiêu Chiến theo bản năng bảo vệ bụng mình.
" Cái đó. . . ." Trong mắt Tiêu Chiến là sự sợ hãi, mắt trừng lớn, đôi mắt phượng xinh đẹp giờ đây vì sợ hãi mà mờ sương, trong veo như nước khiến người đau lòng.
" Đó không phải con của cậu, không phải. . . . " Tiêu Chiến trước tiên phủ nhận, dường như làm vậy có thể bảo vệ đứa nhỏ. Nhưng anh lập tức phản ứng lại, làm như vậy sẽ động đến lửa giận của Vương Nhất Bác, " Tôi cầu xin cậu, Vương Nhất Bác, tôi cầu xin cậu buông thả cho nó được không? Buông tha cho nó. . . .Nó cũng là con của cậu mà. . . . "
Vương Nhất Bác qua nhiều ngày như vậy rốt cuộc cũng nhìn thấy vẻ mặt khác của Tiêu Chiến, nhưng vẻ mặt này lại khiến tim hắn đau đớn, thống khổ như bị xé rách.
" Chiến ca, Chiến ca, anh nhìn em đi, anh nhìn em có được không? " Vương Nhất Bác ngồi xổm trước mặt Tiêu Chiến, nắm chặt tay anh, khẩn cầu nhìn anh.
" Em không ghét trẻ con, càng sẽ không ghét đứa nhỏ của anh, con của anh cũng là con của chúng ta, cũng là máu thịt của em, anh tin em được không? Có được không? "
" Vương Nhất Bác, tôi còn có thể tin cậu sao? . . . . Không thể. " Tiêu Chiến tự hỏi tự đáp. Đột nhiên im lặng, không còn hèn mọn cầu khẩn tê tâm phế liệt như trước kia, hai mắt anh vô hồn nhìn chằm chằm sàn nhà, giống như một con búp bê nhu thuận xinh đẹp không có linh hồn, mặc người sắp đặt.
" Vương Nhất Bác, buông tha cho nó, cũng buông tha cho tôi đi. "
- TBC -
Đậm mùi cẩu huyết 3 xu huhu :>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro