Chương 5
" Vương tổng, tới rồi. "
Suy nghĩ quay về, Vương Nhất Bác xuống xe, chạy vào trong nhà. Hắn ở cửa tay chân luống cuống nhập mật mã, đẩy cửa ra, trước mặt hắn là bóng tối.
Lại nữa, cảm giác khiến người ta bất an. Vương Nhất Bác muốn gọi tên Tiêu Chiến, cổ họng lại như bị nghẹn, phát không ra tiếng.
Hắn phát điên chạy vào phòng ngủ, trong phòng ngủ không có ánh sáng, " Tiêu. . . . Tiêu Chiến? "
Không còn một người ở dưới ngọn đèn nhu hòa đọc sách, dịu dàng đáp lại hắn: Anh ở đây.
Vương Nhất Bác bật đèn lên, hắn thấy đống thủy tinh vỡ vụn cùng với tấm ảnh nằm ở đó, hắn bước tới, ngồi xổm xuống, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng ảnh chụp cầm lên vẫn trở nên vỡ nát, không còn cứu vãn được nữa.
Hắn di chuyển tầm mắt, nhìn thấy chiếc nhẫn đặt trên tủ đầu giường, hắn cảm thấy lạnh lẽo tận xương, hắn cũng không biết mình làm thế nào bước qua đó, sau đó cầm lấy chiếc nhẫn kia, hắn chỉ nhìn thấy, trên nhẫu đều là vết máu, chữ " Eternal love " được khắc bên trong hoàn toàn biến dạng, chiếc dao sắc bén làm máu đỏ lưu lại từng vệt thật chói mắt ở bên trong khe chữ, giống như đang nói với hắn: Buông tay đi
——————————————————
Tiêu Chiến đã sớm lên xe. Vì để đề phòng Vương Nhất Bác tra ra được tung tích của anh, anh cũng thay luôn điện thoại, cũng không dám đi máy bay hay đường sắt cao tốc vì phải cần chứng minh nhân dân, chỉ có thể ngồi xe buýt.
Từ thành phố A đến thành phố C, quãng đường đi xe bảy giờ liên tục, trong xe đầy khói thuốc cùng với tiếng cười nói to làm anh cảm thấy buồn nôn. Đợi đến khi xuống xe, hai chân anh đã mềm nhũn vô lực, nhưng anh còn phải đi tìm một nơi để ở nữa.
Anh đi vào ngân hàng trước tiên, nhìn trong card của mình còn thừa lại bao nhiêu tiền, đủ dùng cho mấy ngày. Thật ra trước kia Vương Nhất Bác cho anh rất nhiều tiền tiêu vặt, nhưng anh không dùng đến, hiện tại cũng không muốn dùng.
Tiêu Chiến kéo hành lý đi vào chỗ môi giới nhà đất, sau khi bàn bạc giá cả với đại lý bất động sản anh thuê một căn nhà nhỏ ba mươi mét vuông. Tiêu Chiến đi vào trong nhà, so với tưởng tượng của anh còn tốt hơn, anh lấy hết đồ trong hành lý ra, sắp xếp xong xuôi, mở máy tính, lên trang web thông báo tuyển dụng tìm một công việc mới.
Trước kia ở thành phố A anh từng làm cho một công ty thiết kế nhỏ, tuy rằng công ty nhỏ, nhưng ông chủ lại nhìn mặt Vương Nhất Bác mà sắp xếp cho anh một chức vị cao trong công ty, viết lên lý lịch sơ lược cũng không tính là dọa người. Chuẩn bị xong mọi thứ, Tiêu Chiến buông máy tính, mở danh bạ điện thoại, gọi một cuộc, sau khi vang lên vài tiếng, bên kia nghe máy, " Chào anh, là luật sư Trương phải không? Tôi muốn nhờ anh chuẩn bị cho tôi và Vương Nhất Bác. . . . "
——————————————
Mấy ngày nay Vương Nhất Bác không đi làm, vẫn ở trong nhà, không ngừng đem tấm ảnh vỡ nát kia dính lại như cũ. Hắn đã không còn nhớ rõ mình thử bao nhiêu lần, thất bại hắn liền thử lại. Hắn gần như không chợp mắt, hai mắt đỏ đậm, râu ria xồm xoàm, âu phục phẳng phiu trên người cũng bắt đầu trở nên nhăn nhúm.
Dì lo lắng nhìn hắn, đứng ở một bên không có nên mở miệng nói hay không. Cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm nói ra: " Vương tiên sinh, tuy biết đây là chuyện nhà các cậu, tôi không nên nhúng tay vào, nhưng tôi vẫn muốn khuyên cậu, cậu mấy tháng nay không hề về nhà lấy một lần, cậu cũng không biết mỗi ngày Tiêu tiên sinh có bao nhiêu thất vọng, cũng không còn muốn cười như trước nữa. Cậu ấy còn đang có một đứa nhỏ, cậu không biết nên chăm sóc cậu ấy nhiều hơn một chút. . . . . "
Vương Nhất Bác đột nhiên đứng lên, duy trì một tư thế trong thời gian làm chân hắn nháy mắt tê rần, hắn ngã xuống, nhưng lại chống đỡ thất tha thất thểu chạy đến trước mặt dì Lưu. Dì Lưu bị hắn dọa sợ, theo bản năng lùi lại phía sau, hắn gắt gao nắm lấy tay dì Lưu, hai mắt đỏ đến mức muốn nhỏ máu: " Dì nói cái gì, anh ấy mang thai? "
Dì Lưu mờ mịt gật đầu: " Cậu còn chưa biết sao? "
Vương Nhất Bác không thể tin nổi mà lắc đầu, " Tôi không biết. . . . Vì sao tôi lại không biết, vì sao anh ấy không chịu nói cho tôi biết, vì sao. . . . "
Trong đầu Vương Nhất Bác hiện lên hình ảnh lần đầu tiên Tiêu Chiến bỏ đi: Tiêu Chiến chặn trước mặt hắn, nước mắt rơi xuống, " Vương Nhất Bác, em có thích trẻ con không? "
Mình lúc đó. . . . Mình lúc đó trả lời thế nào? " Đứa nhỏ của người khác tôi không thích, của anh tôi lại càng không thích. . . . "
Mình sao có thể nói như vậy, mình sao có thể hồ đồ như vậy. Trước mắt Vương Nhất Bác là một tầng hơi nước, huyệt thái dương đau đớn như muốn nổ tung.
Dì Lưu khẽ thở dài, " Tiêu tiên sinh vẫn không cho tôi nói với cậu, cậu ấy bảo muốn tự mình nói, muốn cho cậu kinh hỉ, nhưng mà. . . . . Cậu luôn không về nhà. "
Vương Nhất Bác không nói, trầm mặc, ánh mắt vô thần trống rỗng. Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, mới đem suy nghĩ của hắn kéo lại. Vương Nhất Bác lập tức cầm lấy điện thoại, là thư lý gọi tới.
" Tìm được người chưa? " Trong giọng nói là sự chờ mong khiến người ta không nỡ lòng đánh vỡ.
" . . . . . . Thật xin lỗi, Vương tổng, vẫn chưa. . . . Tôi đã dựa theo chỉ thị của ngài thông báo cho tất cả công ty, nếu tìm được thông tin của Tiêu tiên sinh sẽ lập tức báo cho ngài, công ty chia lợi 10%, nhưng mà, vẫn không thu được hồi âm. "
" Vậy chia lợi 20% đi. "
" Vương tổng, ngài như vậy công ty. . . . . " ( Phá sản:)) )
" Làm đi! Còn nữa, chú ý đến công ty thiết hơn nhiều một chút, có chút biến động lập tức báo ngay cho tôi. " Vương Nhất Bác tắt điện thoại.
Mới vừa đặt điện thoại xuống, liền nhận được cuộc gọi từ số lạ. Vương Nhất Bác nghĩ rằng đã có tiến triển, gấp gáp tiếp nhận, kết quả lời nói của đối phương dội cho hắn một chậu nước lạnh, hàn khí tận xương.
" Chào ngài, xin hỏi là Vương Nhất Bác tiên sinh phải không ạ? Chào ngài, tôi là luật sư Trương luật sư riêng của Tiêu Chiế. Xin hỏi lúc nào ngài được rảnh, chúng ta cùng gặp mặt bàn bạc chuyện liên quan đến việc ly hôn với Tiêu tiên sinh . . . . . "
Phần sau đầu bên kia nói gì Vương Nhất Bác cũng không rõ, sau khi hắn nghe được hai chữ ly hôn tai tựa như mất đi thính giác, không cách nào tập trung chú ý, bàn tay cầm điện thoại bắt đầu run rẩy, cả người nhếch nhác không chịu nổi.
" Vương tiên sinh? Vương tiên sinh? "
" Anh nói với Tiêu Chiến, để tôi gặp mặt anh ấy một lần . . . . "
Lời nói tàn khốc vô tình của đối phương đập tan tất cả vọng tưởng của hắn: " Thật xin lỗi Vương tiên sinh, Tiêu tiên sinh không muốn xuất hiện cùng ngài, cho nên ủy thác cho tôi toàn quyền xử lý.
" Anh nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu, anh để tôi liên lạc với anh ấy một chút được không? " Ngữ khí gần như cầu xin.
" Thật có lỗi với Vương tiên sinh, tôi không biết, cũng không tiện tiết lộ. "
" Tôi sẽ không ly hôn với anh, không bao giờ! "
" Vương tiên sinh, nếu ngài đơn phương không muốn hủy bỏ quan hệ hôn nhân với Tiêu tiên sinh, chúng tôi sẽ thông qua các cách hợp pháp hủy bỏ mối quan hệ này, chỉ là cần nhiều thời gian hơn chút mà thôi. Cho nên tôi vẫn hy vọng ngài có thể gặp mặt cùng tôi bàn bạc. "
Vương Nhất Bác cũng không để người kia có cơ hội nói chuyện, ngắt điện thoại. Có người đi ngủ thiếp đi, cũng có người cô độc ở trong một mảnh yên tĩnh lặng lẽ run rẩy.
—————————————
Sáng hôm sau thức dậy Tiêu Chiến nhận được lời mời phỏng vấn, còn là một công ty thiết kế cực kỳ nổi tiếng —— Doanh nghiệp Tống Thị. Tiêu Chiến quả thật hoài nghi có phải nhầm rồi không, nhưng rõ ràng viết hai chữ Tiêu Chiến, anh cũng đành đem nghi ngờ này nuốt ngược vào bụng.
Buổi chiều, Tiêu Chiến tới tập đoàn Tống Thị, một người phụ nữ mặc váy phương tây màu đen đi tới, lễ phép hỏi, " Chào ngài, xin hỏi là Tiêu Chiến tiên sinh phải không ạ? "
" Đúng. "
" Được, vậy mời ngài đi theo tôi. "
Người phụ nữ dẫn Tiêu Chiến vào thang máy chuyên dụng, sau khi ấn, hướng đến Tiêu Chiến vẻ mặt đang mê man giải thích, " Phỏng vấn lần này tổng tài rất coi trọng, cho nên sẽ do anh ấy tự mình phỏng vấn. " Tiêu Chiến lễ phép gật đầu.
Thư ký dẫn hắn đến cửa rồi bước đi. Tiêu Chiến gõ cửa.
" Mời vào. " Là giọng nam ôn nhu lại dễ nghe.
Tiêu Chiến đẩy cửa vào, trong văn phòng một cỗ nhựa thông nhàn nhạt lại mát lạnh, là mùi tin tức tố alpha, trang trí đơn giản gọn gàng, một nam nhân mặc âu phục anh tuấn thành thục ngồi trước bàn làm việc, cười cười với anh, kinh hỉ ẩn sâu trong đáy mắt, không dễ phát hiện: " Đúng là em rồi, Tiểu Chiến. "
Tiêu Chiến ngẩn người, " Tống Mặc học trưởng? "
" Đã lâu không gặp. "
- TBC -
Tôi chuẩn bị tâm lý cho 7749 tình tiết cẩu huyết sắp tới =)) Cầu thêm ngược công, như này chưa đã :((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro