Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Nightclub.

Sàn nhảy ồn ào, linh hồn trống rỗng mà chết lặng được giải phóng, đèn ngũ sắc lướt qua mặt mọi người, chưa bao giờ ngừng lại, khi thì nghe được tiếng cười õng ẹo của nữ nhân, trong đêm tối lộ vẻ tà mị câu nhân.

Vương Nhất Bác lạnh mặt, đi thẳng vào chỗ sâu nhất trong club, ánh mắt không có nửa phần thương hại cho mấy người bên cạnh, bảo vệ đem mấy nữ nhân nhanh như hổ đói vồ mồi ngăn lại phía sau, để lại ồn áo huyên náo đằng sau càng ngày càng xa.

' Két ' tiếng cửa sắt nặng nề mở ra, người bên trong cung kính cúi đầu: " Vương tổng, người ngài muốn đã ở bên trong. "

" Biết rồi. "

Giày da cao cấp ma sát mặt thảm, xoay qua chỗ rẽ, tiếng giày da ngưng lại, Vương Nhất Bác nhìn người đàn ông trung niên bị bịt mắt, hai tay bị dây thừng thô bạo trói lại sau lưng, quỳ gối trên sàn cả người không ngừng run rẩy, đáy quần hình như có chút ẩm ướt.

Vương Nhất Bác nâng chân lên, đi đến ghế sô pha trước mặt người đàn ông trung niên, ngồi xuống. Người đàn ông nghe được âm thanh càng ngày càng gần cuối cùng ngừng hẳn lại, mồ hôi lạnh phủ kín trán đen thui của ông a, vì quá sợ hãi mà khuôn mặt trở nên vặn vẹo, đũng quần tràn ra một đống chất lỏng, mùi vị tanh tưởi khiến người khác buồn nôn.

Trong phòng im lặng đến đáng sợ. Vương Nhất Bác mở miệng đánh vỡ cục diện im ắng này: "Chú Trần, đã lâu không gặp. "

" Nhất. . . . Nhất Bác. . . ."

" Tôi không đáng sợ đến vậy chứ, cần gì phải run đến mức thế này. Chú Trần cứ như vậy, thật dễ khiến người ta hoài nghi chú làm chuyện gì xấu xa a, dẫu sao cây ngay không sợ chết đứng. "

Chất lỏng màu đỏ rượu ở trong ly pha lê lấp lánh, theo ngón tay khớp xương rõ ràng mà lay động. Ánh sáng trong phòng cũng không quá sáng, mặt Vương Nhất Bác có chút tối, ánh mắt bị che khuất nhưng lại khiến cho người ta sợ hãi, khóe miệng hướng về phía trước giương cao, mê người lại trí mạng.

" Chú Trần, chú làm cán sự ở công ty ba tôi thời gian cũng không ngắn, cũng không phải không biết thủ đoạn của tôi đâu nhỉ. " Người đàn ôn rùng mình, " Chú hẳn là biết tôi muốn gì. "

" Tôi nói. . . . Tôi nói, năm đó cha ngài ngồi tù không phải do Tiêu Thị chủ đạo đâu. " Thân hình Vương Nhất Bác động động, " Tuy rằng Tiêu Thị cũng có tham gia, nhưng Nhâm Thị mới là người làm chủ phía sau, nhị công tử Nhâm Thị này là Nhâm Hoa một tay bày kế, bọn họ dựa vào đó mà phá hủy Vương Thị, toàn bộ gán cho Tiêu Thị, sau đó lại giúp ngài từ trong bóng tối vực dậy, đạt đến một độ nhất định vừa có thể khống chế vừa có thể cùng chống lại Tiêu Thị, muốn mượn tay ngài diệt trừ Tiêu Thị, cuối cùng làm ngư ông đắc lợi. "

Vương Nhất Bác một hồi lâu cũng không lên tiếng, lâu đến mức người đàn ông kia cho rằng thời gian ngưng lại, hắn mới mở miệng, âm điệu bình tĩnh không nghe ra cảm xúc gì: " Tiêu Chiến thì sao? Anh ấy tham gia không? "

Người đàn ông như được đại xá, lại không biết có nên nói hết chân tướng hay không, dù sao ông ta cũng từng nghe nói Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác bất hòa, nhưng nghĩ nếu ông ta mà nói láo sẽ phải giá đắt thế nào, ông ta liền lập tức đáp lại: " Không có, Tiêu tiên sinh không tham gia. "

Khóe miệng Vương Nhất Bác chậm rãi hạ xuống, cuối cùng kéo thành một đường thẳng tắp, cảm xúc trong mắt không rõ, hắn cúi đầu, chỉnh lại khuôn mặt bị cả bóng tối bao phủ, chỉ nhìn thấy chất lỏng trong ly không hề dao động, ngón tay Vương Nhất Bác bỗng nhiên co lại, dùng sức đến mức khớp cũng trắng bệch, như là muốn đem chiếc ly bóp nát, một tay khác đặt trên sô pha đã nắm chặt thành quyền, ngón tay cắm thật sâu vào da thịt, tạo thành mấy dấu tay chói mắt.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, đáy mắt nổi lên bão tố: " Chú còn biết gì nữa? "

" Tiêu. . . Tiêu tiên sinh cậu ấy chẳng những không tham gia vào, còn. . . . Còn từ sản nghiệp nhà mình rút ra một khoản tiền đầu tư vào Vương Thị. . . " Thanh âm chú Trần càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dần biến mất vào một khoảng tĩnh lặng.

Hèn gì, hèn gì thời điểm công ty bị tứ phía cô lập đột nhiên có một nhà khoản đầu khổng lồ giấu tên, hèn gì có một khoảng thời gian Tiêu Chiến cãi nhau ầm ĩ với người nhà gần như đoạn tuyệt luôn quan hệ, thậm chí còn học hút thuốc.

" Nhất Bác, Nhất Bác, những gì nên nói chú cũng nói rồi, không nên nói chú cũng nói rồi, cháu có thể tha cho chú được không? "

Thanh âm Vương Nhất Bác lạnh như băng quanh quẩn trong căn phòng rộng lớn: " Được a. Chú Trần, chú trả lời câu hỏi cuối cùng của tôi -- Chú, là người bên kia? "

Sắc mặt chú Trần vốn đang vui mừng giờ lại cứng đờ, từng hạt mồ hôi lớn lăn trên gò má, ông ta điên cuồng lắc đầu: " Chú không có. . . Chú không biết, chú cái gì cũng không biết. . . . "

" Chú không biết, nhưng tôi lại biết a. " Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng liếc mắt qua, hắn đem ly rượu vang đổ hết xuống, một mảnh trắng nõn biến thành dơ bẩn. Vương Nhất Bác đứng lên, bước ra ngoài, người phía sau ra nghênh đón hắn, " Vương tổng, ông ta xử lý thế nào. "

" Không cần quan tâm ông ta, tự khắc sẽ có người xử lý. " Vương Nhất Bác quay đầu lạnh lùng liếc người đàn ông một cái.

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Một cỗ chất lỏng màu đỏ tươi dính sệt khác chảy xuống thảm, giao hòa cùng rượu đỏ, tuy hai mà một.

-----------------------

" Vương tổng, đừng đi vội như vậy a. " Vương Nhất Bác quay đầu lại, nhìn đến một đôi mắt đào hoa quen thuộc.

Sắc mặt hắn nháy mắt trở nên u ám, bước nhanh đến, không chút lưu tình túm chặt áo người nọ, hung hăng kéo lên, ánh mắt hung dữ như sói, " Mày còn dám đến trước mặt tao? Nhâm Hoa. " Gằn từng tiếng, nghiến răng nghiến lợi.

" Aiya, đừng có kích động vậy chứ. Tôi sợ lời tiếp theo đây, càng khiến cậu kích động hơn đó. "

" Mày có ý gì. " Vương Nhất Bác gắt gao nhìn anh, ngọn lửa trong mắt càng bùng cháy dữ dội.

" Vương Nhất Bác, tiểu bảo bối nhà cậu. . . . "

Con ngươi Vương Nhất Bác chấn động, đẩy cậu ta ra bước đi.

" Đừng đi nữa, anh ta sớm đã đi rồi. " Nhâm Hoa lười biếng nói. Cậu ta xoay người, đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, nghiêng người ghé vào tai hắn, " Muốn biết tôi nói gì với anh ta không? "

Tay Vương Nhất Bác gắt gao siết chặt, run rẩy rất nhẹ, hận không thể đem Nhâm Hoa băm thành trăm mảnh.

Nhâm Hoa tự độc thoại, " Tôi nói cho anh ta biết, cậu đem nhẫn của anh ta ném đi, cậu làm Tiêu Thị phá sản, còn khiến người nhà anh ta lưu lạc khắp nơi. " Nhâm Hoa hứng thú nhìn hắn, " Tôi còn nói với anh ta, cậu cảm thấy anh ta thật ghê tởm. "

Vương Nhất Bác một quyền đấm vào bụng Nhâm Hoa, Nhâm Hoa thụt lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt trở nên ngoan độc không tưởng tượng nổi, " Vương Nhất Bác, tôi nói sai sao? Mấy chuyện tôi nói không phải cậu đều đã làm rồi sao? "

Nhâm Hoa giống như một con rắn, phun ra nọc độc, chậm rãi hướng tới bên Vương Nhất Bác, " Nói dễ nghe một chút, hai người các cậu một người sẵn sàng đánh một người sẵn sàng chịu mà thôi, nói khó nghe một chút, chính là cậu làm, anh ta tiện. "

Kính mắt vàng kim trong suốt đánh nát, máu tươi chảy trên mặt.

Nhâm Hoa khó thở: " Vương Nhất Bác, cậu có biết cậu làm vậy sẽ phải trả giá không? Cậu bây giờ đã không còn đủ năng lực chống lại tôi nữa rồi. "

" Được, vậy mày nghe cho rõ, " Vương Nhất Bác từng bước thong thả đi đến trước mặt Nhâm Hoa, nắm tóc khiến cậu ta ngẩng đầu lên, " Tao không những muốn mày khuynh gia bại sản, còn muốn mày chôn theo mẹ tao. "

( -)) Bí từ quớ )

-----------------------

Vương Nhất Bác ngồi vào trong xe, trong đầu hắn hỗn loạn vô cùng, hắn hiện tại rất muốn về nhà, nói với Tiêu Chiến, em yêu anh.

Vạn vật nhanh chóng vút qua bên ngoài cửa sổ, trong sự mệt mỏi vô tận này, những chuyện cũ đã phủ đầy bụi lại bị vạch trần, vừa rõ ràng mà cũng không hẳn là rõ ràng.

Hắn còn nhớ rõ, năm đó hắn 20 tuổi, vẫn đang du học ở nước ngoài, mẹ đột nhiên gọi điện cho hắn, nói với hắn cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù có thế nào, hắn cũng đừng về nước, sẽ có người ở nước ngoài chăm sóc hắn. Mẹ hắn cũng không giải thích gì, nhưng ngữ khí không dấu nổi tuyệt vọng cùng bi thương.

Vào lúc nửa đêm, hắn thấy tin tức trên TV: Vương Thị phá sản, cha Vương vào tù, mẹ Vương gánh khoản nợ trăm triệu. Cảm giác lúc đó đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ, hoa mắt choáng váng, hắn không dám tin, tâm hoảng ý loạn.

Đợi đến khi hắn về nhà, trong nhà một mảnh tối đen, hắn đụng đến thân thể lạnh như băng của mẹ, bà bởi vì không thể chấp nhận nổi cho nên lựa chọ cách tự vẫn để trốn tránh. Từ đó trở đi, Vương Nhất Bác liền rất sợ tối.

Những ngày sau đó, Vương Nhất Bác trưởng thành. Ở tuổi 22 hắn lần nữa gây dựng lại Vương Thị, không ngừng truy cứu tên đầu sỏ giết hại một nhà bọn họ. Chỉ hai tháng trước, hắn nhận được tin tức, đối phương đưa cho hắn đáp án tàn khốc nhất: Tiêu Thị. Hơn nữa còn kèm theo báo cáo khoản vốn Tiêu Chiến lưu động gần đây, đó là một khoản vốn lớn, này đại biểu cho cái gì, đáp án dường như không cần nói cũng biết.

Vương Nhất Bác vẫn luôn nghĩ sau khi trải qua biến cố gia đình lớn như vậy, hắn đã có thêm một lớp áo giáp cứng cáp không thể chọc thủng, sẽ không đau, cũng sẽ không sợ hãi nữa.

Nhưng khi biết Tiêu Chiến cũng tham dự trận loạn đấu này, phòng tuyến tâm lý cao ngạo của hắn đột nhiên của hắn đột nhiên sụp đổ, quân lính tan rã. Đêm đó, hắn không về nhà, ngồi trong bóng tối đến nửa đêm, trong lòng đột nhiên dấy lên một chút hi vọng, hắn nghĩ, không nhìn thấy thái độ của Tiêu Chiến, sao có thể biết được đây là sự thật hay không.

Chút ánh sáng này chống đỡ hắn lảo đảo chạy về nhà, nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Chiến đang ngủ say, khẽ nâng tay lên lại nhẹ nhàng buông xuống, hắn không nỡ đánh thức vợ mình đang chìm trong mộng đẹp. Vương Nhất Bác cứ ôn nhu im lặng như vậy nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt từng chút chuyển động, khắc ở trong đầu, lưu ở trong tim.

Nếu cuối cùng chúng ta vẫn không thể ở bên nhau, chí ít cũng lưu lại cho em một ký ức.

Tiêu Chiến từ từ tỉnh dậy, vừa mở mắt liền chìm vào trong ánh mắt ôn nhu như nước của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến làm nũng với hắn, động tác của Vương Nhất Bác có chút cứng ngắc.

Cuối cùng, hắn cố lấy dũng khí, nói bóng nói gió đến chuyện Tiêu Thị và Vương Thị, đáp lại hắn là vẻ mặt trốn tránh cùng lời nói ấp a ấp úng của Tiêu Chiến.

Tim Vương Nhất Bác lạnh đi. Tất cả đều rõ ràng rồi.

Vương Nhất Bác cho rằng Tiêu Chiến trốn tránh chính là chột dạ, lại không biết Tiêu Chiến vì chuyện Tiêu Thị đã làm mà cảm thấy áy náy.

Từ đó trở đi, hắn không còn về nhà nữa. Sau đó, tất cả mọi thứ Tiêu Chiến đối với hắn hắn coi như anh đang diễn trò, anh tươi cười, anh ôn nhu, anh nóng nảy, tất cả mọi thứ của anh.

Nhưng không ai biết rằng, Vương Nhất Bác không ít lần ở trong đêm khuya, ngẩn ngơ nhìn lên trời, rõ ràng cảm nhận được tim hắn như bị tằm gặm cắn, đục khoét từng chút, cuối cùng chỉ còn lại thể xác trống rỗng. Trong bóng đêm, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, có thể khắc thật sâu vào trong trí nhớ, như vậy, có lẽ sau này sẽ không bao giờ bị tổn thương nữa. Vương Nhất Bác nghĩ vậy, hắn cười, không cẩn thận liền cười ra cả nước mắt.

Tiêu Chiến, anh nhìn xem, em không sợ tối nữa, bởi vì so với sợ hãi bóng tối, em càng sợ sẽ mất đi anh.

- TBC -

Đống SM bên Xâm Chiếm nó nặng bao nhiêu thì bên đây nó nhẹ nhàng bấy nhiêu á trời! :))

Theo lời tác giả, từ chương sau Web bắt đầu truy thê :)) zui â

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro