Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28 (Hoàn)

" Cái này hả? "

Vương Nhất Bác lái xe đến tiểu khu, dừng lại, tháo dây an toàn ra, nghiêng người quay về phía Tiêu Chiến, tay khoát lên vô lăng, " Ừm, cái này. "

Tiêu Chiến do dự, cũng tháo dây an toàn ra, dang hai tay chuẩn bị cho Vương Nhất Bác một cái ôm.

Nam nhân trước mặt càng lúc càng gần, mùi bột giặt quần áo như có như không quanh quẩn nơi chóp mũi, ngay khi tay Tiêu Chiến chạm vào bên hông Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vốn không nhúc nhích đột nhiên đưa tay giữ đầu Tiêu Chiến, kéo anh về phía hắn.

Môi đụng môi, mùi máu tươi lập tức tràn ngập khoang miệng. Hơi đau một chút, Tiêu Chiến mơ mơ màng màng nghĩ như vậy. Nụ hôn của Vương Nhất Bác không tính là ôn nhu, tay Tiêu Chiến nâng lên lại hạ xuống, cuối cùng đành thuận theo nắm chặt vải áo trên vai Vương Nhất Bác.

Thế công của Vương Nhất Bác cũng không vì đối phương yếu mềm hơn mà chậm lại, ngược lại được một tấc muốn tiến một thước. Hắn đè Tiêu Chiến lên cửa xe, lưng Tiêu Chiến cùng kính xe không chừa một kẽ hở, tay không quên đặt sau đầu anh, ép anh cùng hắn dây dưa đến chết.

Dưỡng khí ngày càng ít đi, Tiêu Chiến cảm thấy sắp mất mạng đến nơi, sau đó Vương Nhất Bác cũng lui ra, Tiêu Chiến có thể tranh thủ hít mấy ngụm khí.

Bạn nhỏ niên hạ quyến luyến ma sát nốt ruồi be bé dưới môi anh, trong chiếc xe không mấy rộng rãi chỉ còn tiếng thở dốc quanh quẩn.

" Tiêu Chiến, " Vương Nhất Bác lui về sau một chút, nhìn thẳng vào ánh mắt hơi đỏ hồng của Tiêu Chiến, giống như ánh mắt chim ưng sắc bén đang quan sát con mồi của mình, không bỏ qua một chút biến hóa.

Tiêu Chiến theo bản năng không muốn nhìn vào ánh mắt áp bách mạnh mẽ này, nhưng Vương Nhất Bác cường ngạnh nắm cằm anh, ép anh đối diện với hắn.

Dường như Vương Nhất Bác có chút căng thẳng, trong ánh mắt cũng lộ ra sự chờ mong và sợ hãi, hơi mâu thuẫn một chút, nhưng Tiêu Chiến cảm giác anh sẽ không nhìn lầm. Một giây Tiêu Chiến nhìn vào đôi mắt kia, Vương Nhất Bác rất muốn lùi bước, nhưng hắn vẫn bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, hắn không thể bỏ qua một chút ít biến hóa trên khuôn mặt Tiêu Chiến --- Nếu anh không nguyện ý. Nếu như anh ấy không nguyện ý. . . . . Vương Nhất Bác không dám nghĩ tiếp nữa.

Vương Nhất Bác mở miệng thanh âm cũng phát run, lại mạnh mẽ muốn tự mình áp chế, nhưng rõ ràng là uổng công, " Anh. . . " Hắn gian nan nuốt nước bọt, ba chữ đến bên miệng lại đổi ý, chuyển thành bốn chữ, " Thích em không? " (喜欢我吗?)

Thiếu niên trước mắt không giỏi che dấu cảm xúc, bất an cơ hồ theo con ngươi nhạt màu tràn ra, khẩn thiết cần người vỗ về, xoa dịu.

Tay Tiêu Chiến nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Vương Nhất Bác, đầu ngón tay mềm mại luồn vào tóc gáy màu hạt dẻ, cuối cùng đem khoảng cách giữa hai người thu lại đến con số 0 --- Một nụ hôn nhẹ nhàng, mang theo hơi thở ấm áp chỉ thuộc về Tiêu Chiến, dừng trên trán Vương Nhất Bác.

Anh biết Vương Nhất Bác đang lo lắng điều gì, cũng biết hắn bị sự xuất hiện của luật sư Trương kích động, vội vã đoán được đáp án. Vì thế anh đem đáp án đó giấu bên trong nụ hôn này.

Có thể nụ hôn rất nhẹ, Vương Nhất Bác cũng không quá hài lòng, lại đè anh lên cửa xe hôn sâu, đợi Tiêu Chiến mở miệng nói ra đáp án.

Thời điểm được buông ra, Tiêu Chiến thở dốc, con ngươi phủ một lớp nước, không nhanh không chậm dán môi lên trán Vương Nhất Bác, sau đó một đường đi xuống lông mi, mắt, mũi, giống như tình yêu mãnh liệt trước kia Vương Nhất Bác ngày ngày đêm đêm trao cho anh, giờ đây anh trả lại hết. Cuối cùng, môi dừng lại ở đôi môi mỏng kia, yêu thương gói gọn trong ba chữ tiến vào trong miệng Vương Nhất Bác, đem ái tình cấp cho hắn như cấp dưỡng khí cho người đang chết đuối dưới biển sâu.

" Anh yêu em. "

Đôi tay nắm chặt cơ thể đột nhiên thả lỏng, người chiếm được đáp an mình hằng mong ước giống như đứa nhỏ có được thứ mình ước mơ bấy lâu, trong mắt thiếu niên 22 tuổi cuối cùng cũng có khát khao và hy vọng.

Trong hàng lang u tối, hai người như dính lại với nhau, dọc theo hàng lang đi về phía trước, Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác, nhưng chỉ bị Vương Nhất Bác túm tay càng chặt, bị hôn càng thêm kịch liệt, ngoài ra không còn tác dụng gì khác. Vì thế Tiêu Chiến dứt khoát không giãy dụa nữa, chỉ là lấy tay chống lên lan can đề phòng ngã xuống.

" Tiêu tiên sinh! " Dì Lưu cuối cùng cũng thấy Tiêu Chiến trở về, gấp gáp kêu lên một tiếng: " Đứa nhỏ đói rồi, nó vẫn thích sữa mẹ hơn. "

Vương Nhất Bác có chút khó chịu quay đầu nhìn dì Lưu, dì Lưu lập tức im bặt, Tiêu Chiến ngại ngùng sờ sờ mũi, gật đầu với dì Lưu, " Được ạ, con tới ngay đây. "

Sau đó quay đầu nhìn Vương Nhất Bác đang lẩm bẩm gì đó, " Mình sao lại muốn cho anh ấy sinh ra đứa này chứ. . . " Miệng phình ra giống như một đứa nhỏ.

Tiêu Chiến bị phản ứng của hắn chọc cười, ngay cả ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống hàng mi của anh nhìn cũng thực dịu dàng, " Được rồi, chút nữa quay lại với em. "







Rời đi một hồi kết quả là bị tiểu sư tử đặt trên giường làm đến chết đi sống lại, người yêu niên hạ thanh tuyến trầm thấp, cho dù dưới thân hung mãnh, nụ hôn lại lưu luyến ôn nhu, dưới chuyện giường chiếu biểu đạt tình yêu, cắn lỗ tai Tiêu Chiến đang mơ hồ ghé vào tai anh nói gì đó, Tiêu Chiến bị đỉnh đến thất thần, không nghe được gì, tìm cách chứng thực hỏi lại " Gì đấy? " , sau đó người phía trên lại vùi đầu làm việc, dùng thêm chút lực, xem ra có chút giận dỗi, còn mang theo chút ủy khuất không dễ nhận ra.

Tiêu Chiến sắp đến cao trào, hắn còn cúi xuống nghiêm túc nhìn anh, cắn răng nói từng chữ, giống như nghiền nát thành từng mảnh nhỏ, làm tình yêu ẩn sâu bên trong trào ra, làm tim người trước mắt điên cuồng đập mạnh.

" Em yêu anh. "

Cũng may không để hắn thất vọng, ngực kề sát ngực truyền đến từng nhịp tim hữu lực dồn dập, phân không rõ là của ai.

Người yêu nằm trên người Tiêu Chiến cơ bắp hữu lực, tóc dính mồ hôi, bị người vuốt ngược ra sau lộ ra cái trán trơn bóng cực kỳ gợi cảm, mồ hôi theo cằm chảy xuống, nhỏ lên xương quai xanh, tích lại thành một vũng nước, một vũng nước đầy sắc dục.

" Anh cũng yêu em. " Tiêu Chiến nâng đầu tìm kiếm nụ hôn, hai cơ thể giao triền quấn quýt.

Sau cùng Vương Nhất Bác cũng không bắn vào khoang sinh sản của Tiêu Chiến, vì hắn không muốn có nhiều hơn một đứa đâu. Tiêu Chiến làm tổ trong ngực hắn, nhắm mắt mệt mỏi cười Vương Nhất Bác khẩu thị tâm phi.

" Em đâu có? " Vương Nhất Bác nhăn mày.

" Em nói ghét bỏ đứa nhỏ, thực tế lại rất để tâm đến nó, em chính là tính tình trẻ con đó, đã thích còn không chịu nhận. "

Đụng tới tuổi tác niên hạ liền đau lòng, thiếu niên như mèo bị giẫm đuôi, trở mình tiếp tục làm người yêu.








Tuy rằng ngày hôm sau Vương Nhất Bác không tránh khỏi bị ăn đập, " Vương Nhất Bác em không làm người nữa! ! " Tiêu Chiến nhe răng cầm gối đầu đập vào người Vương Nhất Bác, thực tế lại không nỡ đánh, lực đạo đều mềm nhũn.

Vương Nhất Bác không tốn chút sức túm lấy cổ tay Tiêu Chiến, kéo đến trước người mình, cúi đầu hôn lên mắt anh, lông mi run run, Tiêu Chiến an phận hơn một chút, trên mặt còn nổi một tầng hồng khả nghi.

" Chiến ca, anh còn nhớ bản thiết kế mà em yêu cầu không? "

Tiêu Chiến nhọc công nghĩ nghĩ, lúc này mới sực nhớ ra, thời hạn nộp bản thiết kế đã sớm trôi qua rồi, " Á. . . "

" Bây giờ em muốn đổi một cái khác. " Mắt Vương Nhất Bác hơi cong cong, đồng tử cũng trong veo sáng rực.

" Đổi gì? "

" Anh thích nhẫn thế nào, thì thiết kế nhẫn như thế đi. "

Tiêu Chiến hơi trừng mắt, " Em. . . . "

" Chiến ca, đây là nhẫn kết hôn của anh, thiết kế đẹp một chút. " Vương Nhất Bác cúi đầu hôn xuống chỗ đeo nhẫn của Tiêu Chiến, lại ngẩng đầu cười với anh trong mắt chứa đầy hình bóng Tiêu Chiến, " Đồng ý rồi, không thể đổi ý nữa đâu. "









Giữa mùa hè, cảnh sắc bên bờ biển, giống như mặt trời lặn xuống núi, ánh lửa in xuống mặt biển đang gợn sóng, giờ là gió lạnh, thủy triều bắt đầu rút, hạt cát bị hút vào biển sâu, rồi lại được thả ra quay trở lại bờ.

Một đôi chân trần đứng trên bãi cát ướt sũng, ngón chân tinh nghịch co lại muốn giữ lại một ít cát, nhưng vẫn vô dụng.

Nam nhân cảm thấy chơi rất vui, đôi mắt phượng thỏa mãn nheo lại, nam nhân phía sau vẫy vẫy tay tay, chiếc nhẫn màu rose gold được nắng chiều tô điểm, " Nhất Bác! Mau lại đây chơi đi! "

Nam nhân ngồi bên bờ cát có chút bất đắc dĩ sủng nịnh nhìn lão bà của mình, " Tới đây. "

Chiếc áo choàng trên người được cởi ra, trên tay nam nhân cũng có một chiếc nhẫn màu rose gold, bên trên không có gì, chỉ có một dòng chữ tiếng Anh " Eternal love. "



【HOÀN】

Hết rồi, cảm ơn mọi người đã follow bộ này suốt 28 chương ( thực ra là 27 ) =)))

Mình và tác giả rất xin lỗi vì chương 26 tạm thời chưa thể update, không chỉ có mình mà có 1 số độc giả khác cũng không đọc được. Mong rằng mọi thứ sẽ ổn, sẽ sớm có thể edit TT 

Mình biết tác giả viết chưa hẳn xuất sắc, mình cũng edit chưa thực sự tốt TT sẽ cố gắng hơn trong tương lai, mong mọi người sẽ thích chiếc " Eternal luv " này.

Mùa dịch bệnh nhớ giữ sức khỏe nhé! Hẹn gặp mọi người trong những fanfic tiếp theo :3

(200327)




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro