Chương 2
Thân thể dâm mĩ ở nơi xa hoa trụy lạc phóng đãng, ánh đèn neon không ngừng chiếu vào bầu trời đêm, bị bóng đêm vô tận nuốt chửng, những người bán hàng rong ban đêm bắt đầu kiếm sống, bon chen kêu to.
Tiêu Chiến cuối cùng cũng dừng trước một khách sạn không quá xa hoa, anh kéo cửa ra, cửa bị kéo phát ra tiếng két két ghê người, đâm vào màng nhĩ. Tiểu tỷ đứng ở quầy lễ tân gật gà gật gù, nhìn thấy có khách tiến vào liền cưỡng ép xốc lại tinh thần, Tiêu Chiến hướng tới cô lễ phép cười cười, " Xin chào, cho hỏi còn phòng không? "
Tiểu tỷ quầy lễ tân bị tươi cười của Tiêu Chiến làm cho ngơ nhác, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: " Có có, tôi sẽ xếp phòng cho anh. "
" Cảm ơn. " Tiêu Chiến đè thấp vành mũ, ý đồ che đi vẻ mặt tái nhợt mệt mỏi.
Tiêu Chiến cầm thẻ phòng đi qua đại sảnh, tất cả mọi đồ trang trí vẫn như vậy, cảnh còn người mất, nhưng Tiêu Chiến bây giờ sức lực nâng khóe miệng tự giễu cũng không có. Mở cửa đi vào phòng, Tiêu Chiến cả người thả lỏng, mệt mỏi ngã xuống giường, đột nhiên như nghĩ ra cái gì, thò tay vào trong túi lấy điện thoại ra, vội vã mở khóa, kiểm tra lại tất cả các app, không có tin nhắn từ người mà anh muốn, tay anh ngập ngừng do dự không biết có nên xóa hết liên lạc hay không, nghĩ lại, hay là bỏ đi, lỡ đâu Nhất Bác không tìm thấy anh thì sao? Lỡ đâu hắn sợ phiền phức không muốn tìm anh thì sao? Tiêu Chiến không dám nghĩ thêm nữa.
Thất thần nhìn chằm chằm trần nhà,anh lại không thể nào gạt bỏ nguyên nhân anh chọn khách sạn này được: Đây là nơi Vương Nhất Bác tỏ tình với anh, là nơi bọn họ ở bên nhau, cũng là nơi bọn họ lần đầu tiên kết nghĩa vợ chồng.
Anh còn nhớ rõ thiếu niên ngây ngô kia cầm một bó hoa hồng rất không tự nhiên nhét vào trong ngực anh, nói với anh rằng: " Anh phải thích hoa hồng, càng phải thích em. "
Tiêu Chiến nhìn hắn, vừa ôn nhu vừa sủng nịch cười cười, Vương Nhất Bác nhìn thấy anh cười, ngược lại cảm thấy có chút tức giận: " Anh cười cái gì, có phải anh lại cảm thấy em trẻ con không, tuy rằng em nhỏ hơn anh sáu tuổi, nhưng mà rất giỏi đó, anh cứ yên tâm dựa dẫm vào em, không được coi em là trẻ con nữa, nghe rõ chưa? "
Trong đôi mắt đen láy phản chiếu lại hình ảnh của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhìn thấy hắn như vậy cũng đành bó tay, nghe được giọng nói ấm áp của chính mình: " Được rồi, anh đáp ứng em. "
Trong lúc thân thể giao triền, Vương Nhất Bác ở bên tai anh thấp giọng lẩm bẩm từng câu em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh. . . . . .
Sau đó anh lại nhìn thấy, Vương Nhất Bác ghét phải nhìn thấy anh, còn nói với anh, anh thật ghê tởm.
Tiêu Chiến đột nhiên tỉnh lại, mồ hôi lạnh trên trán từng giọt chảy xuống hai má anh, tim ở trong lồng ngực bất an nảy lên, anh cầm lấy điện thoại nhìn lướt qua, bốn giờ sáng, anh vẫn không có một cuộc điện thoại nào gọi tới, cả một tin nhắn cũng không thấy. Tiêu Chiến ấn một dãy số, sau được khi kết nối trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: " Trần Lệnh, ra ngoài cùng tôi uống một chén đi.
————————————
Quán bar.
" Ài, nói đi, có chuyện gì với Vương Nhất Bác nữa rồi? " Tiêu Chiến không để ý tới anh ta, rót một ly Vodka, cầm lên chuẩn bị uống. Trần Lệnh nhanh chóng chạy đến đoạt lấy ly rượu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: " Cậu trước kia ngay cả cocktail cũng chưa từng uống, hiện tại vừa uống đã muốn Vodka? Cậu bây giờ còn đang mang thai đó, đại ca, cậu có thể chú ý đến thân thể chút được không, suy nghĩ đến thứ trong bụng cậu chút được không? Cậu xem cậu hiện tại bộ dáng tiều tụy lại suy sụp như vậy. "
Người Tiêu Chiến cứng đờ, xoay đầu qua một bên, không trả lời. Trần Lệnh nhìn dáng vẻ chẳng chút hứng thú của anh, phiền não đến mức dùng sức vò đầu: " Tổ tông a, cậu gọi tôi ra mà một câu cũng không nói, tôi làm thế nào giúp cậu a? "
Mắt Tiêu Chiến chậm rãi chớp chớp, Trần Lệnh tiếp tục tự cố tự địa nói: " Tôi đã sớm nói với cậu rồi cậu đối với cậu ta quá mềm lòng mà, cậu đặt bản thân xuống quá thấp, Vương Nhất Bác cậu ta không phải thứ gì tốt đẹp đâu. Cậu xem, bây giờ còn bị ức hiếp thế này. "
" Không cho cậu nói em ấy nữa. " Đây là câu đầu tiên Tiêu Chiến đáp lại anh ta. Trần Lệnh ngẩn người, cười khổ, " Được được được, cậu thật là. . . . "
Điện thoại Tiêu Chiến đặt ở một bên đột nhiên rung lên, tiếng chuông cũng theo đó phát ra " Quên không được tình yêu của em, nhưng kết cục thật khó thay đổi. . . . "
Trần Lệnh cứ như vậy nhìn anh hấp hối như cải thảo bị luộc chín mà giờ mắt lại sáng lên, còn ngơ ngác nói với anh ta: " Em ấy. . . Em ấy gọi tới. " Không đợi anh ta trả lời đã vội vã ấn nút nghe.
Quả nhiên âm thanh ở đầu bên kia có chút không kiên nhẫn: " Anh đang ở đâu, sao lâu như vậy mới nghe điện thoại? "
" Anh. . . . Anh đang ở ngoài. "
" Ở đâu? " Thanh âm càng thêm không kiên nhẫn thậm chí còn có chút nóng nảy.
" Ở một quán bar, uống chút chút rượu thôi. " Tiêu Chiến không dám dây dưa, sợ hắn cúp điện thoại, " Chỉ chút xíu thôi. "
Bên kia điện thoại hô hấp như trầm xuống, giống như đang nhẫn nhịn gì đó, không để bộc phát ra. Tiêu Chiến thở mạnh cũng không dám. Cứ giằng co như vậy một hồi, Vương Nhất Bác thở dài một hồi, " Bỏ đi, em tới đón anh. "
" A. . . . . A!? Được! " Kế tiếp chính là một hồi tút tút.
Tiêu Chiến cầm di động, cả người như hồi phục lại tinh thần, anh cười nói với Trần Lệnh: " Bây giờ em ấy tới đón tôi. "
" Cho nên? Cậu được dỗ xong rồi? "
Ý cười bên môi Tiêu Chiến có chút cứng ngắc, " Còn có thể làm sao nữa? "
Anh nhìn vào hư không, " Tôi yêu em ấy a, còn có thể làm gì nữa sao? " Như hỏi Trần Lệnh, cũng như đang hỏi chính bản thân mình.
———————————
Vương Nhất Bác đến so với Tiêu Chiến nghĩ còn nhanh hơn, lúc hắn tới, Tiêu Chiến đang cùng Trần Lệnh tán gẫu, không biết vì cái gì, Trần Lệnh và Tiêu Chiến cười rộ lên, Vương Nhất Bác liền xuất hiện, xen giữa hai người, ngăn cản tầm mắt của Tiêu Chiến, từ trên cao nhìn xuống anh, trong mắt là tức giận như con sóng mãnh liệt dâng trào: " Anh ta là ai? "
Tiêu Chiến không dám nhìn vào ánh mắt ăn thịt người của hắn, sợ hãi nói: " Bạn của anh. "
" Bạn? " Vương Nhất Bác tức đến cười lên, ném ra một xấp ảnh, " Bạn bè mà thân mật như vậy? "
Trong ảnh chụp là Trần Lệnh đang ôm eo Tiêu Chiến, mà Tiêu Chiến lại khoác vai Trần Lệnh cùng nhau đi trên đường.
Trần Lệnh quả thực tức giận rồi, lúc ấy Tiêu Chiến một mình ở đau bụng khó chịu, Vương Nhất Bác ở công ty xử lý sự vụ, Tiêu Chiến không dám gọi điện phiền đến hắn, sợ anh khiến hắn càng thêm chán ghét, tự mình kiên cường chống đỡ chuẩn bị đi tới bệnh viện, kết quả thiếu chút nữa đá ngất luôn ở nhà. Nếu không phải Trần Lệnh hôm đó định bụng mang cho anh chút đặc sản lúc đi du lịch, thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Bọn họ đến bệnh viện kiểm tra một lượt, phát hiện có thai, mà Tiêu Chiến thích ăn đồ ăn vặt, ăn lung tung làm anh bị đau bụng. Vương Nhất Bác không chăm sóc thân thể Tiêu Chiến vốn đã là cực kỳ thất trách, thế mà bây giờ còn chạy tới đây khởi binh vấn tội.
" Cậu phái người theo dõi cậu ấy? Tôi thật sự chưa từng thấy người chồng như cậu, bạn đời của mình có. . . . "
" Trần Lệnh! " Tiêu Chiến kích động đánh gãy lời anh ta, thanh âm rất lớn, tất cả mọi người đều nhìn về phía này. Mắt Tiêu Chiến ửng đỏ, không cần mấy lời giải thích dư thừa, chỉ là không ngừng lặp lại câu bọn anh chỉ là bạn, anh đã hoảng loạn không còn nhớ nổi gì nữa. Anh cầu khẩn nhìn về phía Vương Nhất Bác, giống như đêm đó anh bị Vương Nhất Bác đuổi khỏi nhà, hèn mọn mà bất lực.
Vương Nhất Bác nhìn anh, ánh mắt trói chặt anh lại: " Có cái gì? " Hắn nhìn thấy đồng tử Tiêu Chiến đột nhiên mở lớn, nhưng Tiêu Chiến lại nói với hắn: " Không có gì, có chút đau đầu thôi. "
Tiêu Chiến rất sợ, sợ Vương Nhất Bác sau khi biết được đứa nhỏ này sẽ bắt anh phá thai, anh không dám nói với baba của đứa nhỏ, em có một bảo bảo rồi này.
Vương Nhất Bác không hề giằng co với anh, túm anh lên xe, một bên mở cửa một bên ngữ khí lạnh lẽo hỏi: " Đồ của anh để ở chỗ nào? "
Trong lòng Tiêu Chiến đột nhiên rất kỳ vọng, anh rất mong Vương Nhất Bác có còn nhớ đến nơi đại diện cho tình yêu của bắt họ đã bắt đầu hay không, cho nên anh chỉ trả lời: " Ở khách sạn lần đầu tiên chúng ta xác định quan hệ. "
Vương Nhất Bác hồi lâu không đáp lại, Tiêu Chiến cho rằng hắn nhớ ra rồi, vui sướng trong lòng dâng lên, nhưng Vương Nhất Bác chính là xoay đầu qua, thản nhiên hỏi anh: " Ở đâu? "
Tiêu Chiến về phía hắn đôi mắt đã từng say đắm chứa đựng thâm tình, con ngươi sâu đen không hề gợn sóng, ở trong đó anh không còn nhìn thấy thân ảnh của mình nữa.
- TBC -
* Tác giả: Trần Lệnh là beta ! Tiếp theo sẽ càng ngược càng tra :) Chạy đi trước khi quá muộn
* Trà: motif 7749 bộ phim máu tró quen thuộc, coi vẫn tức anh ách á mọi ngừi = )))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro