Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Vương Nhất Bác nhanh chóng đứng lên, vì duy trì một tư thế quá lâu nên có chút lảo đảo, nhưng hắn rất nhanh đứng vững lại.

" Cậu sao lại ở đây? "

" Em. . . . Em sợ bên dưới tối, em không nhìn thấy anh, dứt khoát lên tầng chờ anh luôn. " Vương Nhất Bác rũ mi, cố gắng không để Tiêu Chiến nhìn ra sự thảm hại của hắn.

Đây là một lời nói dối vụng về, nhưng Vương Nhất Bác không thể nói với Tiêu Chiến rằng, bởi vì em không muốn nhìn thấy anh cùng nam nhân khác vui vẻ như vậy, cho nên lựa chọn trốn tránh.

" Cậu chờ tôi làm gì? Có việc sao? "

Ánh mắt Vương Nhất Bác rơi xuống chiếc bụng hơi nhô ra của Tiêu Chiến, sau đó nhanh chóng dời đi, không tự nhiên sờ sờ mũi, " Không có việc gì đâu, khách sạn quanh khu này kín người cả rồi, em có thể ngủ nhờ chỗ anh một đêm không? Chỉ một đêm thôi. " 

Tiêu Chiến tựa hồ cười khẽ, nghiêng đầu, ánh trăng chiếu lên xương quai xanh của anh, còn khóe miệng anh hơi cong lên, là nguy hiểm lại mê hoặc.

Tiêu Chiến không nhìn Vương Nhất Bác, " Vương Nhất Bác, cậu biết không, cậu căng thẳng liền sờ mũi. " 

Ánh mắt Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác, sắc bén như một chiếc dao, tàn nhẫn mà lại chính xác đâm thẳng vào tim Vương Nhất Bác, " Cậu nói dối. "

Nói xong cũng không chờ hắn hoàn hồn, đi đến trước cửa, đem cửa mở ra, bước vào rồi lại chuẩn bị đóng cửa, Vương Nhất Bác một phen kéo lại tay nắm, " Chiến ca! Thật sự không có khách sạn. " Như là khó mở miệng, Vương Nhất Bác cắn môi, tiếp tục nói, " Em sợ tối. . . . " Đã là âm thanh nhỏ như muỗi kêu rồi.

" Vương tổng, cậu ngay cả chút tiền này cũng không móc ra nổi sao, cần tôi giúp cậu đặt khách sạn không? "

Vương Nhất Bác mấp máy môi, ép bản thân không nghe những lời chói tai đó, quyết định nói ra trọng điểm: " Chiến ca, bây giờ thân thể anh đang trong thời kỳ đặc biệt, anh cần người chăm sóc, để em chăm sóc anh được không? Anh có thể mắng em có thể đánh em, nhưng anh không được hành hạ bản thân như vậy. "

Tiêu Chiến không thể không thừa nhận, mấy ngày nay anh mang thai, không có tin tức tố alpha trấn an, buổi tối căn bản ngủ không ngon, mỗi ngày đều mang đôi mắt gấu trúc đi làm. Nhưng anh vẫn không chịu quen alpha khác, chính anh cũng không biết anh cố chấp cái gì.

Nhưng anh vẫn như trước dứt khoát từ chối Vương Nhất Bác: " Vương Nhất Bác, " Tiêu Chiến xoa xoa huyệt Thái Dương, giống như rất mệt mỏi, " Tôi mong cậu hiểu rõ, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi, cậu đừng quan tâm đến chuyện của tôi, đến khi đứa nhỏ được sinh ra cũng không cần cậu quản, tự tôi có thể nuôi dưỡng nó thật tốt. Đừng đến làm phiền tôi nữa, được không? "

Thì ra em đối với anh mà nói, là làm phiền sao?

Tay Vương Nhất Bác đặt trên cửa cũng thả lỏng: " Được, nhưng mà chiến ca, bất kể khi nào anh cần em, em đều sẽ ở bên cạnh anh. "

Tiêu Chiến đóng cửa, từ sau cánh cửa gỗ, mơ hồ truyền đến một tiếng cười nhạo.

Vương Nhất Bác dựa vào cửa chậm rãi ngồi xuống, cố gắng đem chính mình thu lại thành một khối chống lại đêm đen vô tận, hắn giống như nhớ lại lúc trong tòa biệt thự đó, bên người là thi thể lạnh như băng.

Khóe mắt có chút ẩm ướt, Chiến ca, em thật sự sợ tối mà, khách sạn thật sự không có phòng, anh vì sao lại không tin em? 

———————

Tiêu Chiến vào trong nhà, cả ngày làm việc cường độ cao vừa chạm vào giường liền chìm trong mộng đẹp.

Bên ngoài đen như mực, Tiêu Chiến đứng trước một tòa biệt thự. Kì lạ, mình vừa nãy không phải còn ở trong nhà sao? Lòng Tiêu Chiến tràn đầy nghi hoặc.

Tiêu Chiến nhìn xung quanh, bố cục này có chút quen mắt, cẩn thận ngẫm lại, hình như biệt thự nhà cha mẹ Vương Nhất Bác, mình thế nào lại đến đây?

Chân không thể khống chế mà bước lên phía trước, cửa bị Tiêu Chiến đẩy ra, phát ra âm thanh kẽo kẹt ghê người, đêm khuya ở đây quỷ dị vô cùng. Ánh sáng trải dài theo hoa văn dưới sàn nhà, ánh mắt Tiêu Chiến đuổi theo nó, chạm vào thân ảnh của Vương Nhất Bác. Hô hấp của Tiêu Chiến ngưng lại.

Chim oanh trong vườn hoa hót không biết mệt, một con dơi bay ngang qua, giống như sát thủ ẩn mình trong bóng đêm. Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác quỳ gối bên một người phụ nữ, trên bụng có một vết thương, máu cứ chảy ra, chất lỏng màu đỏ chói mắt chảy xuống sàn nhà, nở ra một bông hoa đỏ như máu.

Vương Nhất Bác chạm vào tay người phụ nữ kia, kêu lên một tiếng bất lực, mẹ? Thanh âm run rẩy.

Hắn như nghĩ ra gì đó, lấy điện thoại từ trong túi quần, tay hắn run rẩy lợi hại, điện thoại rơi xuống sàn, phát ra tiếng vang thanh thúy, Vương Nhất Bác nhặt nó lên, mở khóa màn hình, ánh sáng yếu ớt chiếu lên mặt người phụ nữ, lộ ra khuôn mặt trắng bệch không có chút máu.

Hết thảy như im lặng, cho đến khi nước mắt của Vương Nhất Bác từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà, giao hòa cùng màu đỏ của máu. Vương Nhất Bác bắt đầu không thể khống chế mà run rẩy, hắn ném điện thoại, gắt gao nắm tóc mình, không ngừng lùi về sau, cho đến khi không thể lùi thêm được nữa.

Tiêu Chiến muốn chạy tới, ôm lấy hắn, lại phát hiện mình căn bản không thể động đậy.

Đây là một màn bi kịch, anh là người đứng đó xem từ đầu đến cuối. Anh cái gì cũng không làm được, cái gì cũng không giúp được.

Tiêu Chiến bừng tỉnh, tay nắm lấy tấm chăn đơn, khớp xương trắng bệch. Anh giống như cá rời khỏi nước, từng ngụm từng ngụm hít lấy không khí. Cùng với nhịp tim đập nhanh, là bụng kịch liệt đau đớn, giống như bị xé ra làm hai, mồi hôi chảy dọc theo khuôn mặt, cả người như vừa vớt ra khỏi vũng nước.

Anh che bụng, nhưng lại lo lắng cho đứa nhỏ, không dám quá dùng sức. Tiêu Chiến cố hết sức vươn đến chiếc điện thoại đang đặt trên tủ đầu giường, trong phút chốc không biết nên gọi cho ai, dường như tất cả mọi người anh quen đều không ở thành phố A.

Tiêu Chiến chống đỡ đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra cửa.

Anh nhớ Vương Nhất Bác từng nói, " Bất kể khi nào anh cần em, em đều sẽ ở bên cạnh anh. " , trong lòng anh không thể điều khiển mà tin vào lời Vương Nhất Bác.

Em ấy sẽ ở bên cạnh mình, vào lúc mình cần em ấy nhất.

Tiêu Chiến mở cửa, thân hình đơn bạc lại khiến người ta an tâm xuất hiện trong tầm mắt. Vương Nhất Bác vốn dựa người vào cửa, hiện tại không có cánh cửa giữ lại, liền bừng tỉnh, quay người lại liền thấy Tiêu Chiến đang cong người, mồ hôi lạnh đầy đầu. Vương Nhất Bác lập tức thanh tỉnh.

" Chiến ca! Chiến ca, anh làm sao vậy? " Vương Nhất Bác bất chấp Tiêu Chiến sẽ có thể tức giận, một phen ôm lấy Tiêu Chiến.

" Đau. . . . Bụng đau. " Thanh âm không còn xa lạ bình tĩnh như trước, mà trở nên yếu ớt, còn có chút ỷ lại.

" Em lập tức đưa anh đi bệnh viện. "

" Đừng, tôi không muốn đi bệnh viện. Cậu ở cùng tôi, cậu ở cùng tôi là được rồi. " Tiêu Chiến gắt gao túm lấy Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác hết cách, trước tiên chỉ có thể nghe theo Tiêu Chiến, phóng ra tin tức tố đủ để trấn an, ngồi xuống sô pha.

Tới khi trời gần sáng, Vương Nhất Bác mới nhìn rõ vẻ mặt của Tiêu Chiến, không chỉ có đau đớn, mà còn có cả sợ hãi.

" Vương Nhất Bác. . . Vương Nhất Bác. . . "

" Chiến ca, em ở đây, em ở đây. "

Ánh mắt Tiêu Chiến trống rỗng không có tiêu cự, Vương Nhất Bác nâng mặt anh, khiến anh xoay lại.

" Chiến ca, làm sao vậy, rốt cuộc là làm sao? "

Đau đớn trong bụng dần dần bớt đi, Tiêu Chiến chiến nhìn người đối diện.

Khuôn mặt người trước mặt góc cạnh rõ ràng, vẫn lo lắng ôn nhu như trước, bàn tay ấm áp kề sát mặt anh.

" Vương Nhất Bác. . . ." Lúc mở miệng đã bất giác khóc nấc lên, " Em rốt cuộc tại sao lại sợ tối? "

- TBC - 

Hông biết trong tuần sau có edit xong nổi không nữa :> mục tiêu là phải xong trước khi đi họcccc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro