Chương 10
Tiêu Chiến trấn an vỗ vỗ lưng Vương Nhất Bác, sau đó thong thả lại kiên định lui ra một khoảng.
Vương Nhất Bác đột nhiên rời khỏi cái ôm ấm áp, hắn nhìn về phía Tiêu Chiến, vẫn là ánh đèn vàng ấm áp, Tiêu Chiến đứng ngược sáng, hắn cảm thấy Tiêu Chiến thế này thực xa lạ, thực xa cách. Hắn cảm thấy sự ấm áp như bị rút hết, không thể vãn hồi.
Tiêu Chiến ngồi lại chỗ của mình, cười cười với hắn.
Nụ cười đó không ổn, Vương Nhất Bác cảm thấy nụ cười kia càng khiến người khác bất an.
" Nhất Bác. . . " Thanh âm của Tiêu Chiết rất mềm mại nhẹ nhàng, làm người ta nghe không rõ ý tứ bên trong, " Thật ra chúng ta đều là hai người bị hại. . . . "
Tiêu Chiến dừng lại một chút, tiếp tục nói: " Nhưng xin lỗi, cậu nói với tôi mọi sự lựa chọn đều là do chính bản thân cậu tự chọn lấy, tôi không còn cách nào tha thứ cho cậu nữa, có lẽ là do tôi quá ích kỉ. "
Tiêu Chiến cười cười xin lỗi: " Tôi mệt rồi, không muốn yêu nữa, chúng ta buông tha cho nhau đi, được không? "
Vương Nhất Bác vẫn luôn sợ hãi, thứ mà hắn luôn sợ hãi giờ đây bị Tiêu Chiến phanh phui ra, đặt dưới ánh mặt trời, bị người ta vây xem, bị phơi dưới ánh nắng nóng rực.
Lúc đó hắn và Tiêu Chiến yêu nhau, hắn từng có bao nhiêu quý trọng, có bao nhiêu tùy ý giẫm đạp lên nó, hiện tại nhận lại bấy nhiêu sự đau khổ.
Đúng vậy, hắn chiếm được sự thương hại của Tiêu Chiến, nhưng vẫn chỉ vẻn vẹn là sự thương hại mà thôi.
Tiêu Chiến cho hắn một viên kẹo, đón lấy ánh mắt mong chờ của hắn, ôn nhu xoa xoa đầu hắn, nói với hắn: " Muốn kẹo, thì đi đi. "
Đi thôi, rời khỏi anh ấy. Trả lại cho anh ấy sự tự do, đó là tình yêu, vĩ đại lớn lao như vậy, mày không thể quá ích kỉ.
" Được. "
Giữa chúng ta, có lẽ cứ như vậy đi.
—————————————
Thủ tục ly hôn rất nhanh được xử lý xong xuôi, mãi đến khi Tiêu Chiến cầm cuốn sổ đỏ nhỏ đó, vẫn cảm thấy hết thảy mọi thứ đều không chân thực.
Tất cả là do hắn tuyệt tình, khiến cho anh cam tâm tình nguyện, cũng khiến cho anh tê tâm phế liệt, nửa cuộc đời gắn bó bên nhau, cuối cùng cũng kết thúc ở cuốn sổ đỏ mỏng manh này. Nhẹ nhàng như vậy, nhẹ nhàng như một giấc mơ, nhẹ nhàng đến mức không thể tin nổi.
Tiêu Chiến nhớ lại, lúc đó anh cùng Vương Nhất Bác đi lĩnh chứng, là vào mùa hè, bọn họ cũng giống như những đôi vợ chồng vẫn còn đằm thắm đứng xếp hàng chờ được lĩnh chứng.
Vương Nhất Bác kích động tới mức tối hôm trước ngủ không ngon giấc, chết còn mạnh miệng nói chỉ là mất ngủ bình thường mà thôi.
Đến lượt bọn họ, nhân viên công tác hỏi hắn, các anh nghĩ kĩ chưa? Muốn kết hôn sao?
Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vừa nhìn anh liền gật đầu, chớp mắt một cái, mọi thứ như vừa mới xảy ra, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa đẹp, tiếng lá cây xào xạc, nhiệt độ trong phòng cũng rất ấm, nụ cười ở trong mắt hắn cũng vừa đẹp.
Tiêu Chiến nở nụ cười với Vương Nhất Bác, anh nhìn trong mắt Vương Nhất Bác phản chiếu lại hình bóng của chính mình.
Anh nhớ chứ, Tiêu Chiến, anh lúc đó ở trong mắt hắn đẹp biết bao.
" Nghĩ kĩ rồi. "
Chúng ta cứ như vậy trải qua một đời đi.
Sẽ như vậy sao?
Hiện tại xem ra, là không rồi.
Tình yêu đó bắt đầu mùa hạ khi mùa hạ vừa đến, cuối cùng cũng lặng lẽ kết thúc vào cuối mùa hạ.
Nào có tương lai còn dài gì đó, hết thảy chẳng qua chỉ là lừa mình dối người.
————————————
Thế giới sẽ không vì hai người rời khỏi nhau mà ngừng xoay, thành phố này vẫn đông đúc như cũ.
Cuộc sống của Tiêu Chiến lại quay về những tháng năm tĩnh lặng như nước, công việc cũng rất hài lòng, không có áp lực cuộc sống, chỉ là thỉnh thoảng trong đêm khuya sẽ nhớ tới Vương Nhất Bác, trong lòng vẫn sẽ có một khoảng trống, cũng sẽ không ai đủ khả năng để lấp đầy nó.
Tiêu Chiến nghĩ rằng cuộc sống vẫn sẽ trôi qua bình thản như vậy. Cho đến hai tháng sau Vương Nhất Bác lại lỗ mãng chen vào thế giới của anh, nhiễu loạn vũng nước tù này.
" Chiến ca. " Vương Nhất Bác đứng trước mặt Tiêu Chiến, mặc một chiếc T-shirt trắng nhẹ nhàng khoan khoái, cười nói với anh.
Tiêu Chiến quả thực hoài nghi mọi chuyện đã từng xảy ra giữa hai người bọn họ có phải là một giấc mộng hay không, bây giờ Vương Nhất Bác đã quay lại rồi.
Nhưng anh vẫn tỉnh táo lại, chút lưu luyến trong mắt tan thành mây khói, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng đó.
" Tìm tôi có chuyện gì sao?" Thậm chí có chút không kiên nhẫn.
" Chiến ca, " Vương Nhất Bác tiến lên phía trước hai bước, như là sợ Tiêu Chiến chán ghét hắn, lại lùi về phía sau một bước, " Vương Nhất Bác trước kia coi như cậu ta đã chết rồi đi, bây giờ đứng trước mặt anh là Vương Yebo, Vương Điềm Điềm, cún con của anh. "
" Giữa chúng ta không phải đã kết thúc rồi sao? "
" Đúng, mọi thứ trước kia đã xong hết rồi. " Vương Nhất Bác cười cười với anh, như có tia sáng lọt vào mắt hắn, " Nhưng em sẽ cùng anh có một khởi đầu mới. "
" . . . . Bây giờ tôi muốn đi làm. "
" Không sao đâu em chờ anh về. "
Tiêu Chiến cứ thế bước qua, không quay đầu lại nhìn hắn.
Cả ngày hôm nay Tiêu Chiến không yên lòng, tới lúc tan làm có chút chờ mong nhưng lại không muốn quay về, thời điểm đang nhức đầu thì Tống Mặc đi tới, nói với anh: " Tiêu Chiến, hôm nay anh đưa em về được không? "
Tiêu Chiến theo bản năng muốn từ chối, " Đừng từ chối anh nữa, em đã từ chối nhiều lần lắm rồi. "
Như thế này cũng tốt, để Vương Nhất Bác nhìn thấy, biết khó mà lui.
————————
Tiêu Chiến đi rồi Vương Nhất Bác ngồi vào trong xe mở máy tính ra xử lý công việc, đợi tới gần giờ tan tầm liền lái xe đến dưới công ty chờ Tiêu Chiến.
Một lát sau, Tiêu Chiến từ trong công ty bước ra, Tống Mặc cũng bước theo sau, Vương Nhất Bác nhìn thấy bọn họ cười cười nói nói lên xe Tống Mặc.
Đêm đen như mực, con ngươi của Vương Nhất Bác so với bóng tối còn thâm trầm hơn, sóng lớn cuồn cuộn dâng trào trong lòng cuối cùng cũng yên ổn.
Vương Nhất Bác cười khổ, ngả người tựa vào lưng ghế, mở cửa sổ nhìn cảnh đêm phồn hoa bên ngoài. Đút tay vào túi lấy ra một chiếc bật lửa.
Ngọn lửa bùng lên trong đêm đen, là nguồn sáng duy nhất trong xe. Tay Vương Nhất Bác ngừng lại một chút, cuối cùng vẫn là thả bật lửa xuống.
Bỏ đi, đợi chút còn đi gặp anh ấy, anh ấy không thích trên người mình có mùi thuốc.
——————
Tiêu Chiến tạm biệt Tống Mặc, đi về nhà.
Không thấy bóng dáng Vương Nhất Bác. Quả nhiên, lại lừa mình.
Rõ ràng đã thất vọng nhiều lần như vậy rồi, rõ ràng đây là kết quả anh mong muốn, nhưng vì sao vẫn cảm thấy khó chịu.
Tiêu Chiến xốc lại tinh thần, mở đèn flash, lấy chìa khóa nhà ra.
Nhúm sáng trắng chậm rãi di chuyển, đi đến trước cánh cửa quen thuộc, còn có một thiếu niên áo trắng cô độc ngồi xổm trước cửa.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu, dụi dụi mắt, cố gắng thích ứng với ánh sáng đột nhiên xuất hiện, hình ảnh dần dần chồng chất lên nhau, là khuôn mặt của người trong lòng.
Vương Nhất Bác hướng đến anh nở một nụ cười, trong mắt lóe sáng.
" Chiến ca, anh cuối cùng cũng về rồi, em sợ tối. "
- TBC -
Tác giả: Giả thích một chút, quan hệ dịu đi chỉ là không khí giữa hai người bọn họ không còn căng thẳng giương cung bạt kiếm nữa, không giống như người hận nhau.
Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác hiện tại là vừa yêu vừa hận, cảm giác trái ngược nhau.
Vương Nhất Bác muốn làm vậy đại khái là muốn Tiêu Chiến yêu cậu ấy thêm một lần nữa.
Trà: Muốn tìm từ hoa mỹ để edit cho nó hay mà không nổi mọi ngừi ưi :))) Hơn nữa hôm tự tin hông có lỗi type gì đó :>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro