Chương 1
Lúc Tiêu Chiến về đến nhà đã là tám giờ tối, trong tay cầm hai bó hoa đặt lên trên bàn, lại nhìn xung quanh.
Dì trong phòng bếp lau lau tay đi ra, có chút áy náy nói với Tiêu Chiến: " Tiêu tiên sinh, Vương tiên sinh vẫn chưa về, có thể là có nhiều việc. . . . . "
Tiêu Chiến cúi đầu cười cười, dấu đi thất vọng nơi đáy mắt, khi ngẩng đầu lên vẫn là khuôn mặt ôn nhu mà lại hoàn mỹ: " Ừm, biết rồi ạ. Dì có thể về rồi, những chuyện còn lại cứ giao cho con đi. "
Dì xua tay, " Như vậy sao được, tôi còn phải nấu cơm cho cậu nữa. "
" Không cần đâu tự con làm được mà. "
" Tiêu tiên sinh, ngài không thể để mình mệt được, bây giờ đâu phải chỉ có mình ngài, trong bụng ngài còn có một tiểu bảo bối nữa! "
Tiêu Chiến cúi đầu ôn nhu cười cười, tay không tự giác đưa lên bụng vuốt ve.
" Đúng rồi, chuyện này Vương tiên sinh vẫn chưa biết sao? "
" Ừ, dì à dì không cần lo lắng, con muốn tự mình nói cho em ấy. " Mắt Tiêu Chiến cong lên, anh không phải là ánh mắt hoa đào như truyền thống, cười lên còn hơn vạn lần hoa đào nở rộ.
Dì thu dọn hết mọi thứ rồi đi. Tiêu Chiến vào phòng bếp, chuẩn bị phần cơm cho hai người ăn, mở cửa tủ lạnh, nhìn thấy đống đồ ăn hôm qua còn thừa lại khóe miệng cong lên tự giễu. Mỗi ngày đều để lại cơm cho hắn, sợ hắn lúc về sẽ không có cơm ăn, nhưng Nhất Bác đã hai tháng không về, có thể là do bận quá đi.
Vội vã ăn qua cơm tối, cầm lấy một bó hoa thủy tiên, sau khi cắt tỉa xong liền để nó vào trong bình hoa dễ thấy nhất trong phòng khách, giống như mọi ngày. Sau khi đặt xong lại cầm đến bó ngọc lan bên cạnh, do dự hết cầm lại buông, cuối cùng vẫn là quyết định cầm lên, đem mấy bông ngọc lan cắm xen giữa mấy bông thủy tiên, khẽ nở một nụ cười: Nhất Bác rất thích hoa thủy tiên, nhưng em ấy gần đây không về nhà, mình cắm thêm mấy bông ngọc lan vào giữa hẳn em ấy sẽ không biết đâu. Khóe miệng cong lên chậm rãi dần dần rũ xuống chua sót, cuối cùng biến mất. Mỗi ngày mình đều vì em ấy mà chuẩn bị hoa thủy tiên, đến khi nào em mấy có thể liếc đến mình thêm lần nữa đây?
——————————————
Lúc này, hộp đêm.
" Aiyo, ngọn gió nào thổi Vương tổng tới đây, ngài trước đây cho dù tôi nói thế nào cũng không chịu đến đây, vô sự bất đăng tam bảo điện* a! " Vương Nhất Bác lạnh lùng liếc cậu ta một cái, người nọ liền không dám lên tiếng. Một người mặc tuxedo màu đen, mang kính mắt viền vàng giơ ly rượu trong tay lên hướng tới Vương Nhất Bác hỏi thăm: " Vương tổng, uống một chén? "
( *无事不登三宝殿 : không có việc thì không đến gõ cửa).
Vương Nhất Bác thản nhiên liếc người kia một cái, khóe môi cậu ta cong lên một độ cung không rõ, ý cười không lan đến đáy mắt, đôi mắt đào hoa híp lại, nếu không hiểu rõ tính tình của cậu ta, thật đúng là làm người ta cho rằng đó là chính nhân quân tử.
" Vương tổng, không nên từ chối nha, tôi có nhiều bí mật muốn anh biết lắm đấy. " Ý cười cậu ta càng sâu, ánh mắt cong lên một độ cung mê người.
Vương Nhất Bác không nhìn cậu ta nữa, nhấc chân chuẩn bị rời đi, lại bị một câu của hắn làm bất ngờ.
" Vậy thì về nhà đi tiểu bảo bối. "
———————————————————————
Tiêu Chiến tắm rửa xong, lén lấy một chiếc áo ngủ của Vương Nhất Bác từ trong tủ ra, sau khi mặc xong liền mừng thầm như đứa nhỏ được ăn kẹo, đi đến phòng khách tắt vài chiếc đèn, giữ lại một đường đèn dẫn tới phòng ngủ, anh biết Vương Nhất Bác sợ tối, cũng biết hắn sợ ma, cho nên mỗi ngày đều sẽ để đèn cho Vương Nhất Bác, cho dù đến ngày hôm sau đèn vẫn không tắt, chiếc gối bên cạnh anh vẫn lạnh lẽo như cũ.
Tiêu Chiến nhào vào trong chăn, đem mặt vùi vào gối đầu Vương Nhất Bác, hít một hơi thật sâu, hài lòng xoay người lại, ở dưới ánh đèn mờ nhạt, ngắm nghía chiếc nhẫn trên ngón tay, anh tháo nó xuống tỉ mỉ lau chùi, nhìn thấy bên trong chiếc nhẫn khắc chữ tiếng Anh " Eternal love " , ái ý sâu trong mắt chảy ra, giữa đêm khuya không người biết bộc lộ hết, anh thận trọng đeo lại nhẫn, cảm nhận được sự ấm áp dòng chữ tiếng Anh đó truyền đến ngón tay, ý thức dần dần mơ hồ, mà khóa vân tay trong nhà lại phát ra tiếng vang, Tiêu Chiến đột nhiên bừng tỉnh, là Nhất Bác đã về rồi sao? Tiêu Chiến lén lút chạy ra, hé ra đôi mắt, sau khi nhìn thấy Vương Nhất Bác trở về, toàn thân căng cứng liền thả lỏng. Anh cười đến độ lộ ra hai chiếc răng thỏ, ý cười cùng kỳ vọng trong ánh mắt chưa kịp lộ ra đã tan biến, chỉ còn lại kinh ngạc và sợ hãi, bởi vì anh nhìn thấy người đi phía sau Vương Nhất Bác, là một omega khuôn mặt xinh đẹp mảnh mai.
Tươi cười của Tiêu Chiến cứng ngắc hạ xuống, hít sâu một hơi, nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, một lần nữa mắt đối mắt với Vương Nhất Bác, thật sâu dưới đáy mắt là sự hèn yếu, giống như một con chó nhỏ sợ bị vứt bỏ: " Nhất Bác, ai vậy a? "
Vương Nhất Bác nhìn về phía anh, như là đang nhìn anh, ánh mắt lại như nhìn vào một khoảng hư vô phía sau anh, một lúc lâu, mới cúi đầu cười: " Không đủ rõ ràng sao? "
Vương Nhất Bác đến gần anh, một mùi rượu nồng nặc ập tới, Tiêu Chiến ở trong không khí lại bắt được một mùi tin tức tố omega, đó là mùi hoa thủy tiên.
Khuôn mặt Tiêu Chiến nháy mắt trắng bệch, lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan tràn khắp cơ thể, thẳng đến ngực, tay chân anh bắt đầu luống cuống, nói năng lộn xộn, " Nhất Bác đừng vứt bỏ anh có được không? Anh vẫn. . . vẫn rất ngoan mà, đây là vì sao a, anh. . . . trong khoảng thời gian này không phạm sai lầm, không có mà. . . "
Vương Nhất Bác ôm omega kia ngồi xuống sô pha, ánh mắt rũ xuống, khiến người ta không nhìn rõ thần sắc, " Bây giờ không phạm, lúc trước phạm a. . . . "
Mắt hắn nhìn đến lọ hoa kia, một bó thủy tiên nở rộ ở giữa lại có thêm vài bông ngọc lan, giờ phút này hắn lại cảm thấy vô cùng chướng mắt.
" Tôi nói trong nhà sao lại có mùi ghê tởm như vậy, thì ra là mùi hoa ngọc lan. "
Vương Nhất Bác giương mắt nhìn Tiêu Chiến lần nữa, lần này Tiêu Chiến rốt cuộc cũng như ý nguyện chiếm trọn tầm mắt Vương Nhất Bác, nhưng ánh mắt đó lại mang theo ý tứ chán ghét không thèm che dấu như hóa thành một con dao đâm anh máu chảy đầm đìa, lời nói ác độc từ miệng nói ra như con rắn phun ra nọc độc khiến máu anh đông lại.
Anh lảo đảo lùi về phía sau, phản ứng đầu tiên là dùng hai tay che kín tuyến thể mình, uổng công vô ích muốn ngăn chặn tin tức tố, không cho nó lan ra, cũng giống như bảo vệ một chút tôn nghiêm đáng thương cuối cùng anh còn sót lại.
" Nhất Bác, anh . . . . Anh có thể vì em mà ở nhà. . . .Nấu cơm cho em, đừng đuổi anh đi được không. . . được không? "
" Vậy thì tôi càng muốn anh đi rồi. "
Tiêu Chiếc ngơ ngác đứng đó, cúi đầu không hề cử động.
" Nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi bảo anh cút. "
Vương Nhất Bác gằn từng tiếng, " Ngày mai đừng để tôi nhìn thấy anh. " Rồi đi ra ngoài cửa.
Tiêu Chiến lại chắn trước mặt hắn, thanh âm có chút nghẹn ngào, tầm mắt hạ xuống, đem thần sắc trong mắt dấu đi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
" Vậy anh hỏi em một câu cuối cùng, em thích trẻ con không? "
Vương Nhất Bác trào phúng nở nụ cười, " Tôi thích hay không thích thì còn phải xem nó là của ai, con của người khác tôi không thích, của anh. . . . "
Trong mắt Tiêu Chiến dâng lên một chút hi vọng.
" Tôi lại càng không thích. "
Nói xong cũng không quan tâm đến Tiêu Chiến, lập tức bước ra ngoài cửa.
Vừa mở cửa ra, Vương Nhất Bác đã đem omega kia đẩy sang một bên, omega sợ hãi nhìn hắn, " Vương tổng. . . . "
" Cút. "
Cả người Vương Nhất Bác tản ra lệ khí, omega kia như được đại xá, vội vàng chạy đi.
Ngày hôm sau Vương Nhất Bác tỉnh lại ở khác sạn, đầu đau muốn nứt ra, cố gắng nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra vào đêm qua, sau khi nhớ ra liền ngây người một trận, mày nhăn lại thành một đường, xốc chăn lên muốn lập tức về nhà tìm Tiêu Chiến, lại cảm thấy làm như vậy thật mất mặt. Đúng lúc trợ lý gọi điện thoại cho hắn bảo hắn quay về công ty, hắn liền về công ty xử lý sự vụ, nhưng căn bản không thể tập trung, họp hội nghị thất thần không dưới ba lần, khuôn mặt so với con lừa còn muốn dài hơn, lần thứ bảy đem người tiến vào phòng hắn dọa đến tè ra quần. Thật vất vả mới đến buổi tối, màn đêm buông xuống, tới giờ tan tầm, mới rời khỏi công ty.
Vương Nhất Bác một đường phóng xe về nhà, vượt qua rất nhiều đèn đỏ, chạy đến nhà liền mở cửa ra, trong nhà tối đen như mực, không còn ai buổi tối để đèn cho hắn nữa, trong lòng hắn dâng lên dự cảm chẳng lành, bao trọn cả trái tim, " Tiêu Chiến? Tiêu Chiến? Trả lời đi! "
Vương Nhất Bác tìm kiếm công tắc đèn, từ phòng khách cho đến tận phòng ngủ, hắn nhìn thấy bình hoa chỉ cắm độc nhất một bó thủy tiên, ly tình nhân đặt trên bàn giờ chỉ còn một chiếc, gối ôm Hải Miên Bảo Bảo Tiêu Chiến thích nhất cũng không thấy trên sô pha, ảnh chụp chung của hai người bày trên tủ đầu giường bị đổi thành ảnh của Vương Nhất Bác, giường đệm gọn gàng ngăn nắp, tất cả quần áo của Tiêu Chiến ở trong tủ cũng mất rồi, hết thảy đều đang nhắc nhở hắn rằng: Tiêu Chiến đi rồi.
Cả ngôi nhà không có hơi thở của con người, hắn giống như lặp lại cuộc sống buồn tẻ trong quá khứ. Về đến nhà mà giống như đi khách sạn, chỉ là cho thân xác một nơi để tránh gió, tim cũng không có nơi để gửi gắm.
Hắn muốn đi tìm Tiêu Chiến, nhưng lại nhớ tới lời nói của nam nhân kia, người đó nói Tiêu Chiến phản bội hắn.
Anh ấy sẽ không giận lâu đâu, anh ấy sẽ không thể rời xa mình, anh ấy rất nhanh sẽ quay về thôi. Vương Nhất Bác nghĩ như vậy.
- TBC -
Nửa đêm nổi hứng thôi, tự edit tự để sang chấn tâm lý sương sương = )) Chứ có edit mấy thể loại cẩu huyết thế này bao giờ đâu :v Có lẽ quen thô tục rồi lời văn câu chữ cũng không được hoa mỹ lắm đâu :> Haha
( Vừa đọc vừa edit :) sai sót sửa lại sau! Cũng không biết lúc nào lấp hố xong 😃) )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro