Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13 : Luyến tiếc.

Muộn rồi mà phòng khách vẫn còn sáng đèn, mẹ Vương đi vào định kêu Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác đi ngủ thì thấy… Tiêu Chiến đang ngồi trên đùi Vương Nhất Bác. Mẹ Vương cười cười, bà lắc đầu rồi đi về phòng.

Tiêu Chiến thì thầm bên tai Vương Nhất Bác : “ Nhất Bác ơi ~ ”

Vương Nhất Bác cũng thì thầm đáp lại : “ Ơi ~ ”

“ Nhất Bác à ~ ”

“ À ~ ”

“ Phải làm sao đây ta… anh vừa muốn em đi. ” Gác cằm lên vai Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến thở dài : “ Lại vừa không muốn em đi. ”

“ Hay là… ” Tiêu Chiến hỏi : “ Anh đi theo em nha ? ”

“ Chỗ đó chán lắm, bọn em ở đó ngoài tập luyện thì cũng là tập luyện thôi. ” Cách hai lớp vải, Vương Nhất Bác sờ sờ mông Tiêu Chiến : “ Lại còn vừa nắng vừa nóng nữa. ”

Do sắp phải xa nhau nên hôm nay Tiêu Chiến đặc biệt dính người, thậm chí lúc Vương Nhất Bác đi vệ sinh anh cũng đòi... đi theo cậu. Ngày thường, chỉ cần Vương Nhất Bác có hành vi xấu xa thì Tiêu Chiến nhất định sẽ nhe răng thỏ cảnh cáo, còn bây giờ không những không nhe răng cảnh cáo mà anh còn phối hợp với cậu.

“ Nhưng mà… ” Tiêu Chiến ôm chặt Vương Nhất Bác : “ Anh không muốn em đi. ”

“ Em đừng đi nữa, nha ? ” Tiêu Chiến chớp chớp mắt : “ Ở nhà đi, anh nuôi em. ”

Được đằng chân lân đằng đầu.

Tay Vương Nhất Bác từ từ luồn tay vào quần Tiêu Chiến rồi bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn trái đào mọng nước của anh : “ Anh nuôi em ? ”

Mặt Tiêu Chiến từ từ đỏ lên, anh gật đầu.

“ Thật không ? ” Vương Nhất Bác càng thêm dùng sức nhào nặn.

“ Em… ” Theo thói quen, Tiêu Chiến đưa tay lên định đánh Vương Nhất Bác.

“ Em làm sao ? ”

“ Không có gì. ” Tiêu Chiến hạ tay xuống, anh nhỏ giọng nói : “ Mình… đang ở phòng khách… ”

“ Thì sao ? ” Vương Nhất Bác cười xấu xa : “ Thích không ? ”

“ Em… ” Mặt Tiêu Chiến đỏ hơn : “ Về phòng được không ? ”

“ Nhưng em thích ở đây. ”

Tiêu Chiến nhịn hết nổi rồi, anh đánh lên vai Vương Nhất Bác rồi hét ầm lên : “ Vương Nhất Bác, em đừng có mà quá đáng. ”

Vương Nhất Bác bật cười : “ Như này mới đúng là anh. ”

“ Hừ. ” Tiêu Chiến xoay mặt chỗ khác không thèm để ý đến Vương Nhất Bác nữa.

“ Ôm cổ. ”

Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến về phòng.

“ Nhất Bác… ” Tiêu Chiến gỡ tay Vương Nhất Bác ra : “ Đừng sờ nữa mà. ”

“ Em cứ sờ vậy hoài… sao anh ngủ được ? ”

“ Anh hong cho bé sờ sờ. ” Vương Nhất Bác nũng nịu : “ Bé buồn ơi là buồn luôn. ”

Tiêu Chiến bật cười, anh xoay người lại, chọt chọt vào ngực Vương Nhất Bác : “ Em cũng có mà, sao không tự sờ của mình đi. Sờ của anh làm gì ? ”

Vương Nhất Bác lại giở trò lưu manh, cậu dùng hai ngón tay khi dễ điểm nhỏ trước ngực của Tiêu Chiến : “ Nhưng của anh mềm ơi là mềm. ”

“ Em… ”

Ăn miếng trả miếng.

Học theo Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng sờ sờ, nắn nắn, bóp bóp ngực cậu.

“ Sao anh lại sờ người ta… ” Vương Nhất Bác thẹn thùng che mặt : “ Anh sờ người ta rồi thì phải chịu trách nhiệm với người ta đó nha… ”

“ Vương Nhất Bác. ”

Vương Nhất Bác bật cười : “ Em đây, em đây. ”

Vốn Vương Nhất Bác định đêm nay sẽ một ngụm ăn trọn Tiêu Chiến nhưng cuối cùng cậu vẫn nhịn lại. Người ta thường nói : Tiểu biệt thắng tân hôn. Vậy nên... chờ tiếp vậy. Chỉ ba tháng thôi mà.

“ Nàng tiên cá Ariel vì phải lòng hoàng tử Eric nên mới lên bờ. Vậy còn anh ? ” Dịu dàng ôm lấy bảo bối của mình, Vương Nhất Bác hỏi : “ Sao anh lại quyết định lên đất liền sinh sống ? ”

“ Tại anh thấy trên đất liền rất vui, có nhiều đồ chơi nè, có những trò chơi thú vị,… À, còn có những món ăn siêu ngon nữa. ” Tiêu Chiến cọ cọ mặt vào lồng ngực rắn chắc của Vương Nhất Bác : “ Nhưng mà, sau này anh thấy… chắc là vì… để gặp được em. ”

Vương Nhất Bác im lặng…

Bởi vì các bạn ở trong lớp không ai chịu chơi với cậu nên lúc nào cậu cũng lủi thủi một mình. Vào giờ ăn trưa, trong khi các bạn tụm thành nhóm năm, nhóm bảy vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả thì cậu lại lặng lẽ ở một góc, ăn hết phần cơm của mình. Chiều tan học, về nhà, trong nhà cũng không có ai bởi vì mẹ vẫn chưa đi làm về. Lúc mẹ về thì cậu đã ngủ rồi nên hầu như hai mẹ còn không có thời gian trò chuyện với nhau.

Và một phần cũng vì Vương Nhất Bác rất ngoan, rất hiểu chuyện nên dần dần mẹ Vương bắt đầu lơ là không quan tâm đến cậu, càng không quan tâm đến cảm xúc của cậu.

Theo thời gian, tính cách Vương Nhất Bác dần dần thay đổi. Cậu không còn là một cậu bé vui vẻ, hoạt bát nữa mà trở nên trầm mặc, ít nói…

Nếu… Tiêu Chiến không xuất hiện…

Nhớ lại những chuyện đã qua, Vương Nhất Bác thở dài…

Tiêu Chiến hỏi : “ Sao vậy, Nhất Bác ? ”

“ Không có gì. ” Vương Nhất Bác ôm chặt Tiêu Chiến : “ Cảm ơn anh. Cảm ơn anh… vì đã đến. ”

“ Sao lại khóc rồi ? ” Tiêu Chiến vỗ vỗ lưng Vương Nhất Bác.

“ Không có. ” Vội lau nước mắt, Vương Nhất Bác mạnh miệng : “ Em không có khóc. ”

“ Kiệt Kiệt ngoan, Kiệt Kiệt đừng khóc nữa. ” Tiêu Chiến dỗ dành : “ Có anh ở bên cạnh Kiệt Kiệt rồi. Sau này, Kiệt Kiệt sẽ không còn cô đơn nữa. ”

Vương Nhất Bác bĩu môi : “ Anh đang dỗ con nít à ? ”

“ Em… ” Tiêu Chiến vẽ vòng tròn trên ngực : “ Không phải sao ? ”

“ Em không phải. ” Bắt lấy bàn tay Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác hờn dỗi : “ Em là lão công của anh. ”

“ Anh vẫn chưa đồng ý đâu. ”

Vương Nhất Bác bĩu môi : “ Dạ… ”

“ Được rồi. Đi ngủ thôi. ” Tiêu Chiến hôn lên trán Vương Nhất Bác : “ Ngày mai còn phải dậy sớm. ”

“ Dạ. ”

“ Mà Chiến ca… ”

“ Hửm ? ”

“ Anh … có hận ông ấy không ? ”

“ Ai ? ”

“ Ông chủ Hứa. ”

“ Nói không hận là nói xạo. ”

“ Nhưng hận thì sao mà không hận thì sao ? ” Tiêu Chiến khẽ cười : “ Có hận… cũng không thay đổi được gì cả. ”

“ Nhân ngư được sinh ra vì tình yêu mà… chết đi cũng vì hai từ : Tình yêu. ”

Vương Nhất Bác hỏi : “ Không có ngoại lệ sao ? ”

Tiêu Chiến lắc đầu : “ Không có. ”
“ Muộn rồi, ngủ thôi. ” Vương Nhất Bác hôn lên trán Tiêu Chiến : “ Anh ngủ ngon. ”

“ Ngủ ngon. ”

Nằm trong vòng tay ấm áp của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến từ từ chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Chiến nằm mơ, giấc mơ của anh rất ngọt. Anh mơ thấy bản thân mình của nhiều năm về trước, mơ thấy mình chỉ vì tiếng mèo kêu mà bị dọa sợ đến mức giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm.

Cảnh giác nhìn ra cửa sổ, nhờ có ánh trăng, anh thấy một con mèo đen, một còn mèo đen rất lớn. Khi anh nhìn nó thì nó cũng nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau. Sau đó, con mèo nhe răng bắt đầu gầm gừ. Nhìn hàm răng sắc nhọn và đôi mắt màu xanh của nó, anh hoảng sợ hét lên một tiếng.

Tiếng hét của anh làm con mèo hoảng sợ chạy mất. Người đang nằm bên cạnh cũng bị tiếng hét của anh đánh thức, cậu mơ màng nhìn anh.

Chỉ ra cửa sổ, anh lắp bắp : “ M… m… mèo… ”

Sau đó, anh được cậu ôm lấy.

Nằm trong vòng tay của cậu nhóc nhỏ hơn mình 6 tuổi, không hiểu sao… anh thấy bình yên. Đặt tay lên trái tim nơi ngực trái… anh thở dài… tiêu rồi… mình… động lòng rồi.

Còn Vương Nhất Bác, cậu cũng nằm mơ, cậu cũng mơ thấy chính bản thân mình. Cậu mơ thấy mình nhân lúc Tiêu Chiến ngủ thì len lén hôn lên má anh rồi sau đó bị anh phát hiện. Cậu lúng túng, không biết phải giải thích với anh như thế nào thì… anh lại mỉm cười nhìn cậu.

Khoảng cách giữa người dần dần thu hẹp lại…

Hai cánh môi nhẹ nhàng chạm vào nhau…

Thật ra, giấc mơ ngọt ngào này chính là ký ức của hai người, họ đang từ từ nhớ lại. Tuy nhiên, cả hai người đều không biết khi họ hôn nhau, còn có người thứ ba chứng kiến.

Đêm khuya yên tĩnh, phòng ngủ không cách âm nên tiếng hét của Tiêu Chiến cũng đánh thức luôn mẹ Vương, người đang ngủ ở phòng bên cạnh. Bà ngồi dậy, định đi xem coi có chuyện gì thì nghe tiếng mèo kêu sau đó là giọng ngái ngủ của Vương Nhất Bác.

Ngồi trên giường, mẹ Vương chần chừ một lúc lâu. Cuối cùng bà cũng quyết định xuống giường, đi đến phòng con trai.

Cửa phòng ngủ chỉ khép hờ…

Qua khe cửa, mẹ Vương thấy Tiêu Chiến hình như đã ngủ rồi, anh nằm gối đầu trên đùi Vương Nhất Bác, còn Vương Nhất Bác thì nhân cơ hội đó cúi đầu hôn lên má anh.

Dù đã sớm nhìn ra gì đó nhưng mẹ Vương vẫn thấy bất ngờ.

Và càng thêm bất ngờ hơn khi người đang nằm trên đùi Vương Nhất Bác là Tiêu Chiến bỗng ngồi dậy.

Nhưng, vẫn chưa dừng lại ở đó, điều bất ngờ hơn còn ở phía sau.
Biết con trai đang trong tình huống khó xử, mẹ Vương chuẩn bị vào giải vây cho con thì… đột nhiên Tiêu Chiến tiến đến… hôn lên môi Vương Nhất Bác.

Cả hai đem đến cho mẹ Vương từ bất ngờ này đến bất ngờ khác khiến bà không biết phải làm sao. Nhìn hai người trong phòng đang đắm chìm trong nụ hôn, mẹ Vương quyết định… nhắm mắt làm ngơ rồi quay về phòng.

Một ngày mới lại đến.

Sau khi ăn sáng xong, Tiêu Chiến lái xe đưa mẹ Vương và Vương Nhất Bác đến trại tập huấn ở thành phố Y.

Cùng lúc đó ở sân bay thành phố Hoàng Kim.

“ Sean bảo bối, anh đến với em đây. ”

...

Phiên ngoại : Trải nghiệm kinh hoàng của Vương Nhất Bác.

Hành lang bệnh viện.

Ngồi bệt trên sàn, Vương Nhất Bác hai tay ôm mặt, khóc không thành tiếng.

Em xin lỗi. Em biết, lựa chọn của em sẽ khiến anh tức giận. Nhưng Tiêu Chiến à, em không thể mất đi anh được. Không thể có con được nữa cũng không sao. Thật ra, em không hề thích con nít nhưng vì bảo bảo là kết tinh từ tình yêu của anh với em nên em không thể không thích.

Bảo bảo, ba xin lỗi vì đã không chọn con. Chắc con sẽ giận ba lắm ? Con biết không, ba yêu con nhưng ba lại càng yêu ba ba của con hơn. Ba hứa với con, tuy ba không phải là một người ba tốt, nhưng chắc chắn ba sẽ là một người chồng tốt. Ba xin lỗi.

“ Nhất Bác… ” Mẹ Vương vội vàng chạy đến : “ Sao rồi con ? ”

“ Bảo bảo… không giữ được. ” Vương Nhất Bác đau khổ : “ Con xin lỗi… ”

“ Còn Tiêu Chiến ? ”

Vương Nhất Bác lắc đầu : “ Con không biết, nhưng chắc chắn anh ấy sẽ không sao ? ”

“ Mẹ ơi… ” Vương Nhất Bác nhìn mẹ Vương : “ Có thể… sau này… Chiến ca, anh ấy… không thể… ”

Mẹ Vương cắt ngang : “ Bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi. ”

Ở một căn phòng khác.

Tiêu Chiến nhìn ba Tiêu : “ Ba hài lòng chưa ? ”

“ Tạm được. ” Ba Tiêu nói tiếp : “ Nhưng vẫn còn phải quan sát thêm. ”

Mẹ Tiêu bế bảo bảo đến cho Tiêu Chiến : “ Lão già cứng đầu. ”

Nhiều năm về sau…

“ Anh có chuyện muốn nói với. ”

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thấy hơi sợ : Không lẽ anh ấy phát hiện nơi giấu quỹ đen của mình rồi ?

“ Em có nhớ lúc anh sinh bé Tỏa không ? ”

Vương Nhất Bác gật đầu, làm sao cậu quên được ngày hôm đó…

Tiêu Chiến kể lại cho Vương Nhất Bác nghe mọi chuyện.

“ Cái gì ? ” Vương Nhất Bác nhảy dựng lên.

“ Ba muốn thử lòng em. ” Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác ngồi xuống : “ Thật ra ngày đó anh sinh bé Tỏa rất thuận lợi, thậm chí còn không cảm thấy đau luôn. ”

Vương Nhất Bác gạt tay Tiêu Chiến ra : “ Anh nói xạo, làm sao mà không đau được. ”

“ Thì… hơi đau một chút. ” Ngừng một lát Tiêu Chiến nói : “ Nhất Bác, anh xin lỗi. ”

Thấy Vương Nhất Bác không trả lời, Tiêu Chiến vội nói : “ Nhất Bác, anh… ”

“ Khoan đã. ” Vương Nhất Bác đưa tay lên, cắt ngang lời Tiêu Chiến : “ Anh để em yên tĩnh một lát đã. ”

“ Anh… ”

Ngày hôm đó, khi nghe bác sĩ thông báo Tiêu Chiến bị khó sinh, khi phải ký cam kết lựa chọn một trong hai Vương Nhất Bác chết lặng, hai từ đau khổ, tuyệt vọng không đủ để diễn tả cảm xúc của cậu lúc này. Nhưng cũng là ngày hôm đó, khi nhìn thấy Tiêu Chiến và bảo bảo nằm trong phòng hồi sức, tâm trạng của Vương Nhất Bác lúc đó hai từ hạnh phúc, vui sướng không thể diễn tả nổi.

Vương Nhất Bác khóc : “ Anh… anh có biết khi đó em sợ lắm không ? ”

Lau nước mắt cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến trêu cậu : “ Sao lớn rồi mà vẫn thích khóc nhè vậy hả ? ”

“ Em không biết. ” Vương Nhất Bác ôm chặt Tiêu Chiến : “ Anh đền cho em đi. ”

“ Anh cho em thêm tiền tiêu vặt, chịu không ? ”

“ Không chịu. ”

“ Vậy em muốn sao ? ”

Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến lên rồi nhẹ nhàng đặt anh lên giường : “ Mình sinh thêm đứa nữa, nha anh ? ”

“ Em còn muốn sinh thêm ? ” Tiêu Chiến giơ ba ngón tay lên : “ Anh sinh cho em ba đứa con rồi đó. ”

“ Em thích bé gái. ” Vương Nhất Bác hôn Tiêu Chiến : “ Sinh cho em một đứa con gái đi. ”

Tiêu Chiến im lặng.

“ Có sinh không ? ” Vương Nhất Bác hôn lên môi Tiêu Chiến hai cái.

“ Không. ”

“ Sinh không ? ” Vương Nhất Bác hôn lên môi Tiêu Chiến ba cái.

“ Không. ”

Vương Nhất Bác tổn thương nói : “ Anh hết yêu em rồi… ”

“ Sinh. ” Tiêu Chiến véo véo má Vương Nhất Bác : “ Anh sinh được chưa ? ”

“ Được. ”

Vương Nhất Bác cúi đầu hôn Tiêu Chiến.

Không khí xung quanh dần dần nóng lên.

Nhưng sau đó…

“ Ư… Nhất Bác… ” Tiêu Chiến đánh lên vai Vương Nhất Bác : “ C…con… khóc rồi. ”

“ Có một đứa khóc thôi. ” Đổi tư thế, Vương Nhất Bác cầm một chân Tiêu Chiến gác lên vai mình, cậu thở dốc : “ Bảo mẫu lo được. ”

“ Nhưng… a… ” Sinh đôi, anh em liền tâm, một đứa khóc thì đứa con lại sẽ khóc theo đó.

“ Để ý đến mình em thôi được không ? ” Ngón tay Vương Nhất Bác miết điểm nhạy cảm của Tiêu Chiến : “ Em nhịn hơn 5 tháng rồi. ”

Hai đứa trẻ cùng khóc, bảo mẫu thực sự lo không nổi. Cuối cùng, Vương Nhất Bác đành phải rời khỏi cơ thể của Tiêu Chiến. Cậu hậm hực xuống giường, mặc quần áo vào rồi đi qua phòng của cặp sinh đôi. Trước khi đi cậu nói với Tiêu Chiến : “ Mướn thêm bảo mẫu đi anh, nếu không… ”, cậu gằn từng chữ : “ Hàng của lão công anh… sẽ hư mất. ”

“ À, nói cho anh nghe một bí mật. ” Vương Nhất Bác nói nhỏ bên tai Tiêu Chiến : “ Em biết từ lâu rồi. ”

Tiêu Chiến ngạc nhiên : “ Sao… sao em biết ? ”

“ Hôm kỉ niệm 7 năm ngày cưới, anh uống rất nhiều. ”

Tiêu Chiến khi say hỏi gì sẽ đáp nấy.

Bình thường Vương Nhất Bác hay hỏi những câu đại loại như : “ Anh có yêu em không ? ” hay “ Anh yêu em từ bao giờ ? ” nhưng hôm đó đột nhiên cậu lại hỏi : “ Anh có giấu em chuyện gì không ? ” và thế là thỏ nhỏ khai ra hết chuyện xấu của mình ra.

Nghe Tiêu Chiến kể xong, Vương Nhất Bác không biết nên vui vì tất cả chỉ là để thử lòng cậu hay nên buồn vì ba vợ không tin tưởng mình nữa. Thở dài, Vương Nhất Bác bế bé thỏ say rượu về phòng. Nếu năng lực sinh sản của nhân ngư đã mạnh như vậy thì… đẻ cho em đội bóng đi.

“ Anh… ”

“ Nằm đây chờ lão công của anh một lát. ” Vương Nhất Bác hôn lên xương quai xanh của Tiêu Chiến : “ Biết chưa ? ”

Tiêu Chiến gật đầu.

Vương Nhất Bác gọi : “ Tiêu Chiến. ”

“ Hả ? ”

“ Em yêu anh. ”

Tiêu Chiến mĩm cười : “ Anh cũng yêu em. ”

...

Luyến tiếc không muốn để Vương Nhất Bác xa Tiêu Chiến chút nào, nhưng vì tương lai và vì drama sắp xảy ra ở mấy chương sau nên Nhất Bác phải đi thôi. Tâm trạng vẫn chưa ổn định lại, vẫn không biết bản thân đang viết bừa cái gì. Thở dài ~~~
Cầu vote vote, cầu cmt....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro