Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14 (H nhẹ)

Chương này có H đó, nhẹ thôi, nhưng nếu có ai không thích H hoặc đọc đoạn đầu thấy H không vừa ý thì cứ lướt qua và chờ chương mới nha, nhanh thôi!

Trong phòng một mảnh sáng rực.

Dịch Dương Thiên Tỉ nheo mắt một hồi mới phát hiện ra thời gian đã sang ngày hôm sau, những tia nắng sớm đang chiếu rọi phía ngoài khung cửa sát đất mà không biết ai đã đem rèm cửa kéo rạt sang hai bên. Có lẽ là Vương Tuấn Khải đi! Thiên Tỉ nghiêng người nhìn sang vị trí trống không phía bên cạnh, cậu không nghĩ anh có thói quen dậy sớm như vậy, sau đó vì không thể nằm thêm nữa nên cậu cũng miễn cưỡng ngồi dậy. Lê bước chân không được tự nhiên vì vị trí khó nói phía dưới truyền đến từng cơn nhức nhối khiến cậu không khỏi nhíu mày, khi đi đến cửa sổ sát đất và cúi xuống thì trùng hợp thấy Vương Tuấn Khải đang chống đẩy phía dưới khuôn viên.

Không thấy người thì thôi, nhìn rồi lại khiến Thiên Tỉ không khỏi nhớ về đêm ám muội ngày hôm qua. Kỳ thực cậu chỉ tùy tiện đưa ra ý kiến muốn tắt đèn, cậu cho rằng chỉ cần làm trong bóng tối, hai bên sẽ không nhìn thấy quá trình, tránh khỏi ngượng ngùng không cần thiết mà thôi. Lúc ấy nhìn gương mặt anh cau lại, cậu đã nghĩ anh muốn để điện ngủ, thế nhưng cuối cùng anh lại chỉ hừ lạnh một tiếng rồi vươn tay tắt đèn. Bọn họ quả thực đã làm trong bóng tối.

Một chút trúc trắc. Một chút lạ lẫm. Một chút đau đớn. Nhưng nhiều hơn cả chính là nóng bỏng và thoả mãn!

Vì trước đó đã xem qua rất nhiều đoạn phim ghi lại cảnh quan hệ, Thiên Tỉ để ý người nằm dưới thường dùng âm vực trầm thấp nói những từ ngữ kích tình, hoặc gọi tên đối phương, hoặc rên rỉ thật mềm mỏng mất kiểm soát. Cậu đã nghĩ rằng Vương Tuấn Khải cũng thích cậu mềm mỏng tiếp nhận anh như vậy, nhưng khi cậu bị anh nhiệt liệt hút lấy hai đầu nhũ non nớt, khoái cảm đột ngột đánh úp đến khiến cậu không khỏi rùng mình rên lên thì Vương Tuấn Khải ngoài dự đoán lại đưa tay chặn miệng cậu lại, đồng thời còn dùng giọng hằn học quát nhẹ:

"Không được kêu, em kêu quá phóng túng!"

Khuôn mặt Thiên Tỉ đỏ ửng như trái cà chua chín, vành tai và lồng ngực nóng muốn đổ lửa, phía dưới cũng bắt đầu có phản ứng, ánh mắt cậu mê man nhìn anh, "Sao vậy? Khải, anh không thích em lên tiếng ư?"

"Không cho nói chuyện!" Vương Tuấn Khải vùi đầu tại bụng dưới của Thiên Tỉ, bàn tay to lớn đặt trên ngực cậu mà nhào nặn nhẹ nhàng, khoé môi mỏng đặt lên hạ bộ mà hôn khiến cậu lần đầu tiếp nhận chăm sóc vẫn là không thể nhịn mà rên nhẹ.

Bất quá Vương Tuấn Khải vẫn giữ thái độ hằn học giúp cậu khẩu giao một hồi, may mắn là khả năng chịu đựng của cậu không cao, chẳng bao lâu sau dưới sự chăm sóc nồng nàn của anh thì đã đạt đến cao trào.

"Khải..."

Để cậu không tiếp tục cao giọng gọi, Vương Tuấn Khải trực tiếp dùng môi mình chặn lại luồng âm thanh mị hoặc kia, hai bàn tay anh miết dọc đường cong trên cơ thể đối phương. Mỗi nơi anh đi qua đều có thể nghe thấy từng đợt thở dốc của cậu, cho đến khi anh dùng một ngón tay có thấm dịch bôi trơn tách khe mông người phía dưới, lại một hồi khuấy đảo không gian chật hẹp, trong lòng tự nhủ nơi này thực sự có thể tiếp nhận được công kích của mình chứ.

Vương Tuấn Khải không chắc. Trước đây anh chưa từng săn sóc cho bạn giường của mình như vậy, nhưng với Thiên Tỉ thì khác, cậu chính là người bạn đời của anh, hơn ai hết anh sẽ không mong muốn đời sống tình dục của bọn họ không thể hoà hợp.

Thế nhưng trên thực tế thì Vương Tuấn Khải có vẻ đã lo lắng quá nhiều, mặc dù Thiên Tỉ thực sự không có kinh nghiệm nhưng cậu cũng là nam nhân có nhu cầu sinh lý hết sức bình thường, huống hồ gì dưới sự dẫn dắt của đối phương thì cậu cũng đã dần dần tìm thấy khoái cảm sau cơn đau tê dại.

"Tuấn Khải, của anh thật lớn!" Khi Vương Tuấn Khải dùng một động tác rất chậm rãi nâng hạ bộ của mình tiến nhập vào phía sau của Thiên Tỉ, hai tay cậu bấu lấy bả vai anh, hổn hển nói.

"Đã nói em không thể dùng những từ dâm đãng như vậy!" Vương Tuấn Khải hừ lạnh không báo trước liền đem thứ của chính mình tiến hết chiều dài vào cơ thể thanh niên, đồng thời hai tay anh như đôi kìm sắt mạnh mẽ ôm lấy tấm lưng đang cong lên vì sung sướng của cậu, áp cậu vào trong lòng mình, cũng không dành cho cậu quá nhiều thời gian thích ứng mà bắt đầu di chuyển ra vào.

"Ôi." Thiên Tỉ than nhẹ, "Cuối cùng em cũng hiểu cảm giác khi được làm tình rồi!" Biết anh không thích nghe những lời như vậy, cậu càng cố tình nói ra nhằm có ý muốn trêu tức, không rõ lý do vì sao nhưng mỗi khi đối phương tỏ ra không vừa ý thì cậu đều thấy anh vô cùng dễ thương.

Vương Tuấn Khải như hoá thân thành người nông dân miệt mài cày cấy trên thửa ruộng màu mỡ của mình, bởi thân thể của Thiên Tỉ thon dài, tuy gầy nhưng hai khoả mông lại tương đối có thịt, động khẩu non nớt cũng rất biết cách cắn mút, nó khiến anh như muốn điên lên mà liên tục sáp nhập càng sâu hơn và cũng không quên phải buông vài lời châm chọc thanh niên, "Em cũng không tồi, dâm đãng hiếm thấy!"

"Có sao?" Ngẩng đầu dâng hiến bờ môi của chính mình cho đối phương, Thiên Tỉ cong môi đáp lại, "Anh cũng tuyệt nhiên là gừng càng già càng cay...A!"

Ngay khi Thiên Tỉ không kịp phòng bị thì Vương Tuấn Khải đã động thắt lưng thúc một cái thật mạnh. Đối với một lão nam nhân đã ngoài ba mươi tuổi như anh thì việc bị một thanh niên ngoài hai mươi nói ra từ 'gừng già' là vô cùng đả kích, anh trong bất kỳ hoàn cảnh nào đều không mong người bạn đời coi mình đã sắp già, mặc dù anh biết độ chênh lệch tuổi tác giữa hai người thực sự rất lớn.

"Nhất định đêm nay phải làm chết em!"

"Em xin lỗi!" Nâng hai cánh tay thon dài ôm lấy cổ anh, Thiên Tỉ bối rối liếm cánh môi khiêu gợi, "Em không có ý đó. Ý em nói anh thực sự rất tuyệt!"

Vương tiên sinh đã từng được rất nhiều người bạn giường khen tuyệt không hiểu sao lại bị đổ gục bởi một lời nói của thanh niên, anh động thân ra vào cấp tốc một hồi liền đạt tới cao trào.

"Vào trong, bắn vào trong!" Thiên Tỉ sâu sắc cảm nhận được nhiệt độ nóng như kiềm lửa phía dưới của anh, cậu rung hai chân trắng dài đẹp đẽ mà giục, "Em muốn anh bắn vào trong!"

"Nghe lời em!" Vương Tuấn Khải như cung đã lên dây, trong tâm thầm mắng tiểu yêu tinh nào đó đang có ý đồ muốn ép mình chết trong khoái lạc, "Đêm nay liền bắn chết em!"

Dịch Dương Thiên Tỉ bối rối ôm hai bên má nóng hôi hổi, tầm mắt không thể rời khỏi tấm lưng rộng lớn của người phía dưới. Thân hình của Vương Tuấn Khải vô cùng tốt, chiều cao trung bình cũng khoảng một mét tám mấy, bờ vai rộng lớn, làn da trắng lại khoẻ mạnh, nếu không tính đến tính cách kỳ quái thì đúng là một người đàn ông trưởng thành ưu tú điển hình trong giấc mơ của không biết bao nhiêu người. Bất quá hiện tại người đàn ông tuyệt vời ấy đã thuộc về cậu, cho dù bọn họ không phải kết hôn vì tình yêu đi chăng nữa thì cậu cũng nhất định phải gìn giữ cuộc hôn nhân này, ít nhất thì cũng phải vì bản thân mình, bởi vì rất hiếm khi cậu cảm thấy vừa ý đối với một người như vậy. Cho nên xuất phát từ lòng tham muốn nho nhỏ, Thiên Tỉ tuyệt không cho phép bất kỳ ai có khả năng phá hủy cuộc sống mới tốt đẹp này có quyền chen chân vào!

"Cậu Thiên Tỉ, cậu đã thức giấc hay chưa?"

Đúng lúc Thiên Tỉ còn đang chăm chú nhìn người đàn ông của mình luyện tập thể thao phía dưới khuôn viên và suy nghĩ miên man thì phía ngoài cửa vang lên tiếng của nữ phụ duy nhất trong nhà, không ai khác ngoài A Tuyết.

Để tránh cho nữ nhân nhìn thấy những dấu vết ái muội sau khi quan hệ trên người, trước khi ra mở cửa thì Thiên Tỉ đã cố tình khoác thêm áo ngủ để trên sofa của Vương Tuấn Khải, kéo cổ áo lên thật cao rồi mới đáp, "Tôi đã dậy rồi đây."

A Tuyết thấy cậu liền thân thiện nở nụ cười, nói khách quan thì cô cũng là một người phụ nữ đẹp, chỉ có điều đã lớn tuổi rồi nên không thể che được những nếp nhăn mờ nhạt bên khoé mắt. Cô là người từ nhà chính Vương gia theo Vương tiên sinh tới đây, cho nên cũng là người rất thức thời, biết được Vương Tuấn Khải đối với cậu không tồi cho nên cô cũng rất thành thật mà cúi người chào nói, "Tôi hy vọng cậu đã có một đêm ngủ ngon. Tôi không muốn đánh thức cậu quá sớm nhưng đại thiếu gia có vẻ sắp tập thể thao xong rồi, cậu cần dậy để dùng bữa sáng thôi."

Thiên Tỉ gật gù, mỉm cười xua tay với cô, "Không sao, bây giờ cũng đã không còn sớm nữa rồi. Tôi sẽ xuống ngay sau khi thay quần áo được chứ?"

A Tuyết mỉm cười gật đầu rồi quay lưng đi về phía cầu thang. Chờ bóng cô đi rồi Thiên Tỉ mới khép cửa, cậu ngẩng đầu ngáp một ngụm lớn, bấy giờ mới cảm thấy khớp xương mỏi nhừ, tay chân rã rời không có chút lực nào mà thầm oán, tất cả đều vì tính tình chấp nhất cầm thú của người nào kia. Chỉ vì cậu lỡ lời nói một câu 'gừng già' liền dùng một đêm để chứng minh cho cậu thấy gừng càng già càng có bao nhiêu nóng nảy và cay nghiệt.

Sau khi tiện tay nâng tấm ảnh tốt nghiệp khi còn trẻ của Vương Tuấn Khải lên, Thiên Tỉ liền vào phòng thay đồ chọn một bộ thường phục, tuy cậu không có thói quen tắm rửa buổi sáng nhưng vì một thân đau nhức nên cậu vẫn muốn dành ra vài phút ngâm nước nóng, ít nhất thì cũng phải bắt nam nhân chờ đợi một vài phút để anh trả giá cho một đêm hành hạ cậu ngày hôm qua mới đúng!

Chương này có chút sơ sài, mị là đã lâu lắm rồi mới viết H lại đó, thật gượng tay nên rất mong được thông cảm nha nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro