
Chương 8: Vũ Đài Của Kẻ Sáng Tạo
Giang Vãn bước vào giai đoạn trả thù. Anh không tìm cách hủy hoại Lăng Việt một cách trực tiếp, mà chọn con đường tinh tế và tàn nhẫn nhất: dùng nghệ thuật.
Bộ phim “Vô Tận Chi Hải” đang tiến gần đến hồi kết, và những cảnh quay cuối cùng tập trung vào sự sụp đổ về mặt tâm lý của Ông trùm Tần Dạ (Lăng Việt), khi hắn nhận ra sự chiếm đoạt của mình không mang lại hạnh phúc.
Trong một buổi thảo luận kịch bản, Giang Vãn (Lục Phong) đã đề nghị bổ sung một đoạn thoại dài cho cảnh cao trào, nơi Lục Phong bị giam cầm vĩnh viễn nhưng lại đạt đến sự giải thoát về tinh thần.
Đạo diễn Vương Minh lo lắng nhìn Lăng Việt. Lăng Việt ngồi đó, ánh mắt hằn lên tia thú vị và thách thức.
"Được thôi," Lăng Việt mỉm cười, một nụ cười chấp nhận mồi nhử. "Tôi muốn xem, 'sự trả thù của Phượng hoàng' này, có thể thiêu đốt được tôi không."
Ngày quay cảnh cao trào diễn ra trong không khí căng thẳng tột độ. Đây là cảnh Lục Phong bị giam trong một căn phòng mạ vàng, được Tần Dạ cung phụng mọi thứ, nhưng lại mất đi tự do.
Tần Dạ (Lăng Việt) bước vào, nhìn Lục Phong (Giang Vãn) với ánh mắt phức tạp: vừa yêu thương, vừa chiếm hữu điên cuồng.
"Anh đã có mọi thứ, Lục Phong," Lăng Việt nói, giọng khàn khàn vì dã tâm. "Tôi đã cho anh danh vọng, tiền bạc, và một cuộc sống vĩnh cửu. Anh đã rời bỏ 'cánh đồng cỏ thấp hèn' của mình. Anh còn muốn gì nữa?"
Giang Vãn (Lục Phong) ngồi trên chiếc ghế da đắt tiền, ánh mắt nhìn thẳng vào Lăng Việt, nhưng không nhìn thấy hắn. Đó là ánh mắt của một người đã đạt đến sự siêu thoát.
Và rồi, Giang Vãn cất lời, không phải là Lục Phong đang nói, mà là chính Giang Vãn đang gửi thông điệp trực tiếp đến Lăng Việt, bằng những lời lẽ sâu cay nhất.
"Ông trùm Tần Dạ," Giang Vãn nói, giọng nói bình thản nhưng đầy sức mạnh. "Ông sai rồi. Ông không cho tôi danh vọng. Ông chỉ cho tôi 'sự tôn vinh giả tạo' trong cái lồng của ông. Ông không cho tôi cuộc sống vĩnh cửu. Ông chỉ cho tôi 'sự cô độc mạ vàng'."
Giang Vãn đứng dậy, chậm rãi bước đến gần Lăng Việt.
"Ông nghĩ rằng 'vứt bỏ chiếc gương cũ (Tống Triết), thì tấm gương mới (Giang Vãn) sẽ phản chiếu ông rực rỡ hơn?' Nhưng ông lại quên mất, 'tấm gương bị bẻ cong bởi quyền lực, chỉ phản chiếu nên những hình ảnh méo mó của chính kẻ đang nhìn vào.'"
Anh tiến sát hơn, buộc Lăng Việt phải đối diện với sự thật cay đắng.
"Ông muốn biết tôi còn muốn gì không, Ông trùm? Tôi muốn 'những thứ không thể mua được.' Tôi muốn 'lòng tự trọng đã bị ông giẫm đạp,' tôi muốn 'sự thuần khiết bị ông làm ô uế,' và tôi muốn 'sự sụp đổ của một kẻ chỉ biết sống bằng sự chiếm đoạt.'"
Giang Vãn kết thúc bằng một câu thơ được anh tự sáng tác, sắc lạnh và đầy sự tiên tri về cái chết của Lăng Việt:
"Kẻ xây tháp bằng bùn lầy dã tâm, tưởng cao ngất trời xanh. Đến khi mưa gió bão bùng giáng xuống, mới hay tháp vỡ, chỉ còn lại vũng lầy tàn."
Lăng Việt (Tần Dạ) nghe xong, cơ thể run lên bần bật. Hắn ta hiểu, Giang Vãn đang dự đoán sự sụp đổ của Lăng thị, tháp quyền lực mà hắn ta dày công xây dựng. Lăng Việt hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn của mình, nhưng đồng thời cũng cảm thấy sự tức giận cá nhân dâng trào.
Hắn ta không nói lời thoại, chỉ ôm chầm lấy Giang Vãn một cách điên cuồng và tuyệt vọng.
"Anh phải là của tôi! Anh không được phép nói những lời đó!" Lăng Việt gầm lên, giọng nói đầy sự hối lỗi và thất bại của Tần Dạ.
"Cut! Tuyệt vời! Cảnh quay đạt!" Đạo diễn Vương gần như hét lên. Cảnh ôm cuối cùng đó, không chỉ là sự chiếm đoạt, mà còn là sự bất lực khi nhận ra mình đã thất bại thảm hại trong việc mua chuộc một linh hồn cao quý.
Ngay sau cảnh quay đó, Lăng Việt thay đổi thái độ. Hắn trở nên ân cần, săn đón Giang Vãn công khai hơn bao giờ hết, như thể muốn bù đắp cho những lời cay độc mà Giang Vãn đã dành cho hắn. Hắn mời Giang Vãn đến trụ sở Lăng thị dùng bữa tối riêng, nhưng Giang Vãn từ chối.
"Ngài Lăng, tôi không ăn cơm tối. Tôi chỉ ăn 'bữa tiệc của những lời châm biếm sắc bén' do ngài tự dọn ra," Giang Vãn đáp.
"Cậu Vãn, cậu quá cứng rắn," Lăng Việt nói, nhưng giọng nói lại đầy sự tán thưởng. "Được thôi. Tôi sẽ chờ. Tôi tin rằng, sự cô đơn sẽ khiến cậu phải tìm đến tôi."
Giang Vãn chỉ cười lạnh lùng. Anh biết Lăng Việt đang chờ đợi anh gục ngã vì cô đơn. Nhưng anh không phải là Tống Triết.
"Ngài Lăng, ngài không cần phải chờ đợi sự cô đơn của tôi," Giang Vãn nói. "Ngài nên chờ đợi 'tin tức về sự sụp đổ tài chính' của mình. Ngài quá tập trung vào việc chơi trò chơi quyền lực rẻ tiền với tôi, mà quên mất 'những con sói thật sự' đang chờ đợi để xé xác ngài."
Giang Vãn đã bắt đầu ra tay. Anh không cần phải dùng quyền lực. Anh chỉ cần dùng khả năng phân tích và quan sát sắc bén của mình.
Trong suốt quá trình làm việc tại Lăng thị, Giang Vãn đã thu thập được những manh mối nhỏ về một dự án đầu tư rủi ro lớn mà Lăng Việt đang đổ tiền vào để củng cố quyền lực. Anh đã bí mật liên hệ với một phóng viên kinh tế hàng đầu, người từng bị Lăng Việt chèn ép, và gửi cho họ những thông tin mã hóa về sự yếu kém tiềm ẩn của dự án này, dưới vỏ bọc một bài phê bình nghệ thuật.
Tiêu đề bài viết đó là: "Sự Lãng Phí Của Đại Gia: Những Tòa Tháp Bằng Giấy Dầu."
Bài báo sử dụng các phép ẩn dụ văn chương phức tạp:
"Tác phẩm kiến trúc này quá phô trương, giống như một bức tường mạ vàng, nhưng thiếu đi sự nền tảng của đất sét bền vững." (Ám chỉ việc Lăng Việt đầu tư vào một dự án Bất động sản khổng lồ nhưng không có sự ổn định về vốn).
"Kẻ sáng tạo chỉ tập trung vào việc sơn màu bên ngoài, mà quên mất rằng, 'chuột đói sẽ tìm đường gặm nhấm bên trong.'" (Ám chỉ Lăng Việt quá bận rộn với giới giải trí mà bỏ bê nội bộ công ty).
"Một kiệt tác cần sự tinh tế, không phải sự bạo lực của đồng tiền." (Lời chửi xéo trực tiếp vào cách Lăng Việt chiếm đoạt Giang Vãn).
Bài báo này, dù không trực tiếp gọi tên Lăng Việt hay Lăng thị, nhưng lại gây ra một làn sóng nghi ngờ trong giới đầu tư.
Giang Vãn biết, anh đã gieo những hạt giống nghi ngờ. Giờ đây, chỉ cần chờ đợi thị trường phản ứng.
Ngày hôm sau, tại trụ sở Lăng thị, Lăng Việt nhận được báo cáo về sự sụt giảm nhẹ nhưng bất thường của cổ phiếu Lăng thị. Hắn ta lập tức nhận ra vấn đề. Hắn không nghĩ đó là một sự trùng hợp.
Lăng Việt cầm tờ báo, đọc đi đọc lại bài phê bình nghệ thuật của phóng viên kia. Hắn ta nhìn thấy những từ khóa được cố tình sử dụng, những ẩn ý sâu sắc và đầy sự am hiểu về nội bộ.
Hắn ta cười lạnh lùng. "Giang Vãn, cậu quả là 'thiên tài nguy hiểm'! Cậu không dùng quyền lực để chống lại tôi, cậu dùng 'những con chữ sắc bén hơn vạn thanh gươm.' Cậu đã biến tôi thành nhân vật phản diện trên phim trường, và giờ, cậu muốn biến tôi thành kẻ thất bại trên mặt báo."
Lăng Việt nhấc điện thoại, gọi cho thư ký.
"Chuẩn bị một buổi họp báo. Công khai tuyên bố việc tôi 'dành toàn bộ tâm huyết và nguồn lực của Lăng thị để xây dựng tương lai nghệ thuật' cùng với Ảnh đế Giang Vãn. Hủy bỏ mọi giao dịch Bất động sản rủi ro trong ngày hôm nay. Tôi phải chứng minh cho Giang Vãn thấy, 'tình yêu của tôi mới là ưu tiên hàng đầu, chứ không phải vũng lầy tài chính.'"
Lăng Việt quyết định: Hắn sẽ không buông Giang Vãn. Hắn sẽ dùng chính sự cuồng nhiệt và quyền lực của mình để đáp trả. Hắn sẽ khiến Giang Vãn phải lựa chọn giữa việc hủy hoại hắn, hay trở thành một phần của hắn.
Và hắn ta còn một quân bài cuối cùng: Tống Triết. Hắn sẽ dùng Tống Triết làm chất xúc tác cuối cùng, buộc Giang Vãn phải thừa nhận sự thất bại và chấp nhận Lăng Việt.
Cuộc chiến giờ đây đã vượt ra khỏi giới giải trí và chuyển sang lĩnh vực tài chính, mà trung tâm vẫn là hai người đàn ông kiêu hãnh và cuồng nhiệt này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro