
Chương 7: Sự Trả Thù Của Phượng Hoàng
Sau đêm Tống Triết rời đi, căn hộ của Giang Vãn trở nên lạnh lẽo và trống rỗng. Anh không khóc. Nước mắt không phải là thứ để phượng hoàng giải thoát khỏi tro tàn. Anh chỉ cảm thấy một sự lạnh lẽo tột độ, không phải vì mất đi tình yêu, mà vì sự bất lực khi để một kẻ như Lăng Việt chiến thắng bằng thủ đoạn hèn hạ.
Ngày hôm sau, Giang Vãn xuất hiện tại phim trường “Vô Tận Chi Hải” với một vẻ ngoài hoàn toàn khác. Anh vẫn đẹp, vẫn kiêu hãnh, nhưng ánh mắt đã mất đi sự ấm áp, thay vào đó là sự lạnh lùng tàn khốc, chỉ còn tập trung vào công việc.
Lăng Việt, kẻ đang chờ đợi một Giang Vãn suy sụp để dễ dàng tiếp cận, lại thấy một "Phượng hoàng đã tự thiêu, nhưng tái sinh với đôi cánh thép." Hắn ta cảm thấy vừa thất vọng, vừa kích thích tột độ.
Giữa buổi sáng, một chiếc hộp gỗ mun được gửi đến phòng chờ của Giang Vãn. Bên trong là một cây bút máy Montblanc phiên bản giới hạn, khắc hình rồng uốn lượn. Kèm theo là một tấm thiệp viết tay bằng mực Tàu.
“Ảnh đế Vãn, tôi chia sẻ sự mất mát này. Sự yếu đuối đã bị loại bỏ, đó là một sự giải thoát. Hãy dùng nó để viết nên chương mới của cuộc đời mình. Tôi chờ đợi được cùng cậu, khắc họa tương lai mới này. – Lăng Việt.”
Giang Vãn nhấc cây bút lên. Chiếc bút tinh xảo, đắt tiền, nhưng trong tay anh, nó chỉ là một món quà độc hại. Anh nhìn dòng chữ "khắc họa tương lai mới" và cười khẩy.
"Hắn muốn tôi viết tương lai dưới sự chỉ đạo của hắn sao?"
Anh lấy ra một mảnh giấy nháp, dùng chính chiếc bút đó viết lại câu trả lời, không cần gửi đi, mà dùng để tự nhắc nhở mình về cuộc chiến.
"Ngọc quý không cần kẻ mạo danh chạm vào. Kẻ đạo văn không thể viết nên kiệt tác."
Hôm đó là cảnh quay quan trọng nhất, cảnh Tần Dạ công khai thú nhận dã tâm chiếm đoạt Lục Phong.
Lăng Việt và Giang Vãn đứng đối diện nhau trên boong tàu chiến giả. Cảnh quay này được sắp đặt để Giang Vãn phải đối diện với sự chiếm đoạt của Lăng Việt.
Action!
Tần Dạ (Lăng Việt) bước đến trước mặt Lục Phong (Giang Vãn), ánh mắt từ uy hiếp chuyển sang sự si mê.
"Thiếu tá Lục Phong," Lăng Việt thì thầm, giọng nói đầy quyền lực và ham muốn. "Anh đã đấu tranh quá lâu. Hãy thừa nhận đi, anh thuộc về tôi. Tôi là người duy nhất có khả năng 'nâng niu và hủy diệt' anh. Anh không cần phải là 'ngọn hải đăng soi rọi cho hàng vạn con tàu vô danh,' anh chỉ cần là 'ngôi sao cố định' trong bầu trời của riêng tôi."
Tần Dạ đưa tay, nhẹ nhàng nâng cằm Lục Phong lên, buộc anh phải nhìn thẳng vào mắt hắn. Khoảnh khắc này không còn là kịch bản, mà là lời thú nhận trần trụi của Lăng Việt.
"Tôi đã loại bỏ vật cản. Anh đã tự do. Tôi sẽ cho anh mọi thứ anh muốn. 'Tình yêu của tôi là một chiếc còng tay bằng vàng, nhưng nó sẽ giúp anh bay cao hơn.' Tôi không giống như kẻ đã rời bỏ anh."
Lăng Việt cố ý thêm vào chi tiết "kẻ đã rời bỏ anh," một đòn đánh thẳng vào vết thương lòng của Giang Vãn.
Giang Vãn (Lục Phong) nhắm mắt lại. Khi mở ra, ánh mắt anh không còn sự tức giận, mà là sự khinh miệt sâu sắc, lạnh lẽo đến tận xương tủy. Anh quyết định trả thù.
Anh không dùng lời thoại kịch bản đã được chuẩn bị. Anh dùng một câu thơ được anh ứng biến tại chỗ, một lời chửi xéo thâm sâu, dùng ngôn ngữ thi ca để gọi Lăng Việt là kẻ trống rỗng và giả tạo.
Giang Vãn nói, giọng nói lạnh lùng và vang vọng, khiến Lảnh Việt sửng sốt:
"Ông trùm Tần Dạ, ông thật nực cười. Ông nói muốn giam giữ ánh sáng? Ông lại quên rằng, 'kẻ đứng trong bóng tối, nhìn thấy ánh sáng, chỉ là thấy sự phản chiếu của chính bóng đêm.' Ông không yêu ánh sáng, ông chỉ đang khao khát thứ mà ông không có."
Giang Vãn hất cằm Lăng Việt ra, ánh mắt sắc như dao:
"Ông dùng quyền lực để mua chuộc sự tự do của người khác. Ông dùng vàng bạc để mua chuộc linh hồn. Nhưng ngài Lăng, ngài có biết không? Ông là một con 'Gương vỡ.' Cậu ta (Tống Triết) là 'chiếc bóng.' Và tôi là 'bản thể.'"
"Ông tưởng ông đã phá vỡ chiếc bóng, nên có thể chiếm được bản thể? Không. Ông chỉ mãi mãi là chiếc 'Gương vỡ, chỉ phản chiếu được những mảnh vỡ, mà không bao giờ thấy được toàn bộ vẻ đẹp.' Ông không có khả năng yêu, ngài Lăng. Ông chỉ có khả năng chiếm đoạt những thứ mà ông cảm thấy thiếu thốn. 'Kẻ đạo nhái không thể sáng tạo, kẻ trống rỗng không thể lấp đầy.'"
Toàn bộ đoàn làm phim nín thở. Lời thoại này quá mạnh mẽ, vượt xa kịch bản. Nó là lời tuyên chiến cá nhân, chửi thẳng Lăng Việt là một kẻ trống rỗng, đạo văn và chỉ có thể nhìn thấy mảnh vỡ của sự thật.
Lăng Việt lần này không thể cười được. Khuôn mặt hắn ta thoáng co giật. Hắn ta hiểu từng từ ngữ ẩn ý đó. Hắn biết, Giang Vãn đang dùng chính bi kịch của Tống Triết (chiếc bóng) để vạch trần bản chất đạo đức giả của hắn (gương vỡ).
"Cut! Tuyệt vời!" Đạo diễn Vương hét lớn, mặt mày tái mét nhưng giọng nói đầy phấn khích. Cảnh quay đó đã đạt đến đỉnh cao cảm xúc.
Lăng Việt lùi lại một bước. Hắn nhìn Giang Vãn, không còn vẻ "trà xanh" giả tạo nữa, mà là sự tức giận và khao khát trần trụi.
"Giang Vãn, cậu muốn chiến tranh sao?" Lăng Việt thì thầm, chỉ đủ cho hai người nghe.
Giang Vãn lạnh lùng trả lời, giọng nói không chút cảm xúc: "Tôi muốn 'hòa bình.' Nhưng sự hòa bình của tôi, chỉ đến khi 'kẻ gây hấn đã bị phế truất.' Ngài Lăng, ngài đã loại bỏ vật cản. Giờ đây, chỉ còn lại hai chúng ta. Ngài muốn chơi, tôi sẽ tiếp. Tôi cam đoan, 'tài năng của tôi sẽ là lưỡi dao sắc bén nhất cắt đứt xiềng xích của ngài.'"
Vài ngày sau, Lăng Việt công khai hành động.
Tin tức chấn động lan truyền khắp giới giải trí: "Lăng Việt và Ảnh đế Giang Vãn xuất hiện thân mật tại buổi tiệc riêng, nghi vấn quan hệ đã được xác nhận?"
Bài báo này do chính Lăng Việt sắp xếp, đi kèm bức ảnh Lăng Việt và Giang Vãn đứng cạnh nhau, trong đó Lăng Việt đặt tay rất gần eo Giang Vãn. Hắn ta muốn chính thức công khai sự chiếm hữu này, buộc Giang Vãn phải đứng vào vị trí bên cạnh hắn.
Cũng trong ngày đó, Tống Triết, giờ đã là người yêu cũ, gửi một tin nhắn cuối cùng cho Giang Vãn, chỉ với vài từ:
“Em hãy hạnh phúc. Anh biết, ở bên Lăng Việt, em sẽ được an toàn và tỏa sáng hơn.”
Giang Vãn nhìn tin nhắn đó, cười chua chát. Lời nói của Tống Triết đã chứng minh sự chiến thắng hoàn toàn của Lăng Việt. Hắn ta không chỉ phá vỡ tình yêu, mà còn khiến người yêu cũ chấp nhận sự sắp đặt mới, tin rằng Giang Vãn chỉ có thể hạnh phúc dưới sự bảo hộ của Lăng Việt.
Giang Vãn nhắm mắt lại. Nỗi đau đã qua, chỉ còn lại sự tập trung và một mục tiêu duy nhất: khiến Lăng Việt phải trả giá bằng sự sụp đổ của chính mình.
Anh nhấc điện thoại, gọi cho Tôn ca.
"Tôn ca, hãy liên hệ với một nhà văn ẩn danh. Tôi muốn anh ta viết một tập tiểu thuyết trào phúng, nhân vật chính là một 'Thái tử quyền lực, nhưng có trái tim và tâm hồn rỗng tuếch, chỉ biết chiếm đoạt để lấp đầy.' Kịch bản của bộ phim đó, tôi sẽ là người trực tiếp chuyển thể và đóng vai chính."
"Tiểu Vãn, em đang làm gì vậy?" Tôn ca lo lắng.
Giang Vãn cười lạnh lùng, giọng nói đầy kiêu ngạo: "Tôi đang vẽ nên kiệt tác trả thù. Lăng Việt muốn biến tôi thành vật sở hữu của hắn trên phim trường? Tôi sẽ biến hắn thành 'nhân vật phản diện bị cả thế giới cười nhạo' trong tác phẩm nghệ thuật của tôi. 'Kẻ đạo văn chỉ có thể sao chép. Nhưng kẻ sáng tạo, sẽ viết nên định mệnh mới.'"
Giang Vãn biết, cuộc chiến này sẽ kéo dài. Lăng Việt muốn cướp anh, anh sẽ dùng chính anh làm mồi nhử. Anh sẽ cho Lăng Việt nếm trải cảm giác chiến thắng giả tạo, để rồi từ từ, kéo hắn vào một cái bẫy không thể thoát ra. Anh sẽ là Phượng Hoàng, tái sinh trong lửa hận, và Lăng Việt sẽ là kẻ bị thiêu cháy trong ngọn lửa đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro