Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Màn Chào Hỏi Của Kẻ Hái Ngọc

Ánh đèn pha lê rực rỡ đổ xuống sảnh tiệc, vẽ nên một bức tranh xa hoa nơi những nhân vật quyền lực và giới nghệ sĩ tụ hội. Không khí đặc quánh mùi nước hoa đắt tiền, rượu vang Pháp và những lời xu nịnh được bọc đường.
​Giang Vãn, vị Ảnh đế nhỏ tuổi nhất lịch sử, đang đứng nép mình bên cạnh người yêu Tống Triết ở góc phòng, tay cầm ly champagne, ánh mắt lơ đãng nhìn những chiếc mặt nạ xã giao. Anh mặc một bộ suit nhung đen, thêu chỉ bạc tinh xảo, toát lên vẻ cao quý khó gần. Nét đẹp của Giang Vãn không phải kiểu rực rỡ mà là sự thanh nhã, lạnh lùng như trăng rằm, chỉ cần liếc qua là khắc sâu vào tâm trí.
​Tống Triết là một người ấm áp, nụ cười hiền lành như ánh nắng mùa xuân, hoàn toàn trái ngược với khí chất sắc bén của Giang Vãn. Anh là diễn viên tuyến hai, có thực lực nhưng thiếu cơ hội, và điều này khiến anh luôn cảm thấy một áp lực vô hình khi đứng cạnh vị Ảnh đế tài năng rực rỡ.
​"Tiểu Giang quả là bảo vật của giới điện ảnh," Đạo diễn Trần, một người có máu mặt nhưng nổi tiếng tham lam và khó tính, huơ huơ ly rượu tiến lại gần, nhìn Tống Triết bằng ánh mắt khinh miệt. "Chỉ tiếc, ngọc tốt đôi khi lại bị đặt trong hộp gỗ thông thường. Triết à, cậu phải cố gắng hơn, đừng để người khác phải hoài nghi về sự xứng đôi này."
​Tống Triết thoáng đỏ mặt, định cúi đầu lúng túng xin lỗi, nhưng Giang Vãn đã kịp thời đặt ly rượu xuống, nở một nụ cười cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
​"Ồ, Đạo diễn Trần thật có lòng," Giang Vãn cất giọng trong trẻo, nhưng mỗi chữ như được mạ thép. "Ngài nói Triết là hộp gỗ, vậy xin hỏi, ngài thấy mình là gì? Ngọc quý này, xưa nay vẫn thích ở ẩn, tránh xa những nơi quá phô trương, vì sợ bị vấy bẩn bởi 'chất bẩn bùn lầy, dẫu có tắm gội bằng vàng, vẫn không giấu được mùi tanh.'"
​Đạo diễn Trần nghẹn họng. Ông ta hiểu rõ Giang Vãn đang ám chỉ mình là 'bùn lầy' mặc dù đang khoác lên mình danh vọng.
​Giang Vãn không dừng lại, anh tao nhã hớp một ngụm rượu, tiếp tục: "Triết nhà tôi, dẫu chưa rực rỡ, nhưng cốt cách thuần khiết. Còn có những kẻ, 'lấy gương đồng mà ví mình là ngọc bích,' chẳng qua chỉ là 'kẻ đạo nhái ánh trăng, không có khả năng tự phát sáng.' Xin ngài, hãy giữ phẩm cách của mình ở một nơi xứng đáng hơn, đừng chen chân vào những cuộc hội thoại về ngọc và vàng, vì nó sẽ làm lộ ra sự kém cỏi của ngài."
​Màn đáp trả bằng văn thơ và ẩn ý thâm sâu này khiến Đạo diễn Trần tái mặt, run rẩy không nói nên lời, chỉ biết quay lưng bỏ đi trong nhục nhã. Tống Triết thở phào, nắm chặt tay Giang Vãn đầy biết ơn và yêu thương.
​Ngay lúc này, một luồng không khí khác lạ đột ngột lan đến. Sảnh tiệc vốn ồn ào bỗng tĩnh lặng vài giây, như thể một vị vua vừa bước vào phòng.
​Lăng Việt, Thái tử Bắc Kinh, người đứng đầu tập đoàn giải trí và truyền thông Lăng thị, xuất hiện. Khác với vẻ ngoài hào nhoáng thường thấy của giới thượng lưu, anh mặc một bộ suit xám than đơn giản, nhưng lại mang đến cảm giác quyền lực tuyệt đối, như một cơn bão sắp đổ bộ. Đôi mắt phượng sâu thẳm, khuôn mặt hoàn hảo, toát lên vẻ lạnh lùng và cao ngạo.
​Ánh mắt Lăng Việt quét một vòng, rồi dừng lại ngay tại góc phòng nơi Giang Vãn và Tống Triết đang đứng. Anh nhếch mép cười nhạt, một nụ cười mà chỉ Giang Vãn mới cảm nhận được sự nguy hiểm ẩn sâu.
​Lăng Việt điềm nhiên bước về phía họ, bỏ qua tất cả những lời chào mời. Anh đứng đối diện Giang Vãn, cao hơn một cái đầu, tạo nên một áp lực vô hình.
​"Vừa rồi tôi được nghe một màn đối đáp thú vị," Lăng Việt mở lời, giọng trầm thấp, mượt mà như nhung. Anh nhìn Giang Vãn, không phải là ngưỡng mộ, mà là sự sở hữu rõ ràng. "Ảnh đế Giang Vãn không chỉ có tài năng diễn xuất, mà khả năng dùng lời lẽ để sát thương cũng thật đáng kinh ngạc. Quả là 'hoa hồng có gai sắc bén, làm người ta chảy máu mà vẫn muốn ngửi hương.'"
​Giang Vãn hơi nheo mắt, nhận ra người này không tầm thường. Anh đáp: "Thái tử Lăng đã quá lời. Hoa hồng vốn dĩ là để tự vệ. Chỉ có 'những kẻ mưu mô không biết lòng tự trọng,' mới cần dùng đến dao kéo để hái hoa."
​Lăng Việt bật cười, tiếng cười nghe rất sảng khoái, nhưng lại làm người ta rợn tóc gáy.
​"Không sai. Nhưng có lẽ, người ta sẽ không cần dùng đến dao kéo, nếu bông hoa đó đã nằm ở một nơi không xứng đáng với vẻ đẹp của nó," Lăng Việt nói, rồi đột ngột chuyển hướng nhìn sang Tống Triết, ánh mắt trở nên dịu dàng một cách giả tạo, đó chính là thần thái "trà xanh" điển hình.
​"Tiểu Triết," Lăng Việt gọi tên Tống Triết với sự thân mật khiến Giang Vãn khó chịu. "Cậu thật may mắn, có được một người như Giang Vãn. Nhưng, cậu có thấy không? Chiếc áo nhung đen này của Giang Vãn, nó quá nặng nề, quá lộng lẫy. Cậu có chắc, chiếc hộp gỗ của cậu đủ vững vàng để cất giữ thứ 'ngọc bội đắt giá chỉ thuộc về cung đình' này không? Đôi khi, sự bảo vệ quá mức lại chính là gánh nặng vô hình."
​Tống Triết thoáng bối rối, cúi đầu lí nhí: "Tôi... tôi sẽ cố gắng."
​"Cố gắng là chưa đủ," Lăng Việt nhẹ nhàng vỗ vai Tống Triết, hành động này vừa mang tính an ủi, lại vừa đầy sự bề trên. "Giang Vãn sinh ra đã là Phượng hoàng. Cậu chỉ cần là một con chim sẻ bình thường là đủ. Nhưng để giữ được Phượng hoàng, cậu phải có bầu trời của Phượng hoàng. Nếu không có... thì sao đây?"
​Lăng Việt mỉm cười, một nụ cười tinh tế, không có bất kỳ lời đe dọa trực tiếp nào, nhưng ẩn ý "đập chậu cướp hoa" lại rõ ràng đến mức đáng sợ.
​Giang Vãn cảm thấy máu nóng dồn lên. Anh ghét cái cách Lăng Việt lợi dụng sự tự ti của Tống Triết để chia rẽ.
​"Thái tử Lăng," Giang Vãn ngắt lời Lăng Việt, chất giọng lạnh lẽo như sương sớm. "Ngài quả là bậc thầy của ngôn ngữ, nghe thì có vẻ như đang cảm thông, nhưng thực chất lại là 'chim yến mượn lời đại bàng, cốt để lấp đầy lòng tham vô đáy' của mình. Xin ngài nhớ kỹ, bầu trời của Phượng hoàng do chính Phượng hoàng chọn, không phải do một kẻ 'chuyên đi soi mói tổ ấm người khác' định đoạt. Ngài không phải là Thần, ngài chỉ là một kẻ... 'thích phá hoại vẻ đẹp của người khác để thỏa mãn thị giác ích kỷ.'"
​Lăng Việt không hề tức giận. Trái lại, đôi mắt anh ánh lên sự thích thú cuồng nhiệt, như một kẻ săn mồi vừa tìm thấy con mồi hoàn hảo.
​"Giang Vãn, Giang Vãn," Lăng Việt lặp lại tên anh, giọng đầy ngưỡng mộ. "Sắc bén và tuyệt vời. Tôi càng ngày càng cảm thấy, 'viên ngọc này, nó thật sự quá lấp lánh, đến mức làm người ta muốn dùng mọi giá để chiếm lấy, kể cả khi phải đạp lên đổ nát của kẻ khác.' Cậu có thể gọi tôi là ích kỷ, là ác bá, nhưng tôi sẽ không dừng lại. Hãy chuẩn bị tinh thần, Ảnh đế. Cuộc chơi của chúng ta, vừa mới bắt đầu."
​Lăng Việt cúi đầu chào một cách lịch thiệp, nhưng cử chỉ đó mang đầy sự thách thức, rồi xoay người bước đi, để lại Giang Vãn đứng đó, tim đập nhanh vì sự giận dữ xen lẫn một chút... tò mò.
​Tống Triết lo lắng nhìn Giang Vãn: "Vãn, anh ta... anh ta có ý gì?"
​Giang Vãn siết chặt tay Tống Triết, trấn an: "Không sao. Hắn chẳng qua là một tên điên không biết trời cao đất rộng. Nhưng nhớ kỹ, Triết. 'Kẻ tiểu nhân dẫu có khoác áo quân tử, cũng chỉ là cái bóng hèn hạ.' Chúng ta không cần để ý đến cái bóng đó."
​Nhưng trong lòng Giang Vãn, một câu thơ khác lại hiện lên: "Một khi bão tố đã nổi lên, liệu cánh chim yếu ớt có còn đủ sức giữ lấy tổ ấm của mình?"
​Anh biết, tên Thái tử Bắc Kinh này, tuyệt đối không chỉ là một cái bóng. Hắn là cơn bão, và cơn bão đã bắt đầu nhắm vào cuộc đời anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro