Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7-8


Đệ Thất Chương

Đèn lồng đỏ thẫm trước cửa Chung phủ đã điểm hơn một đêm, hiện giờ đã là gần buổi trưa, vốn nên tắt. Tất cả phác dịch trong phủ lại bận rộn thu thập tàn diên, chưa bận tâm nơi này. Nam Tề Vân cùng Chung Quan Hiến đưa Vong Nhất đến trước cửa, thi lễ nói: "Đa tạ đạo trưởng ân cứu mạng. Không tiện ra ngoài tiễn khách, thỉnh đạo trưởng thứ lỗi."

"Công tử khách khí." Vong Nhất cũng đáp lễ lại liền đi, trên mặt có vẻ thẫn thờ.

Chung Quan Hiến thấy Vong Nhất vừa đi, hướng Nam Tề Vân cười hì hì: "Biểu ca, con tiểu hồ ly kia chạy đi đâu? Hiện tại nhớ tới, ta thật sự nhớ thương nó."

Nam Tề Vân thản nhiên nói: "Này ta như thế nào biết. Lại muốn trêu chọc hồ yêu, ngươi còn không có ăn đủ đau khổ sao?"

Chung Quan Hiến tỏ vẻ xem thường: "Kia lại như thế nào, nó không có nội đan, muốn hại nhân cũng đâu có hại được. Ai, nghe người ta nói yêu tinh không có nội đan cũng liền biến hình thành người tàn tật, thật sự là đáng tiếc."

Nam Tề Vân nhíu nhíu mày, nói: "Nhĩ hảo hảo nghỉ ngơi, ít nghĩ đông nghĩ tây đi." Liền đi vào hướng Chung phu nhân cáo từ.

Vừa mới hồi phủ, một tỳ nữ liền đến bẩm báo nói Lục Kiều có việc cầu kiến. Nam Tề Vân vốn có chút mệt mỏi, nghe là Lục Kiều, không biết tiểu hồ ly lại có chuyện gì, liền lệnh truyền nàng tiến vào.

Lục Kiều không bao lâu tiến vào, hướng Nam Tề Vân quỳ xuống: "Công tử."

Nam Tề Vân mệt mỏi hỏi, "Chuyện gì?"

Lục Kiều có chút nao núng nói: "Tiểu hồ ly vẫn không chịu ăn cái gì. Từ ngày công tử đến xem nó, nó cũng vẫn như cũ không thèm để ý xung quanh. Ta hôm nay thấy nó, đã muốn không động đậy, không biết có phải chết đói." Gấp đến độ sắp khóc đi ra.

Nam Tề Vân biết nó đã nhiều ngày không ăn, có thể chết đói thật, sắc mặt trầm xuống, nói: "Đều là Tạ Giám sủng đến hư rồi. Ta đi nhìn xem." Nói rồi dẫn theo Lục Kiều đến tiểu viện ở Bá Kiều.

Mã xa đi không bao lâu liền tới Bá Kiều. Nam Tề Vân mang chút tức giận vào phòng, vén màn lên, gặp tiểu hồ ly không nhúc nhích, bộ dáng không một tia tức giận. Nam Tề Vân xem nó đói đến hấp hối, ngay cả mắt đều không mở ra được. Vốn là lòng tràn đầy muốn cho nó nếm chút mùi đau khổ, lúc này cũng nhuyễn xuống, đem tiểu hồ ly ôm đến trên đùi.

Tiểu hồ liều mạng giãy dụa suy nghĩ phải đi xuống, nhưng cũng chỉ là yếu ớt giật giật. Nam Tề Vân thân thủ đem nó đè lại. Tiểu hồ ly trên người vốn là không có nửa phần khí lực, tránh vài cái, liền mềm mại dựa vào lòng ngực Nam Tề Vân.

Nam Tề Vân gặp nó không hề kháng cự, liền buông lỏng tay ra, dịu dàng vuốt ve nhung mao nó. Thấy nó thủy chung không thèm nhìn mình, nói: "Ngươi biết không, mấy ngày trước đây đường đệ kia của ta đã khỏe hẳn, bá mẫu ta trong lòng vui mừng, liền tổ chức yến hội, gửi thiệp mời Tạ công tử."

Cảm thấy được tiểu hồ ly run lên một chút, Nam Tề Vân mỉm cười, rồi nói tiếp: "Ta còn cố ý tặng hắn một kiện áo choàng làm lễ vật. Hắn nhưng thật ra lại đến, còn mang theo rất nhiều tiền giấy vàng mã, lấy thiệp mời nhóm lửa đốt, khiến bá phụ ta tức giận, lập tức liền gọi người bắt hắn."

Tiểu hồ ly thân mình run rẩy, rốt cục ngẩng đầu lên nhìn Nam Tề Vân, đôi mắt không còn trong veo linh động, mang thần sắc tiều tụy pha lẫn khẩn cầu.

Nam Tề Vân cũng không nói tiếp, chờ Lục Kiều làm đồ ăn đưa vào, liền bưng lên chén cháo gà nóng hổi thơm lừng, múc một muỗng đưa đến bên miệng nó, ôn nhu nói: "Đến, ngoan ngoãn ăn." Tiểu hồ ly lược lược chần chờ một chút, không chút nào kháng cự há mồm ăn cháo. Nam Tề Vân múc từng muỗng từng muỗng uy nó ăn hết chén cháo. Lại bưng lên một chén khác, chính là chén thuốc hoàn hình thảo ngao**.

**hoàn hình thảo ngao: xem lại chương 6

Tiểu hồ ly thê lương khẽ kêu một tiếng, chậm rãi cuộn người muốn đứng lên. Nam Tề Vân cũng không ép bách nó, nhu hòa thở dài một hơi, nói: "Cũng không biết Tạ Giám Tạ công tử hiện tại ra sao."

Tiểu hồ ly nức nở nghẹn ngào, đôi mắt trong veo lại chảy ra hai giọt nước mắt, rốt cục đến gần, đem chén thuốc kia một chút một chút cực gian nan nuốt xuống.

Nam Tề Vân hôn lên mặt nó, mỉm cười nói: "Ngươi nếu cứ ngoan như vậy thật tốt. Ta xưa nay không hay nổi giận, lại sợ ngày nào đó bị ngươi khiêu khích mà không kiềm được, hại ngươi chịu khổ." Lại lấy chăn mềm nhẹ đắp cho nó.

Tiểu hồ ly không lâu liền biến thành hình người, thần tình đều là tiều tụy thất thần tuyệt vọng. Nam Tề Vân trong lòng thương tiếc, thay nó dịch góc chăn, hỏi: "Còn đói sao, muốn ăn cái gì?"

Linh Hồ Thanh chậm rãi nâng mắt, nhìn Nam Tề Vân ảm đạm hỏi: "Công tử hiện tại ra sao?"

Nam Tề Vân không đáp, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó. Linh Hồ Thanh liền không dám tái trốn. Nam Tề Vân mỉm cười nói: "Ngươi nếu ngoan ngoãn nghe lời, ta liền giúp ngươi cứu Tạ Giám ra."

Linh Hồ Thanh buồn bã nói: "Ta nghe lời."

Nam Tề Vân cười nói: "Hảo. Ta sẽ ở trước bá phụ thay hắn cầu tình, phóng hắn trở về."

Linh Hồ Thanh nghe thấy, nằm ở chẩm thượng, cũng không nói gì.

Nam Tề Vân than nhỏ: "Ta không bức bách ngươi, ngươi từ nay về sau hảo hảo ăn uống, không được tái làm mình bị đói."

Linh Hồ Thanh thùy hạ ánh mắt, nhỏ giọng: "Ta đã biết."

Nam Tề Vân thấy nó như thế, trong lòng tuy hơi giận, nhưng thương tiếc càng nhiều, không đành lòng. Phân phó Lục Kiều chiếu cố nó cẩn thận, chính mình liền rời đi.

Một tháng sau khi Linh Hồ Thanh bị bắt đi, chính là cuối tháng bảy, Tạ Giám bỗng nhiên nhận được một phong thư từ nhà gửi đến. Phụ thân lần đầu viết cho, nhưng không thăm hỏi gì, chỉ mắng chửi hắn mê luyến yêu tà, không cầu tiến thủ. Cũng không biết lão như thế nào biết được việc này. Tạ Giám xem qua loa, nửa trang cũng chưa đọc xong, liền tùy tay đem bức thư ném đi.

Tạ Giám đem áo choàng trong ngực ôm chặt chút, lấy bình rượu rót thêm một chén. Hắn cầm chén rượu trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ ngợi xa xăm, đem từng ngụm từng ngụm rượu chậm rãi nhấm nháp. Trong lòng tiêu điều lạnh lẽo, chợt nghe có tiếng người truyền đến từ giữa viên um tùm hoa mộc.

Tạ Giám không nhớ rõ mình đã đóng viên môn chưa, cũng không thèm để ý, mặc người nọ ở viên dạo chơi xem xét. Chỉ một lúc sau, lại nghe người nọ kích động giương giọng nói: "Chủ nhà khả ở trong phòng hay không?" Tạ Giám nghe thấy, nhưng không trả lời. Người nọ lại không cho mình là ngoại nhân, tự tiện đẩy môn vào phòng, thấy Tạ Giám, không khỏi "Di" một tiếng.

Lúc đó đúng là giữa hè, Tạ Giám ôm một kiện hồ da vào trong ngực. Người nọ tất nhiên là ngạc nhiên thật sự, hơi hơi chần chờ nói: "Xin hỏi tên họ." Tạ Giám rót thêm một chén rượu, lại chậm rãi uống hết.

Người nọ đợi trong chốc lát không thấy hắn trả lời, cư nhiên liền tự đi tới đi lui trong phòng quan khán. Gặp trên bàn rải rác mấy bức Thảo thư**, đúng là Tạ Giám đã nhiều ngày nay viết. Người kia liền cầm lấy tinh tế xem, nhất thời hoan hỉ, cười nói: "Huynh đài thư tự tuyển dật phong lưu, lại không mất khí khái tú đĩnh, trong vạn người mới có một, có thể nào chỉ bảo tiểu đệ một ít. . . . . . ." Nói xong nhìn sang Tạ Giám, lại vẫn là như không nghe thấy, chỉ chăm chăm uống rượu.

**Thảo thư: viết theo lối viết Thảo

Người nọ gặp Tạ Giám giống như si giống như ngốc thủy chung không thèm nhìn mình, không khỏi nổi lên ngoạn tâm, thân thủ nâng cằm Tạ Giám xoay lại, một bên cười nói: "Ta xem thử, ngô, lớn lên cũng không tệ lắm..." Lời còn chưa dứt, bên tai chỉ nghe "Ba" một tiếng giòn vang, má nóng rát đau đớn, trước mắt đã là sao Kim loạn mạo.

Người nọ sửng sờ, trừng lớn đôi mắt, chỉ sợ thấy quỷ cũng không giật mình đến như vậy, sau một lúc lâu mới nhớ tới thân thủ xoa xoa mặt, giậm chân kêu lên: "Ngươi... Ngươi cư nhiên dám đánh ta!?". Tạ Giám lạnh lùng liếc mắt nhìn người nọ, vẫn là không mở miệng. Hắn trong lòng tích rất nhiều oán khí, một chưởng này xuất ra thực không nhẹ.

Người nọ cũng không phát hỏa tức giận, chính là cắn răng nói: "Hảo, ta... Ta nhớ kỹ... Ngươi chờ!"

Nói xong liền xoay người bước nhanh đi ra ngoài. Tạ Giám cũng không thèm liếc mắt một cái.

Người nọ đi một lúc, Ngâm Hương liền vào, ôn nhu hỏi: "Tạ công tử gần đây vẫn khỏe?"

Tạ Giám thở dài, thấp giọng nói: "Còn không phải đã muốn già đi cả chục tuổi—— mời ngồi. Có tin tức gì không?"

Ngâm Hương ngồi một bên, khó xử nói: "Ta tìm hiểu rất nhiều người, chưa bao giờ nghe nói Chung Quan Hiến ở bên ngoài dưỡng ai, còn có hắn từ lần đó bị bệnh, quy củ rất nhiều. Chỉ sợ Linh Hồ công tử không ở chỗ hắn. Nhưng thật ra nghe nói Nam công tử thường đi đến Bá Kiều." Lại nghĩ tới một chuyện, hỏi: "Người thông tài** lúc nãy, công tử nhận biết hắn?"

**thông tài: người đa tài

Tạ Giám từ từ nói: "Không biết, tự hắn tiến vào du ngoạn."

Ngâm Nương chần chờ một lúc rồi nói: "Hình như là Tuyên Vương Điện Hạ, từng có gặp mặt một lần. Bên ngoài đều đang nói hắn sẽ thành Thái Tử , công tử. . . . . ."

Tạ Giám "Nga" một tiếng, cũng không để ý, nói: "Vậy là Lí Tụng."

Hắn vẫn là cân nhắc việc Ngâm Hương dùng từ "thông tài", bỗng nhiên trong lòng nhảy dựng. Hắn nhớ tới Nam Tề Vân trước đây ở phòng bếp tránh mưa, chính mình từng vẽ cho Linh Hồ Thanh một bức họa, giấu ở nơi đó, chẳng lẽ không cẩn thận bị Nam Tề Vân thấy. Hắn vội vàng đến phòng bếp xem, bức họa quả nhiên chẳng biết đi đâu. Trong tay hắn cầm bàn tử**, trong lòng nhất thời bách vị tạp trần, hối quý dục tử***.

**bàn tử: chén đĩa/mâm/nồi, nói chung là đồ dùng bếp

***bách vị tạp trần, hối quý dục tử: trăm cảm xúc ngổn ngang, vừa hối hận vừa hổ thẹn.

Nam Tề Vân tự lộng Linh Hồ Thanh trong tiểu viện ở Bá Kiều, chưa từng gặp qua nó nửa phần vui vẻ. Số ít là rơi lệ, phần lớn thời điểm là tiều tụy ngơ ngác ngồi, thật so với nó khóc còn khiến lòng người thương yêu khó chịu hơn. Nhất thời lại nhớ tới bức họa Linh Hồ Thanh tự tay mình thiêu hủy. Người trong bức họa tựa như cố ý tựa như vô tình tỏa ra thần thái quyến rũ tuyệt trần, say mê hấp dẫn lòng người, kinh diễm nói không nên lời. Nghĩ đến đây không khỏi thở dài.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Nam Tề Vân vừa mới nếm qua điểm tâm, chợt có gia phó đến bẩm báo nói Tạ Giám Tạ công tử tới chơi. Nam Tề Vân tâm đầu nhất khiêu, không biết Tạ Giám có phải hay không biết được, đến đòi Linh Hồ Thanh. Lo nghĩ một hồi, liền gọi người thỉnh Tạ công tử đến tọa phòng khách. Trong lòng thầm tính toán, Tạ Giám tuy là đã biết Linh Hồ Thanh ở đây, bằng thân phận của hắn, một trăm năm cũng đừng mơ tưởng đoạt Linh Hồ Thanh trở về. Huống hồ đây là nhà mình, tại sao phải sợ hắn nháo. Liền lược sửa sang lại quần áo, đến tiền viện gặp Tạ Giám. Tới phòng khách, nhìn thần sắc trên mặt hắn, lại giống như cùng ngày thường không khác nhiều.

Hai người bắt đầu hàn huyên, Nam Tề Vân mở miệng nói: "Không biết Tạ công tử đến đây có chuyện gì?"

Tạ Giám thản nhiên cười: "Ta tới nơi này, là muốn thỉnh Nam công tử trả lại một vật cũ."

Nam Tề Vân trong lòng nhảy dựng, vẫn là cười nói: "Lời này là sao, tiểu đệ không nhớ rõ từng lấy của Tạ huynh bảo vật gì, còn thỉnh Tạ huynh bảo cho biết. Không biết có phải Tạ huynh cho ta mượn rồi ta đã trả lại mà quên mất?"

Tạ Giám trên mặt lạnh lùng, nói: "Mấy ngày trước quý phủ có người thân mình không khoẻ, bắt hồ ly của ta làm thuốc. Hiện đã lấy đi nội đan của nó, cũng nên đem nó trả lại cho ta. Tại sao thẳng đến hôm nay vẫn là không thấy bóng dáng Thanh Nhi?"

Nam Tề Vân nghe hắn nói rõ ràng như thế, trong lòng cố trấn tĩnh, khẽ cười nói: "Tạ huynh sợ là nhớ lầm. Sinh bệnh chính là biểu đệ Quan Hiến, không phải tiểu đệ. Hồ ly kia có bị bắt cũng là biểu đệ, như thế nào lại đổ cho tiểu đệ, này chẳng phải là oan uổng tử tiểu đệ sao?"

Tạ Giám âm thầm cắn răng, trên mặt lại cười xáng lạng: "Là ta hồ đồ. Chính là ta cùng Chung gia từ trước đến nay xa lạ, nghe nói Nam lão bá sắp về kinh, đến lúc đó lại phải làm phiền lão nhân gia." Lập tức đứng dậy nói: "Một khi đã như vậy, tiểu đệ cáo từ."

Nam Tề Vân nói: "Thứ cho không tiễn xa được." Liền sai người tiễn khách, hắn nghe ý tứ Tạ Giám rõ ràng phải gặp phụ thân mình, trong lòng nhất thời không khỏi lo lắng.

Tạ Giám ra Nam phủ, hắn vốn là không trông cậy vào nói vài câu liền có thể làm cho Nam Tề Vân đồng ý trả lại Linh Hồ Thanh. Trong lòng cũng không phẫn uất, nhưng cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại tiểu hồ ly kia. Hắn trở về thì nghe trong gió tiếng ca như xa như gần.

Thanh ca ấm áp, Tạ Giám sớm là không còn lòng dạ nào thưởng thức. Buồn bực vào phòng, nhưng lại gặp trong phòng có người. Chính là người hôm qua bị hắn một cái tát đánh đi – Tuyên Vương Lí Tụng.

Tạ Giám lúc này đã biết thân phận của Lí Tụng, nhất thời không thể mặc kệ. Không biết Lí Tụng vì sao đến đây một mình, thấy thế nào cũng không giống bộ dáng muốn trả thù, nhưng Tạ Giám cũng nghĩ không ra Lí Tụng tới đây còn có chuyện gì.

Lí Tụng nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu thấy hắn trở về, thần tình đều là sắc mặt vui mừng. Đứng dậy thi lễ nói: "Tiểu đệ mấy ngày trước đến đây, nhất thời đường đột, có nhiều mạo phạm, mong rằng Tạ công tử chớ trách."

Tạ Giám ngẩn ngơ, cúi thấp người hoàn lễ nói: "Điện Hạ sao có thể nói như vậy, là thảo dân không biết nông sâu, làm bị thương Điện Hạ vạn kim thân thể. Điện Hạ không giáng tội, đã là vạn hạnh của thảo dân." Hắn trong lòng úc khí bất thư**, thật sự không muốn vào lúc này phải đi tiếp đãi vị Vương gia rảnh rỗi này. Lí Tụng nghe vậy ngốc lăng ra, trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ, nói: "Nguyên lai Tạ công tử đã biết."

**úc khí bất thư: phiền muộn không tiêu tan

Tạ Giám nói: "Thảo dân mắt vụng về, lúc ấy không hề nhận ra Điện Hạ, còn thỉnh Điện Hạ thứ tội." Hắn trong miệng nói xong, trong lòng mạnh rùng mình: Lí Tụng thân là Tuyên Vương, tục truyền chính là người kế thừa ngôi vua, nếu là cùng Lí Tụng giao hảo, sợ gì đoạt Linh Hồ Thanh trở về không được. Nghĩ như vậy, trên mặt liền thêm chút thần sắc nhu hòa thân cận.

Lí Tụng cười nói: "Tạ công tử không cần khách khí. Từ lần gặp ngày ấy, Tiểu Vương vẫn không quên Tạ công tử phong lưu thái độ." Bốn phía nhìn nhìn, lại nói: "Không biết Tạ công tử khả nguyện cùng ta đánh cờ một ván?"

Tạ Giám mặc dù không lòng dạ nào chơi cờ, cũng không muốn Lí Tụng phật ý, liền ở bên bàn cờ ngồi, nói: "Một khi đã như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh. Điện Hạ mời." Tự lấy quân trắng, đưa quân đen cho Lí Tụng. Hơn mười nước, Tạ Giám liền nhìn ra Lí Tụng kì lực không kém, cũng coi như một đối thủ.

Bất giác mặt trời đã lên đỉnh đầu, hai người đã chiến bốn ván, Tạ Giám thắng hai ván, còn lại là một hòa một thua. Lí Tụng đứng dậy hoạt động gân cốt, nhìn nhìn canh giờ, không khỏi ai nha một tiếng, nói: " Như thế nào thời gian trôi nhanh như vậy, sau giờ ngọ còn cùng Tam đệ đến Hộ Bộ thẩm tra đối chiếu thuế ruộng Chiết Giang cống nạp." Trên mặt có chút ý lưu luyến.

Tạ Giám cố gắng mỉm cười nói: "Điện Hạ nên lấy việc triều chính làm trọng."

Lí Tụng tâm niệm nói: "Quá mấy ngày nếu có chút rảnh, tất nhiên lại đến bái phỏng Tạ huynh."

"Tất nhiên sẽ đợi." Tạ Giám trả lời xong liền tiễn Lí Tụng đi.

Lí Tụng ngồi mã xa rời đi, đến Bá Kiều, ngẫu nhiên nhìn thấy một viện tử tinh trí linh lung**, không khỏi nhìn vài lần. Lại thấy đang có người hướng viện tử kia đi đến, đúng là Chung thị lang gia công tử. Lí Tụng biết thanh danh Chung công tử ham mê nữ sắc thô lậu, liền không muốn nhìn nữa, buông mành xuống, tựa người trên nhuyễn điếm*** dưỡng thần.

**tinh trí linh lung: nói chung là rất đẹp

***nhuyễn điếm: gối mềm

Đến tiết đại thử**, trời càng lúc càng khốc nhiệt*** không chịu nổi. Lục Kiều không biết hồ ly chịu được nhiệt, ngày ngày nấu cháo đậu xanh, trộn chút băng châu đưa tới cho Linh Hồ Thanh. Một ngày buổi trưa, Lục Kiều như cũ đưa cháo đến, Linh Hồ Thanh cũng bình thường ăn mấy muỗng liền thôi, điểm tâm cũng chỉ ăn nửa khối. Liền đứng dậy đến bàn cạnh cửa sổ ngồi.

**đại thử hay tiết đại thử: ngày nóng (một trong 24 tiết, khoảng 22, 23, 24 tháng 7, là khoảng thời gian nóng nhất Trung Quốc)

***khốc nhiệt: nóng như thiêu đốt

Lục Kiều nhìn nó mệt mỏi vô tình vô tự, ôn nhu nói: "Công tử gia buổi chiều sẽ đến đây xem ngươi, ngươi cái dạng này, hắn nhất định đau lòng. Tái ăn nhiều chút đi."

Linh Hồ Thanh giống như bình thường không có nghe, chính là nằm hoa lê bàn nhìn ngón tay của mình, tóc trên trán rủ xuống nửa che đôi mắt thủy quang liễm diễm**, một mảnh màu đen nhu nhuận. Lục Kiều theo ánh mắt nó nhìn ngón tay tinh tế bán trong suốt kia, chỉ cảm thấy từ khi nó đến nơi này, liền gầy đi mấy vòng, trong lòng nhịn không được thương tiếc. Mới vừa trương liễu trương khẩu, lại biết nó nhất định không chịu nghe mình khuyên bảo, chỉ phải cúi đầu thu thập chén bát đi.

**liễm diễm: sóng sánh

Mới ra cửa viện, sau hàng liễu rủ trước cửa bỗng nhiên vươn một bàn tay, đem Lục Kiều kéo qua, Lục Kiều cả kinh không nhỏ, đang muốn kêu to, nhanh như chớp một bàn tay đã chặn lại miệng mình, chợt nghe thanh âm Chung Quan Hiến vui cười nói: "Lục Kiều tỷ tỷ, là ta. Tỷ tỷ vô sự ở trong này làm cái gì, bên trong có cái gì hảo ngoạn, mang ta xem một cái đi."

Lục Kiều từng được Nam Tề Vân phân phó, quyết không cho ngoại nhân biết Nam Tề Vân giấu tiểu hồ ly ở trong này, nào dám cho Quan Hiến đi vào, vội la lên: "Nào có cái gì hảo ngoạn, là ta ở trong này trộm lười biếng một chút. Biểu thiếu gia vẫn là vội chính sự đi thôi. Ngài không đi gặp công tử gia sao? Công tử gia hôm qua còn nhắc ngài tới." Miệng nói xong, thân mình đã cản trước cửa.

Chung Quan Hiến thấy nàng tình thế cấp bách, trong lòng không khỏi khả nghi, miệng nói: "Hảo tỷ tỷ, có cái gì không muốn ta thấy đúng không, đừng gạt ta." Thân thủ đem Lục Kiều đẩy ra, hướng trong viện đi tới. Viện này tuy có hai gia đinh của Nam phủ canh gác, lại đều nhận biết Chung Quan Hiến, nào dám ngăn lại, đã bị hắn đẩy ra cửa viện, nhắm thẳng trong phòng.

Lục Kiều thấy Quan Hiến vào phòng, trong lòng khẩn trương, dừng một chút, vội chạy theo. Liền nghe Chung Quan Hiến ở trong phòng cười to: "Ta chỉ nói Liễu Hạ Huệ còn phải thua biểu ca đến ba phần. Ai ngờ hắn nhưng lại cũng bị tiểu hồ yêu này mê hoặc, giấu nó ở chỗ này!"

Lục Kiều vội la lên: "Ngươi đi mau, ngươi đi mau!"

Chung Quan Hiến vòng vo đảo mắt châu, cợt nhả nói: "Lục Kiều tỷ tỷ, ngươi nếu khẳng làm cho ta phải hắn một lần, ta dù có bị người ta đánh , cũng quyết không đem chuyện này nói ra. Tỷ tỷ đương cái gì cũng không biết, ta cũng làm như cái gì cũng chưa nhìn thấy qua."

Lục Kiều không chút nghĩ ngợi buồn bực nói: "Biểu thiếu gia cũng đừng gây khó dễ người ta."

Chung Quan Hiến cười nói: "Hắn nguyên bản không phải người."

Lục Kiều biết tranh cãi vô ích, cũng không tiếp tục, kiên quyết: "Biểu thiếu gia đã có tâm, xin hãy nói với công tử, nô tỳ là hạ nhân, không thể tự tiện."

Chung Quan Hiến đối Nam Tề Vân rất có vài phần kiêng kị, Lục Kiều nói như thế, Quan Hiến cũng không dám ngạnh, cáu giận nói: "Tiểu đề tử** không biết tốt xấu, ta hảo tâm thay ngươi che giấu, ngươi không cảm kích liền thôi, ngươi như vậy còn có nửa phần cấp bậc lễ nghĩa quy củ sao? Xem biểu ca biết, như thế nào trừng trị trị ngươi. Ngươi nói biểu ca đối nó lâu dài sao? Bá phụ qua mấy ngày nữa liền phải về kinh, biểu ca sao dám tái lưu nó, sớm muộn gì cũng thuộc về ta —— lúc đó, đừng khóc cầu ta***."

**đề tử: dùng chửi con gái thời xưa

***lúc đó, đừng khóc cầu ta: nguyên văn Hán Việt "ngã khả tẩu liễu, biệt khốc trứ cầu ngã hồi lai", nghĩa là "ta đi, đừng khóc cầu ta trở về", chắc là thành ngữ chỉ ý "lúc đó đừng hối hận"

Lục Kiều mạnh miệng nói: "Biểu thiếu gia đi thong thả."

Chung Quan Hiến oán hận đá cửa đi. Đến sẩm tối, Nam Tề Vân quả nhiên đến đây. Nam Tề Vân vừa tiến đến, Lục Kiều liền lui ra ngoài. Nam Tề Vân cũng không chú ý dị trạng của nàng, chính là nhìn Linh Hồ Thanh nở nụ cười, ôn nhu nói: "Thanh Nhi, mấy ngày không có tới nhìn ngươi, có khỏe không?"

Linh Hồ Thanh ghé vào trên bàn không nói.

Nam Tề Vân chỉ nghĩ nó lại không muốn để ý tới mình, cũng không để ý, vẫn là cười nói: "Có cái gì không hài lòng sao?" Đến gần nhìn, đã thấy Linh Hồ Thanh hai má so với bình thường tái nhợt rất nhiều, đôi môi mỏng đã không còn huyết sắc.

Nam Tề Vân trong lòng nghi hoặc, nói: "Thanh Nhi đây là làm sao vậy?" Một bên kéo cổ tay nó lại, cực nhu hòa nói: "Thanh Nhi vì cái gì không chịu để ý ta?"

Linh Hồ Thanh cổ tay bị Nam Tề Vân cầm lấy, sợ tới mức đột nhiên co rụt lại, trên mặt thần sắc lại ảm đạm.

Nam Tề Vân chưa bao giờ thấy tình trạng nó như vậy, trong lòng biết khác thường, giận tái mặt đi lớn giọng gọi: "Lục Kiều!"

Lục Kiều vội vàng tiến vào, cúi đầu đáp: "Công tử gia."

Nam Tề Vân nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Linh Hồ Thanh, một bên lạnh nhạt nói: "Ta cho ngươi ở trong này hảo hảo hầu hạ, ngươi liền hầu hạ thế này sao. Đây là chuyện gì?"

Lục Kiều cúi đầu không nói.

Nam Tề Vân thản nhiên nói: "Ngươi không nói, ta cũng không hỏi nhiều. Đưa ngươi đến chỗ quản gia, để hắn tỉ mỉ tra hỏi ngươi là được."

Lục Kiều khóc ròng nói: "Công tử gia, công tử gia. . . . . ." Gọi tiếng thứ hai nàng đã là quỳ xuống.

Nam Tề Vân buồn bực nói: "Ngươi còn không mau nói."

Linh Hồ Thanh đột nhiên nói: "Nếu nàng nói, ngươi đừng đánh nàng."

Nam Tề Vân không thể tưởng được nó nhưng lại sẽ thay Lục Kiều nói, ngẩn ra một chút, mỉm cười: "Được rồi, Thanh Nhi đã nói như vậy, ta không phạt nàng." Liền đối với Lục Kiều lệnh: "Nói đi."

Lục Kiều nghe lời này, khóc thút thít nghẹn ngào đem sự tình từ đầu đến cuối nói một lần. Nàng vừa nói vừa khóc, lời nói quấn lấy nhau không rõ, Nam Tề Vân khó khăn mới nghe hiểu được. Cơ hồ muốn chọc giận hắn thật, phất tay mệnh nàng lui xuống.

Nam Tề Vân ngồi ở ghế, tay cầm chén trà, trong lòng lo lắng cực hạn. Hiện giờ tình hình, một Tạ Giám, một Chung Quan Hiến, nếu chuyện này phụ thân biết được, thật sự không thể vãn hồi. Hắn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên liếc một bên Linh Hồ Thanh, trong lòng nổi lên một ý niệm, không bằng như vậy đem hồ ly kia giết chết, xóa sạch sẽ.

Lí Tụng từ ngày ấy cùng Tạ Giám đánh cờ vui vẻ, liền lúc nào cũng đến Mạc Sầu Viên cùng đàm luận thi văn kì thư linh tinh phong lưu tài nghệ. Lí Tụng tuy là Hoàng Tử, đối Tạ Giám không có thân phận gì, nhưng lại tinh vu văn nghệ, vưu vu kì nghệ tạo nghệ pha cao**, còn có thanh danh phong nhã uẩn tạ***, bởi vậy mặc dù chỉ có mấy ngày, hai người càng ngày càng là hợp ý.

**tinh vu văn nghệ, vưu vu kì nghệ tạo nghệ pha cao: văn thơ tinh thông, đánh cờ ưu tú, cả hai đều giỏi

***uẩn tạ: tình cảm kín đáo, sâu xa

Một ngày sau giờ ngọ, Lí Tụng theo thường lệ đến viên thăm Tạ Giám. Vào cửa liền cực kì hứng thú thẳng đến chỗ bàn cờ, cầm lấy quân cờ trắng đen bày một ván trân lung**, nói là hôm qua ngẫu nhiên nhìn thấy một ván cờ cổ, phải Tạ Giám đến giải. Tạ Giám xem ván cờ liên hoàn phức tạp đầy vẻ uy hiếp, hưng trí bất giác bị câu lên, liền ngồi ở một bên đối với trân lung tàn cục nhíu mày khổ tư, tay nhấc từng quân cờ ngọc, do dự rất lâu rồi để xuống.

**trân: quý, lung: bóng bẩy, ý chỉ ván cờ hay

Lí Tụng trở lại trước bàn ngồi, tùy ý lật xem chỉ** tự trên bàn trước đây tồn hạ, sắp sửa quay đi, bỗng nhiên nhìn thấy một bức viết theo thể chữ Lệ, tự tự là châu ngọc đoan chính thanh nhã, lưu vân ý thái, cười nói: "Tạ huynh, ta thật không biết ngươi đối với thể chữ Lệ lại có công lực như vậy, này khả nhất định phải hảo hảo chỉ bảo tiểu đệ."

**chỉ: giấy

Tạ Giám đang suy nghĩ miên man, thuận miệng "Ngô" một tiếng, giương mắt hướng kia nhìn lại, thấy rõ ràng là chữ viết của Hồ Thanh, giống như bị người đánh một côn vào đầu, nhất thời ngây dại.

Lí Tụng ngạc nhiên nói: "Tạ huynh? Này tự. . . . . ." Tạ Giám trong lòng đau đến thắt lại, sắp không thở nổi, sau một lúc lâu lắc đầu nói: "Này tự không phải ta viết."

Lí Tụng ngạc nhiên: "Là vị huynh đài nào? Ta chưa bao giờ gặp qua Tạ huynh nơi này có người nào khác."

Tạ Giám hơi hé miệng, nhất thời lại không biết nói sao, do dự một hồi, cũng không nguyện lúc này liền đem chuyện Linh Hồ Thanh nói cho Lí Tụng nghe, hít sâu một cái. Trong tay hắn cầm sẵn hai quân cờ một đen một trắng, bất giác buông lỏng tay, quân cờ liền rơi vào bàn cờ, đúng là vừa vặn thành tử cục. Tạ Giám ngẩn ngơ, trong lòng lại đau đớn, cười khổ nâng tay áo đem những quân cờ kia hất xuống.

-oOo-

Đệ Bát Chương

Không lâu liền đến tháng tám, qua mấy đợt mưa, trong núi cây liền bắt đầu thay lá, lá xanh lá vàng rơi rụng khắp nơi. Nếu thức dậy sớm, đã có thể cảm thấy được không khí mát mẻ ôn hòa, báo hiệu trời đã lập thu. Dương Chấp Nhu cầm cành trúc ở trong sân quét lá rụng, lá trúc cọ trên mặt đất nghe xào xạc, âm vang lưa thưa khi có khi không như thanh âm của mùa thu đến sớm.

Chợt nghe phía sau có người nói nhỏ: "Đại ca lại thức dậy sớm như vậy." Thanh âm ôn nhu đến cực điểm, nghe đến tai, chân chính là rung động đến tâm can.

Dương Chấp Nhu còn chưa xoay lại, mỉm cười: "Sương muội cũng dậy sớm, ngươi đang có, sao không nghỉ ngơi thêm một chút." Nói xong xoay người nhìn, thấy một nữ tử đang dựa vào cửa phòng, khóe mắt ẩn hiện phong tình, y phục bình thường, trang sức không có, nhưng lại vô cùng quyến rũ. Nàng dung mạo cùng Linh Hồ Thanh có bảy phần giống nhau, hồ khí lúc cố ý lúc vô tình kia cũng giống nhau như đúc, chẳng cần phải hỏi, cũng biết đây là tỷ tỷ của Linh Hồ Thanh – Linh Hồ Sương Huyền.

Linh Hồ Sương Huyền nghe Chấp Nhu nói "Ngươi đang có", hai má không khỏi hơi hơi đỏ, khóe môi ẩn ẩn cong lên. Dương Chấp Nhu bước tới cầm tay nàng.

Linh Hồ Sương Huyền phủ áo thêm cho Chấp Nhu, ôn nhu nói: "Hiện giờ đã dần lạnh, sương sớm mùa thu rất dễ bệnh, về sau không nên dậy sớm như vậy."

Dương Chấp Nhu cười nói: "Ta không có gì, nhưng thật ra ngươi phải càng cẩn thận, vạn nhất ủy khuất tiểu hồ ly trong bụng, kia cũng không phải là đùa."

Linh Hồ Sương Huyền thấp mắt cười, lại bị ba chữ "Tiểu hồ ly" làm tâm xúc động, thở dài: "Cũng không biết Thanh Nhi nơi đó ra sao."

Dương Chấp Nhu cầm tay nàng dẫn vào phòng, thay nàng ngã chén trà nóng, mới nói: "Ngươi lo lắng hắn như vậy, lúc chúng ta ở Trường An, ngươi như thế nào một lần cũng không nhìn đến?"

Linh Hồ Sương Huyền nói: "Thanh Nhi hảo hảo, cũng không tất nhìn."

Dương Chấp Nhu mỉm cười: "Tuy là như thế, ta quả thật có chút tưởng niệm Tạ Giám cùng Thanh đệ. . . . . ."

Lời còn chưa dứt, chợt nghe bên ngoài có người gõ vào cổng tre gọi: "Chấp Nhu ở nơi này sao?" Trong thanh âm tràn đầy mệt mỏi che giấu không được, Dương Chấp Nhu lúc đầu chưa nghe ra là ai, tinh tế lắng nghe, đúng là thanh âm của Vong Nhất, không khỏi kinh ngạc, nói: "Sương muội, ngươi tạm thời tránh một chút." Tự đi mở cửa, quả gặp Vong Nhất đứng ở ngoài cửa, chính là y phục rách nát, nét mặt phong trần, làm sao còn vẻ tiêu dao tự tại trước kia – diệc si diệc trí** đạo nhân, Chấp Nhu cả kinh hỏi: "Đạo nhân đây là làm sao vậy?" Dứt lời vội đưa Vong Nhất vào trong.

**diệc si diệc trí: thông minh mà điên cuồng

Vong Nhất theo Chấp Nhu vào phòng, suy sụp ngã ngồi trên tháp, thở dài một tiếng: "Ta hoàn tục. Đừng tái gọi ta đạo nhân."

Dương Chấp Nhu đang cúi đầu châm trà, nghe thấy lời này, tay run lên, nước trà đổ đầy bàn, giương mắt ngạc nhiên: "Đạo nhân... Ngươi... Đây là..."

Vong Nhất âm trầm nói: "Ta tục gia tên gọi là Lý Lâm."

Dương Chấp Nhu nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình tĩnh: "Lý huynh, ngươi đã nhiều ngày... Tại sao lại mang một bộ dáng thất hồn lạc phách như vậy?"

Lý Lâm thấp giọng: "Ta hôm nay mới biết được, nếu cứu người không nên cứu, tróc yêu không nên tróc, đó là hại người."

Dương Chấp Nhu thoáng sửng sốt: "Này chẳng phải là chuyện tốt, như thế nào vì chuyện này mà biến thành như vậy?"

Lý Lâm thở dài: "Nói như thế, ta hơn ba mươi năm qua, chẳng phải hoàn toàn là sai, còn làm cái gì đạo sĩ, chính là sỉ nhục thể diện tu hành."

Dương Chấp Nhu biết vô sự, cảm thấy cực kỳ trấn an, mỉm cười: "Hiện giờ đã biết, cũng không tính quá muộn. Không biết ngươi tróc yêu gì không nên tróc, cứu người nào không nên cứu. Nhưng để ngươi nhận ra được như vậy, chư yêu tộc nên cúng bái bài vị trường sinh cho yêu tinh kia mới phải."

Lý Lâm khổ sở nói: "Chấp Nhu còn nhớ rõ tiểu hồ đêm tuyết chúng ta gặp lại bị Tạ công tử mang đi không? Chính là nó. Ta đã lấy nội đan của nó..."

Dương Chấp Nhu đã là ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm vào Lý Lâm. Bốn mắt nhìn nhau một hồi, liền nghe trong phòng ngủ "Đông" một tiếng, có người té xỉu.

Trời sắp tối, gió so với ban ngày lớn hơn, cành lá rung động mạnh. Linh Hồ Thanh nghe thấy một con chim chàng làng** ở bên ngoài ô kêu, liền mở cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn. Con chim kia làm như biết nó cũng là ngoại tộc, cũng không sợ nó, đầu nho nhỏ nghiêng nghiêng, mắt đen chuyển a chuyển nhìn nó.

**tham khảo thêm ở (có hình)

Linh Hồ Thanh nở nụ cười, đem một khối điểm tâm bóp nát đưa cho con chim kia. Lòng có chút thư thái, chợt thấy Nam Tề Vân cùng Lục Kiều vào viện, Linh Hồ Thanh vội vàng đem cửa sổ đóng lại. Nam Tề Vân toàn bộ đều nhìn thấy, nếu là bình thường, Nam Tề Vân nhất định là không hài lòng, hiện giờ lại giống như không thèm để ý.

Nam Tề Vân vào phòng, như cũ nhu hòa hỏi: "Vừa rồi đang nhìn cái gì lại có vẻ thú vị như vậy?"

Lục Kiều ở một bên từ trong thực hạp mang ra mấy thứ chúc đồ ăn đến, nói: "Linh Hồ công tử thỉnh dùng cơm chiều."

Linh Hồ Thanh cúi đầu bất động.

Nam Tề Vân nói: "Ngươi không muốn ăn gì sao?" Cũng không bức bách nó, khe khẽ thở dài: "Vậy uống cái này đi." Liền trở lại gọi: "Lục Kiều."

Lục Kiều đáp: "Phải" mang chén thuốc hoàn hình thảo ngao đến.

Lục Kiều hôm nay trùng hợp đeo một chiếc ngân xuyến, thân thủ mang qua, ngân xuyến kia bị dược khí huân nhiễm, thế nhưng biến đen. Nàng cúi đầu nhìn cổ tay mình, đang bưng chén thuốc bước qua bỗng khựng lại.

Bên tai nghe Nam Tề Vân đối Linh Hồ Thanh nói: "Lại nửa tháng qua rồi, cũng đến lúc nên uống. Ngoan chút." Liền có một bàn tay thân lại đây, đoạt lấy chén thuốc trên tay Lục Kiều. Lục Kiều mạnh đánh một cái rùng mình.

Nam Tề Vân nhìn nàng liếc mắt một cái, thản nhiên nói: "Ngươi còn không lui ra, còn ở nơi này làm gì?" Lục Kiều kinh ngạc: "Phải... Là, công tử gia." Nói xong ngơ ngác đi ra ngoài.

Lục Kiều ra cửa, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn, trong phòng ánh nến lập lòe đem bóng sườn mặt nho nhã tuấn mỹ của Nam Tề Vân chiếu lên khung cửa, tay bưng chén thuốc đưa Linh Hồ Thanh. Gió đêm khẽ thổi tới, cái bóng theo khung cửa lung lay. Nàng nhắm mắt không dám nhìn lại, vội vàng hướng viện ngoại đi, chẳng ngờ bị vấp ngã. Trên cây kia con chim chàng làng "Nha" một tiếng vỗ cánh bay đi, vô duyên vô cớ dọa Lục Kiều ra một thân mồ hôi lạnh.

Nam Tề Vân đem chén thuốc đặt bên miệng Linh Hồ Thanh, ôn nhu nói: "Há mồm." Linh Hồ Thanh trong lòng dù sợ hắn ghét hắn, nếu thuốc này hảo hảo đặt ở miệng, nó cũng liền uống. Nhưng không hiểu sao hiện giờ nhìn chén thuốc trên tay Nam Tề Vân, nó đột nhiên không chịu uống, quay đầu qua một bên. Nam Tề Vân nhìn nó, nhẹ nhàng hít một hơi, nói: "Thôi! Ngày mai tái uống cũng là giống nhau." Đem bát đặt ở một bên, tự rời đi.

Bóng đêm dần dần dày, Linh Hồ Thanh ở bên cửa sổ ngồi, ngơ ngác nhìn mấy con chim lúc nào cũng xẹt qua, trong mắt là ngưỡng mộ nói không nên lời. Cũng không biết khi nào thì, chợt thấy một con hắc miêu ngồi xổm đầu tường. Linh Hồ Thanh rầu rĩ nhìn nhìn, cầm lấy một khối điểm tâm hướng hắc miêu quơ quơ. Miêu kia làm như biết nó là đồng loại thú, cũng không e ngại, quả nhiên tiến đến ăn điểm tâm trong tay nó.

Linh Hồ Thanh nhìn thấy hắc miêu không hề trở ngại nhảy vào trong phòng, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện. Nhất thời vui mừng đến thân mình run nhè nhẹ, lập tức liều mạng còn thừa một chút linh lực hóa ra nguyên hình. Miêu kia nhìn thấy người trước mắt biến thành hồ ly, "Ngao" một tiếng đào tẩu.

Tiểu hồ ly đẩy đẩy cửa sổ, vươn tiểu móng vuốt thử hướng ngoài cửa sổ chìa ra, cảm thấy được lực lượng chú phù mặc dù yếu đi chút, nhưng vẫn bị cản trở về. Nó gấp đến độ ở cửa sổ nhảy tới nhảy lui đảo quanh, đôi mắt đen nhu nhuận phiếm ra lệ quang. Bỗng nhiên hung hăng ủi đầu mạnh mẽ lao ra, không ngờ lại rơi xuống bên ngoài phòng đau điếng. Tiểu hồ ly vui mừng cực kỳ xoay người đứng lên, vội vàng nhảy lên tường. Vừa mới chạm đến mặt đất ngoài viện, nhanh như chớp trong cơ thể một trận kiệt lực, biến thành hình người.

Linh Hồ Thanh mặc dù không biết đường trong thành Trường An, lại cảm giác được hơi thở Tạ Giám, một đường khó khăn hướng đến Mạc Sầu Viên. Nó dưới chân như nhũn ra, lại không dám dừng lại nghỉ tạm. Chính là miễn cưỡng đi đường, đã không biết té ngã bao nhiêu lần, khuỷu tay đầu gối sớm là bầm tím một mảnh.

Đêm khuya, trên đường chẳng có mấy người, ngẫu nhiên có người thấy nó, nhìn một đường nghiêng ngả lảo đảo té ngã, chỉ nghĩ là người say rượu, cũng không để ý. Đợi nó rốt cục tới được trước cửa Mạc Sầu Viên, không ngờ đã là sáng sớm.

Linh Hồ Thanh trở về viên, Ngâm Hương đang ở đó chăm sóc Tạ Giám say rượu. Nàng thấy Linh Hồ Thanh bỗng nhiên trở về, trong lòng cực kỳ kinh ngạc: "Linh Hồ công tử, ngươi như thế nào. . . . . ."

Linh Hồ Thanh cũng không trả lời, liều mạng tránh đi đến trước giường, một đầu nhào vào trên người Tạ Giám. Bắt được vạt áo hắn, khóc ròng nói: "Công tử, công tử, ta đã trở về." Nó tâm tình cực kỳ kích động, nhất thời ngay cả nước mắt đều khóc không ra được.

Tạ Giám say chuếnh choáng nửa tỉnh nửa mê ôm lấy nó, cười nói: "Thanh Nhi, hảo Thanh Nhi, ngươi xem ta lại uống rượu, bằng không sao thấy được ngươi."

Linh Hồ Thanh giọng điệu nức nở: "Công tử, ngươi không có say, ta đã trở về."

Tạ Giám ôm nó, hàm hàm hồ hồ lại không biết nói cái gì.

Ngâm Hương ngơ ngác nhìn hai người trong chốc lát, phục hồi tinh thần lại, vội đi nấu canh giải rượu. Còn chưa bưng lên, liền nghe có người ở ngoài gõ cửa. Linh Hồ Thanh không biết người đến là ai, cũng không tự kiềm chế bị dọa đến trắng mặt, hướng Ngâm Hương nhìn. Ngâm Hương vội làm điệu bộ bảo nó trốn trên giường. Linh Hồ Thanh vội vàng chui vào bên cạnh Tạ Giám bên cạnh, đem màn buông xuống, lại kéo chăn đem mình toàn thân che khuất.

Trong tai nghe Ngâm Hương mở cửa, ôn nhu cười nói: "Ra là Nam công tử, sớm như vậy đến đây, có đại sự gì sao?"

Nam Tề Vân nói: "Làm sao có đại sự gì, bất quá là tới tìm Tạ công tử nói chuyện thôi."

Ngâm Hương cười: "Kia thật đúng là không khéo, Tạ công tử đêm qua bị ta mời quá chén, sợ là gặp không được khách."

Nam Tề Vân cũng cười lại: "Nói như thế, Tạ công tử hảo phúc khí. Ta vào xem say đến thế nào, có cần thỉnh thầy thuốc hay không?"

"Bất quá là nhất thời uống rượu, làm sao cần..." Ngâm Hương đáp trả nhưng trong thanh âm đã dẫn theo chút hoảng loạn.

Nam Tề Vân không đợi nghe xong, liền hướng bên giường đi tới.

Linh Hồ Thanh trong lòng sợ hãi vô cùng, gắt gao nắm lấy y phục Tạ Giám, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, nó vốn là tâm lực lao lực quá độ, lúc này trong lòng khẩn trương, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Linh Hồ Thanh mơ mơ màng màng tỉnh lại. Nó trợn mắt chỉ cảm thấy gương mặt Nam Tề Vân giống như ở trước mắt, nức nở không thành tiếng. Bên tai lại nghe ai nói: "Thanh Nhi, ngươi cuối cùng đã tỉnh." Lại rõ ràng là thanh âm Tạ Giám, kia vi ách đích trong thanh âm tràn đầy yêu thương pha lẫn vui mừng nói không nên lời.

Linh Hồ Thanh ngây người một chút, trừng mắt nhìn, quả nhiên là Tạ Giám đang ôm mình. Nó trong lòng vui mừng vô hạn, liền muốn ôm lại Tạ Giám. Cánh tay vừa giơ ra, thấy là hai tiểu móng vuốt lông xù tuyết trắng. Nguyên lai Linh Hồ Thanh vựng đi là lúc, hoàn hình thảo ngao trùng hợp mất dược lực, nó liền hiện ra nguyên hình hồ ly, nhưng cũng bởi vậy tránh được một kiếp.

Tạ Giám đem nó ôm đến hôn vài cái, nói nhỏ: "Thanh Nhi, ta thực xin lỗi ngươi, hại ngươi chịu khổ nhiều như vậy." Tiểu hồ ly nói không được, đem cái đầu nho nhỏ mềm mại dán tại môi Tạ Giám dụi sát. Tạ Giám nở nụ cười, vỗ về bộ lông nhu nhuận thủy hoạt của nó, nhẹ nhàng lấy tay ước chừng, thấp giọng nói: "Thanh Nhi gầy hơn rồi." Kỳ thật hồ ly tuổi này là thời điểm phát triển nhanh nhất, Linh Hồ Thanh hơn một tháng nay mặc dù không có một ngày là tinh thần yên ổn, thật so với trước kia có nhẹ hơn một ít, chính là nhìn thấy lại gầy rất nhiều**.

**nặng thêm một ít, nhưng bộ dáng cao lớn hơn, nên nhìn thấy gầy đi

Tiểu hồ ly dịch đến trên đùi Tạ Giám an an ổn ổn nằm úp sấp , tiểu móng vuốt chặt chẽ níu vạt áo Tạ Giám. Tạ Giám thân thủ đến bụng nó, nhẹ nhàng nhu, chỉ cảm thấy mềm mại hư không, hỏi: "Thanh Nhi đói không?"

Tiểu hồ ly hơi lay động đầu, lại dùng lực gật gật đầu. Tạ Giám liền đem nó ôm qua một bên, nói: "Thanh Nhi trước tiên ở đây chờ một lát." Tiểu hồ ly cũng không khẳng buông ra hắn, tựa đầu gắt gao chôn ở y nội Tạ Giám.

Tạ Giám đành phải ôm nó đi múc một chén cháo trở về, múc một muỗng uy đến bên miệng nó. Tiểu hồ ly ngậm cái muỗng, vội vàng đem cháo nuốt xuống. Từ lúc nó từ rời đi Tạ Giám, chưa bao giờ hảo hảo nếm qua một chút cơm, lúc này lòng dạ không có gì phiền muộn, thực cảm thấy đói đến lợi hại.

Tạ Giám vội hỏi: "Chậm một chút, cẩn thận sặc, không ai tranh với ngươi đâu." Cũng không biết vật nhỏ này ở bên ngoài bị cái gì ủy khuất, trong lòng phát đau. Lại gắp mấy khối thịt khô uy nó.

Tạ Giám uy no tiểu hồ ly, lại đem chén bát thu thập, liền ôm nó ở một bên ngồi. Trong khoảng thời gian ngắn, không biết làm cái gì hảo, muốn hỏi nó tình hình, nó cũng không nói được. Hắn đành nhẹ nhàng sờ lưng nó.

Tiểu hồ ly đem đầu tựa vào lòng bàn tay Tạ Giám, tới tới lui lui cọ xát, Tạ Giám nhìn trong mắt nó đâu đâu cũng thấy là chờ mong, hỏi: "Thanh Nhi là muốn quay về Lạc Dương sao?" Tiểu hồ ly gật gật đầu.

Tạ Giám mỉm cười nói: "Chúng ta trở về." Liền lấy một ít y phục đã giặt sạch, cùng tất cả ngân lượng đều gói lại. Nhiêu đây bạc để đi đến Lạc Dương hiển nhiên là không đủ, nhưng Tạ Giám cũng không quản nhiều. Hắn đem bọc hành lý đeo trên lưng, lại đem tiểu hồ ly ôm vào trong ngực, rồi đi ra cửa. Tiểu hồ ly ngốc hồ hồ ghé vào trong lòng ngực hắn, cảm thấy là không thể tin được, cuối cùng cũng sắp trở về nhà.

Tạ Giám ra khỏi Mạc Sầu Viên, nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái. Hắn ở đây bất quá ngắn ngủi mấy tháng, lại là đã khóc cười quá ưu quá hỉ quá, cũng không biết là mình đến đây là đúng hay sai. Nhất thời không khỏi cảm khái.

Tiểu hồ ly thấy hắn ngừng bước chân, sốt ruột trảo tay áo hắn. Tạ Giám cười nói: "Thanh Nhi đừng nóng vội." Nhưng cũng không hề dừng lại, nhìn đường, không quay đầu lại nữa hướng chỗ cửa thành đi đến.

Lúc đó đã là cuối hạ, ngoài thành thảo mộc vân thủy đã mang ý thu. Tạ Giám nhìn lên bầu trời xanh cao vời vợi không thấy điểm cuối, chỉ cảm thấy úc khí nhiều ngày nay tất cả đều tan. Tiểu hồ ly ngửi được hương khí thảo mộc quen thuộc, vui mừng nhẹ nhàng lắc lư cái đuôi.

Đến gần trường đình bên đường, Tạ Giám tùy tiện hướng bên trong nhìn, nhưng lại thấy Lí Tụng đang đứng ở trong đình.

Lí Tụng đi đến trước mặt Tạ Giám thật sâu vái chào, nói: "Tạ huynh."

Tạ Giám hoàn lễ: "Điện Hạ hảo hưng trí, đi ra du ngoạn sao?"

Lí Tụng không đáp, nhìn tiểu hồ trong lòng ngực hắn, sau một lúc lâu mở miệng nói: "Ta nghe người ta nói, Tạ huynh dưỡng một con hồ yêu lanh lợi mỹ mạo, trước đó vài ngày bị người đoạt đi, Tạ huynh lại vì nó thất hồn lạc phách. Chính là con hồ ly này sao?"

Tiểu hồ ly bị chuyện của Nam Tề Vân ám ảnh, nghe được nam tử trước mặt này lại nhắc tới mình, cực kỳ sợ hãi, liều mạng hướng vào trong y phục Tạ Giám trốn.

Tạ Giám ôm chặt nó, trấn an vỗ nhẹ vài cái, cảnh giác nói: "Không sai. Ngươi muốn như thế nào?"

Lí Tụng nhìn hắn đối tiểu hồ ly kia thập phần săn sóc, trong lòng một trận khổ sở, nhìn hắn: "Ta ở trong mắt Tạ huynh, chính là một chút phân lượng cũng không có như vậy sao?"

Tạ Giám nghe y nói ra lời này, rõ ràng đó là thừa nhận đối chính mình hữu tình, nhất thời không khỏi ngây dại.

Lí Tụng thái độ làm người tao nhã, nhã thiện văn chương, tuy rằng thân là Hoàng Tử, trái ngược trên người lại là phong độ của người trí thức. Nếu ở bình thường, Tạ Giám nói không chừng liền cùng y kết làm tri âm tri kỉ. Chính là khi đó Tạ Giám còn phiền não về chuyện của Linh Hồ Thanh, ngày ngày tâm thần không biết ở nơi đâu, làm sao có lòng thanh thản kết giao cái gì bằng hữu. Cùng y có chút lui tới, cũng là ngóng trông có thể có một ngày mượn sức y đoạt lại Linh Hồ Thanh. Cho đến hôm nay, Tạ Giám ngay cả khuôn mặt y cũng chưa từng nhìn kỹ quá, cái gì quyến tình yêu phân, căn bản không thể nào nói lên.

Lí Tụng cười cười, trở lại tự đình rót một chén rượu mang ra, nói: "Ta hôm nay đến đây, cũng không ý gì khác. Ta cùng với Tạ huynh quen biết một hồi, Tạ huynh nếu phải đi, ta tự nhiên muốn tới tiễn đưa. Ngày sau nếu gặp lại, Tạ huynh chớ làm bộ như không biết ta."

Tạ Giám tiếp nhận uống cạn, nói: "Đa tạ. Ngày khác nếu trở lại Trường An, tự nhiên đến bái phỏng Điện Hạ."

Lí Tụng thật sâu nhìn hắn nói: "Chỉ mong Tạ huynh chớ quên hôm nay nói như vậy." Tạ Giám không nói thêm lời nào, vái chào, xoay người đi.

Lí Tụng đứng ở tại chỗ nhìn theo bóng dáng thon dài của hắn, thanh sam hoãn mang, tay áo dài khẽ phất, hình dung không ra phong lưu hàm súc. Trong lòng suy nghĩ lặng yên, y cúi đầu xuống, nhất thời nói không nên lời đây là loại tư vị gì. Tái ngẩng đầu, sớm ngay cả bóng dáng Tạ Giám cũng nhìn không thấy. Lí Tụng hít sâu một hơi, dẫn theo người hầu trở về.

y

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro