Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1-2

Đệ Nhất Chương

Trời rét thấu xương.

Đêm trên núi cực yên tĩnh, tuyết đã ngừng rơi, những cơn gió lạnh buốt cũng đã ngừng thổi. Trên mặt đất đóng một lớp tuyết thật dày. Khi ánh trăng hắt vào, phát ra thứ ánh sáng lung linh mờ ảo, tạo nên một khung cảnh diễm lệ vô cùng. Tạ Giám bước cẩn trọng từng bước một, thoáng ngẩng đầu, nhất thời hít một hơi, mắt nhìn ngây ngốc.

Dừng lại một hồi, hắn cười rạng rỡ nói: "Ta nếu tiếp tục đi sẽ đạp lên chỗ này mất. Cảnh đẹp như ngọc lưu ly này mà bị hủy, chẳng phải chết trăm lần cũng không đền tội được hay sao." Quay đầu nhìn nhìn dấu chân hỗn độn trên tuyết, lại lẩm bẩm: "Không được, dù hôm nay trời lạnh vô pháp bị đông chết, nhưng nếu để người ta thấy Tạ Giám ta biến thành một khối tử thi phá hủy cảnh tuyết thanh tuyệt cùng bóng trăng lẻ loi trên núi rừng hoang vu này thì khác nào đại sát phong cảnh, cũng giống như để tiếng xấu muôn đời. Này làm như thế nào mới tốt?"

Đang đứng chôn chân trong tuyết mà lo nghĩ, chợt nghe phía trước một ngữ thanh trong trẻo vang lên: "Huynh đài nếu cảm thấy khó xử, tiểu đệ liền đưa huynh đài một đoạn đường".

Tạ Giám cả kinh không ít, vội vàng ngẩng đầu nhìn, thì thấy cạnh cây quất bên đường, một người khoan thai đứng, so với nhánh cây chìa ra kia cao thấp không bao nhiêu. Tuyết đọng trên các nhánh cây như những nhánh pha lê tuyết trắng, vạt áo người nọ tung bay, dáng người nhanh nhẹn.

Tạ Giám vui vẻ nói: "Đa tạ. Chính là không biết huynh đài muốn dẫn tiểu đệ đi nơi nào?"

Người nọ nói: "Cách đây không xa có một đạo quán, đạo sĩ ở đó là người quen cũ của tiểu đệ, tối nay tạm ở nhờ một đêm, ngày mai mới quyết định, huynh đài cảm thấy như thế nào?"

Tạ Giám cười nói: "Rất tốt, đa tạ huynh đài. Tiểu đệ tối nay có thể bầu bạn cùng nguyệt, ngủ cùng tuyết, còn có thể đến chốn tu hành linh thiêng, thật là may mắn, thật là may mắn."

Người nọ nở nụ cười: "Huynh đài quả là người tao nhã". Phất ống tay áo, một đạo quang cuốn lấy Tạ Giám, làm hắn suýt ngã, một bàn tay đưa ra nắm nhanh lấy cánh tay hắn, giọng nói của người nọ cất lên: "Cẩn thận!"

Tạ Giám thấy hoa mắt, thân thể bị người nọ túm lấy, từ trong tuyết nhảy vọt lên. Hắn chỉ thấy trước mắt lúc là sương trắng lúc lại là một màu đen, khung cảnh xung quanh xoay tròn loạn thành một khối hỗn độn. Bên tai vù vù tiếng gió, bông tuyết liên tiếp đánh vào mặt, trong lòng muốn kinh sợ cũng không kịp.

Không bao lâu sau người nọ mang theo Tạ Giám nhẹ nhàng đáp xuống. Tạ Giám hít vào mấy hơi, lấy lại bình tĩnh, trông thấy trước mặt đúng là có một đạo quán nhỏ, nhưng tường loang lổ, tồi tàn đổ nát, tại sâu trong núi rừng cô lãnh càng trở nên yên tĩnh thê lương. Tạ Giám nếu một mình đi tới nơi này, ắt hẳn sẽ không thèm xem đến đạo quán hoang tàn này mà sẽ bỏ đi ngay tức khắc.

Người nọ không gõ cửa mà cầm lấy tay nắm thẳng đem cánh cửa đẩy khai, nói: "Huynh đài mời theo ta". Tạ Giám khẽ gật đầu, hắn thẳng đến lúc này mới thấy rõ dung mạo người nọ, là một thanh niên cực kì tuấn tú.

Bên trong đạo quán cũng là hoang vắng quạnh quẽ, không thấy có hơi người. Bên kia có một đình viện nhỏ cũ kĩ, cây cỏ khô héo mọc đầy, thế nhưng bên trong đình viện lại có một mã xa màu đen tráng lệ với màn che chu sa (đỏ thắm ), Tạ Giám không khỏi ngẩn người. Thanh niên nọ cũng dừng lại nhìn, nhưng chỉ một thoáng liền kéo theo Tạ Giám đi vào thần điện.

Trong điện bụi phủ khắp nơi, xà nhà cột trụ mục ruỗng, ba pho tượng Phật cũ nát đến không còn nhìn ra diện mạo, có hai người mặc thanh y bộ dáng như tư phó (đầy tớ trai) đang dùng củi nhóm lửa. Cạnh bên có hai người khác ngồi đối diện nhau bàn chuyện phiếm, nghe được có người tiến vào, nhất tề (đồng loạt) ngẩng đầu nhìn, trong đó một người cười nói: "Ta đoán rằng ngươi vài ngày nữa sẽ quay lại, thật đúng là đã trở về rồi. Di, người đi cùng ngươi là ai?" Người vừa nói chính là một người mặc trang phục đạo sĩ.

Thanh niên dẫn Tạ Giám lại gần đống lửa ngồi: "Bằng hữu gặp trên đường."

Tạ Giám hướng đạo nhân nọ cúi chào: "Đạo trưởng mạnh khỏe."

Đạo nhân nọ cũng không hoàn lễ mà tinh tế xem xét Tạ Giám: "Công tử là chưa gặp được ý trung nhân đi? Mấy ngày nay thuận tiện có một trường lam kiều chi hội, không biết là phúc hay là họa." (đại khái "lam kiều chi hội" là dấu hiệu gì đó nhưng không đoán được là phúc hay họa)

Tạ Giám xưa nay không tin vào số mệnh, chỉ cười nhạt: "Đạo trưởng nói đùa."

Thanh niên nọ liếc mắt nhìn cẩm y công tử bên kia, hướng đạo nhân nọ hỏi: "Vị công tử kia là..."

Đạo nhân nọ đáp: "Khách đến tá túc tránh tuyết, ta cũng không biết."

Thanh niên cười nói: "Gặp nhau bất luận là người ở đâu, không quan tâm người thế nào, nhưng ắt hẳn phải hỏi tính danh. Là ta dung tục." Rồi đối công tử kia chắp tay thi lễ, cũng không tái hỏi.

Đạo nhân nọ thở dài một tiếng, tư lự nói: "Chấp Nhu, ngươi hành động theo bản năng, theo tình cảm, tâm lại hư vô mờ mịt, cũng hữu tình cũng vô tình, sao lại nói là thanh cao hay dung tục. Làm sao giống ta, đạo hiệu "Vong Nhất", quả nhiên là vạn sự giai vong, độc di kì nhất, không khỏi nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, cuối cùng không thể thanh tịnh giải thoát." (triết lý khó hiểu quá ="=)

Thanh niên tên Chấp Nhu mỉm cười: "Người xuất gia như thế nào lại so sánh với người trần tục nếm trải sầu khổ phiền não như ta. Hơn nữa ngươi đã nhìn ra Vô Trần bản chất thủ đoạn độc ác, ta tái tu một trăm năm cũng không bằng được."

Cẩm y công tử bên kia cũng cười nói: "Đạo trưởng linh thai thanh minh, thiên hoa phất tụ bất lưu dư hương (Tâm linh trong sáng, hoa trên trời phất tay áo không để lại mùi hương dư thừa. Ý chỉ thanh cao) còn vị huynh đài này "kết lư tại nhân cảnh, nhi vô xa mã huyên" (Làm nhà ở nơi đông người, vậy mà không thấy tiếng ồn ào ngựa xe, ý chỉ ở nơi hỗn tạp vẫn giữ tâm hồn trong sạch), giữa chốn hồng trần vượt lên thế nhân, quả là làm cho người khác ngưỡng mộ".

Tạ Giám nghe bọn họ đàm đạo, cảm thấy thanh niên tên gọi "Chấp Nhu" cũng có một phần tính khí giống mình, đạo nhân kia cũng không phải loại tầm thường chỉ vẽ bùa niệm chú, thật cũng có hứng thú.

Vong Nhất cười nói: "Chấp Nhu lại trách ta trừ yêu rất nhẫn tâm. Cũng biết ta lần này đến Lạc Dương, đó là vì một con yêu vật."

Chấp Nhu nói: "Yêu quái gì lợi hại khiến ngươi từ Lĩnh Nam núi cao sông dài xa xôi đến đây, vậy đã bắt được chưa?"

Tạ Giám ở một bên cũng không khỏi tò mò.

Vong Nhất cười nói: "Tiểu yêu này chưa tu thành hình người, tự nhiên là dễ như trở bàn tay."

Chấp Nhu ngạc nhiên: "Nó đạo hạnh còn thấp, ngươi ngàn dặm bôn ba như vậy cóđáng?"

Vong Nhất bình thản đáp lời: "Chấp Nhu có điều không biết, yêu vật này chính là một con mị hồ, khổ tu đã lớn hình, mỗi ngày không thể không sinh ra tinh khí, đợi lâu đến lúc đó không biết sẽ hại chết bao nhiêu người vô tội. Ta tất nhiên không thể không nhanh chóng bắt nó."

Dứt lời phất tay một cái, một tiểu bạch hồ tựa như một con mèo con xuất hiện, đôi mắt như ngọc đen láy lén lút thoáng nhìn thấy vạt áo Vong Nhất, liền lui lại thành một đoàn, thân hình run rẩy.

Tạ Giám thấy nó đáng thương, không đành lòng bèn nói: "Tiểu hồ ly này vẫn còn nhỏ, sợ là ngay cả con thỏ còn hại không được, đạo trưởng lại nói nó thành tinh hại nhân, rất không đạo lý. Nếu ta nói đạo trưởng ngày mai hướng thành Lạc Dương giả hồn giả quỷ, giả danh lừa bịp, giờ liền lột đạo bào (áo đạo sĩ) của đạo trưởng mà đánh, đạo trưởng khả có đồng ý không?" Vừa nói vừa đưa tay xoa xoa tiểu hồ, lại đưa tay đặt bên miệng nó xem nó có cắn hay không.

Tiểu hồ há mồm hàm trụ ngón tay Tạ Giám, nhẹ nhàng liếm, một đôi mắt đen bi thương nhìn hắn, tựa như cầu cứu. Tạ Giám vỗ vỗ đầu nó, ôn nhu nói: "Đừng sợ."

Vong Nhất cười to: "Lời này của công tử thật thú vị, ta tất nhiên là không đồng ý. Chính là hồ ly này hại nhân cũng không phải đạo nhân thuận miệng bịa chuyện, công tử không tin, ta cũng vô pháp. Nếu nó không đả thương người, ta liền không hủy nội đan nó là được." Nói xong liền hối hận, lời này tức là nói hồ ly này một ngày không đả thương người, thì là một ngày hắn phải chăm sóc nó. Hắn thiên nam hải bắc đã quen độc lai độc vãng (mình ta với ta), như thế nào có thể thêm một con hồ ly bên người.

Chấp Nhu ở một bên mỉm cười: "Đạo nhân hôm nay sinh lòng từ bi, đây chính là lần đầu gặp. Trước kia đã diệt không biết bao nhiêu yêu quái tu hành. E rằng vật nhỏ này cũng sẽ có kết cục như vậy, không quá ba ngày liền trở thành một hồ ly bình thường không có nội đan ở trong núi."

Vong Nhất nghe được băn khoăn của Chấp Nhu, ha ha cười, thấy tiểu hồ kia thật là không muốn xa rời Tạ Giám, cư nhiên giật mình. Hồ tinh mặc dù là yêu hại nhân, nhưng phải tu thành hình người ít nhất ba trăm năm, tiểu bạch hồ này mãn một tuổi lại có thể biến hóa hình người. Vong Nhất lúc đầu nghĩ là hồ ly này có được yêu chi linh khí (năng lực thần kỳ, super hồ yêu =))), làm hại tất là thật lớn, bắt được sau mới biết tiểu hồ này trên người nguyên là có một nửa huyết mạch nhân loại, tất nhiên là dễ dàng biến hóa hình người, cũng không phải ngày ngày hấp nhân tinh khí (hấp thu tinh khí của người để sống, gia tăng công lực ="=)

Hiện giờ nếu nó cảm động và nhớ ân đức cứu giúp của Tạ Giám, lấy tinh thần và thể xác báo đáp, như vậy sẽ không làm hại thế gian. Còn về khả năng hồ ly trước hút khô tinh khí Tạ Giám, sau đi gây họa cho người khác, Vong Nhất cũng lười suy nghĩ. Lập tức nói: "Tiểu hồ này nguyên cũng cùng công tử có một đoạn túc duyến (duyên phận), công tử đã thích nó, ta liền đem nó đưa cho công tử. Công tử thấy như thế nào?" "Túc duyến" vân vân, đó là Vong Nhất buột miệng nói liều (nhưng sau này lại thành sự thật =)))

Tạ Giám nghe thế liền trở nên vui vẻ: "Đa tạ đạo trưởng." Thấy tiểu hồ kia vẫn là không dám nhúc nhích, liền đem nó ôm lại bên người. Tiểu hồ mặc hắn bế, ngoan ngoãn nằm bên cạnh đống lửa, đôi mắt đen long lanh xoay tròn xem xét cái này, trộm nhìn cái kia nhưng không dám nhìn tới Vong Nhất. Cái đuôi tuyết trắng dày mượt nhẹ nhàng quét qua quét lại trên mặt đất.

Cẩm y công tử kia một bên xem tiểu tuyết hồ đáng yêu, một bên lấy một khối lương khô vừa mới nướng để trước mắt nó. Tiểu hồ dường như không thấy, thân mình run run, lông xù cả lên, uể oải tựa vào bên đống lửa sưởi ấm.

Tạ Giám cười nói: "Đây là linh vật, đồ ăn vứt trên mặt đất, nó tất không chịu ăn." Một bên lấy một khối khác, cầm ở trong tay uy nó. Tiểu hồ quả nhiên lại gần hắn ăn. Tạ Giám tái uy nó một hồi, nó cắn mấy khẩu, liền dựa vào bên chân Tạ Giám mà ngủ.

Vong Nhất liếc mắt nhìn tiểu bạch hồ ngủ say một cái, đột nhiên thở dài.

Chấp Nhu thấy thế liền hỏi: "Đạo nhân thả tiểu yêu này, giờ thấy hối hận sao?"

Vong Nhất cười: "Quả nhiên là Chấp Nhu hiểu ta".

Chấp Nhu vỗ tay cười to nói: "Không ổn rồi! Lại không biết bao nhiêu yêu vật phải gặp họa, điên đạo nhân này không biết phải bắt bao nhiêu yêu để bù. Hết thảy hổ báo lang trùng, điệp điểu hoa và cây cảnh, mau mau trốn đi thôi!"

Vong Nhất cười: "Chấp Nhu thấy bất mãn sao?"

Chấp Nhu không cười nữa, vẻ mặt nghiêm lại: "Yêu đa tình, nhân vô nghĩa. Đạo nhân tự mình hạ sơn hơn ba mươi năm, không vấn Thanh Hồng một mực bắt yêu, đã chặt đứt bao nhiêu mối lương duyên giữa nhân với yêu, theo đó gây nên vô số bi thương ai oán chốn hồng trần. Những tiểu yêu vô hại yếu ớt thế kia như thế nào bì được với oán cừu như biển của thế nhân? Theo ta thấy, đạo nhân như vậy..." Thở dài một tiếng cũng không nói tiếp.

Vong Nhất lắc đầu, "Chấp Nhu trách ta rất nhẫn tâm trong khi ta chưa từng quá cướp đi tánh mạng của một con yêu vật, nhưng Chấp Nhu làm việc, chưa lần nào không thấy huyết quang." Lại than một tiếng, tiếp lời: "Yêu quái không phải là nhân..."

Tạ Giám nghe đạo nhân nọ nói xong, ý tứ đúng là nói thanh niên tên "Chấp Nhu" kia diệt không phải yêu, mà là nhân.

Cẩm y công tử bên kia thản nhiên cười nói: "Như vậy xem ra, yêu không hẳn hữu tình, nhân cũng không tất vô tình. Yêu đa tình, hữu tình giả thiểu, nhân đa hữu tình, vô tình giả thiểu." (Yêu đa tình thì nhiều, hữu tình thì ít, nhân tuy có một số ít người vô tình, nhưng có nhiều người hữu tình)

Chấp Nhu mỉm cười: "Lời này thật đảo lộn luân lý."

Vong Nhất đồng tình: "Đúng là lời này!" Lại nói: "Lúc ta thu phục yêu hồ này, Lạc Dương lại xuất hiện yêu vật, đã giết hơn mười người. Ta nếu đi bắt nó, Chấp Nhu có hài lòng?"

Chấp Nhu còn chưa trả lời, Tạ Giám ở một bên đã lên tiếng: "Tạ Giám là người Lạc Dương, việc này cũng có nghe nói một ít. Những kẻ chết đó, đều là ngày thường ỷ quyền thế, ức hiếp người lương thiện. Nay bọn chúng gặp nạn, mỗi người đều tỏ ý vui mừng, nhà nhà còn dâng hương đốt nến bái tế yêu nọ. Đạo trưởng nếu bắt nó, bất luận này là yêu gì, không phải đi ngược lại với lòng nhân?"

Vong Nhất im lặng. Chấp Nhu vui vẻ gật gù: "Đúng là lời này!" Lại nói: "Yêu vật kia tất là tỷ muội thiên tiên, với lực của một thiếu nữ lại có thể trừ hơn mười ác nhân, ta cực kỳ kính nể."

Cẩm y công tử khẽ nhếch đuôi lông mày: "Nếu yêu vật này đối công tử có ý, công tử có tiếp nhận nàng?"

Chấp Nhu cười to: "Chẳng phải có câu "có áp bức là có đấu tranh", huống chi trừ bạo? Được nữ hiệp này để mắt, cầu còn không được!"

Vong Nhất nãy giờ một tiếng cũng không nói. Ba người quay lại nhìn, chỉ thấy Vong Nhất ngẩn người ngửa đầu nhìn bên ngoài, ánh nhìn suy tư ẩn chứa đau khổ. Tạ Giám ngạc nhiên lên tiếng gọi: "Đạo trưởng?".

Vong Nhất dường như phục hồi tinh thần, cũng không nhìn đến ba người kia, cúi đầu lẩm bẩm: "Ta sống hơn ba mươi năm, nhưng đều là sai lầm rồi hay sao?" Rồi thở dài một tiếng, lắc lắc thân đứng lên khỏi ghế, ống tay áo phất phơ đi thẳng.

Tạ Giám cùng công tử kia ngạc nhiên. Chấp Nhu lại nhẹ nhàng nói: "Không cần giật mình, đạo nhân điên đó là như vậy. Trời cũng không còn sớm, mọi người nghỉ đi." Cẩm y công tử tự hồi mã xa nghỉ ngơi, Tạ Giám cùng Chấp Nhu ở trong điện, phủi bớt bụi rồi cũng nằm xuống. Tiểu bạch hồ chui vào trong lòng Tạ Giám, Tạ Giám liền đem nó bọc lại trong xiêm y. Đêm đông mặc dù lạnh, hắn bế con hồ ly trong ngực, ngủ rất an ổn.

Ngày kế tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, trong đình mã xa sớm không thấy, Chấp Nhu cũng không biết tung tích. Đêm qua mọi chuyện thoáng qua như một giấc mộng. Tạ Giám trong lòng buồn bã, chậm rãi đi đến trước cửa đạo quan, nhưng xa xa lại thấy Chấp Nhu đang xuống núi. Hắn trong lòng vui vẻ, lớn tiếng gọi: "Còn chưa thỉnh giáo tên họ!"

Chấp Nhu xa xa nghe thấy, cũng không quay đầu lại, cất tiếng nói: "Họ Dương, danh Chấp Nhu!" Lời còn chưa dứt, bóng dáng đã biến mất dưới chân núi.

Tạ Giám than nhỏ một tiếng, hắn vốn định cùng Chấp Nhu xuống núi. Nếu tính tình quả thực hợp nhau, hai người du lịch khắp nơi ngắm cảnh một phen cũng tốt. Hiện nay xem ra cũng không được. Cầm bọc hành lý đang muốn rời đi, chợt thấy có vật gì bên chân mình cọ tới cọ lui, Tạ Giám cúi đầu nhìn, mới nhớ tới tiểu bạch hồ đêm qua được mình cứu.

Tạ Giám mặc dù so với Vong Nhất đạo nhân tứ hải dạo chơi không bì được, nhưng cũng là người thích ngao du. Hắn đêm qua cứu tiểu hồ này, bất quá là thấy nó còn nhỏ dại, lại bị người bắt nạt nên thương xót. Phải ôm con hồ ly đi khắp nơi, hắn là cực không tình nguyện, huống chi đây lại là mị hồ hấp nhân tinh khí. Tạ Giám mặc dù không sợ chết, nhưng cũng không nghĩ chết kiểu này.

Lập tức lui từng bước, đối tiểu hồ kia làm một cái cúi chào: "Tạ Giám phải hướng Trường An đi, đại tiên nhất định chịu không nổi đường đi mệt nhọc khổ sở, vẫn là không đi cùng sẽ tốt hơn. Động tiên nơi nào, hãy mau chóng quay về. Nếu chậm trễ, chỉ sợ lại bị đạo nhân hòa thượng bắt đi"

Tiểu hồ kia cũng không biết nghe hiểu không, chính là hướng đến bên người hắn mà dựa vào. Tạ Giám ngồi xổm xuống xoa xoa nó vài cái, lại nói: "Ta phải đi, ngươi cũng không nên tái đi theo." Nói xong liền đứng dậy rời đi.

Hắn đi được một đoạn, rồi lại không yên lòng, lại nghe không biết sao lại có tiếng "xích xích". Quay lại nhìn thấy tiểu tuyết hồ thỉnh thoảng đưa móng vuốt từ trên cao cánh cửa kéo xuống, dường như là muốn gặm lấy, hắn liền vội vàng trở về xem. Giữa đạo quán trống trải, tiểu hồ liều mạng hướng cánh cửa cào cào, đem cánh cửa in hằn mấy dấu vết không rõ hình thù. Nó nhìn thấy Tạ Giám trở về, nức nở cúi đầu bi thống kêu.

Tạ Giám thở dài, núi hoang tuyết sâu, nếu mặc kệ nó, tiểu hồ này không đông chết cũng đói chết. Thôi thì đem nó đi, đợi đến lúc xuân về hoa nở hoặc nó tu thành hình người thì rời đi cũng chưa muộn. Nghĩ thế hắn liền đem nó bế lên: "Hồ nhi hồ nhi, ta mang ngươi đi rồi, ngươi không được hại ta."

Tiểu hồ cuộn tròn trong lòng Tạ Giám, cực kỳ thân thiết dụi dụi vào gương mặt hắn. Tạ Giám xưa nay không thích mèo con hay chó con này nọ, nhưng cũng không chán ghét tiểu hồ này. Hắn vỗ vỗ nó, ôn nhu nói: "Ngoan chút." Tiểu hồ quả nhiên ngoan ngoãn nằm sấp, đến khi Tạ Giám hạ sơn, nó đã sớm ngủ. Tạ Giám không khỏi bật cười, trên trán nó hôn một cái.

Lúc đó đúng là mồng một tháng Giêng, vừa qua khỏi trừ tịch (giao thừa), trên đường người thưa thớt, khách điếm cũng là phần lớn đóng cửa. Ngẫu nhiên có khai trương, cũng là mễ châu củi quế (mùng 1 nên chém đẹp _ _!!). Tạ Giám vẫn nhớ rõ nhiều lần phải uy tiểu hồ kia một mâm nộn kê (gà non). Tiểu hồ kia cũng không kiêng ăn, vô luận rau quả thịt bò, chỉ cần Tạ Giám uy nó, nó liền ngoan ngoãn ăn.

Như thế qua bảy tám ngày, trên đường các cửa hàng dần khai trương, phí ăn ở rốt cục không còn đắt đến dọa người. Chi phí tiêu xài tuy ít nhưng lúc đến được Đồ Châu, Tạ Giám trong túi cũng không còn một văn tiễn.

Lạc Dương Tạ thị tuy là thế gia, Tạ Giám lại là con vợ kế không được coi trọng, bằng không lại như thế nào ở đêm trừ tịch chạy đến thâm sơn du ngoạn để bị lạc đường. Trong nhà tự nhiên sẽ không cho hắn bao nhiêu tiền tài chi tiêu, Tạ Giám tự bốn năm trước cũng đã không dựa vào trong nhà cung cấp. Hiện giờ không có tiền, hắn cũng không vội. Mấy ngày liền chạy đến chạy đi mệt mỏi, buổi chiều hắn chỉ đơn giản gọi tiểu nhị đến đun nước tắm rửa.

Tạ Giám tẩy qua một lần, lại thay đổi nước ấm, thư thư phục phục (thong thả) ngâm. Hắn đảo mắt thấy tiểu hồ kia ghé vào trên bàn nhìn mình, cái đuôi dài buông xuống, nhẹ nhàng lay động qua lại. Tạ Giám bật cười: "Ngươi cũng muốn tẩy hay sao?" Nói rồi đem nó ôm vào trong dục dũng. Ngày qua ngày cùng tiểu hồ xinh đẹp nhu thuận cùng ăn cùng ngủ, bất tri bất giác cũng sinh ra cảm tình.

Tiểu hồ chợt kinh hãi, sợ tới mức bốn tiểu móng vuốt giống như ôm cây ôm lấy cánh tay Tạ Giám, dính sát vào nhau, động cũng không dám động. Tạ Giám nhẹ nhàng vỗ vỗ nó, cười nói: "Đừng sợ, đừng sợ." Rồi từng chút từng chút vốc nước lên người nó vẩy vẩy. Hắn đem tiểu hồ thả vào trong nước ấm. Tiểu tuyết hồ kia một thân bạch mao từ cổ trở xuống đều tẩm ở trong nước, khoan khoái khẽ động, tựa như trong nước nở ra một đóa hoa tuyết trắng.

Tạ Giám thấy nó vẫn còn sợ hãi, chính mình cũng ngâm đủ, liền bế kia tiểu hồ đi ra. Hắn cầm khăn tắm đem nó bao lấy rồi tự đi mặc quần áo. Đợi hắn mặc xong quần áo nhìn đến tiểu hồ, đã thấy nó lạnh đến run rẩy, trong khăn tắm lui thành nho nhỏ một đoàn. Tạ Giám vội thay nó lau nước trên người, lại ôm nó đến cạnh lò sưởi ngồi. Tiểu hồ hồi lâu mới ấm áp chút, mỏi mệt đứng lên từ từ.

Tạ Giám ôn nhu hỏi: "Còn lạnh không?" Tiểu hồ tự nhiên không đáp. Tạ Giám lại nói: "Sớm đi ngủ đi. Cẩn thận bị phong hàn, ta không thể mời thầy thuốc cấp hồ ly xem bệnh được." Sau đó liền đem tiểu hồ bỏ vào trong ổ chăn, lại vuốt ve nó vài cái.

Xong xuôi đâu đó, Tạ Giám không lâu cũng đi ngủ. Hắn đi đường rất mệt, tắm rửa xong thoải mái, quả nhiên là một đêm vô mộng.

Cũng không biết ngủ thẳng đến khi nào, Tạ Giám mông mông lung lung tỉnh lại, mơ hồ cảm thấy được bên mình một người đang nằm. Hơi thở đều đều, rất khẽ, mùi hương thơm mát thoang thoảng. Tạ Giám xưa nay là miên hương túc ngọc quán (thường ngủ ôm người đẹp _ _!!), lại đang mơ mơ hồ hồ, nghĩ chính mình đang ở tần lâu sở quán kia, liền thuận tay đem người nọ ôm vào trong ngực, tùy tiện xoa vài cái. Chỉ có cảm giác tinh tế mát lạnh, so với lụa tơ tằm thượng hạn Tô Châu còn nhuyễn hoạt (mềm mại trơn bóng) hơn vài phần. Bỗng dưng truyền lại cảm giác quen thuộc giống như chính mình đã từng chạm qua, nhưng lại không nhớ rõ khi nào hưởng thụ qua mỹ nhân này.

Tạ Giám trong lòng đoán đây là hoa khôi ở đây, miễn cưỡng nâng nửa người dậy quay lại xem người nọ. Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa, hắn ẩn ẩn nhìn ra gương mặt người nọ ôn nhu, không có vẻ kiều mỵ của nữ tử, chính là một thiếu niên. Tạ Giám lắp bắp kinh hãi, trong đầu tỉnh táo lại, biết này là tiểu bạch hồ hóa thành hình người .

Hồ ly cảm giác vốn nhạy bén, nhận ra Tạ Giám đang nhìn mình, thiếu niên kia liền mở mắt, lộ ra một đôi ngươi vẫn nhu nhuận như trước. Thếu niên cúi đầu kêu một tiếng "Công tử". Thanh âm vô cùng êm ái dễ nghe, sợ là thanh âm của thiếu nữ cũng không thanh nhu (giọng nói trong trẻo, dịu dàng) được như vậy.

Tạ Giám mặc dù thường ngày cùng này hồ ly nói chuyện, nhưng hiện tại lần đầu tiên gặp hồ ly biến nhân trong truyền thuyết, nhất thời nói không ra lời. Đi tới đi lui đẩy cửa sổ ra nhìn nhìn, bên ngoài tiếng người dần ồn ào, thì ra đã là sáng sớm. Sau một lúc lâu chỉ nói: "Ngươi ngày hôm qua ăn không nhiều, hiện nay đói bụng sao, đứng lên ăn sớm một chút đi."

Hồ ly thiếu niên không lên tiếng, vẫn là cuộn tròn trong chăn, chậm chạp bất động.

Tạ Giám ngạc nhiên: "Ngươi như thế nào còn không đứng lên?"

Thiếu niên đỏ mặt, thấp giọng nói: "Ta, ta không có quần áo."

Tạ Giám thoáng ngạc nhiên bỗng nhớ tới truyền thuyết lúc trước đã nghe qua, còn có "Liêu trai chí dị", đều nói da hồ có thể biến thành xiêm y. Thì ra nguyên lai không phải như thế. Nghĩ nghĩ một hồi liền lục lọi quần áo chính mình lấy ra một bộ đưa cho nó, rồi ra ngoài gọi hai bát mì.

Khi trở về đã thấy hồ ly thiếu niên mặc xong quần áo, còn chưa buộc tóc. Nó mặc quần áo Tạ Giám hơi rộng một chút, vạt áo cũng dài quá chân, nhưng cũng rất vừa mắt. Không bao lâu sau tiểu nhị đưa mì lên, thấy phòng Tạ Giám tự nhiên có thêm một người, ngẩn ra nhìn chằm chằm, suýt nữa quăng luôn cái mâm.

Tạ Giám ăn mấy miếng, nhìn hồ ly thiếu niên kia chỉ thấy nó chính là cúi đầu ngồi, cũng không động đũa. Hắn nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi không ăn được cái này hay sao?" Thầm nghĩ nó lúc trước cũng đã ăn qua, có thể nào giờ biến thành người nên khủng hoảng không nuốt nổi.

Thiếu niên lắc lắc đầu, cầm đũa lên, song vẫn là cúi đầu bất động. Tạ Giám thấy nó cầm chặt đôi đũa trong tay, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "Ngươi không biết dùng đũa?"

Người kia gật gật đầu, trên mặt hơi hơi đỏ.

Tạ Giám nhịn cười, chỉ dẫn thiếu niên thoạt nhìn ước chừng mười bốn mười lăm tuổi cách dùng đũa. Hắn đối tiểu hồ ly này vốn có một ít cảnh giác không rõ ràng, lúc này hoàn toàn tiêu. Đợi khi nó tự mình có thể cầm đũa được mới buông tay.

Tạ Giám ăn một nửa lại nhìn nó, hồ ly thiếu niên kia vẫn là không được tự nhiên xoay xoay đũa chọt chọt mì. Dường như còn sợ hắn sẽ thấy, thỉnh thoảng trộm giương mắt liếc Tạ Giám. Bất ngờ rùng hợp gặp Tạ Giám nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, nó nhất thời quăng đũa, cúi gằm mặt xuống, hai tai đỏ ửng. Một chiếc đũa văng tới tận mép bàn, suýt rơi xuống.

Tạ Giám cười nói: "Đến đây." Lấy lại đôi đũa, Tạ Giám một ngụm uy nó. Thiếu niên mặt ửng đỏ ngoan ngoãn há mồm ăn.

Đợi cho uy hoàn, bát mì của Tạ Giám đã sớm lạnh ngắt, cũng không tái ăn. Hồ ly thiếu niên nhìn xem bát mì còn hơn phân nửa, nhìn nhìn lại Tạ Giám, trong ánh mắt tràn đầy băn khoăn.

Tạ Giám thấy nó xinh đẹp sạch sẽ, vốn quen thói phong lưu liền vương tay xoa bóp hai má nó cười nói: "Nhìn cái gì? Từ trước làm hồ ly còn có thể kêu vài tiếng, làm nhân ngược lại một chữ cũng không nói. Nói chuyện về ngươi đi."

Thiếu niên hai má hồng hồng cúi đầu, vẫn là không nói lời nào.

Tạ Giám thấy tóc nó tán loạn, hơn nữa không buộc. Hắn vừa thay nó chải đầu vừa hỏi: "Ngươi có tên không?"

Thiếu niên gật gật đầu: "Ta gọi là Linh Hồ Thanh."

Tạ Giám "Nga" một tiếng, gật gù: "Quả nhiên đem "Linh Hồ" làm họ. "Linh" nghĩa là tốt đẹp, "Linh Hồ" theo mặt chữ xem ra, đó là "hồ ly xinh đẹp". Linh Hồ Thanh nghe không hiểu rõ lắm, nhưng cũng không hỏi lại.

Tạ Giám một bên thay nó chải đầu một bên hỏi tiếp: "Ngươi nhiêu tuổi?"

Linh Hồ Thanh đáp: "Hôm nay mới vừa mãn một tuổi."

Tạ Giám suýt quăng cây lược trong tay, cả kinh: "Một tuổi?"

Linh Hồ Thanh cực tự nhiên giải thích: "Hồ ly không bằng nhân sống lâu dài, một tuổi tự nhiên liền tương đương với nhân hơn mười tuổi."

Tạ Giám không giấu nổi ngạc nhiên: "Ngươi một tuổi liền có thể hóa thành hình người?"

Linh Hồ Thanh đáp lại ngượng ngùng: "Ta có một nửa huyết mạch của nhân loại, cha ta là người."

Tạ Giám thắc mắc: "Cha ngươi còn ở cùng một chỗ với ngươi hay không?"

Linh Hồ Thanh thấp giọng: "Ta chưa thấy qua cha, cũng chưa thấy qua nương."

Tạ Giám ngẩn ra, hắn trước đây còn có mẫu thân yêu thương, tiểu hồ ly này so với hắn còn đáng thương hơn vài phần. Chọn một chiếc khăn chít đầu trắng trong thuần khiết thay Linh Hồ Thanh buộc hảo tóc, ôn nhu nói: "Thanh Nhi này một năm qua sống hảo hay không?"

Linh Hồ Thanh suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Hoàn hảo. Có tỷ tỷ chiếu cố ta."

Tạ Giám mỉm cười: "Ngươi nguyên lai còn có tỷ tỷ."

Linh Hồ Thanh gật đầu: "Ta cùng tỷ tỷ ở ngọn núi ngoài thành Lạc Dương."

Tạ Giám cười nói: "Hóa ra chúng ta đồng hương." Lại tiếp: "Ngươi bị bắt đi rất nhiều ngày rồi, tỷ tỷ ngươi nhất định vội vã tìm ngươi."

Linh Hồ Thanh không nói lời nào, ánh mắt nhìn Tạ Giám có ý không muốn xa rời, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Ân, ta có lẽ nên về nhìn xem." Lại thấp giọng nói: "Trở về vài ngày ta sẽ quay lại. Công tử đã cứu ta, ta không biết như thế nào báo đáp mới tốt..."

Tạ Giám ngây người một chút. Hắn mặc dù rất thích tiểu hồ ly, nhưng cũng biết đây là mị hồ, chưa bao giờ nghĩ tới phải như thế nào sống cùng nó. Lời nói của Linh Hồ Thanh, rõ ràng là có ý lấy thân báo đáp, da đầu không khỏi một trận run lên. Lập tức nói: "Ta muốn đi Trường An, không thể ở lại khách điếm này mãi, Thanh Nhi nếu trở về tìm ta, nhất định là không thấy. Vẫn là quay về Lạc Dương hảo hảo ở đi, đừng bận tâm đến việc này, cẩn thận lại bị nhân bắt đi. Ngày mai ta đi mua con ngựa, Thanh Nhi có thể trở về mau chút."

Linh Hồ Thanh nhìn hắn, hơi cúi đầu, cũng không biết có hay không nghe ra ý tứ Tạ Giám không muốn nó đi theo. Lát sau mới đáp lại: "Đa tạ công tử."

Ngày thứ hai Tạ Giám quả nhiên mua hai con ngựa đến, lại đưa nó một ít lộ phí. Sau đó hắn đưa Linh Hồ Thanh đến cổng thành Lạc Dương, chỉ nói một câu "Bảo trọng" coi như từ biệt.

Linh Hồ Thanh không nói gì, chỉ mong hắn nhìn đến mình một cái liền đi.

-oOo-

Đệ Nhị Chương

Tạ Giám đi vài ngày liền tới Trường An. Hắn ngày thường thường đến thanh lâu chơi đùa, xướng khúc. Bộ dáng lại tuấn lãng, tự nhiên được rất nhiều cô nương coi trọng. Ở Trường An ngao du bốn năm, ít khi trụ lại khách điếm, hàng đêm hắn đều ở thanh lâu. Lần này trở về, mặc dù đã tìm đến khách điếm thuê một phòng, nhưng cũng không thể không phóng túng một chút.

Tạ Giám ở Hoa Tuyết lâu có một hồng nhan tri kỷ, danh gọi Miên Khanh. Nàng bộ dáng thập phần xinh đẹp, dù không phải là đệ nhất; có chút tài hoa, cũng không phải là thập toàn; ôn nhu chu đáo; thản nhiên có chút lãnh, không phải khách nào đến cũng tiếp. Cũng không biết tại sao làm các Trường An đệ tử như trúng tà quyến luyến si mê, bỏ ra nghìn vàng cũng chỉ mong được uống chén chè xanh.

Nàng đối người khác mặc dù lãnh đạm, đối Tạ Giám lại có phần coi trọng. Tạ Giám ở Hoa Tuyết lâu thường trụ lại mấy ngày, cùng Miên Khanh uống rượu, chơi đàn sáo, không biết đã khiến bao nhiêu thế gia hào phú đố kị, bao nhiêu thanh niên trai tráng ganh ghét.

Tạ Giám lần này trở về, tất nhiên không thể không đến. Đi vào gặp Miên Khanh một thân hồng y điểm sắc trắng đang chờ, trên bàn bày vài thứ quả, một cái ấm bạch ngọc, một đôi chén thủy bích. Tạ Giám một mặt ngồi xuống một mặt cười nói: "Thủy bích ngọc này trong trăm loại ngọc thật sự là vẻ đẹp hiếm thấy, Miên Khanh đem nó mài làm chén rượu, tinh xảo như thế, quả không phụ mĩ ngọc."

Từ lúc nhận biết Miên Khanh đến nay, chưa bao giờ gặp qua nàng cài trâm ngọc thượng đẳng, bất quá là dùng trâm cài trơn đơn giản để búi tóc. Tối nay là dùng một dải lụa vàng nhạt quấn tóc, dù không hề có châu ngọc đính thêm, vẫn là vô hạn phong tình.

Miên Khanh khẽ cười nói: "Công tử quá khen. Ta đoán công tử hôm nay sẽ đến đây, cố ý gọi người đem ra lê hoa đã ủ lâu năm, tháng giêng không có hoa lê, tạm dùng lê hoa tửu này vậy." Nói xong đem hai cái chén đều rót đầy .

Tạ Giám cầm một chén trong tay. Rượu trong vắt sóng sánh trong chén ngọc bích tinh xảo càng thêm động lòng người, thơm mà không gắt, quả nhiên là rượu ngon hiếm có. Tạ Giám trước tán một tiếng "Hảo" rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, rốt cục tìm không ra từ nào để hình dung.

Miên Khanh bồi một ly, lại đem cái chén rót đầy. Nàng tâm tư linh hoạt, nhìn ra Tạ Giám hôm nay chỉ có tâm tư uống rượu, liền không nói nhiều, chỉ bồi hắn uống rượu.

Lê hoa tửu mặc dù thuần túy, tác dụng chậm nhưng lớn. Tạ Giám tửu lượng mặc dù hảo, một lát cũng đã say bất tỉnh nhân sự, miệng vẫn bảo là phải đi về. Miên Khanh xem kỳ quái, Tạ Giám đến chỗ nàng, chưa bao giờ có một lần không phải ngủ lại. Nàng lại không biết Tạ Giám say rượu nghĩ mình đang ở Lạc Dương, muốn quay về Trường An. Miên Khanh biết người say thần trí không tỉnh táo, liền sai người chuẩn bị xe, đưa Tạ Giám quay về khách điếm.

Miên Khanh dẫn theo hai nha đầu mang Tạ Giám trở về phòng. Vừa vào cửa, đã thấy một người không nhúc nhích nằm ở trên bàn, không khỏi hơi kinh hãi. Đến gần nhìn kỹ, người nọ đang ngủ, hé ra làn da trắng như tuyết, vài lọn tóc xõa ra hơi rối. Khuôn mặt khi ngủ cực kỳ xinh đẹp, lại nhợt nhạt mang theo chút tiều tụy. Miên Khanh chưa từng thấy qua thần thái người nào như vậy, thân là nữ tử, cũng không khỏi cảm thấy thương tiếc.

Miên Khanh đang muốn gọi người kia tỉnh lại, nó lại mở to mắt. Con ngươi như thủy ngọc, ôn nhuận, ánh mắt trong suốt, nhiễm một tầng sương như chưa tỉnh ngủ hẳn, lại dễ dàng câu hồn người. Miên Khanh ở chốn hồng nhan nhìn đủ loại người, cũng chưa thấy qua thiếu niên nào đẹp đến như vậy.

Linh Hồ Thanh kinh ngạc nhìn thấy trước mắt một nữ tử, không rõ nàng đến phòng Tạ Giám làm gì, chỉ chớp mắt. Liền thấy được Tạ Giám say rượu. Miên Khanh khẽ cười nói: "Trách không được Tạ công tử say đến thành như vậy còn một mực phải trở về, nguyên lai có người như vậy đang chờ hắn. Nếu là ta, chớ nói say, chính là đã chết cũng muốn trở về."

Linh Hồ Thanh mặt đỏ lên: "Ta, ta không phải..."

Miên Khanh hé miệng cười, chỉ nói: "Tạ công tử ở trong này, hảo hảo xem hắn. Ta cần phải trở về." Liền mang theo hai nha đầu kia quay về Hoa Tuyết lâu.

Miên Khanh biết Tạ Giám mặc dù cùng kĩ nữ đào hát có chút lui tới, nhưng chẳng một lòng với ai, thật sự là không tốt. Không biết lần này như thế nào lại thay đổi tính tình, lưu một thiếu niên như vậy bên người chơi đùa. Nhưng nàng lại không biết rằng chính bản thân Tạ Giám cũng không dự đoán được sẽ có hồi sự như vậy.

Linh Hồ Thanh không hiểu chuyện cũng không màng đưa tiễn khách, chính là nhìn Tạ Giám. Tạ Giám tửu lượng hảo, rượu vào cũng là hảo, say thì ngủ. Linh Hồ Thanh ở bên giường ngồi. Người ngoài nhìn vào ai mà không biết quan hệ của Tạ Giám cùng nàng kia có phần ái muội, lại nghĩ tới Tạ Giám từng rõ ràng cự tuyệt nó, trong lòng ủy khuất cực kỳ. Tháng giêng trời rét lạnh, liền thay Tạ Giám cởi áo khoác, đắp chăn. Chính mình lại vì phiền não mà rầu rĩ ngồi ở một bên.

Tạ Giám cũng không biết ngủ bao lâu, bỗng nhiên mơ mơ màng màng gọi "Kiều dung" một tiếng. Linh Hồ Thanh nghĩ hắn tỉnh, gọi thử hai tiếng "Công tử", nhưng không nghe trả lời. Nguyên lai chính là nói mớ. Linh Hồ Thanh ngồi chăm chú lắng nghe hắn mồm miệng không rõ nói vài câu, lại nghe hắn nhắc đến "Kiều dung" nọ. Chỉ một lúc sau, Tạ Giám mở mắt, bảo vài tiếng "Thanh Nhi". Linh Hồ Thanh đang suy nghĩ nên không để ý.

Tạ Giám đột nhiên ngồi dậy, lại gọi: "Thanh Nhi?"

Linh Hồ Thanh thực tại hoảng sợ, quay đầu hỏi: "Công tử tỉnh?" Trên mặt vẫn còn mang chút buồn bực.

Tạ Giám cười nói: "Thanh Nhi làm sao vậy, thấy ta không vui hay sao?" Nói xong đưa tay sờ sờ hai má nó, thở dài: "Vài ngày không có gặp, như thế nào liền gầy như thế này?"

Linh Hồ mặt đỏ lên, rồi lại cúi đầu không lên tiếng.

Tạ Giám khẽ vuốt hàng mi dài của nó, ôn nhu nói: "Ai làm Thanh Nhi ủy khuất, nói cho ta biết."

Linh Hồ Thanh thấp đầu nói nhỏ: "Công tử không phải vội vã đuổi ta đi sao, còn có tâm quản ta."

Tạ Giám nghe thế liền cười: "Ta thích Thanh Nhi như thế, như thế nào lại đuổi Thanh Nhi đi." (câu này nghe quen quá Ò__Ó)

Linh Hồ Thanh mạnh miệng đáp lại: "Là ai vội vàng bảo ta quay về Lạc Dương, tất nhiên không phải là ta đi."

Tạ Giám nhẹ giọng giải bày: "Thanh Nhi, ta thích ngươi, nhưng cũng có chút sợ."

Linh Hồ Thanh ủy khuất: "Công tử đã cứu ta, ta nếu có chút tâm hại công tử, kia không phải... Kia không phải..." Nó chỉ từng nghe kể lại chứ chưa bao giờ tận tai nghe người ta thề, lúc này cũng không biết nên nói thế nào.

Tạ Giám mỉm cười như hiểu ý tiểu hồ ly: "Kia không phải là hồ ly nữa."

Linh Hồ Thanh khanh khách cười, đôi nhãn châu trong veo như thạch anh tỏa sáng.

Tạ Giám ôn nhu nhìn nó: "Thanh Nhi cười rộ lên thật xinh đẹp."

Linh Hồ Thanh trên mặt hơi hơi đỏ lên, vẫn tiếp tục nhìn hắn.

Tạ Giám nhu nhu thái dương nói: "Ta đau đầu thật sự." Linh Hồ Thanh còn chưa kịp nói, hắn lại nằm xuống, trở mình một cái, miệng lẩm bẩm nói: "Thật khát nước..."

Người này, hóa ra nãy giờ đều là lời say.

Linh Hồ Thanh ngây người một lúc lâu, không thể kiềm được, "Oa" một tiếng khóc đi ra. Nó bộ dạng tuy là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, bất quá chỉ là hồ ly vừa mãn một tuổi, tự nhiên muốn khóc liền khóc. Úp mặt trên bàn nức nở nghẹn ngào. Cũng không biết khóc bao lâu, khóc đắc mệt mỏi, nằm lại trên bàn vựng vựng ngủ.

Tạ Giám mắt say lờ đờ mông lung tỉnh lại, gặp trong phòng có thêm một người, người đó mặc quần áo của mình, liền nhận ra Hồ Thanh. Trong lòng vi kinh, không biết nó vì sao như vậy sớm liền trở về. Mặc dù có chút đau đầu, nhưng cũng thật vui mừng. Xuống giường tiêu sái đến gần, thấy mắt nó thũng phấn hồng, trên mặt và tay áo đều là nước mắt, cũng không biết bị cái gì ủy khuất. Miệng vẫn khe khẽ lầu bầu: "Ta ghét nhất Tạ Giám." Biểu tình lại thật sự đáng yêu.

Tạ Giám ở một bên nhịn không được cười trộm, nhưng cũng không nhớ rõ khi nào thì chọc tới tiểu hồ ly này. Một mặt cởi bỏ ngoại sam đẫm nước mắt của nó, một mặt lại múc nước cho nó rửa mặt. Một hồi sau, Linh Hồ Thanh liền tỉnh, mở mắt thấy là Tạ Giám, lại đem ánh mắt nhắm lại .

Tạ Giám cười nói: "Thanh Nhi đây là làm sao vậy? Ta cũng không đắc tội ngươi đi."

Linh Hồ Thanh mếu máo, vẫn là từ từ nhắm hai mắt không để ý tới hắn.

Tạ Giám liền ở trên mặt nó hôn một cái, ôn nhu nói: "Là ai khi dễ Thanh Nhi, nói ra, ta thay Thanh Nhi trút giận." Hắn nói lời này khẩu khí lại cùng tối hôm qua giống nhau như đúc. Xem ra lời nói tối hôm qua tuy là lời say, cũng không tất đó là giả.

Linh Hồ Thanh nghĩ nghĩ, liền không hề cùng hắn dỗi, cúi đầu trả lời: "Tỷ tỷ không thấy."

Tạ Giám cả kinh: "Không thấy?"

Linh Hồ Thanh rụt lui thân mình, giọng điệu thương tâm: "Ta hỏi rất nhiều yêu quái, bọn họ cũng không biết. Có nói tỷ tỷ đi ra ngoài tìm ta, cũng không biết nàng đi nơi nào tìm. Đạo sĩ kia vẫn còn tại Lạc Dương. . . . . ." Cơ hồ vừa nói vừa muốn khóc.

Tạ Giám vội trấn an nó: "Tỷ tỷ ngươi ra ngoài tìm ngươi, đạo nhân kia lại ở Lạc Dương, như thế nào gặp được. Cho dù gặp, thì tỷ tỷ của Thanh Nhi nhất định cùng Thanh Nhi giống nhau mệnh hảo, nhất định có quý nhân cứu giúp, không có việc gì."

Linh Hồ Thanh vẫn suy nghĩ không lên tiếng, một bộ dáng muốn khóc. Tạ Giám cực mềm nhẹ thay nó rửa hoàn mặt rồi nói: "Thanh Nhi đã không chỗ đi, liền đi theo ta đi." Linh Hồ Thanh gật gật đầu, trên mặt quả nhiên có chút vui mừng.

"Thanh Nhi khóc chắc đói bụng đi, ta đi nhìn xem có cái gì ăn." Tạ Giám một mặt nói xong liền đi ra ngoài một mặt phát sầu. Hắn không phải hối hận đã nói như vậy, chính là không biết để Linh Hồ Thanh ở nơi nào mới tốt. Tổng không thể dẫn nó tới thanh lâu, trụ khách điếm cũng không phải kế lâu dài. Tới rồi gọi hai chén chúc, mấy thứ điểm tâm, đều là những món không cần đũa.

Trong chốc lát chúc được đưa lên, còn có thêm dưa muối và trứng cút, Linh Hồ Thanh cư nhiên có thể cực thuần thục đem trứng đã được lột vỏ dùng đũa gắp lấy.

Tạ Giám cười khen: "Thanh Nhi học được thật nhanh." Lại hỏi nó: "Trên đường có khỏe không?"

Linh Hồ Thanh nghĩ nghĩ một hồi: "Cũng khỏe, chính là có một lần gặp mấy người, muốn ta theo chân bọn họ trở về. Ta không chịu, bọn họ liền mạnh bạo kéo ta, ta chỉ hảo biến trở về hồ ly chạy thoát." Lại đắc ý nói: "Ta chạy thật sự rất mau, bọn họ kỵ mã đều không có đuổi theo."

Tạ Giám cười to: "Bọn họ còn muốn ngươi đi theo trở về không?"

Linh Hồ Thanh ủy khuất nói: "Bọn họ rất xấu."

Tạ Giám nhìn biểu tình nó, cơ hồ đem cơm trong miệng phun ra. Hắn uống một chút trà, vừa cười vừa ho khan, đến nước mắt cũng chảy.

Linh Hồ Thanh quậy bát chúc nổi giận: "Có cái gì buồn cười?"

Tạ Giám thở hổn hển: "Ta không cười... Không cười... Ha ha... Không cười..."

Hai người ầm ĩ, tiểu nhị tiến vào nói: "Tạ công tử, Hoa Tuyết lâu Miên Khanh cô nương muốn gặp ngài."

Vừa nói xong, Miên Khanh đã vào, chỉ đi một mình. Tạ Giám đứng lên, vẫn chưa cười dứt, khó khăn thuận khí, ho khan nói: "Miên Khanh sớm như vậy lại đây, có chuyện gì hay không?" Linh Hồ Thanh cũng bắt chước hắn đứng lên.

Miên Khanh khẽ cười: "Tạ công tử không thích thấy ta sao? Chẳng lẽ có chuyện gì khiến người phải sợ hãi, mỹ nhân như vậy, nên giấu đi luyến tiếc cho người khác xem sao?" Một bên nhìn về phía Linh Hồ Thanh, thấy nó hai mắt vi thũng, trong lòng có chút kinh ngạc, không biết này hai người tối hôm qua náo loạn cái gì.

Tạ Giám chỉ cười: "Miên Khanh nói đùa." Lập tức liền nhường chỗ ngồi, lại hướng tiểu hồ ly giới thiệu: "Hắn gọi Linh Hồ Thanh."

Linh Hồ Thanh ngoan ngoãn thi lễ: "Miên Khanh tỷ tỷ."

Miên Khanh cười nói: "Thật là một đứa trẻ ngoan ngoãn. Ngươi đã kêu một tiếng tỷ tỷ, ta cư nhiên nên cho ngươi chút lễ gặp mặt. Chỉ tiếc ta nơi này tìm không ra cái gì xứng với ngươi." Nàng vốn không đeo ngọc ngà trân bảo gì, liền đem túi hương gấm trắng trên người cởi xuống đưa nó. Linh Hồ Thanh nói lời cảm tạ nhận lấy. Miên Khanh lại đối nó hỏi: "Ngươi bao nhiêu?"

Linh Hồ Thanh há mồm định nói: "Một. . . " Nhìn thấy Tạ Giám ở một bên nháy mắt, vội vàng sửa lời nói, "Mười lăm tuổi."

Miên Khanh nhìn thấy, mỉm cười, cũng không để ý tới, hướng Tạ Giám hỏi: "Tạ công tử tính toán ở Trường An lâu không?"

Tạ Giám cười nói: "Đó là tự nhiên. Thiên hạ phồn hoa không quá hai nơi, Lạc Dương ta đã quá quen thuộc, đành phải ở tại chỗ này." Linh Hồ Thanh không dám chen ngang, cúi đầu ăn chúc, một đôi lỗ tai lại dựng thẳng, e sợ nữ nhân này đem Tạ Giám mang đi.

Miên Khanh lại tiếp: "Tạ công tử có còn muốn giống như trước bình thường ngày ngày ở trong lâu không?"

Tạ Giám nghĩ nghĩ một chút, khóe mắt liếc sang Linh Hồ Thanh một chút, mỉm cười: "Mọi người cùng một chỗ uống vài chén rượu, xướng khúc, thật sự rất vui vẻ, vì cái gì không đi? Chính là cũng không tất phải "ngày ngày"."

Miên Khanh giận dữ liếc hắn một cái, sẵng giọng: "Danh hào "bạc hạnh nhân" (người bạc bẽo, vô tình) của Tạ công tử quả nhiên không phải nói không, nhẹ nhàng nói một câu liền đem bao nhiêu tình cảm đều vứt bỏ."

Tạ Giám nở nụ cười, không hề dao động: "Miên Khanh tựa hồ có lời muốn nói."

Miên Khanh cười lại: "Được rồi, ta liền nói thẳng. Chính ngươi cả ngày chơi đùa trong lâu cũng không sao, nếu mang theo tiểu mỹ nhân này, tuy chỉ trong thời gian ngắn, chỉ sợ không biết bao nhiêu người chú ý tới hắn."

Tạ Giám nghe vậy thay đổi sắc mặt, không giấu nỗi vui mừng: "Nghe ý Miên Khanh tựa hồ có biện pháp?" Linh Hồ Thanh cũng ngẩng đầu lên nhìn Miên Khanh.

Miên Khanh nhỏ giọng: "Lúc ta mới vào Câu Lan (nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc), có mua một chỗ gọi "Mạc Sầu Viên" ở ngoại thành phía tây Trường An. Bạn đầu vốn định khi nhàn hạ sẽ đến đó thanh tịnh, thoáng một cái sáu năm, lại ngay cả đất trong viên gót hài cũng chưa từng dính qua một chút. Hiện nay có cơ hội, giao cho công tử cũng tốt, cũng không phụ thanh tú tinh xảo viên kia".

Tạ Giám thần tình vui vẻ: "Như thế tốt lắm, thật không hiểu nên như thế nào cảm tạ?"

Miên Khanh khẽ cười: "Công tử còn cùng ta nói cái gì "tạ ơn". Viên kia hoang phế đã lâu, cẩn thận có sơn tinh quỷ hồ ban đêm đến đem ngươi ăn." Nói xong bật cười khanh khách.

"Sơn tinh quỷ quái là gì, cho dù hồ ly, ta cũng không sợ." Tạ Giám tự tiếu phi tiếu làm bộ không thấy Linh Hồ Thanh ở một bên hướng hắn trừng mắt.

Miên Khanh vuốt tóc mai cười nói: "Tốt lắm, ta cũng nên đi. Công tử không cần tiễn." Tạ Giám vẫn là đưa nàng ra cửa, Linh Hồ Thanh cũng đi theo. Nhìn xa xa thấy mã xa màn trướng gấm hoa buông rũ.

Tạ Giám mỉm cười: "Thanh Nhi, ta mang ngươi đi xem viên kia."

Linh Hồ Thanh đi bên cạnh hắn, kỳ quái hỏi: "Nàng không phải thích công tử hay sao?"

Tạ Giám cười: "Nàng mặc dù thích ta, nhưng cũng biết kẻ ăn chơi Tạ Giám này không phải là người nàng phó thác cả đời. Miên Khanh muốn gả cho một người thủy chung yêu nàng một đời. "Nhược đắc sơn hoa sáp mãn đầu, mạc vấn nô quy xứ", đó là như vậy."

(Trích "Bài từ theo điệu":

Giá mà được hái hoa núi cài đầy đầu **, (thì) chẳng cần phải hỏi tôi về đâu!

** Câu này tỏ ý muốn được hoàn lương, làm một người phụ nữ bình thường hái hoa núi cài đầu.

Ở câu cuối, "nô" là đại từ nhân xưng ngôi thứ nhất. Xưa ở Trung Quốc, nữ thường tự xưng là "nô", nam thường tự xưng là "bộc" với ý khiêm tốn)

Tạ Giám trụ khách điếm ở thành tây, đi một chút liền tới Mạc Sầu Viên. Đi vào nhìn lên, không khỏi một phen kinh kinh hãi. Hiện ra trước mắt cỏ hoang loạn tuyết, tàn chi đoạn thạch (cỏ mọc um tùm, tuyết đọng khắp nơi, cây khô cằn cỗi, đá vỡ tan tành), lạnh lẽo thê lương. Hai người đi xem xét xung quanh một vòng, chỉ thấy một tầng lá mục thật dày, hồ nước núi đá u kính, đều đã nhìn không ra diện mạo vốn có.

Góc đông viên có hai gian ốc tường trắng ngói đen, cửa và cửa sổ đều mục nát, đóng mấy lớp bụi. Này sáu năm qua, đừng nói là tiến vào, chỉ sợ một lần cũng chưa từng nhìn qua. Này nửa phần cũng không xưng được là "thanh tú tinh xảo".

Tạ Giám bèn phải đi tìm thợ, đem vườn và phòng ốc đều sửa sang chỉnh đốn đàng hoàng một phen, lại qua ba bốn ngày mới vào trụ.

Còn chưa hết tháng giêng, tiết trời vẫn lạnh. Tạ Giám ngồi ở bên chậu than sưởi ấm hai tay, nghe gió lạnh thổi tới đập vào khung cửa, mắt nhìn chằm chằm ngọn lửa nhảy múa tựa hồ rất vui vẻ. Mẫu thân Tạ Giám là Tạ gia tiểu thiếp không được sủng, ở bên hắn không lâu liền bệnh mất. Tạ Giám ở Tạ gia chịu rất nhiều khi dễ. Hắn từ lúc còn là thiếu niên đã lang thang kiếm sống. Tuy nói "bốn bể là nhà", nhà thì lại giống như trạm dừng chân, nhưng bốn bể cũng không có thể như nhà. Hôm nay ngồi ở chỗ này, không biết tại sao, trong lòng lại nảy sinh loại tư vị khác thường.

Tạ Giám đang nghĩ ngợi, Linh Hồ Thanh đẩy môn tiến vào, khóe miệng vênh lên như vầng trăng lưỡi liềm. Hắn ngẩng đầu thấy, ôn nhu cười nói: "Thanh Nhi thấy cái gì mới mẻ hay sao mà cao hứng thành như vậy?"

Linh Hồ Thanh thần tình vui vẻ: "Ta vừa mới ở trong vườn thấy một con thỏ con chạy tới." Lại tỏ vẻ nôn nóng: "Ngày mai ta đi bắt nó."

Tạ Giám mỉm cười: "Thanh Nhi nguyên lai cũng nghịch ngợm như thế." Lại thấy trên áo nó dính chút mảnh vụn lá khô: "Làm sao lại dính mấy thứ này?"

Linh Hồ Thanh cúi đầu nhìn nhìn: "Ta đi hái sen trong ao, chắc là không cẩn thận bị vướng đi."

Tạ Giám ngạc nhiên: "Băng đóng ở ao rất mỏng, Thanh Nhi có thể đi trên đó sao?"

Linh Hồ Thanh cũng ngạc nhiên nói: "Công tử từ trước thường thường ôm ta, không biết ta nặng nhẹ bao nhiêu hay sao?"

Tạ Giám ngớ ra một chút, thật sự không tin người thiếu niên trước mắt cùng tiểu hồ bình thường cũng nhẹ như vậy. Lập tức khẽ cười đáp lại: "Ta đến thử xem." Tiến lên ôm ngang lấy Linh Hồ Thanh bế lên, quả nhiên là nhẹ như không có gì.

Linh Hồ Thanh thần tình đỏ bừng giãy giụa, thấy Tạ Giám không buông, cũng liền không suy nghĩ nữa ngoan ngoãn mặc hắn ôm. Tạ Giám ôm nó ngồi trên đùi mình, cười nói: "Thanh Nhi không vui sao?"

Linh Hồ Thanh thấp giọng than thở: "Là công tử không thích." Tạ Giám không có nghe rõ ràng, hỏi lại: "Cái gì?" Linh Hồ Thanh cũng không thèm nói lại. Tạ Giám cũng sợ chính mình tái đùa nó sẽ khống chế không được, liền buông nó ra: "Thời điểm không còn sớm, tẩy rồi ngủ đi."

Tạ Giám rửa mặt xong, quay đầu lại cũng không thấy Linh Hồ Thanh đâu. Tinh tế nhìn lại, hắn đã thấy bên cạnh gối một tiểu bạch hồ, lập tức cả kinh không ít. Hắn đối hồ yêu mặc dù không hiểu rõ, nhưng nghe nói qua yêu quái đã tu thành người nếu hiện nguyên hình, là cực không tốt. Vội vàng bay đến bên giường đem tiểu hồ ôm lấy, kêu lên: "Thanh Nhi! Thanh Nhi làm sao vậy?"

Tiểu hồ từ trong lòng ngực hắn chui ra, vùi ở trong chăn rồi biến trở về bộ dạng thiếu niên. Nó mặt ửng đỏ nói: "Ban đêm rất lạnh, công tử ôm ta ngủ sẽ ấm."

Tạ Giám nghe vậy yên lòng, lại trêu đùa: "Ngươi như hiện tại để cho ta ôm không tốt sao?"

Linh Hồ Thanh trên mặt càng hồng: "Ta biến thành hình người sẽ không ấm bằng." Cũng không đợi Tạ Giám trả lời, biến trở về nguyên hình hồ ly.

Tạ Giám cởi ngoại y nằm xuống, đem tiểu hồ ly ôm vào trong lòng, lại kéo kéo chăn, để đầu nó lộ ra cho dễ thở. Biết nó không thể nói chuyện, cố tình trêu đùa: "Thanh Nhi vì cái gì lại ngoan như vậy?"

Tiểu hồ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Kỉ kỉ" kêu lên hai tiếng.

Tạ Giám bật cười: "Thanh Nhi là học con gà con kêu sao?" Tiểu hồ gật gật đầu. Tạ Giám nhớ trên đường đến Trường An, chính mình trên người không bao nhiêu tiền, lại mỗi bữa mua kê cấp nó ăn, không nghĩ nó đều ghi tạc trong lòng, cố ý cười nói: "Nguyên lai hồ ly ăn kê có thể biến ngoan, ân, ta nhớ kỹ."

Tiểu hồ trong mắt lộ ra chút tính trẻ con buồn bực, đem chân trái giơ lên trước mặt Tạ Giám, lộ ra năm móng vuốt trắng ngà bán trong suốt. Tạ Giám mỉm cười: "Ôi, Thanh Nhi sinh khí sao? Ta quả nhiên là sợ hãi nga." Vừa nói vừa cầm tiểu móng vuốt nó, thử xem có hay không sắc bén. Cào cào lên tay chỉ cảm thấy hơi ngứa, cũng không đau. Tiểu hồ ly thu móng vuốt về, không thèm để ý tới hắn nữa (em dỗi rồi =))).

Tạ Giám vỗ nhẹ đầu nó: "Thanh Nhi ngoan, sớm đi ngủ đi, sáng mai dậy bắt thỏ." Đoạn đứng dậy thổi tắt nến, ôm tiểu hồ ly lông xù ngủ.

Tạ Giám sáng hôm sau tỉnh lại, Linh Hồ Thanh sớm ngay cả bóng dáng cũng không thấy, quần áo lại hảo hảo để ở một bên. Tạ Giám biết nó đi bắt con thỏ kia, cười cười đứng dậy tẩy rửa thay xiêm y. Sau khi trang phục chỉnh tề hắn liền ra vườn nhìn xem. Ngoài vườn cực yên tĩnh, đừng nói là Linh Hồ Thanh, ngay cả cành lá một chút lay động cũng là không thấy. Không biết tiểu hồ ly nhỏ như vậy có phải hay không bị một con thỏ bắt!?

Tạ Giám nghĩ nghĩ cũng không đi tìm, đến một gian khác chuẩn bị điểm tâm. Viên này tuy lớn, phòng ốc lại chỉ có hai gian nhỏ. Một gian là phòng ngủ kiêm thư phòng, một gian khác Tạ Giám dùng làm phòng bếp. Vừa mới đem nước đun, liền nghe được bên ngoài một nữ âm mềm mại: "Tạ công tử có ở nơi này không?"

Tạ Giám từ trong phòng đi ra, thấy nàng kia là tiểu hoàn của Hồng Tụ lâu Ngâm Hương cô nương. Tiểu hoàn kia thấy Tạ Giám, vui vẻ nói: "Tạ công tử, tiểu thư chúng ta nhiều ngày nay nhớ ngươi, lệnh ta đến thỉnh. Công tử theo ta đi thôi." Nàng kia nói xong tiến lên kéo ống tay áo Tạ Giám, một bên hướng trong phòng nhìn lén, thấy bếp núc củi lửa, không khỏi thần tình kinh ngạc.

Tạ Giám mỉm cười: "Ta thật không phải. Ta trở về mấy ngày nay, đáng lẽ nên sớm đến thăm Ngâm Hương cô nương. Thỉnh cô nương thay ta hướng Ngâm Hương cô nương thỉnh tội. Chính là ta còn có chút việc, cô nương thỉnh đi trước một bước, ta sẽ đi sau."

Tiểu hoàn lưu luyến nhắc nhở: "Công tử nhất định phải tới." Đợi Tạ Giám đồng ý, tiểu hoàn kia mới đi.

Tạ Giám đi ra vườn gọi vài tiếng "Thanh Nhi", tiểu bạch hồ quả nhiên chạy tới, ngửa đầu nhìn hắn. Tạ Giám ngồi xổm xuống đối nó căn dặn: "Thanh Nhi, ta đi ra ngoài một chút, ngươi ngoan ngoãn ở trong viên đừng chạy loạn. Trứng luộc trong bếp, đói bụng thì nhớ lấy ăn." Linh Hồ Thanh nhìn hắn trong mắt lộ ra chút ủy khuất. Tạ Giám ôn nhu hứa: "Ta sẽ sớm trở về." Xong liền đi ra ngoài.

Tạ Giám đến Hồng Tụ lâu, chờ ở đó không chỉ mình Ngâm Hương, còn có ba bốn cô nương trong kĩ viện, đều là người Tạ Giám quen biết. Tạ Giám tới muộn, vừa vào cửa liền bị phạt ba chén. Sau đó cũng chỉ là uống rượu, đánh đàn xướng khúc linh tinh. Như thế mà Tạ Giám tới giờ ngọ mới có thể thoát thân, lảo đảo trở về. Mọi người còn lại cũng tan.

Ngâm Hương sai người dọn dẹp, chính mình đến sau bình phong, cười nói: "Tỷ tỷ nói quả nhiên không sai. Hắn từ trước chẳng khi nào chỉ ở lại một lúc như vậy. Ta cũng thật muốn biết mỹ nhân nào khiến Tạ công tử phải vội vã mà chạy về".

Miên Khanh khúc khích cười: "Ngâm muội nói sai một chữ rồi. Theo ta thấy, không phải là "vội vã", phải là "nhớ nhung" mới đúng".

Ngâm Hương kinh ngạc: "Tỷ tỷ có nhìn lầm hay không? Tạ công tử cũng không giống người biết nhẫn."

Miên Khanh khẽ lắc đầu: "Ta cũng thấy kỳ quái. Nhưng với tính tình Tạ công tử, dù chưa từng có quan hệ xác thịt, ôm ôm ấp ấp cũng không phải là ít. Chuyện đó không sớm thì muộn thôi."

Ngâm Hương ha ha cười: "Chốn thanh lâu có thể nào lại ít đi một người phong lưu? Nghe Cúc Nhi nói, lúc nàng đến Tạ công tử đang nhóm lửa nấu bếp."

Miên Khanh khẽ nhếch môi: "Uổng công người ta khen ngươi thông minh. Này mấy năm chẳng lẽ không nhìn ra Tạ công tử trong lòng có sự, vốn không phải người ở lâu trong chốn phong hoa tuyết nguyệt. Ở bếp nhóm lửa, cũng là một việc may đi." Nói đến hết câu, đã muốn thở dài.

(mấy bà cô này nói chuyện khó hiểu quá ="=)

Tạ Giám đi rồi, Linh Hồ Thanh ở trong vườn chơi đã mới biến trở về hình người, mặc quần áo vào phòng bếp xem. Nó chưa bao giờ gặp qua nhân nấu cơm, cũng không biết nên làm như thế nào, mặc cho lửa cứ thế cháy. May mắn Tạ Giám cũng chưa bao giờ nấu bếp, để củi không đủ, trứng chưa chín lửa đã tắt. Linh Hồ Thanh trở về phòng, tò mò mở một quyển thư ra xem, có rất nhiều chữ nó không biết, câu hiểu câu không, tất nhiên không biết thư nói cái gì. Một hồi chán, lại chạy ra ngoài tìm con thỏ nhỏ.

Tạ Giám trở về, Linh Hồ Thanh ở trong vườn nghe tiếng, đoán hắn lại uống rất nhiều rượu, vội chạy ra dìu. Mũi hồ ly rất nhạy, Linh Hồ Thanh ngửi thấy quần áo hắn trừ bỏ mùi rượu còn có mùi phấn hương của nữ tử. Tạ Giám để nó dìu vào phòng, ngã trên giường, nhắm mắt xoa huyệt thái dương: "Uống đến đầu đều đau."

Linh Hồ Thanh nhớ tới lần trước Tạ Giám say rượu cùng mình hồ ngôn loạn ngữ, cũng có nói như vậy. Nghĩ đến đó nó lập tức lui ra phía sau, nghi nghi hoặc hoặc nhìn hắn. Tạ Giám nhìn nó, cười nói: "Như thế nào lại nhìn ta như vậy, không nhận ra ta hay sao?" Hắn lần này chính là uống nhiều mấy chén, nhưng vẫn chưa say, không lâu liền thanh tỉnh.

Tạ Giám ngồi dậy, mặt nhăn mày nhíu: "Người toàn mùi son phấn, thật chán ghét." Hắn vừa lẩm bẩm vừa cởi xuống ngoại y ném qua một bên, rồi đến bên bàn lấy mực hòa với nước mài. Nơi này mọi thứ đều là của Miên Khanh mua về trước đây, khéo léo tinh xảo, dùng rất tốt.

Linh Hồ Thanh thấy hắn muốn viết chữ, liền đem đài sen ưa thích hôm qua hái ra tẩm nước ấm. Tạ Giám đem bút lông nhúng vào mực, trên giấy viết nhanh như bay. Linh Hồ Thanh đang ở kia ngâm đài sen, chỉ nhìn thấy tay hắn lay động, cũng không biết hắn viết chữ hay là vẽ bùa. Không bao lâu liền nghe Tạ Giám gọi: "Thanh Nhi lại đây, nhìn xem lối viết Thảo của ta."

Linh Hồ Thanh xem chỉ thấy kia nét chữ uyển chuyển rồng bay phượng múa, lắc đầu nói: "Ta một chữ cũng không nhận được."

Tạ Giám hỏi: "Thanh Nhi biết viết chữ không?"

Linh Hồ Thanh thành thật trả lời: "Một ít."

Tạ Giám liền bảo: "Thanh Nhi viết chữ "Thanh" cho ta xem."

Linh Hồ Thanh lấy bút viết, mặc dù thiếu chút mượt mà, cũng thật đoan chính.

Tạ Giám nhìn chữ nó viết cười cười: "Thanh Nhi học qua trường tư sao, chữ này giống như là tú tài thi rớt dạy vậy. Nhìn như đoan trang, kì thực cứng nhắc." Liền viết Triện (một kiểu chữ Hán), Lệ (thể chữ Lệ), Hành (lối chữ Hành), Khải (một trong các cách viết chữ Hán), Thảo (chữ Thảo, lối viết tay) ngũ thể của chữ "Thanh", nói: "Thanh Nhi thích cái nào, ta sẽ dạy ngươi viết."

Linh Hồ Thanh nhìn một lần, chỉ vào một cái: "Cái này đẹp."

Tạ Giám mỉm cười ôn nhu: "Nguyên lai Thanh Nhi thích thể chữ Lệ. Thể chữ Lệ này nguyên là vô cùng tốt, trên kế thừa Triện, dưới Khải, Hành, Thảo, chỉ tiếc ta luyện không tốt. Bất quá nghĩ cũng đủ dạy Thanh Nhi."

Tạ Giám một bên ôm Linh Hồ Thanh đặt trên đùi, nắm tay nó viết chữ "Ngọc" một bên nói: "Thể chữ Lệ chú ý "chiết bút tàng phong, nhất ba tam chiết, tàm đầu nhạn vĩ, khinh thanh trọng trọc" (đưa ngọn bút tạo nếp gấp, biến đổi bất ngờ, uyển chuyển như đuôi chim nhạn, nét chữ rõ ràng), lại có "tàm bất nhị thiết, nhạn vô song phi" (bố cục nhất quán, bay bổng), Thanh Nhi cần phải nhớ kỹ."

Xem Linh Hồ Thanh trên mặt biểu tình nghiêm túc, còn cầm chặt bút, hắn buông ra thủ nói: "Thanh Nhi chính mình viết thử." Linh Hồ Thanh hướng nghiên mực đem bút chấm chấm. Vừa muốn viết, Tạ Giám liền bắt được thủ nó, cười nói: "Ít mực sẽ rít, nhiều mực thì nét chữ sẽ thô kệch, Thanh Nhi đừng luyến tiếc dùng mực, ta sẽ không bắt ngươi phải chi tiền mua mực."

Linh Hồ Thanh chấm mực nhiều nhiều một chút, bắt chước Tạ Giám lúc nãy viết một chữ "Ngọc". Trừ bỏ bút ý trúc trắc chút, nhưng nó lại cùng Tạ Giám chữ viết không sai. Tạ Giám nhìn thấy nói không nên lời.

Linh Hồ Thanh đắc ý: "Ta học này nọ thật sự rất mau. Công tử dạy ta thêm đi."

Tạ Giám có một đệ tử thông minh như vậy, cũng là hưng trí bừng bừng: "Hảo, là ta coi khinh Thanh Nhi." Sau đó liền dạy nó viết chữ phức tạp chút. Linh Hồ Thanh y như vậy mà viết, nhất dạng thị cổ phác tàm đầu, khinh linh nhạn vĩ, pháp độ nghiễm nhiên (viết theo phong cách cổ, nét chữ mềm mại nhưng lại có quy củ).

Tạ Giám lại dạy nó vài câu thơ. Linh Hồ Thanh chưa bao giờ đọc qua thi thư, một bên viết một bên nhẹ nhàng niệm (đọc theo), cũng là cực nhanh liền nhớ kỹ. Tạ Giám ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng (đang ôm em nó), cảm thấy thực thú vị.

Giữa vô hạn ôn nhu, bỗng nhiên nghe "ục" một tiếng, chính là bụng đang kêu. Hắn ngẩng đầu nhìn xem ngoài cửa sổ, tối đen như mực, cũng không biết Linh Hồ Thanh khi nào đã thắp nến. Linh Hồ Thanh cũng nghe thấy âm thanh bất đắc dĩ ấy: "Công tử đói bụng sao? Tại trù phòng còn có chút đồ ăn." Nó sau đó liền đem việc củi lửa lúc sáng nói cho hắn nghe.

Tạ Giám luyến tiếc một hồi mới buông Linh Hồ Thanh ra, đứng dậy nói: "Thanh Nhi cũng đói bụng đi, ta đi đem trứng kia tái luộc." Liền hướng phòng bếp đi. Linh Hồ Thanh vẫn là ngồi ở dưới đèn đọc thư.

Tạ Giám bưng một mâm trứng kê tiến vào, gặp Linh Hồ Thanh còn viết chữ, cười gọi: "Thanh Nhi nghỉ ngơi một chút đi, nghĩ muốn một đêm viết hết chữ sao?"

Linh Hồ Thanh đáp lại một tiếng liền đến lột hai quả trứng ăn, lại đối Tạ Giám nói: "Trong mực kia có hương khí."

Tạ Giám nở nụ cười: "Thanh Nhi cảm thấy được hương khí kia thế nào?"

Linh Hồ Thanh nghĩ nghĩ một lúc: "Mực khí thanh lại có mùi thơm dịu nhẹ, hương kia xen lẫn mực khí, tựa hồ không hợp."

Tạ Giám thản nhiên cười: "Thanh Nhi nói không sai. Hương khí trong mực là hỗn tạp xạ hương long não linh tinh các mùi, tuy có chút công hiệu làm tinh thần phấn chấn, chung quy chính là tạp chất. đáng tiếc trộn lẫn trong hảo mực, thật khiến cho mực ủy khuất."

Hai người ăn cơm chiều qua loa. Sau đó Tạ Giám tùy tay rút một quyển "Tiểu sơn từ", dạy Linh Hồ Thanh viết: "Xuân tiễu tiễu, dạ điều điều, bích vân thiên cộng Sở cung yêu. Mộng hồn quán đắc vô câu kiểm, hựu đạp dương hoa quá Tạ Kiều"

(Trích "Giá cô thiên kỳ 2" của Án Kỷ Đạo, dịch thơ Nguyễn Chí Viễn

Xuân lặng lẽ, đêm xa xôi

Cùng trời mây biếc Sở cung yêu **

Mộng hồn quen vẫn không câu thúc

Lại đạp dương hoa quá Tạ Kiều

** Vua Sở thích eo thon nhỏ, trong cung có nhiều người nhịn ăn cho eo nhỏ, về sau người ta gọi đàn bà eo nhỏ là "Sở cung yêu")

Linh Hồ Thanh vừa viết vừa hỏi: "Mấy câu đó nói gì?"

Tạ Giám thầm mắng chính mình rất ngốc, sao lại dạy nó bài thơ này. Hắn lập lờ giải thích vài câu, xem Linh Hồ Thanh vẻ mặt khó hiểu, còn muốn hỏi lại, vội nói: "Đọc nhiều tự nhiên liền hiểu." Linh Hồ Thanh không hỏi nữa, trong lòng không rõ công tử vì cái gì không chịu nói cho mình.

Tạ Giám nhìn nó dần dần viết thạo, liền để nó tự mình viết phỏng theo. Hắn nhìn Linh Hồ Thanh từng nét từng nét sao lại, "Tiểu bình nhược giải sầu xuân mộ, nhất tiếu lưu xuân xuân dã trụ" (quả táo nhỏ (giải sầu?) cuối xuân, cười một cái xuân cũng lưu lại), thầm nghĩ hai câu này nếu lấy đến hình dung Thanh Nhi, thật cũng chuẩn xác.

Bất giác đêm đã khuya, Tạ Giám liền đem giấy bút các thứ thu dọn. Linh Hồ Thanh đem nghiên mực lấy được, lột lấy ruột đài sen kia, chấm nước nhẹ nhàng sát nghiên mực.

Tạ Giám thoáng ngạc nhiên: "Thanh Nhi sao biết dùng liên nhương (ruột sen) ngâm nhuyễn gột tẩy nghiên mực tốt nhất. Ta đang lo làm như thế nào mới không phá hư nghiên mực Đoan Khê (một loại nghiên mực nổi tiếng sản xuất ở vùng Đoan Khê, huyện Cao Yếu, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc) này."

Linh Hồ Thanh thành thật: "Trước kia tỷ tỷ thích một thư sinh trong thành, thường mang ta đến chỗ hắn. Hắn có khi cùng tỷ tỷ nói về vấn đề này nọ, ta ở một bên nên nghe thấy."

Tạ Giám không biết nên khóc hay cười: "Loại sự tình này như thế nào mang ngươi cùng đi."

Linh Hồ Thanh cực nhu hòa mỉm cười một chút mới nói: "Khi đó ta còn không đến nửa tuổi, tỷ tỷ lo lắng ta một mình phải đợi nên đi đâu đều mang theo ta."

Tạ Giám nhìn nó cười vui vẻ, thấy tâm nhói một chút. Chính mình sống hai mươi mấy năm, cũng không có người toàn tâm toàn ý yêu thương như thế. Hắn đối Linh Hồ Thanh hỏi tiếp: "Sau tỷ tỷ ngươi cùng thư sinh kia ra sao?"

Linh Hồ Thanh vẻ mặt trở nên ảm đạm: "Sau hắn thành thân, không cần tỷ tỷ."

Tạ Giám trong lòng một phen kỳ quái. Theo như bộ dáng Linh Hồ Thanh, tỷ tỷ tất nhiên cũng là khuynh thành khuynh quốc, huống hồ lại là mị hồ mê hoặc nhân, như thế nào bị người vứt bỏ. Nghĩ thế nhưng hắn cũng không có hỏi, chỉ nói: "Về sau liền không có tới lui sao?"

Linh Hồ Thanh gật đầu: "Đã không có. Tỷ tỷ nói sau này nếu có ai... được nàng, rồi lại không chịu thú nàng, nhất định phải hút hết tinh khí người nọ."

Tạ Giám không giấu vẻ tò mò: "Thư sinh kia không có chết hay sao?"

Linh Hồ Thanh giải thích: "Hắn là người đầu tiên tỷ tỷ thích, ta đoán tỷ tỷ nhất định không đành lòng. Tỷ tỷ cùng ta bất đồng, nàng là hồ ly chân chính, nếu phải hấp nhân tinh khí, không tới nửa tháng liền có thể hại chết một người."

Tạ Giám "Nga" một tiếng, nói: "Nguyên lai Thanh Nhi cùng tỷ tỷ là dị phụ (khác cha)." Lại khen: "Kiên trì hữu tình quấn quýt si mê khổ luyến, lại dứt khoát hận đoạn tẫn tình duyến (khi yêu thì ân ân ái ái, lưu luyến không rời; lúc hận thì dứt khoát chặt đứt tình duyên), quả thật hiếm thấy." Không khỏi nhớ tới đêm trừ tịch ở trong núi gặp tuấn mỹ thanh niên, thầm nghĩ hai người này dường như khí phách tương tự, hỏi: "Tỷ tỷ Thanh Nhi tên gọi là gì?"

Linh Hồ Thanh đáp: "Tỷ tỷ tên là Sương Huyền."

Tạ Giám nhớ tới một chuyện, cười nói: "Thanh Nhi nếu hút hết tinh khí một người, thời gian phải lâu hơn?"

Linh Hồ Thanh lắc đầu: "Ta chưa thử qua, ta không biết." Nó vốn là cúi đầu, một chốc hơi hơi ngẩng mặt, đôi mắt long lanh mơ màng nhìn Tạ Giám: "Công tử lại không chịu cho ta thử."

Nó vừa mới liếc mắt một cái liền mất hồn, thật không hỗ là mị hồ. Tạ Giám nghe đến câu cuối, bỗng nhiên hoảng sợ: "Thanh Nhi nghĩ muốn. . . . . ."

Linh Hồ Thanh thấy phản ứng Tạ Giám không khỏi buồn cười: "Ta đùa thôi, lá gan công tử thực nhỏ."

Nói đến đây thì nghiên mực đã tẩy sạch. Linh Hồ Thanh đem cất rồi trở về giường, vẫn là hóa trở về nguyên hình hồ ly. Tạ Giám khẽ vuốt bộ lông mềm mại của nó, cuối cùng tin tưởng hồ ly này sẽ không hại mình. Hắn vốn không phải người có thể dễ dàng lưu lại ai, vả lại cũng thường không cân nhắc. Tiểu hồ ly kia thông minh hơn người lại hoa dung nguyệt mao. Chỉ cần liếc mắt một cái, sợ rằng dẫu biết là hố lửa chính mình cũng muốn nhảy vào. Linh Hồ Thanh nếu muốn hút tinh khí của hắn, chỉ sợ đã không chờ tới bây giờ.

Từ ngày Ngâm Hương thỉnh đi, rất ít khi có người yêu cầu Tạ Giám ra ngoài. Tạ Giám cũng vui vẻ thanh tịnh, mỗi ngày cùng Linh Hồ Thanh ở trong vườn nhàn nhã văn chương. Trừ bỏ viết chữ, còn dạy nó đọc rất nhiều thi văn. Linh Hồ Thanh đến tận đây mới hiểu được "Mộng hồn quán đắc vô câu kiểm; Hựu đạp dương hoa quá Tạ Kiều" nguyên là trong mộng đi gặp gỡ thanh lâu nữ tử âu yếm, sau đó ngây ngẩn đến nửa ngày. Tạ Giám giả vờ không để ý, chỉ phấn khởi khen Linh Hồ Thanh đầu óc thật tốt, học được so với chính mình lúc trước thì nhanh hơn nhiều lắm.

Nếu nói có cái gì phiền não, chính là tiền tài hữu xuất vô tiến (tiền ra như nước, mà không có vô =)))))))), chi tiêu dè sẻn bất quá cũng chỉ chống đỡ được một tháng là cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro