Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Siêu năng lực của Cố Thủy!

Edit: MixaliliHa
Beta: TanpopoLira

Tại cửa hàng nhỏ, Cố Thủy đang ngửi mùi tinh dầu để cổ vũ bản thân. Một lát nữa sẽ cậu sẽ tình cờ chạm trán với siêu năng lực của cậu.

Cho nên phải xốc tinh thần!

Nhưng còn chưa tỉnh táo được lâu, Cô Thủy lại nằm trên quầy.

Woooooo buồn ngủ quá đi.

Ban đầu, cậu định vào buổi sáng tình cờ gặp nhau với Siêu Năng Lực, nhưng bà nội lại nói rằng bà có việc phải ra ngoài và nhờ Cố Thủy đến trông cửa hàng.

Mặc dù ngày hôm qua ngủ mê man nhưng Cố Thủy vẫn nhớ địa chỉ mà Siêu Năng Lực nhắc tới. Chính là khách sạn xa hoa nhất huyện Sùng Du .

Tình cờ gặp nhau!

Để tình cờ gặp Siêu Năng Lực nha!

Đúng vậy, đây là biệt danh dành cho vị khách đẹp trai kia. Gặp vị khách đẹp trai = bản thân không buồn ngủ = siêu năng lực. Đương nhiên, hiện tại chỉ là suy đoán của Cố Thủy, rốt cuộc có phải siêu năng lực của cậu hay không, gặp được đã rồi nói sau.

Hơn nữa hôm qua anh ấy ở khách sạn, hôm nay có thể đã rời đi. Cố Thủy đi qua chỉ là thử vận may. Chỉ nghĩ đến sau này có thể sẽ không còn buồn ngủ nữa, Cố Thủy trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào.

Trong khi Cố Thủy đang nghiêm túc phân tích, mập mạp đẩy cửa bước vào, trong tay còn bưng một bát sủi cảo. Cửa hàng sủi cảo nhà tiểu mập nằm ngay cạnh cửa hàng nhỏ của Cố Thủy. Bà Cố có việc đi ra ngoài sẽ mua sủi cảo cho Cố Thủy ăn.

Lúc này đã đến giờ ăn trưa, mập mạp ở trong cửa hàng giúp đỡ lập tức đem sủi cảo mới nấu xong đem sang cho cậu. Sủi cảo thơm phức khiến Cố Thủy hơi mở mắt ra.

Thơm quá đi.

Cậu nhóc mập mạp đặt sủi cảo xuống, nói một cách bí ẩn:

"Cố Thủy, bạn học của lớp tớ vừa mới đến đây nói một chuyện!"

Cố Thủy cắn một miếng sủi cảo ngon, thuận tai nghe mập mạp tiếp tục bát quái.

"Giáo bá của trường chúng ta bị đánh! Mặt mũi bị bầm dập hết cả luôn." Mập mạp vẻ mặt sùng bái, " Nghe nói là một học sinh trung học không hề quen biết đánh. Đây là giáo bá đó! Bên cạnh hắn còn có đám đàn em quây xung quanh. Một đánh ba, đánh xong còn nói hai chữ."

Cố Thủy biết đám giáo bá trường nhất trung của huyện Sùng Du đều cao hơn 1m7. Bởi vì bản thân cậu cao 1m67, cho nên cảm thấy 1m7 là rất cao lớn. Hơn nữa giáo bá cùng đám tay chân của hắn đánh nhau lần nào cũng đều rất ác liệt, làm sao lại có thể bị người ta một chọi ba?

Cố Thủy vừa ăn vừa buồn ngủ, hỏi bâng quơ:

"Hắn nói cái gì?"

" Ngu ngốc!"

Mập mạp trung khí mười phần, sùng bái trên mặt càng thêm rõ ràng:

"Hắn đánh xong liền nói hai chữ này, làm giáo bá và đàn em tức giận muốn chết, hiện tại đã là trò cười của trường Nhất trung Sùng Du!"

( trung khí mười phần: tràn đày năng lượng, tràn đầy sức sống, chỉ trạng thái tốt nhất của cơ thể.)

Mập mạp cho Cố Thủy xem bài viết. Bên trong đều là tin tức giáo bá bị đánh. Cố Thủy rảnh rỗi thì buồn ngủ, cơ bản không để ý nhìn vào màn hình, tùy tiện liếc mắt nhìn một cái.

"Nhưng bọn giáo bá sẽ thừa nhận hả? Bọn họ không phải rất sĩ diện sao?"

Cho dù Cố Thủy chưa từng tiếp xúc với đám đó nhưng cậu biết bọn họ khẳng định rất để ý thể diện.

"Chắc là không nhận đâu, giáo bá đã gọi anh họ của hắn học cấp 3, chuẩn bị báo thù."

Mập mạp nói đến những chuyện này, mặt mày hớn hở, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ với người kia.

"Bây giờ là nghỉ hè chứ không đã tìm ra được cậu học sinh trung học này. Huyện Sùng Du của chúng ta lớn như vậy, khẳng định có thể tìm ra."

Cố Thủy uống xong ngụm canh sủi cảo cuối cùng, vui vẻ vỗ bụng. Bữa cơm trưa này ăn thật là ngon, sủi cảo ngon miệng, tán ngẫu cũng rất vui vẻ.

Làm sao có thể có người như vậy, sau khi đánh thua lại còn đi tìm anh họ nhờ hỗ trợ. Điều gì sẽ xảy ra nếu học sinh trung học kia cũng có anh em họ? Vậy chẳng phải là vẫn tiếp tục đánh nhau sao?

Thật ngu ngốc.

Cố Thủy không thèm để ý người đánh bại giáo bá, bây giờ trong lòng cậu chỉ có Siêu Năng Lực. Miễn là cậu tìm thấy Siêu Năng Lực, cậu sẽ không buồn ngủ nữa. Phải đạt được mong muốn tốt đẹp này!

Mập mạp còn đang trong giai đoạn vô cùng hứng thú với tình huống trong trường, nói một cách bí ẩn:

"Anh nghe nói tên giáo bá trường chúng ta đã tìm anh họ cấp ba của hắn. Anh nghĩ bọn họ sẽ có một cuộc hẹn với người đó vào chiều nay. Chúng ta có nên đi xem náo nhiệt không?"

Xem náo nhiệt?

Cố Thủy cho dù mệt muốn chết cũng phải phản bác mập mạp: " Không được, em sợ không cẩn thận bị thương."

" Không phải, chỉ nhìn trộm thôi, dù sao tí nữa bà nội em về, hơn nữa cũng không phải chỉ có hai chúng ta!"

Mập mạp có vẻ như là đã nhìn thấy tư thế oai hùng hiên ngang của người nọ:

"Nói không chừng cậu ta sẽ trở thành giáo bá trường trung học nha, giáo bá mới chuyển trường đến. Thật thú vị nha!"

Cố Thủy mắt cũng sắp mở không ra, tùy tiện xua tay: " Không được, Siêu Năng Lực quan trọng hơn."

Cuối câu, mập mạp đã không nghe rõ Cố Thủy đang lẩm bẩm cái gì. Nhưng mà mập mạp đã quen với thói quen có thể ngủ trong giây lát của Cố Thủy. Cậu lấy lại chiếc bát rỗng Cố Thủy đã ăn hết, trong lòng vẫn nghĩ về giáo bá. Rốt cuộc là ai có thể một chọi ba? Nhưng hôm nay giáo bá mang theo anh họ cao ít nhất 1m8 lận. Người kia có thể đánh bại sao?

Bà nội Cố đẩy cửa cửa hàng nhỏ ra, thấy Cố Thủy còn đang ngủ, nhẹ nhàng thở dài. Hôm nay bà đi ra ngoài là đi gặp bác sĩ của Cố Thủy, còn có chuyên gia từ tỉnh thành tới, nhưng đối với kết quả kiểm tra mấy ngày trước đều bó tay.

"Cố Thủy về mặt sinh lý không có vấn đề gì."

"Phương diện tâm lý đã kiểm tra chưa?"

"Bác sĩ tâm lý cũng không tìm ra nguyên nhân?"

"Sao không tìm bác sĩ khác, hoặc nếu có điều kiện thì ra nước ngoài."

"Có một số chuyên gia có thẩm quyền trong lĩnh vực này. Nếu có thể, bà hãy dẫn đứa nhỏ đi xem một chút."

Những câu này bà Cố đã nghe qua rất nhiều lần, mang theo Cố Thủy chạy khắp trời nam biển bắc. Nhưng các bác sĩ nói đều giống như nhau. Họ không tìm ra nguyên nhân căn bệnh, không có cách trị.

Năm đó bố mẹ Mèo Con lái xe đưa cậu ra ngoài chơi. Thời điểm xảy ra tai nạn xe cộ, Mèo con được bố mẹ bảo vệ dưới thân, từ đó trở đi, Cố Thủy mới có cái tên Mèo Con này. Theo quan điểm của bà Cố, Mèo Con khi còn bé rất ngoan, không cần làm chuyện gì, khi tỉnh táo có thể học bài và làm bài. Chỉ cần một chút thời gian cũng có thể miễn cưỡng đuổi kịp.

Nhưng sau đó thì sao? Sau này bà không còn nữa, ai sẽ chăm sóc Mèo Con đây. Ap lực học tập sẽ ngày càng nặng nề hơn, Mèo Con còn có thể theo kịp không?

Cố Thủy chậm rãi đứng lên, giống như vừa tỉnh dậy, âm thanh còn mang theo chút buồn ngủ: " Bà nội đã trở lại rồi."

Nghe được âm thanh của Cố Thủy, trái tim bà Cố như tan chảy :"Ừ, bà nội đã về. Bà đã mua một quả dưa hấu, đặt vào trong tủ lạnh một lúc nữa là có thể ăn rồi."

Cố Thủy ngoan ngoãn gật đầu, ngón tay hơi hơi cuộn tròn lại. Cậu nghe bà thở dài, bà nội cậu đi ra ngoài chắn chắn là đi gặp bác sĩ. Cậu không muốn bà của mình lo lắng. Cho nên, lúc bà Cố bảo cậu nhanh chóng trở về nghỉ ngơi làm bài tập, Cố Thủy gật gù đi về phía khách sạn lớn nhất huyện.

Huyện Sùng Du bọn họ rất nhỏ, từ khu phố cổ đi tới khu mới cũng chỉ mất 15 phút. Ngày đó không để Siêu Năng Lực tự mình đi, là bởi vì Siêu Năng Lực khẳng định không biết đường nơi này, hắn còn mang theo vali thật là lớn.

Cố Thủy đi trên đường, ai cũng phải liếc mắt nhìn cậu một cái. Một đứa trẻ xinh đẹp như vậy đã hiếm, mà một đứa trẻ xinh đẹp ngủ gật trên đường phố còn hiếm hơn.

Dọc theo đường đi, Cố Thủy nhận được rất nhiều lời an ủi.

"Cậu bạn nhỏ đừng ngủ trên đường."

"Đi đường phải tỉnh táo lên nhé."

"Dì mua cho con một chai nước đá, con lấy lại tinh thần rồi về nhà nha."

Đến khi Cố Thủy đi tới cửa khách sạn, trong tay có thêm một chai nước đá, hai chùm nho, còn có một quả lê lớn.

Thôi quên nó đi.

Cậu đã quen rồi, ra ngoài nhận được đồ ăn không phải bình thường sao?

Cố Thủy mang theo đồ ăn, ngồi trên cột đá trước cửa khách sạn. May mắn thay, bây giờ đã bốn, năm giờ chiều, nhiệt độ đã giảm xuống. Mặc dù ngồi ở chỗ này, đầu Cố Thủy vẫn quay cuồng, cậu cũng không phải thật sự sẽ ngủ thiếp đi, mà là ngủ mê hoặc không thể tỉnh táo nổi.

Vì vậy, vị khách đẹp trai phải có siêu năng lực!

Nghĩ một lúc, bầu trời dần dần tối đen. Bây giờ đã là gần 8 giờ tối.

Cố Thủy cố gắng nhìn người xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện Siêu Năng Lực đến.

Siêu Năng Lực đẹp trai như vậy, liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Chẳng lẽ Siêu Năng Lực không còn ở khách sạn nữa?

Cũng đúng, một người đứng đắn ai lại mỗi ngày đều ở trong khách sạn.

Cố Thủy từ trên cột đá đi xuống, cậu cảm thấy uể oải trong giây lát. Ngay khi cậu cho rằng ngày hôm qua có thể chỉ là một sự trùng hợp, cậu vẫn sẵn sàng vì sự trùng hợp này chạy thêm vài lần, cũng sẵn sàng vì nó mà thử thêm vài lần nữa.

Đúng vậy, ngày mai cậu sẽ lại đến lần nữa, còn có thể nhờ mập mạp hỗ trợ tìm kiếm. Tuy rằng huyện Sùng Du không lớn, nhưng muốn tìm một người cũng không dễ dàng. Đây là một kế hoạch lớn.

Nghĩ đến ánh mắt cùng tâm nguyện của bà nội, Cố Thủy nháy mắt mấy cái, cố gắng quét sạch buồn ngủ. Cố Mèo Con có thể!

Cố Thủy đứng ở cửa khách sạn xa hoa, thở dài chuẩn bị rời đi. Bỗng nhiên một người từ phía sau đi đến, nhẹ nhàng đỡ cậu: "Nhường đường một chút."

Cố Thủy vốn đang bị buồn ngủ đánh úp: !!!

Âm thanh này, mùi hương dễ ngửi này.

Siêu Năng Lực ???

Nhưng khi Cố Thủy quay đầu lại nhìn, hắn đã lùi về phía sau nửa bước.

"Anh anh anh, mặt anh làm sao vậy?"

Hoắc Diêu nhíu mày, hắn vừa định về khách sạn liền nhìn thấy một cái đầu nhỏ quen thuộc ở cửa, mắt thấy cậu lại ngủ gật, theo bản năng đỡ cậu. Ai biết được đứa nhỏ phản ứng lớn như vậy, còn nhìn lên mặt hắn.

Hoắc Diêu không nói gì, im lặng, thần sắc tràn đầy địch ý. Lại nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn bên cạnh hắn, mọi người xung quanh đều muốn giúp Cố Thủy báo cảnh sát. Không phải là học sinh hư bắt nạt học sinh ngoan đấy chứ?

Người qua đường theo bản năng bảo vệ Cố Thủy, nói với Hoắc Diêu: "Đừng bắt nạt trẻ con, thanh niên đẹp trai như vậy, vậy mà muốn làm học sinh hư hả?"

Không đợi Hoắc Diêu mở miệng, Cố Thủy vội vàng giải thích:

"Không có, không có, anh ấy không bắt nạt cháu! Chúng cháu có quen biết nhau!"

Người qua đường nghe cậu nói vậy, lúc này mới nghi ngờ bỏ đi. Nhưng nhìn vào ánh mắt của Cố Thủy, hiển nhiên là muốn bảo vệ hắn.

Chờ người qua đường tốt bụng rời đi,Cố Thủy mới mở miệng:

"Sao anh lại có vết bầm tím ở khóe mắt. Anh bị người ta đánh sao?"

Hoắc Diêu nhíu mày, lời này làm cho hắn rất khó chịu, đứa nhỏ nói giống như hắn rất yếu vậy.

"Yên tâm, đối phương bị thương còn nặng hơn."

Cố Thủy...

Lời này nghe kiểu gì cũng không thể làm người khác yên tâm được.

"Vậy anh có muốn bôi thuốc không?" Cố Thủy chớp chớp mắt, "Gần đây có hiệu thuốc, em dẫn anh đi mua nhé."

Mí mắt Hoắc Diêu cũng không nhấc lên, hai tay đút túi quần:

"Tôi chưa bao giờ bôi thuốc."

"Nhưng mà, nếu như khóe mắt sưng lên, ngày mai mắt anh nhất định sẽ một mắt to, mộtmắt bé."

Cố Thủy vội vàng nói, nói xong lập tức che miệng lại.

Một mắt to một mắt bé sẽ không còn ngầu và đẹp trai nữa nha.

Hoắc Diệu hít một hơi thật sâu, không có cách nào khác đành phải nói.

"Dẫn đường đi."

Đứa trẻ này nhìn rất ngoan ngoãn đúng không?

Cố Thủy: !!

Cậu có thể!

Tất nhiên là cậu có thể mang hắn theo!

Cố Thủy vừa đi hai bước, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía vị khách đẹp trai ở đằng sau, ý thức được cái gì đó.

Cố Thủy xác định, vị khách đẹp trai này chính là siêu năng lực của mình!

—-------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Diêu: Xin chào, là tôi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro