Chương 1: Anh có thể cho em ngửi lần nữa được không ạ?
Edit: MixaliliHa
Beta: TanpopoLira
Tháng 7, bầu trời mùa hạ trong xanh. Giữa trưa, nắng gắt chiếu vào cửa sổ của cửa hàng nhỏ, thỉnh thoảng bên ngoài truyền đến một luồng hơi nóng thiêu đốt.
Cố Thủy ngáp một cái, nằm ở trên quầy nhỏ hẹp, trên gò má mềm mại hiện lên một vệt đỏ.Khách mở cửa bước vào đều là hàng xóm cũ, trêu chọc một câu:
"Mèo con vẫn còn đang ngủ sao?"
Cố Thủy khẽ ngâm nga, thanh âm mỏng như tơ, nghe vừa buồn cười vừa đáng yêu. Khi nghe thấy chuông cửa, cậu miễn cưỡng ngẩng đầu lên, thuận tay giúp khách tính tiền, nghe được máy thu tiền vang lên, lại nằm xuống quầy.
Hàng xóm bất đắc dĩ lắc đầu, Cố Thủy chỗ nào cũng tốt, nhưng tật xấu buồn ngủ không sửa được, về sau cũng chỉ có thể kế thừa cửa hàng nhỏ này.
Nhưng kế thừa cửa hàng nhỏ này không tốt sao? Là người kế thừa duy nhất của cửa hàng nhỏ, Cố Thủy cảm thấy rất vui vẻ.
Cố Thủy, mười ba tuổi, vừa mới nghỉ hè đã đến giúp bà nội chăm sóc cửa hàng nhỏ, để bà nội về nhà ngủ trưa.
Cửa hàng nhỏ mở ở khu dân cư cũ, ít nhất cũng đã mở được hơn mười năm rồi, năm đó ba mẹ Cố Thủy mua cho bà nội cái cửa hàng nhỏ này, tổng cộng có hai hàng kệ, một cái tủ đông. Lúc ấy họ nghĩ, bà kiếm được bao nhiêu tiền không quan trọng, cái chính là để cho bà có chỗ tiêu khiển.
Nhưng không nghĩ tới năm Cố Thủy 8 tuổi, cha mẹ lại qua đời, đến bây giờ lại là dựa vào cửa hàng này nuôi sống hai bà cháu họ. May mắn thay, những người hàng xóm cũng thường xuyên giúp đỡ. Tựa như bây giờ, Cố Thủy có ngủ ở quầy cũng không sao, dù sao bọn họ cũng biết đồ vật ở đâu, giá cả như nào, lại dùng mã QR đặc biệt hiện đại quét qua là có thể trả tiền. Nghe nói họ là những người bán hàng rong đầu tiên trong thị trấn sử dụng mã QR. Đều là nhờ Cố Thủy tra mạng thấy được, rất thuận tiện.
Hàng xóm xung quanh cũng biết tình huống của Cố Thủy, buồn ngủ, buồn ngủ hơn so với trẻ con bình thường. Bà nội Cố đã dẫn cậu đi khám rất nhiều bác sĩ, đi rất nhiều bệnh viện nhưng đều không có cách nào cả.
Một ngày 24h, cậu có thể ngủ qua 20h, có đôi khi không phải là ngủ mà là mệt mỏi, mệt đến nỗi lúc nào cũng có thể ôm đồ ngủ. Trên đường đi khám bệnh bà nội Cố vừa tức giận vừa buồn cười, biết thân thể Cố Thủy không có vấn đề gì, lúc này mới trêu chọc:
"Con nha, con không nên gọi là Cố Thủy, con nên gọi là Cố Meo Meo đi."
Và rồi, cái tên Cố Meo Meo chậm rãi xuất hiện. Mọi người đều cảm thấy phù hợp. Không riêng gì vì Cố Thủy hay buồn ngủ, mà cũng vì cậu nhìn ngoan ngoãn giống như mèo con, hàng xóm láng giềng có ai mà không thích cậu chứ. Đôi mắt ươn ướt, khi ánh mắt ấy nhìn đến, tâm đều mềm nhũn vài phần.
Chuông ở cửa lại vang lên, Cố Thủy ngẩng đầu lần nữa, chờ khách lấy đồ xong thì tính tiền. Nhưng người khách ở cửa không trực tiếp đi lấy đồ, mà đi tới trước mặt cậu, mở miệng nói:
" Cho một chai nước ngọt."
Hoắc Diêu vào cửa liền nhìn thấy một cái đầu lông xù nằm trên quầy, hai tay gối ở phía dưới ngủ ngon lành. Hắn chưa bao giờ thấy một chủ cửa hàng nào như vậy.
Hoắc Diêu lại nói cái gì đó, cái đầu lông xù mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt mang theo hơi nước. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, Hoắc DIệu, người luôn vô pháp vô thiên dường như cảm thấy mình đã làm chuyện ác không thể tha thứ.
( " vô pháp vô thiên": ám chỉ việc không có phép tắc kỷ cương trên dưới )
Tội ác vì đã làm phiền đứa trẻ đang ngủ chăng?
Cũng may loại ý nghĩa quái dị này chỉ kéo dài vài giây, đã bị hắn ném ra sau đầu.
Cố Thủy nghe được âm thanh mới biết được, đây là một vị khách xa lạ nhìn ước chừng 14-15 tuổi, vóc dáng cao khoảng 1m8, khắp người toát ra vẻ khó gần, trên mặt hiện rõ vẻ tôi không dễ chọc.
Khá đẹp trai nha! Cố Thủy trực tiếp ghi nhận trong lòng.
Cố Thủy dụi dụi mắt, giọng nói vô thức buồn ngủ và mềm mại:
" Anh muốn vị gì, em có quýt, coca, sprite, còn có vị bạc hà đặc sản của huyện Sùng Du."
" Vị bạc hà." Hoắc Diêu thuận miệng nói.
Cố Thủy gật đầu, không còn dáng vẻ mệt mỏi như vừa rồi, từ trên ghế đi xuống tủ lạnh lấy nước ngọt.
Hoắc Diêu thấy cậu đi lấy đồ uống, dứt khoát ngồi xuống bật điều hòa, bên ngoài thật sự quá nóng. Hắn đã không nghỉ ngơi mà đi trực tiếp từ tỉnh thành tới thẳng căn nhà ông bà ngoại để lại, xong sau khi vào thì phát hiện trong đó không có người ở.
Còn không bằng ở khách sạn.
Hoắc Diêu nhíu mày, sắc mặt rất khó coi.
Một chai soda vị bạc hà tản ra khí lạnh đặt trước mặt hắn, trong lúc vô tình áp chế lửa giận trong lòng Hoắc Diêu. Soda vị bạc hà mát lạnh được đựng trong chai thủy tinh trong suốt, có màu xanh nhạt trông đặc biệt sảng khoái và đẹp mắt. Hoắc Diệu trong lòng cảm thấy đẹp mắt, nhưng lại có chút ghét bỏ đồ uống chứa đầy bột màu, vừa muốn bảo đứa nhỏ đổi một bình khác, lại nghe thấy cậu nói.
" Anh yên tâm đi, không có bột màu đâu, uống ngon lắm." Cố Thủy giải thích rồi tiện tay đưa qua một cái ống hút.
Cố Thủy trở lại quầy, nằm xuống vị trí ban nãy, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Hoắc Diệu. Hoắc Diệu luôn cảm thấy, chỉ cần mình vừa rời đi, đứa nhỏ trước mắt sẽ lập tức ngủ thiếp đi. Nghĩ đến đây, soda bạc hà lại vô thức đưa vào miệng. Hơi lạnh xua tan hơn nửa cái nóng mùa hè, trong dư vị đọng lại chút ngọt ngào xen lẫn đắng chát.
Vậy mà bất ngờ uống rất ngon?
Cố Thủy thấy biểu cảm của hắn tốt hơn rất nhiều, cười tủm tỉm nói: " Rất ngon ha."
Nói xong, Cố Thủy lại ngáp một cái, mí mắt thon dài hơi rủ xuống, hai bên gò má bởi vì nằm sấp mà hơi phồng lên. Hoắc Diệu trong đầu nảy ra một ý nghĩ.
Ngoan quá.
Chờ đã, hắn nghĩ như vậy, giống như một tên biến thái.
Một chai soda còn chưa uống xong, bà Cố Thủy đã đến. Bà Cố Thủy năm nay 63 tuổi, sức khỏe tốt, đi bộ như bay, Cố Thủy không theo kịp. Đương nhiên, cũng có thể là Cố Thủy đi quá chậm.
" Mèo con vậy mà không ngủ trưa nha." Bà Cố Thủy mang theo canh đậu xanh bà nấu cùng đĩa rau củ hấp nóng hổi, " Ăn cơm thôi."
Bà Cố nhìn thấy Hoắc Diệu, thuận miệng nói:" Thật là một thanh niên đẹp trai."
Hoắc Diệu được rất nhiều người khen ngợi, nhưng không có ai thẳng thắn như vậy. Bà Cố cũng không quá chú ý đến hắn, sự chú ý của bà đều dồn vào đứa nhỏ mà bà gọi là mèo con. Cố Thủy vội vàng nhận lấy canh đậu xanh cùng món ăn. Hai bà cháu không ăn ở quầy, mà ngồi vào bàn ăn nhỏ ở bên trong. Không gian của cửa hàng nhỏ lại lớn như vậy.
Mùi thơm thức ăn xộc thẳng vào trong bụng Hoắc Diệu, lúc này hắn mới nhớ ra cả ngày hôm nay hắn chưa ăn gì. Lúc trước quên mất, lúc này ngửi mùi rau hẹ nhân trứng gà hấp, còn có canh đậu xanh ngọt ngào, hắn đói đến không chịu nổi.
Cuộc sống vất vả, đói bụng thật khổ.
Hoắc Diêu trả tiền, chuông ở quầy bán hàng lại vang lên. Cố Thủy gắp cuộn rau củ to gần bằng nửa khuôn mặt, ra sức ngấu nghiến đồ ăn, liếc nhìn bóng lưng vị khách đẹp trai, cười làm nũng với bà nội.
"Ngon lắm ạ, bà nội, tay nghề của bà càng ngày càng tốt."
"Thích ăn là được, nghĩ xem buổi tối muốn ăn gì, bà nội nấu cho con." Bà Cố cười nói, bà ngồi ở quầy, ánh mắt vẫn nhìn Cố Thủy, tràn đầy ân cần, " Lát nữa ăn xong về làm bài tập đi, không cần gấp gáp đi theo bà nội."
Cố Thủy vui vẻ uống canh đậu xanh vài ăn rau củ.
Lúc này Hoắc Diêu ở bên lề đường ngoài cửa nhíu mày. Hắn không ngờ ở huyện này bắt taxi lại khó như vậy, Hoắc Diêu đã đứng ở ven đường gần 30 phút, đừng nói taxi, ngay các loại xe khác cũng không có. Dù sao buổi trưa nắng nóng, khu dân cư cũ lại tương đối hẻo lánh, mọi người đều đang ngủ trưa và tránh nóng, không ai ra ngoài đi dạo.
Lúc Hoắc Diêu muốn từ bỏ, một giọng nói ngái ngủ từ phía sau truyền đến, nghe rất thoải mái.
" Anh muốn bắt taxi à?"
Cố Thủy ra cửa gặp lại vị khách vừa rồi. Hai người đứng cạnh nhau, Cố Thủy mới phát hiện người này cao lớn hơn mình rất nhiều. Rõ ràng nhìn tuổi không lớn, thế mà lại so với nhiều người trưởng thành còn phá lệ cao hơn.
Trời dường như không còn nóng như vậy khi nhìn thấy cậu.
"Ừm, bắt taxi."
Cố Thủy ngáp một cái: " Lúc này quá nóng, nhiều taxi không ra ngoài đâu. Anh có muốn đi xe khác không?"
Hoắc Diêu nghĩ lại mình đã đứng dưới ánh mặt trời phơi nắng nửa giờ, theo bản năng gật đầu. Nhưng khi nhìn thấy "xe" khác trong miệng Cố Thủy, Hoắc Diêu nhíu mày càng sâu.
Thành thật mà nói, hắn rất để ý.
Chiếc xe này có màu đỏ, ba bánh, có thể sạc và người lái xe là một ông lão vui vẻ. Một đứa trẻ hét gọi ông từ phòng mạt chược bên cạnh.
Người lái xe lớn tuổi mặc áo nỉ nói: " Đứa nhỏ này đi đâu vậy? Tôi sẽ nhanh chóng trở lại mà, ông Trương giúp tôi chơi mạt chược, trình độ của ông quá xui xẻo, chắc chắn sẽ thua hết cho mà xem."
Chiếc xe này cùng người lái xe như vậy, thật sự có thể đi được sao?
Hoắc Diêu vẫn cảm thấy, bố hắn nói đưa hắn đến huyện Sùng Du chịu khổ, thì ra là thật?
Thật sự rất khó khăn. Là loại khổ sở này sao?
Nhưng người lái xe lớn tuổi đã giúp hắn xách vali, hiển nhiên là ông phải nhanh chóng đưa hắn đi, rồi sau đó quay về tiếp tục chơi mạt chược.
Cố Thủy nghiêm túc nói: " Anh lên xe đi, bác Vương lái xe rất nhanh."
Hoắc Diêu chỉ vào ông lão vui vẻ chuẩn bị khởi động xe, vẻ mặt không dám tin:
"Xe này có thể nhanh đến đâu?"
Cố Thủy ngáp càng ngày càng nhiều, nhưng giọng điệu lại hoạt bát hiếm thấy:
"Anh không tin sao? Rất nhanh đó nha!"
Hoắc Diêu thấy đứa nhỏ nói rất nghiêm túc, đành phải đi về phía xe, dù sao hiện tại chỉ có chiếc xe này mới có thể đưa hắn về khách sạn.
Cắn răng, ngồi xuống!
Vừa định bước vào chiếc xe ba bánh màu đỏ thẫm, Hoắc Diêu lại vô thức đưa tay ra đỡ đứa nhỏ đang ngủ gật sắp ngã xuống. Nhưng tay hắn còn chưa chạm vào bả vai đứa nhỏ đã thấy cậu tự mình đứng thẳng người, sau đó xoa xoa mặt mình cho tỉnh táo một chút.
Sự thành thạo của động tác làm cho người khác phải kinh ngạc.
Hoắc Diêu nhìn ông lão vui vẻ đang bận rộn, lại nhìn đứa nhỏ đang đứng cũng có thể ngủ gật.
Hắn sẽ ở đâu đây?
Hoắc Diêu đang suy nghĩ, nếu bây giờ mình cầm hành lý trở về tỉnh thành, có phải là rất mất mặt hay không?
Hắn chưa kịp định thần, cánh tay bị bàn tay mềm nhũn đẩy ra.
Cố Thủy thúc giục: " Anh mau lên xe đi, bác Vương còn đang chờ đánh mạt chược đó ."
Sau tất cả, chơi mạt chược rất quan trọng.
Hoắc Diêu hít sâu một hơi, dáng người cao lớn chui vào trong chiếc xe màu đỏ thẫm của ông lão, đôi chân dài có chút ủy khuất.
Quên đi, hắn có thể nhịn được.
Hoắc Diêu ngẩng đầu, nói với Cố Thủy: " Cảm ơn..."
Lời cảm ơn còn chưa nói xong bởi vì Hoắc Diêu nhìn thấy đứa nhỏ như đang mê muội ngửi lòng bàn tay vừa đẩy hắn.
Cố Thủy nhẹ nhàng đẩy vị khách đẹp trai, nhưng cậu bị một mùi thơm khó giải thích làm cho choáng váng. Cậu theo bản năng ngửi lòng bàn tay mình. Cố Thủy chưa bao giờ có loại trải nghiệm này, trong lúc nhất thời có chút mơ hồ, theo bản năng nghiêng đầu nhìn vị khách đẹp trai: "Anh thơm quá, có thể để em ngửi lại được không ạ?"
Hoắc Diệu: ?
Đứa nhỏ nhìn ngoan ngoãn như vậy, vậy mà lại là một tên lưu manh?
Ngay khi Hoắc Diệu định thẳng thắn từ chối, ông lão đã phóng xe đi với tốc độ như bay. Người lái xe lớn tuổi không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, tất cả những gì ông biết là các vị khách đã lên xe. Đã đến lúc ông thể hiện hết kỹ năng lái xe của mình.
Dù sao thì mạt chược vẫn đang chờ, mạt chược thực sự quan trọng nha!
------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Hoắc Diêu: Là con trai, ở bên ngoài nên tự biết bảo vệ mình?
Sau một khoảng thời gian.
Hoắc Diêu: Quên đi, không cần tự bảo vệ, vợ tôi, tôi có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro