Không Tên Phần 2
CHƯƠNG 10
Ngô Thế Huân trước nay không phải loại thích giả trang làm người thanh nhã, hắn chỉ dùng nửa buổi tối mất ngủ để xác định lòng mình, nửa buổi tối còn lại mỉm cười đi vào giấc ngủ cùng gương mặt người kia.
Hắn thấy thích nhau thì ở bên nhau là chuyện đơn giản nhất trên đời.
Về phần Lộc Hàm là con trai... nếu không thể nhét hắn vào trong bụng mẹ chế tạo lại, vậy thì thản nhiên tiếp nhận sự thật thôi.
Lộc Hàm là Lộc Hàm, Ngô Thế Huân thậm chí còn kì dị nghĩ, nếu Lộc Hàm của mình là con gái, lông mi có cong hơn một chút, vóc dáng có cao hơn một chút, dù cho chỗ nào thay đổi dù chỉ một chút thôi, bất luận đẹp xấu, hình như cũng không còn là dáng vẻ mình thích nữa.
Giống như lúc này, Lộc Hàm hiện tại mới là tốt nhất.
Nhưng yêu một người cũng giống như thích một bông hoa hồng, ngay lúc quyết định hái hoa cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, bởi vì hoa hồng không chỉ có hương sắc, trên thân nó còn có thứ có thể gây thương tổn con người.
Xuân tâm Ngô Thế Huân vừa xao động, ngày tiếp theo đã bị giáng cho một cú thật mạnh.
Sáng sớm tới trường, giáo viên tiếng Anh hào hứng bước vào lớp, tuyên bố một tin tốt lành.
Nhà trường muốn chọn ra bốn học sinh tham gia cuộc thi diễn thuyết tranh luận của học sinh trung học trên quy mô toàn quốc, thời gian gấp gáp, hai tuần sau đã phải dự thi, theo lý mà nói, chuyện quan trọng nhất giờ này của học sinh mười hai là thi vào trường đại học, thế nhưng lãnh đạo nhà trường lại cứ một mực coi trọng lần tranh tài này, tính toán thế nào cũng phải rước được một cái giải ba về. Vì vậy, binh tôm tướng cua bình thường tất nhiên là không được ra tay, chỉ có thể chọn ra những học sinh đứng đầu trong số những học sinh đứng đầu.
Giáo viên tiếng Anh cười toe toét, "Lớp ta có hai người được chọn, Lộc Hàm và Lâm Băng Nghiên, hai em cùng với một người ở lớp một, một người ở lớp ba nhất định phải lấy được giải thưởng về. Thời gian chuẩn bị và đợt thi chính thức cộng lại cũng còn không quá hai mươi ngày, cô tin hai em sẽ không vì chuyện này mà làm ảnh hưởng tới thành tích học tập."
Tin tức này vừa tuyên bố xong, Ngô Thế Huân lại tự hào theo thói quen một hồi.
Nhìn đi, Lộc Hàm nhà hắn thật lợi hại.
Thế nhưng hắn lại nhanh chóng phát hiện, sự tình phát triển có đôi chút chệch choạc...
"Lộc Hàm, trưa nay ăn cơm cùng nhau nhé, chúng ta bàn bạc chuyện thi đấu một tẹo."
"Lộc Hàm, chiều tan học chờ tớ về nhà cùng với, chúng ta luyện nói nhé!"
"Lộc Hàm, cô giáo nói sau này mỗi giờ tự học chúng ta không cần lên lớp, chỉ cần đến phòng bộ môn chuẩn bị cùng hai người kia là được."
Lộc Hàm, Lộc Hàm, Lộc Hàm...
Mẹ nó!
Trọn một ngày, Lộc Hàm cứ hở ra một cái là bị đứa con gái đáng ghét Lâm Băng Nghiên lôi đi, Ngô Thế Huân còn chưa kịp nói với cậu được mấy câu. Sau khi tan học, khi con nhóc kia lại tới kéo người đi một lần nữa, Ngô Thế Huân rốt cục phát hỏa.
"Em đi với nó?"
Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân đột nhiên nổi giận thì không biết phải làm sao, "Em..."
"Em đi với nó hay với anh?"
Lâm Băng Nghiên nhìn không vừa mắt, "Cậu hung dữ nỗi gì!"
Đúng! Mình hung dữ cái gì mà hung dữ! Đây là chuyện người ta tình nguyện mà!
Ngô Thế Huân xốc cặp đẩy mạnh bàn bước ra ngoài, mẹ nó, còn nói thích mình, không nhìn thấy mình đang giận sao, còn không mau mau theo anh đi, mẹ nó mẹ nó mẹ nó.
Đi tới cửa thì đứng khựng lại, hắn quay đầu hung dữ trừng mắt với Lộc Hàm đang sững sờ đứng một chỗ, "Rốt cục thì có đi không!"
Hai mắt Ngô Thế Huân lặng yên nhìn Lộc Hàm, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện, sâu trong đôi mắt ấy còn ẩn chứa mong chờ và căng thẳng.
Dám nói không đi em chết chắc...
"A a." Lộc Hàm nắm cặp sách chạy chậm theo.
...
Ngô Thế Huân vênh váo tới tận trời đi nhanh phía trước, Lộc Hàm chạy chầm chậm theo sau.
"Anh, anh lại giận rồi."
Ngô Thế Huân hừ, "Ngày hôm nay em vui vẻ quá nhỉ."
"Em cũng đâu còn cách nào, trường muốn đoạt giải, cô giáo yêu cầu phải luyện tập thật kĩ càng."
"Hừ."
Lộc Hàm tội nghiệp kéo tay áo hắn, "Anh, chúng ta đi ăn đi, trưa nay không ăn cùng nhau, em chẳng ăn được bao nhiêu."
Lộc Hàm trước giờ chưa từng làm nũng, lần đầu tiên làm lại tốt ngoài ý muốn.
Sau tai Ngô Thế Huân ửng một màu hồng khả nghi. Hắn bước chậm lại, nét mặt không còn căng cứng nữa, đến thanh âm cũng trở nên êm ái hơn, "Em muốn ăn gì?"
Hai người ăn ở một quán gần trường xong thì vẫn còn sớm, mới hơn bảy giờ, Ngô Thế Huân không muốn về nhà sớm thế, cả ngày hôm nay lại chưa nói được mấy câu, vì vậy, cả hai quay lại cổng trường, vào sân bóng chẳng có một ai.
Vừa ăn no không muốn nhúc nhích, Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm có vẻ không có hăng hái làm gì nên kéo cậu nằm xuống một bãi cỏ sạch sẽ.
"Nghỉ ngơi một lát đi."
"Ừ." Lộc Hàm nhắm hai mắt lại, sau đó, khóe miệng chợt nhếch lên, "Thật thoải mái."
Ngô Thế Huân quay đầu nhìn cậu, cũng mỉm cười theo, "Này, em đừng có ngủ."
Lộc Hàm nhìn lại hắn, nụ cười hòa trong ánh nắng còn sót lại của buổi chiều tà, "Anh, nếu em ngủ thật, anh còn cõng em về nhà như lần trước không?"
Ngô Thế Huân nhìn một lúc, giọng nói mềm như ngâm nước.
"Em muốn anh mệt chết sao." Dừng một lát rồi lại thêm một câu, "Cõng em."
Ánh mắt Lộc Hàm càng thêm ngời sáng, sau đó từ từ nhắm lại.
Ngô Thế Huân không phải chưa từng có người yêu, thế nhưng lại là lần đầu chân chân thành thành cảm thán thầm một câu trong lòng: Cảm giác ve vãn này cũng thật mẹ nó quá tuyệt vời.
Đến mức hắn bỗng muốn đứng lên nhảy nhót vài cái.
Thế nhưng bạn học Tiểu Đường lại không coi đây là ve vãn.
Người ta... Người ta ngủ thật.
Đợi đến khi Ngô Thế Huân phát hiện ra sự thật này, cậu nhóc kia đã thở đều đều chầm chậm rơi vào giấc ngủ.
Sau thoáng chốc ngạc nhiên lại là càng nhiều cưng chiều và yêu thương, trái tim hắn như bị tiêm cho thứ thuốc gì mà trở nên mềm mại, mệt đến mức nào mới có thể trở thành thế này đây, tùy tùy tiện tiện là có thể ngủ, đồ ngốc.
Ngô Thế Huân trở mình, chống cằm nhìn gương mặt nhu thuận của Lộc Hàm khi đang say ngủ. Hai lần trước ở sau lưng không nhìn thấy, lần này, hắn rốt cục có thể ngắm kĩ càng.
Cái trán đẹp đẽ mịn màng, lông mi dày như chổi quét, ánh mắt luôn luôn tràn ngập thần thái, cái mũi đáng yêu mượt mà, ngón tay mà chạm vào hẳn sẽ khiến người mê muội, còn có đôi môi đầy đặn ửng hồng, môi, môi...
Ngô Thế Huân đột nhiên nhớ tới xúc cảm tối qua ở quán lẩu, khi mình dùng ngón tay chạm vào, vừa nghĩ thế, cảm xúc càng trở nên không thể khống chế.
Vươn tay nhẹ nhàng tháo xuống cặp kính đen, nhìn ngắm gương mặt kia, hắn cứ như bị quỷ ám dần dần tiến tới, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...
Ngô Thế Huân đã từng nghĩ xem cảm giác ăn tên nhóc này vào miệng sẽ có cảm giác gì, có lẽ là giống như nếm đường.
Giờ hắn lại bổ sung thêm một câu ở trong lòng, là kẹo bạc hà.
Tên nhóc này của hắn giống như kẹo bạc hà vậy, tinh sạch mà sảng khoái.
Chỉ là hai đôi cánh môi khẽ khàng chạm nhau mà thôi, thậm chí ngay cả việc hôn nhẹ cũng không dám làm, Ngô Thế Huân lại cảm thấy tiếng tim mình đập dồn. Hắn choáng váng suy nghĩ, nụ hôn đầu được miêu tả trong tiểu thuyết chắc hẳn có cảm giác thế này.
Làm một thiếu niên phản nghịch côn đồ có thâm niên, môi đã hôn hít không biết bao nhiêu lần, thế nhưng Ngô Thế Huân vẫn không biết xấu hổ nghĩ: Hóa ra đây mới là cảm giác của nụ hôn đầu.
...
Ngô Thế Huân không dám để Lộc Hàm ngủ lâu, sợ cậu bị gió đêm thổi đến mức bị cảm, một lát sau đã đánh thức. Lộc Hàm vừa tỉnh ngủ ngồi trên đất có chút mơ màng, Ngô Thế Huân ngồi xổm xuống trước mặt cậu, cười cười nhìn cậu, "Lên đi."
Vừa đi được mấy bước, Lộc Hàm đã tỉnh táo hoàn toàn, cậu nằm trên lưng Ngô Thế Huân ha ha bật cười, "Anh, anh đúng là cõng em thật."
Ngô Thế Huân ngọt ngào nhếch mép, "Hừ, đã bao giờ lừa em đâu."
Lộc Hàm cẩn thận suy xét một hồi, "Ừ, hình như là chưa bao giờ thật."
Ngô Thế Huân, "..."
Nhưng Lộc Hàm cũng không muốn để hắn cõng lâu, vừa ra khỏi sân bóng đã tự giác nhảy xuống, "Bị người khác nhìn thấy thì mất mặt lắm."
"Thích nhìn thì nhìn." Ngô Thế Huân còn có chút không cam lòng.
Sắc trời đã tối, bên ngoài bắt đầu bày quán xá nho nhỏ, hai người thong thả đi đường, không vội bắt xe về nhà. Đi ngang qua một sạp nhỏ, Lộc Hàm ngừng chân bước.
Đó là sạp hàng của một bà lão, quán chỉ bán một vài loại vòng tay, dây đỏ lặt vặt. Lộc Hàm cầm mấy sợi dây đỏ lên ngắm nghía. Chỉ là hai sợi dây rất đơn giản mà thôi, nút buộc được thắt thành một bông hoa nhỏ, thế là thành một cái vòng tay.
Ngô Thế Huân không biết dây đỏ đơn giản mộc mạc như vậy đẹp ở chỗ nào, thế mà Lộc Hàm cứ một mực cầm trong tay nhìn không rời mắt.
"Thích à?"
Lộc Hàm nhìn lại dây đỏ một hồi, sau đó giương mắt hỏi Ngô Thế Huân, "Anh, anh nói xem, truyền thuyết kể Nguyệt lão dùng dây tơ hồng giúp người dẫn dắt nhân duyên có phải là thật không?"
"Hả?"
"Không phải chỉ là một sợi dây thôi sao, là giả phải không?"
Ngô Thế Huân dở khóc dở cười, ngốc nghếch, tất nhiên là giả rồi, chuyện truyền thuyết thần thoại nhàm chán thế mà cũng tin.
Hắn ngồi xổm xuống, cầm lấy một sợi dây đỏ nghiêm túc thắt ở trên cổ tay phải của cậu nhóc, "Thử xem chẳng phải sẽ biết sao?" Hắn buồn cười nhìn Lộc Hàm đang ngẩn người, vươn cổ tay trái của mình ra, cầm một sợi dây đỏ khác huơ huơ trước mắt cậu, nở nụ cười như tên côn đồ đang đùa giỡn tiểu thiếu gia nhà lành, "Đeo cho anh."
...
Lộc Hàm mặt mày tươi tắn nhìn dây đỏ trên cổ tay, chạy chậm theo phía sau Ngô Thế Huân, "Anh, ai cũng nói là nam trái nữ phải, tại sao em phải đeo bên tay phải?"
"Cho em đeo thì cứ đeo đi, không được tháo."
"Ừm. Anh ơi, tơ hồng thực sự có thể dẫn lối nhân duyên sao?"
"Không phải là đã dẫn rồi đấy sao?"
"Hả?"
"... Ngốc."
CHƯƠNG 11
Mặc kệ là giận dỗi thật hay chỉ giả vờ, cuộc thi tranh biện và Lâm Băng Nghiên vẫn cứ ở đây, không rời không bỏ.
Sau khi Lâm Băng Nghiên lại một lần nữa hô to gọi nhỏ lôi Lộc Hàm đi mất, Ngô Thế Huân rốt cục không chịu nổi nữa đi tới bàn Kim Chung Nhân, tức giận vỗ mạnh một cái khiến người kia sợ hết cả hồn.
"Làm gì mà giận ghê thế?"
"Không phải mày thích Lâm Băng Nghiên sao, mẹ nó thế thì mau đuổi theo đi!" Con mụ kia suốt ngày quấn quýt bên cạnh người của hắn là cái kiểu gì?
Kim Chung Nhân sửng sốt một hồi, thấy vô lý liền bật cười, "Lão đại à, bây giờ ngay cả việc em có nói chuyện yêu đương không anh cũng quản, lắm điều!"
Thiếu niên vào độ tuổi này, nhất là dạng thích khoe mẽ như Kim Chung Nhân, vừa mắt với cô gái nào quá nửa là vì người ta xinh đẹp, mỗi khi huynh đệ tụ hội mà đưa đi theo sẽ vô cùng mát mặt, về phần có thật lòng thích hay không còn phải chờ xem xét.
"Tao lắm điều đấy, cho mày thời gian cuối tuần này, lập tức theo đuổi cho tao!"
Nhưng dù có như vậy, đến ngày thứ bảy tiếp theo, Ngô Thế Huân vẫn không đợi được cho đến khi Lộc Hàm tới bấm chuông cửa.
Hắn gọi một cuộc điện thoại với khí thế ào ạt, "Mày theo đuổi kiểu gì thế?!"
Kim Chung Nhân có chút oan uổng nói qua điện thoại, "Tao hẹn nó rồi."
"Thế Lộc Hàm đâu?"
"Tao còn chưa nói xong, đúng là tao đã hẹn Lâm Băng Nghiên đi ăn, nhưng chỉ thành công có một nửa."
"Có ý gì?"
"Tao thì đi nhưng nó không tới..."
"Tao đệch..."
Ngô Thế Huân oán hận cúp điện thoại, bạn với bè đến lúc quan trọng chẳng có một đứa nào nhờ cậy được!!!!!! Mẹ nó vẫn phải là tự mình xuất chinh.
Hắn lại cầm điện thoại lên bấm một dãy số, "Em đang ở đâu?"
...
Bữa cơm này ăn mà có chút xấu hổ, Ngô Thế Huân và Lộc Hàm ngồi ở một bên bàn, Lâm Băng Nghiên một mình ngồi ở bên đối diện. Hai người phi nhãn đao vù vù ở nơi Lộc Hàm không nhìn thấy.
Cậu tới làm gì?
Sao tao không thể tới?
Làm bóng đèn sung sướng lắm hả? Đi về ngay đi!
A, ai là bóng đèn còn chưa biết đâu, con mụ điên.
Cuộc đàm phán bằng ánh mắt kết thúc trong buồn bực, hai người đều cúi đầu hung hăng cầm thìa đâm thức ăn.
Ngô Thế Huân oán giận và vài miếng cơm, vừa nhai vừa bực bội nghĩ: Trong lòng Lâm Băng Nghiên mình hẳn là thập phần thừa thãi, có lẽ đã bị nó mắng toàn thân trên dưới một lần rồi, thế nhưng chẳng đáng quan tâm, trong lòng mình đứa con gái kia cũng là thừa thãi mà... Nhưng mà Lộc Hàm, Lộc Hàm nghĩ thế nào, trong lòng cậu ai mới là người thừa thãi? Mình cúp điện thoại không nói năng gì đã xông tới, cậu ấy sẽ không...
Ngô Thế Huân cau mày quay đầu nhìn Lộc Hàm, lại vừa lúc nhìn thấy cậu một bên há miệng ăn cơm một bên liếc trộm mình.
Ngô Thế Huân thấy dáng vẻ đáng yêu của cậu thì vui vẻ hơn một chút, đắc ý mở miệng nói, "Đã nhìn anh xong chưa, trên mặt anh có dính hạt cơm sao?"
Lộc Hàm chớp mắt, "... Anh biết thế còn không chịu lau."
Ngô Thế Huân, "..."
Con nhóc Lâm Băng Nghiên kia rất kịp thời bật cười lớn.
Cảm giác này thật không thua kém gì cảm giác kề mặt tới gần muốn một cái hôn, kết quả lại trúng một phát tát... Khóe miệng Ngô Thế Huân giật giật. Lộc Hàm lại không để ý nhiều đến vậy, tự nhiên đưa tay cọ nhẹ một cái trên mặt Ngô Thế Huân, sau đó cười nói, "Được rồi." Tiếp theo, cậu lại xoay người tiếp tục ăn.
"..."
Toàn bộ quá trình cũng chỉ kéo dài có vài giây, lòng Ngô Thế Huân lại như từ đáy vực phi thẳng lên tận mây xanh. Ngón tay Lộc Hàm chỉ chạm khẽ một cái trên mặt lại có thể để lại nhiệt độ rõ ràng như vậy, giờ đổi thành hắn nhìn Lâm Băng Nghiên cười ti tiện.
Cơm nước xong, Lộc Hàm để Lâm Băng Nghiên về nhà trước. Cậu vốn không quá thích cuộc tranh biện này, chẳng qua là do nhà trường và cô giáo yêu cầu nên không còn cách nào khác mà thôi, giờ Ngô Thế Huân cố ý tới tìm, cậu thật vui vẻ vì đã kiếm được kế thoát thân.
"Anh, sao anh lại tới đây?"
"Sao hôm nay em không đến nhà anh?"
"Em..."
"Hừ."
Lộc Hàm có chút áy náy, "Mấy ngày nay bận quá, anh cứ làm ở trong sách bài tập em đưa cho anh trước, chỗ nào không hiểu thì đến trường em giảng cho."
Mấy ngày nay tuy bận chuyện thi cử nhưng thật ra Lộc Hàm chưa từng quên việc học kèm với Ngô Thế Huân, hai bên được sắp xếp rõ ràng, nhất là phần Ngô Thế Huân, một vạn lần cũng không thể chậm trễ.
Lộc Hàm đã tìm cho hắn những dạng bài kinh điển, có bận rộn hơn nữa cũng sẽ dành chút thời gian mỗi ngày hỏi cổ thi, kiểm tra từ mới theo thông lệ, Ngô Thế Huân nghĩ kĩ thì thấy mình hình như cũng không bị lơ nhiều lắm, tâm lý vì thế cũng cân bằng trở lại.
"Anh lái mô-tô tới đây, có muốn đi hóng gió không?"
Ánh mắt Lộc Hàm quả nhiên sáng ngời, "Có, luyện nghe với luyện nói tới tận trưa, chán muốn chết rồi."
...
Lộc Hàm dành cả hai ngày cuối tuần để lăn lộn với Ngô Thế Huân, thế nên, ngày tiếp theo, khi Lâm Băng Nghiên tới tìm, hai người liền cùng đội thi đấu xin cô giáo xếp cho một phòng giáo viên còn trống để luyện tập thêm, đến bữa trưa cũng không trở lại ăn.
Ngô Thế Huân tuy trong lòng biết còn có hai bạn lớp khác, hai người kia cũng không phải ở riêng với nhau, thế nhưng vẫn thầm khó chịu. Buổi trưa, hắn buồn bực dùng bữa với bọn Kim Chung Nhân xong trở lại lớp học thì lại thấy một tốp học sinh vây quanh bục giảng, hóa ra là vì giáo viên chủ nhiệm vừa cầm bảng điểm của cuộc thi thử tuần trước về lớp lúc nghỉ trưa.
Bọn Kim Chung Nhân chen vào xem thành tích, Ngô Thế Huân lại trở về mệt mỏi nằm trên mặt bàn luôn.
Cái cuộc thi tranh biện chết tiết kia rốt cục còn bao lâu nữa mới kết thúc.
"Đếch gì? Đếch gì——?!!"
Từ trên bục giảng bỗng vọng xuống hai tiếng chửi của Kim Chung Nhân, Ngô Thế Huân cau mày giương mắt nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy cậu ta hấp ta hấp tấp vọt tới, lay lay bả vai hắn một trận.
"Mày biết mày đứng thứ bao nhiêu không! Đếch gì, nhất định là tao đang nằm mơ, nhất định là giáo viên chấm sai điểm, nhất định là hệ thống sắp xếp của máy tính có vấn đề..."
"Cút mợ mày đi, rốt cục là bao nhiêu?" Ngô Thế Huân cũng có chút tò mò.
"Mười bảy! Mười bảy! Mẹ nó mày xếp thứ mười bảy đấy! Cho tới giờ đứa chỉ đứng trước mười người cuối sổ thế mà lại xếp thứ mười bảy trong lớp, đếch gì ai có thể đấm một cú cho tao tỉnh lại..."
Ngô Thế Huân cũng ngây ngẩn cả người.
Lớp bọn họ có sáu mươi ba người.
Có lẽ mười bảy cũng không phải một thứ hạng quá đáng để hãnh diện, thế nhưng với hắn mà nói...
Ngô Thế Huân đột nhiên đứng bật dậy chạy ra khỏi lớp học, vứt ra sau những tiếng kêu la của Kim Chung Nhân.
Hắn muốn tìm Lộc Hàm, ngay bây giờ, ngay tức khắc, hắn phải tìm cậu hỏi cậu một câu, anh khiến em thất vọng rồi, hoặc giả, Lộc Hàm của anh, em có vui không...
Sau khi ăn cơm xong, Lộc Hàm và Lâm Băng Nghiên liền trở lại phòng nghỉ của giáo viên, hai người bạn còn lại vẫn chưa về. Nhân cơ hội có thể nghỉ trưa một lát, Lộc Hàm ngồi xuống, tì cằm trên bàn, nghịch nghịch dây đỏ đeo trên cổ tay phải.
Lâm Băng Nghiên xáp lại tán thán, "Tiểu Địch, dây đỏ của cậu đẹp quá, mua ở đâu thế, tớ cũng muốn có."
"..." Một sợi dây đỏ có thể đẹp đến mức nào, Lộc Hàm không hiểu sao lại muốn nói dối, "Mẹ tớ cho, tớ cũng không rõ."
Tiếp tục nghịch ngợm cả nửa ngày mới đột nhiên phát hiện Lâm Băng Nghiên vốn rất ồn ào lại không nói năng gì, Lộc Hàm khó hiểu quay sang, nhìn thấy vẻ mặt Lâm Băng Nghiên thì sửng sốt.
"Cậu..."
Lâm Băng Nghiên tủi thân rơi nước mắt, "Tiểu Địch, cậu nói dối, tớ rõ ràng thấy Ngô Thế Huân cũng đeo một cái giống cậu như đúc."
Lộc Hàm hơi hơi đỏ mặt, hiếm lắm mới nói dối được một lần lại bị bắt ngay tại trận...
"Tớ, tớ sai rồi, tớ nói cho cậu biết, cái này mua ở một sạp nhỏ gần trường, chờ tí nữa tớ mua tặng cậu một cái được không?"
Lâm Băng Nghiên cúi đầu nhìn cổ tay cậu, "Tớ muốn cái của cậu, cậu có cho không?"
"..." Lộc Hàm vô thức rụt tay lại, im lặng vài giây rồi lặp lại, "Tớ sẽ mua cho cậu cái khác, tan học hôm nay mua luôn."
"Không thèm!" Lâm Băng Nghiên cứ như vô cùng oan uổng bỗng khóc rống lên, "Tiểu Địch, chúng ta vẫn còn là bạn của nhau, thế mà cậu lại đối xử với tên khốn Ngô Thế Huân kia tốt hơn cả tớ, rõ ràng là tớ với cậu quen nhau lâu hơn mà."
Lâm Băng Nghiên luôn luôn kiêu ngạo mà lại mất hình tượng bật khóc, Lộc Hàm có chút luống cuống nhìn sang, "Tớ..."
"Tớ thích cậu! Tớ thích cậu! Cậu không thích tớ còn chưa tính, chúng ta sẽ tốt nghiệp ngay thôi, tớ chỉ muốn ở cạnh cậu nhiều thêm một chút, tớ biết có lẽ cậu nghĩ tớ rất phiền phức rất dai dẳng, thế nhưng tớ chỉ muốn trước khi tốt nghiệp ở cạnh cậu nhiều nhiều một chút..." Lâm Băng Nghiên khóc tới mức nói năng lộn xộn, cô nàng lấy ví cất trong túi quần đồng phục, sau đó lấy từ đó ra một tờ giấy được gấp cẩn thận nhưng vẫn có rất nhiều nếp nhăn, "Lần đầu tiên chủ động viết thư tình cho người khác, cậu cự tuyệt tớ tớ không trách, thế nhưng ngày hôm sau tớ lại thấy nó trong thùng rác, Tiểu Địch, cậu biết tớ cảm thấy như thế nào không, tớ... Tớ lần đầu tiên yêu một người đến thế, hu hu..."
Tớ thích cậu, có thể thử kết thân với tớ không?
Lộc Hàm nhìn tờ giấy kia, luống cuống giải thích, "Không phải, tờ giấy này rõ ràng tớ đã cất rồi, thế nhưng về sau không hiểu sao lại không cách nào tìm ra được, không phải là tớ vứt vào thùng rác đâu, thật đấy..."
Lâm Băng Nghiên vừa khóc vừa nhìn cậu, "Thật không?"
Lộc Hàm gật đầu liên tục, không ngờ Lâm Băng Nghiên lại càng khóc to hơn, "Đồ tồi, cậu biết tớ đã đau lòng một mình bao lâu không..."
Dù Lộc Hàm vẫn còn choáng váng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn Lâm Băng Nghiên khóc đến mức này, hình như cậu đúng là đã làm sai điều gì thì phải?
Cậu do dự vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lâm Băng Nghiên, "Đừng khóc, xin lỗi, tớ sai rồi, thế nhưng tớ thật lòng muốn làm bạn cậu."
Lâm Băng Nghiên khóc một hồi, nhìn bức thư tình trong tay một lúc, ngần ngừ đưa tới trước mặt Lộc Hàm, "Tiểu Địch, tớ biết chúng ta không thể, làm bạn thì làm bạn, cậu không cần để ý tới tớ, để tớ thầm mến thôi là được... Nhưng mà cái này, cậu có thể nhận không? Coi như, coi như..." Coi như là để cho tớ tự lừa mình dối người.
Lộc Hàm vừa định nhận, bức thư tình lại đột nhiên bị một người thứ ba cầm lấy.
Lâm Băng Nghiên quên cả khóc, kinh ngạc nhìn Ngô Thế Huân trước mắt, "Cậu làm gì?"
Tớ thích cậu, có thể thử kết thân với tớ không?
Hết thảy phiền não và ngọt ngào đều bắt đầu từ một câu này, cũng tựa như hết thảy những điều mình tự đa tình cũng bởi vì một câu này mà kết thúc.
Ngô Thế Huân cúi đầu yên lặng nhìn thư tình trong tay, cho tới tận khi Lộc Hàm gọi một tiếng 'anh', hắn mới rời đường nhìn tới người Đường Vũ Địch.
"Đây là của nó đưa em?"
"Anh..." Lộc Hàm sững sờ nhìn vẻ mặt Ngô Thế Huân, nói không nên lời.
Ngô Thế Huân khàn khàn cất tiếng, mở miệng lần nữa, "Đúng rồi." Lúc này đây, giọng điệu đã từ nghi hoặc trở thành khẳng định.
Lộc Hàm dè dè dặt dặt nhìn hắn nói, "Anh, anh sao vậy? Anh đang tức giận sao? Đã xảy ra chuyện gì, là tại em sao, em sai rồi, anh, anh đừng..."
Người này căn bản không hiểu vì sao mình phải làm vậy, chỉ là suy đoán từ vẻ mặt của hắn mà nhận sai theo thói quen.
Ngô Thế Huân cười khổ, "Cho nên, kì thực chỉ là hiểu lầm, kì thực, cho tới giờ, căn bản là em chưa từng..."
Câu tiếp theo, dù có cố gắng thế nào cũng không hỏi ra miệng được.
Kì thực đáp án sớm đã biết, không phải sao? Việc gì phải làm khó người khác, cũng là làm khó chính mình
CHƯƠNG 12
Buổi trưa ngày đó, Ngô Thế Huân chỉ nói một câu 'không sao' rồi ném tờ giấy kia đi. Lộc Hàm vốn muốn đuổi theo nhưng cảm xúc của Lâm Băng Nghiên chưa hồi phục, hơn nữa hai học sinh kia đã ăn cơm xong trở về, lại muốn bắt đầu luyện tập thử, vì thế, Lộc Hàm đành phải giữ lo âu lại, chỉ là suốt cả một buổi chiều, lông mày cậu nhăn tít chưa từng giãn ra.
Buổi chiều, cả nhóm tập xong muộn, đến khi giải tán thì trường cũng đã tan học, Lộc Hàm về lớp lại không thấy người mọi khi hay chờ mình đâu.
Anh làm sao vậy? Hay là mình lại làm sai việc gì?
...
Sáng ngày hôm sau, Lộc Hàm cố ý nói với mẹ mình muốn ăn sủi cảo nhân tôm, sau đó mang hộp giữ ấm đã chuẩn bị cẩn thận tới trường học. Nhiều ngày như vậy trôi qua, khẩu vị của Ngô Thế Huân thế nào cậu đã nắm sơ sơ, mỗi lần cậu mang sủi cảo tôm tới, hắn đều ăn không bỏ sót.
Khi gặp mặt, phải nói lời xin lỗi.
Nhất định phải xin lỗi cẩn thận.
Thế nhưng Lộc Hàm đợi cả một buổi sáng, lời xin lỗi cũng không nói ra được— Ngô Thế Huân chưa tới.
Sáng sớm không tới, tiết thứ nhất không tới, tiết thứ hai không tới, gọi điện thoại lại tắt máy, Lộc Hàm lòng dạ rối bời không nghe giảng được chút nào, tiết thứ ba là tiết của cô chủ nhiệm, Ngô Thế Huân vẫn không tới.
Bảng điểm ngày hôm qua chỉ là bản phụ, hôm nay, giáo viên chủ nhiệm mới đem bảng điểm chính thức tới cho lớp, thành tích của mỗi người thế nào đều được phát tận tay.
Lộc Hàm không ngoại lệ là người đứng đầu, chỉ là tổng điểm lần này có thấp hơn lần trước chút ít, dù thứ tự không đổi, kì thực cũng coi như đã thụt lùi. Vậy nhưng lúc này, cậu lại không giống ngày thường đối chiếu điểm số, tỉ mỉ phân tích nguyên nhân, bởi vì cậu đang đợi, đợi điểm của Trương Phàm.
Kiến thức cơ bản cần ôn tập đã ôn tập cả rồi, tuy bởi thời gian gấp gáp nên không phải phần kiến thức nào cũng thật chắc chắn, dạng bài tập cũng không được tiếp xúc nhiều... Thế nhưng, thế nhưng Ngô Thế Huân thông minh như vậy, hẳn là có thể đứng trước bốn mươi?
...
Do đó, đến khi thành tích của Ngô Thế Huân rốt cục được phát tới tay, Lộc Hàm ngẩn ngơ nhìn cái thứ tự kia tới nửa phút đồng hồ.
Cảm xúc trong nháy mắt đó hẳn phải là... mừng như điên, Lộc Hàm thấy so với lần đầu tiên mình đi thi đứng thứ nhất còn hài lòng hơn, tiếc là giờ này, cảm giác vui sướng ấy lại không thể chia sẻ cùng ai. Lộc Hàm ngồi không yên, buổi chiều còn phải tiếp tục tập luyện với đội tranh biện nữa, dù Ngô Thế Huân có tới, cậu cũng không gặp được. Do dự một hồi, Lộc Hàm dứt khoát xin nghỉ với giáo viên chủ nhiệm, cầm hộp giữ ấm bước ra khỏi trường.
Lộc Hàm đón xe rồi tới được nhà Ngô Thế Huân đã là hơn mười giờ sáng, khóe miệng vẫn luôn cong cong, cậu vội vã nhấn chuông cửa.
Nhấn chuông đến lần thứ năm cửa mới chịu mở, phản ứng đầu tiên của Lộc Hàm khi nhìn thấy Ngô Thế Huân là vui vẻ kéo tay hắn, "Anh, anh biết đợt thi thử lần này anh đứng thứ mấy không, ha ha, thứ mười bảy trong lớp! Anh, anh thật là giỏi!"
Ngô Thế Huân thản nhiên nhìn cậu, chờ cậu nói xong rồi hất tay cậu ra, "Cậu tới làm gì?"
"..."
Ngô Thế Huân nhìn dáng vẻ sững sờ của Lộc Hàm, trái tim khó khăn lắm mới trở nên tê dại lại vì đau đớn mà co rút. Hắn đơn giản là không nhìn cậu nữa, lạnh lùng xoay người vào nhà.
Đi tới ghế salon rồi ngồi xuống, hắn cầm chai bia còn một nửa trên bàn lên uống một ngụm, ánh mắt lại không kìm được thoáng liếc về phía cửa.
Lộc Hàm sợ hãi lập tức theo sau vào nhà, đi tới cạnh sô pha thì ngồi xuống, tốt bụng để hộp cơm lên mặt bàn, đẩy tới trước mặt Trương Phàm.
"Anh, sắc mặt anh không tốt lắm, đây là sủi cảo tôm, nhân lúc còn chưa nguội, anh nhanh nhanh ăn đi."
"..." Ngô Thế Huân trầm mặc uống bia không nói lời nào.
"Em, em không ngờ anh lại tiến bộ nhiều như vậy, thứ mười bảy trong lớp, thứ bốn trăm ba mươi trong khối, anh, thành tích này đã đủ để đỗ vào một trường trọng điểm rồi."
"..."
"A, được rồi, anh gọi điện cho chú đi, nói một tiếng cho chú biết, chú ấy nhất định sẽ rất vui mừng."
"..."
Lần này, Lộc Hàm im lặng lâu hơn một chút, sau đó rốt cục không nhịn được vươn tay giữ chai bia trong tay Ngô Thế Huân, "Anh..."
Ngô Thế Huân có chút tức giận trong lòng, quay đầu đang định quát lớn một tiếng thì chợt sửng sốt, đôi mắt Lộc Hàm nhìn hắn không buồn chớp, bên trong ẩn giấu biết bao nhiêu tủi thân và đau lòng. Môi Ngô Thế Huân giật giật, lửa giận trong lòng tắt ngóm.
"Anh, anh uống nhiều như vậy làm gì..." Lộc Hàm vừa vào cửa đã thấy ngổn ngang trên mặt đất khoảng sáu, bảy chai bia, vành mắt thâm đen và sắc mặt tiều tụy của Trương Phàm.
Không rõ vì sao Ngô Thế Huân bỗng nở nụ cười, "A, cậu đúng là việc gì cũng quản..."
Giọng nói Ngô Thế Huân rất thấp, Lộc Hàm không nghe rõ, khi vẫn còn đang mơ hồ, Ngô Thế Huân lại đột nhiên nghiêng đầu bình tĩnh nhìn vào đôi mắt cậu, "Tại sao cậu lại đối tốt với tôi như vậy? Tại sao lại nghiêm túc kèm cặp tôi thế, coi thành tích của tôi còn quan trọng hơn cả thành tích của mình?"
Lộc Hàm không ngờ hắn lại tự nhiên hỏi chuyện này nên sửng sốt mất một lúc, "Bởi vì cô giáo nói..."
"Ít mẹ nó nói lời vô nghĩa! Chạy mười nghìn mét là cô giảo bảo? Sửa lại sách vở cũng là cô giáo bảo? Ngày ngày mang đồ ăn sáng tới cũng là cô giáo bảo?!"
Lộc Hàm kinh ngạc mở to hai mắt, "Anh..."
"Đệch, ít mẹ nó coi tao là thằng ngu đi!"
Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân một hồi rồi đột nhiên cúi đầu cắn môi thật chặt, lần mở miệng sau, thanh âm đột nhiên trở nên lạnh lùng như khi nói với người dưng.
"Đúng thế, em dạy kèm cho anh không hoàn toàn là do cô giáo, còn có những nguyên nhân khác, nếu anh muốn biết em sẽ không lừa anh, em không ngờ anh sẽ tức giận như vậy. Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta nói chuyện không? Không phải là sau khi ngồi cùng bàn, mà là lần từ một năm trước."
"..."
"Ở trước cổng trường, anh hỏi em có tiền không, em... Em nghĩ anh là côn đồ muốn cướp tiền, cho nên không chỉ không đưa cho anh mà còn đánh anh nữa. Sau khi biết anh là bạn học của em, em luôn cảm thấy rất áy náy..."
Ngô Thế Huân cất tiếng cười nhạo, hắn nghìn suy vạn nghĩ cũng không ngờ được cái khả năng này, "Côn đồ?"
Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn không nổi giận mới nghiêng đầu, "Khi đó anh không mặc đồng phục."
Ngô Thế Huân vẫn cảm thấy rất vô lý, "Ngày đó là đại hội thể thao, có thi đấu môn gì cũng sẽ không mặc đồng phục học sinh, hơn nữa khi đó chúng ta cũng đã học cùng hai tháng rồi còn gì?"
Lộc Hàm im lặng một hồi mới tiếp tục, "Sau đó, em rất muốn nói lời xin lỗi với anh, thế nhưng anh lại có vẻ không thích em, cho nên em vẫn cảm thấy rất có lỗi với anh..."
"Vì thế, cậu làm mấy chuyện này là để bồi thường tôi?"
Là vì bồi thường sao?
Lộc Hàm nhíu mày, dù trong lòng có áy náy thì cùng lắm cũng chỉ cần nói một lời xin lỗi là được rồi, việc gì phải làm đến mức này.
Kì thực trước khi giáo viên chủ nhiệm chuyển chỗ cho cậu và Ngô Thế Huân, Ngô Thế Sơn đã cố ý tới nhờ vả cậu, lấy thân phận của một người cha để nhờ vả.
Khi đó cậu mới biết, hóa ra một nam sinh thoạt nhìn tùy tùy tiện tiện lại ở trong một gia đình đơn thân (gia đình chỉ có bố hoặc mẹ), mẹ đã đi theo người đàn ông khác, cha lại bận việc hầu như không về nhà. Mỗi đêm, hắn đều cô độc ngủ trong căn phòng không có người thân, mà cuộc sống như thế bắt đầu từ khi hắn học sơ nhất (năm nhất sơ trung, khoảng 12 tuổi). Sơ nhất, khi đó mình đang làm gì nhỉ? Đến trường hay tan học vẫn còn cần xe đón xe đưa... Lộc Hàm bắt đầu kìm lòng không đặng nghĩ, dưới nụ cười của nam sinh cởi mở hào phóng, nhân duyên tốt tới mức khiến người ta ngưỡng mộ kia thật ra ẩn giấu nỗi cô đơn nào? Dù quan hệ giữa hai người không tốt, hơn nữa hình như còn có khúc mắc chưa tháo gỡ, thế nhưng nghĩ tới đây, tâm tình cậu không hiểu sao lại vì người kia mà trở nên sa sút.
Cũng giống như chính bản thân cậu, học cùng Ngô Thế Huân hai tháng lại hoàn toàn không nhận ra hắn. Người khác nghe thế hẳn sẽ cảm thấy rất vô lý, thế nhưng cậu thật sự không biết làm thế nào để ở cạnh người khác, cho nên tới giờ, trong lòng cậu vẫn luôn hâm mộ Ngo Thế Huân. Dù hắn học không giỏi nhưng hắn thoạt nhìn vui vẻ như vậy, ngờ đâu...
Ngô Thế Sơn làm giám đốc một công ty lớn, khi hạ thấp mình trước mặt người dưới lại chỉ giống như bất cứ một người cha người mẹ bình thường nào nói lời nhờ vả, nói lời hối hận.
Ông nói, cả đời này ông đã không cho Ngô Thế Huân điều gì ấm áp, thương tổn đã tạo thành, bù đắp cũng không nổi, thế nhưng là một người cha, ông không thể nhìn Ngô Thế Huân cứ trôi qua cả đời như vậy.
Có lẽ từ một khắc này trở đi, cậu đã quyết định đồng ý giúp ông việc đó.
Mà chuyện này, Ngô Thế Huân vẫn không hề biết đến. Lộc Hàm và Trương Bồi Sơn đều ăn ý giấu đi trước mặt hắn.
"Sao có thể là vì bồi thường anh, lúc đầu đúng là vì áy náy và vì cô giáo, thế nhưng sau đó, sau đó, anh đối tốt với em như vậy, đưa em đi chơi, khi em lúng túng lại ra mặt hộ em, giới thiệu thật nhiều bạn để em làm quen... Lần đầu tiên có người nói với em, chúng ta là anh em..." Lộc Hàm mím môi ngẩng đầu, hai mắt ươn ướt nhìn chăm chú Ngô Thế Huân, "Em thật lòng coi anh là anh trai."
Thế nhưng cậu nào có biết, nếu những lời nói trước của cậu khiến lòng Ngô Thế Huân đau đớn liên hồi thì, một câu nói cuối cùng này, không nghi ngờ gì đã xử tử hình cho hắn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro