Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Kỳ phát tình của Tiêu Chiến kéo dài tròn ba ngày.

Tối qua khi Vương Nhất Bác đi vào lần cuối, Tiêu Chiến gần như không còn phát ra nổi âm thanh nào, chỉ biết bấu chặt hai tay xuống gối, đầu ngón chân cũng co quắp lại, há miệng thở dốc. Nhiều lúc anh cảm thấy một giây sau mình sẽ chết đi, nhưng rồi, luôn có một người kịp thời cứu vớt anh, dịu dàng ôm lấy anh, âu yếm hôn lên từng tấc trên cơ thể anh. Ba hôm nay cả sức lực và tinh thần đều như bị vắt kiệt, thân thể thì lại vẫn luôn mẫn cảm và khao khát không ngừng, cảm giác này thật đáng sợ, trong đầu anh không còn nghĩ được điều gì khác ngoài Vương Nhất Bác, dùng cả linh hồn và thể xác để cảm nhận sự tồn tại chân thật của người kia, chỉ có làn da ấm nóng của cậu mới có thể giúp anh giữa cơn bão tình níu lại chút an tâm.


Vì anh biết, người này thương anh, sẽ không để anh phải chịu đựng một mình.


Kí ức cuối cùng đọng lại trước khi anh thiếp đi, là một nụ hôn mềm nhẹ rơi trên trán, và một cánh tay vững chãi kéo anh vào một cái ôm ấm áp, ấm đến đau lòng.

.
.

Tiêu Chiến không biết và chưa bao giờ trải qua cảm giác tỉnh lại cùng nửa kia sau một đêm mặn nồng là như thế nào, vì lần đầu tiên của hai người, là anh bỏ chạy trước.

Còn lần này, anh tỉnh dậy đã không thấy Vương Nhất Bác đâu.

Trong một vài phút, anh hoang mang nghĩ, có phải đây là cảm giác của cậu hôm đó không, khi mà tỉnh dậy đã không còn thấy ai bên cạnh?

Không giống, anh biết, anh biết cậu sẽ quay lại, nhưng anh vẫn vô thức hốt hoảng và luống cuống leo xuống giường, đến mức quên luôn cả thân thể đau nhức và thắt lưng đã mỏi nhừ, quên luôn cả đọc tờ giấy nhắn cậu dán trên mặt tủ cạnh giường, cũng quên luôn cả việc mang dép lê vào mà đã lao ra cửa.

May mà Vương Nhất Bác về kịp lúc, khi cậu mở cửa đi vào nhà, một cục tròn vo trắng trắng thơm thơm họ Tiêu tên Chiến đã nhào vào lòng cậu, vì tay còn giữ đồ ăn sáng nên cậu không thể đỡ anh được, thành ra cả hai lao vào nhau, suýt thì ngã chổng vó, cậu vội vàng thả đại túi đồ lên cái bàn ngoài phòng khách rồi ôm lấy anh, lo lắng hỏi:

"Anh sao vậy?"

Tiêu Chiến nhìn túi đồ cũng đoán được cậu đi đâu, lúc này mới cảm giác trên chân mát lạnh, quên cả mang dép rồi, anh xấu hổ nghĩ, lại chẳng nghĩ ra cách nào để biện hộ cho hành động hấp tấp này, đang xoắn xuýt cả lên thì Vương Nhất Bác đã phát hiện ra, cậu nhấc anh lên để anh dẫm chân lên giày cậu, cũng không vạch trần anh, chỉ vừa ôm anh vừa nói:

"Em ở đây, em không đi đâu hết."

Lúc này hơi thở người trong lòng mới an ổn lại một chút, Vương Nhất Bác thích cảm giác được anh dựa dẫm như thế này, nhưng người này lại cứ luôn cố giấu nó đi, luôn bày ra cái vẻ tôi chỉ có một mình cũng không sao cả, để rồi những khi sợ hãi nhất lại vô thức dựa dẫm vào cậu, Vương Nhất Bác trong lòng ngầm vui vẻ nhưng không dám bày ra bộ dạng đắc ý, vì cậu biết người này dễ xấu hổ lắm, mà hễ xấu hổ thì lại thu mình lại một cục, gỡ mãi cũng không chịu ra.

Thật đáng yêu.

Thật đáng yêu.

Cục Tiêu 26 tuổi bị ngầm cho là đáng yêu vẫn không hay biết gì, bị cậu ôm lấy lắc lư đi tới bàn ăn rồi thả xuống, lát sau còn đang ngơ ngác vì hơi ấm quen thuộc bỗng dưng rời đi thì cậu quay lại, một đôi dép lê được mang đến xỏ vào chân anh. Tiêu Chiến lúc này mới giật mình, xấu hổ kéo cậu dậy:

"Anh làm được mà."

"Em biết."

Vương Nhất Bác tiện thể ngẩng lên hôn anh, triệt để khiến vệt đỏ trên má anh lan đến tận mang tai. Cậu cũng không làm khó anh thêm nữa, định đứng lên mang đồ ăn sáng đến thì bị níu lại.
Tiêu Chiến nhìn nụ cười thản nhiên như không có chuyện gì của cậu, bao nhiêu đau lòng tích tụ mấy hôm nay bỗng vỡ oà:

"Anh xin lỗi".

Vương Nhất Bác sợ nhất là những lúc thế này, dù có chuyện gì xảy ra cậu cũng chống đỡ được, nhưng nếu anh đau lòng cậu lại chẳng biết phải làm sao.
Tiêu Chiến không muốn mình lại làm cậu phiền lòng, hít hít mũi, nói:

"Anh đến đội xe với em nhé, chỉ cần nói với họ chuyện của anh, được không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu:

"Anh chỉ cần lo tốt chuyện ở bệnh viện là được rồi, mấy hôm nay anh cư xử lạ như thế, có thể sẽ bị nghi ngờ, chuyện ở đội xe em sẽ giải quyết được, anh tin em, nhé?"

Tiêu Chiến không hiểu rõ về hợp đồng của cậu ở đội đua, không dám tranh việc, sợ lại càng làm vướng chân cậu, lặng lẽ gật đầu.

Anh chỉ biết chuyện không thể giải quyết một cách đơn giản như vậy được.

Đội đua của Vương Nhất Bác là một đội đua thương mại, các tay đua hợp tác với nhãn hàng, hai bên giúp ích lẫn nhau, các tay đua là người đại diện sản phẩm, quảng bá cho sản phẩm, nhã hàng sẽ tài trợ vật tư cho đội đua tham gia các giải đấu. Khi kí kết hợp đồng, việc các tay đua tham gia lịch trình tập luyện và thi đấu là bắt buộc, chưa kể còn phải cẩn thận giữ hình tượng của người đại diện sản phẩm trong mắt công chúng.

Mấy hôm nay, không biết đã có bao nhiêu tít báo về việc cậu bỏ thi ngay sát giờ thi đấu.

Vương Nhất Bác trời sinh đã nổi bật, sự nổi bật này giúp các nhãn hàng được lợi, nhưng khi có chuyện xảy ra nó lại là con dao hai lưỡi, khiến câu chuyện được lan truyền càng rộng rãi hơn. Hơn nữa Vương Nhất Bác lại còn ngậm tăm không nói có chuyện gì xảy ra, chỉ bảo một câu có chuyện vô cùng quan trọng, trong mắt người có ác ý lại quy chụp thành cậu là người vô trách nhiệm, cố tình trốn tránh vấn đề.

Vương Nhất Bác gia nhập đội đua hai năm, dù cậu kiệm lời ít giao thiệp, nhưng vì cậu mang về cho đội nhiều thành tích đáng nể, anti có ngoi lên rồi cũng không biết bới móc kiểu gì, cùng lắm thì bảo cậu quá cao ngạo rồi thôi. Lần này được đà moi ra lỗi, liền có liên tiếp các bài báo lá cải lẫn blogger lên bài xào nấu bôi đen những thứ đến cậu đọc cũng thấy cay mắt, dẫn đến fan cậu và anti nhào vô cãi nhau thành một đống hỗn độn.

"Xem đi!"

Doãn Chính đọc được hai bài thì không đọc nổi nữa, gân xanh trên trán cũng nổi lên, dáng vẻ hài hước ngày thường bay biến hết:

"Bao công sức chú mày gây dựng bao lâu nay tan tành rồi đấy, tính cách mày vốn dĩ dễ động chạm đến người khác, chỉ cần sơ hở một chút thì có người lợi dụng cắn vào ngay. Bây giờ thì hay rồi, nếu nhãn hàng cắt tài trợ thì không chỉ bị cắt hợp đồng, còn phải bồi thường nữa!"

Vương Nhất Bác vốn đã rất mệt mỏi, cậu ngửa đầu dựa vào sofa nghỉ một lát, điều đầu tiên cậu nghĩ đến khi chuyện bị truyền thông phóng đại lên, là tiêu rồi, không giấu được anh rồi.

Cái người này, chắc lại tự cảm thấy có lỗi cho xem.

.

Tiêu Chiến khi trở lại bệnh viện làm, tưởng chừng sẽ phải giải quyết rất nhiều chuyện, ngờ đâu lại không có chuyện gì xảy ra cả, hỏi ra mới biết chị Giảng đã lo liệu hết thảy, vì có chị xin phép nên gần như không ai nghi ngờ gì, chỉ lo lắng hỏi sao sức khoẻ bác sĩ Tiêu lại bỗng nhiên xấu đi như vậy, làm anh rất cảm động.

Trưa đó, anh mời chị Giảng dùng cơm để cảm ơn, nói mời cho oai chứ công việc bận quá, chỉ kịp mua hai suất cơm rồi cùng ăn trong phòng nghỉ, lúc ăn xong chị dúi vào tay anh một lọ thuốc không có nhãn.

"Đây là...?"

Chị nhìn quanh, thấy không có ai mới nói khẽ:

"Thuốc ức chế cho Omega đã đánh dấu."

Đôi đũa trên tay Tiêu Chiến rơi loảng xoảng xuống bàn:

"...chị biết?"

Chị Giảng biết cậu lo lắng, nói ngay:

"Ngày ngày có một Alpha tìm chị hỏi về cậu, nhờ chăm sóc cậu, thêm mấy biểu hiện kì lạ của cậu nữa, làm sao mà chị không biết được. Đừng lo, chị không nói với ai đâu, em cũng nên cẩn thận một chút."

Tiêu Chiến vẫn còn đang lúng túng không biết đối mặt với tình cảnh này như nào, nghe vậy mới thở ra một hơi, một phần nhỏ trong anh cảm thấy nhẹ nhõm, bí mật mình che giấu bao lâu nay có những người thật sự đáng tin cậy để tiết lộ, giúp gánh nặng trong lòng anh vơi bớt ít nhiều.

Còn anh, chỉ toàn mang đến rắc rối cho cậu mà thôi.

"Chị ơi...em nên làm thế nào đây?"

Tuy Vương Nhất Bác đã dặn anh thời gian này đừng lên mạng nhiều, nhưng làm sao giấu được, anh vẫn biết hết, rồi lại bất lực thấy mình thật vô dụng. Anh lo lắng cho cậu, anh cảm thấy tội lỗi, sau đó lại biết cậu không muốn anh tự dằn vặt mình, anh bèn tự cố gắng át đi suy nghĩ tiêu cực này đi. Mấy hôm nay anh bỗng nhận ra, một cách thật chua xót rằng, cậu quan tâm đến cảm xúc của anh hơn cả chính bản thân cậu, dù tình huống hai người gặp nhau vốn rất phức tạp, cậu lại không hề muốn đưa nó vào con đường phức tạp đó, cậu tiếp cận anh đơn giản chỉ vì thích anh.
Chị Giảng nghe sơ qua chuyện cậu kể, chỉ thở dài, rõ ràng tình cảm Tiêu Chiến đặt ra cũng không kém gì, một con người thiếu cảm giác an toàn nghiêm trọng như cậu mà lại chấp nhận để một người mạnh mẽ xông vào cuộc sống bình lặng của mình, không phải động lòng thì là gì? Phải nói trước nay Tiêu Chiến dù luôn hoà nhã với mọi người, nhưng chưa từng thật sự mở lòng với ai đâu, chị cũng phải tốn không biết bao nhiêu thời gian mới trở nên thân thiết với cậu hơn một chút, vì chị coi cậu giống như em trai của mình vậy.

Nghĩ vậy lại thấy hơi tiếc, chị chặc lưỡi, sao bỗng dưng lại có cảm giác bùi ngùi như gả em trai đi thế này.

Chị thở dài vỗ vai cậu:

"Lo cho cậu ta thì gọi hỏi đi, cậu ta đã như vậy mà em còn sợ làm phiền người ta sao?"

Chị Giảng bỏ lại một câu rồi ra ngoài, còn cẩn thận khép cửa cho Tiêu Chiến có không gian riêng.
Tiêu Chiến chần chừ một lát, nhìn lại, giờ là 12h30, dù bên đó bận thế nào thì cũng phải để cậu nghỉ trưa chứ phải không, anh thật sự rất muốn nghe giọng nói của cậu, cảm giác một mình suy đoán và lo lắng này thật khó chịu.

Vậy mà anh đã để cậu phải chịu cảm giác này, thật lâu...

Nhưng lúc bắt máy, người bên kia không phải Vương Nhất Bác.

Cả đội xe đang họp lại lần thứ hai với nhà tài trợ, có thể không hủy hợp đồng nhưng phải soạn lại bản mới, nghe những điều kiện họ đặt ra mà Doãn Chính tức muốn đập bàn, bèn bỏ ra ngoài, lúc anh đứng trong phòng nghỉ hút điếu thuốc cho hạ hoả, thì điện thoại Vương Nhất Bác reo.

Anh loáng thoáng nhớ cái người mà thằng nhóc luôn che giấu tên là gì đó...Chiến? Họ thì anh không rõ, lúc này trên màn hình lẳng lặng hiện hai chữ "Chiến ca", anh có ngu đi nữa cũng biết là ai. Đang sẵn cơn bực dọc, anh bắt máy luôn:

"Alo? Cậu là?"

Tiêu Chiến bên kia nghe giọng người này hơi hằn học, cũng không kịp nghĩ nhiều, anh đoán có lẽ là thành viên đội xe, liền nói:

"Có thể chuyển máy cho Nhất Bác không, tôi cần gặp cậu ấy, hoặc...hoặc nếu cậu ấy bận anh nhắc cậu ấy gọi lại cho tôi là được."

Người bên kia vậy mà lại hỏi lại một câu chẳng liên quan làm anh sững người:

"Cậu có phải là người khiến nó bỏ thi đấu không?"

Bị chất vấn đột ngột thế này anh chưa từng ngờ đến, lúc muốn trả lời thì Doãn Chính đã mất bình tĩnh, gần như gằn từng tiếng qua điện thoại:

"Anh có biết lần này ảnh hưởng nghiêm trọng thế nào đến sự nghiệp của nó không? Anh nghĩ tại sao nó không hé răng nửa lời về anh? Nó bảo chỉ cần nói ra một chút, người ta sẽ đào bới lên cho bằng được anh là ai, nó muốn bảo vệ anh, không muốn anh gặp rắc rối. Cho nên ngay cả nguyên do tại sao bỏ đua nó cũng không nói!"

"Nó làm vậy có đáng không? Anh là ai chứ? Anh là gì của nó?"

Doãn Chính to tiếng tới mức cách một cánh cửa vẫn có thể nghe thấy, Vương Nhất Bác vốn dĩ cũng không chịu nổi tính khí hút máu của mấy người bên kinh doanh, cũng đứng dậy ra ngoài, gần về tới phòng nghỉ thì nghe giọng Doãn Chính vang ra cả bên ngoài, cậu mở cửa ra mới thấy điện thoại của mình đang nằm trong tay anh.

Lúc này, người làm Doãn Chính bực tức như vậy còn có thể là ai?

Vương Nhất Bác nhanh như chớp giật điện thoại ra khỏi tay anh, quả nhiên người gọi đến là Tiêu Chiến, cậu không biết Doãn Chính đã nói gì với anh, có làm anh tổn thương hay không, sốt sắng định nói xin lỗi thì giọng nói quen thuộc của người kia đã vang ra bên tai, cực kỳ kiên định:

"Tôi là bạn đời của cậu ấy, tôi yêu cậu ấy, chuyện lần này tôi nhất định sẽ không để cậu ấy chịu đựng một mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #fanfic