Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 90

Một khắc kia, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.

Hắn nhìn Tiêu Chiến , nhìn mắt y cong cong an tĩnh đứng dưới đèn.

Y mặc áo hoodie liền mũ màu trắng, quần jean màu đen, ngũ quan quá mức diễm lệ dưới đèn bị giảm đi vài phần nhuệ khí, mờ mịt lại mông lung ấm áp, giống như một tranh sơn dầu được vẽ tỉ mỉ.

Làm người động tâm.

Vương Nhất Bác nhìn y, đi từng bước một về hướng đó.

Hắn nghe được lòng ngực mình truyền đến âm thanh hình thịch thình thịch, cảm giác được mình không tự giác mà run rẩy, hắn liều mạng muốn ức chế nội tâm cuồn cuộn của mình, lại cảm giác được rõ ràng, hắn không áp chế được sóng triều từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, hung hăng đánh vào trái tim hắn. Đó là loại cảm giác hắn chưa từng cảm nhận được, bình tĩnh lại mãnh liệt, tựa gợn sóng trên dòng nước, một đường lao nhanh, nhưng lại gặp đá ngầm, phát ra âm thanh vang dội.

Hắn đến gần Tiêu Chiến , Tiêu Chiến  đứng trước mặt, nhìn hắn mỉm cười hỏi, "Kinh hỉ không?"

Một khắc kia, trong mắt của Tiêu Chiến hắn chỉ nhìn thấy mình.

Hắn duỗi tay ôm lấy Tiêu Chiến , cảm giác tim mình đập chậm lại bình tĩnh xuống, tất cả lại yên lặng lần nữa, không có sóng triều mãnh liệt, cũng không có âm thanh đùng đùng, có chỉ là một mảnh an bình giữa chốn phồn hoa —— những gợn sóng mĩ lệ tại giờ phú này rốt cuộc cũng thò đầu ra, phủ kín trái tim hắn, mùi hương thơm ngào ngạt.

Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói: "Chỉ có kinh sợ, không có vui mừng."

Tiêu Chiến đẩy hắn ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, sau đó ngẩng đầu hôn hắn một chút, cười nói: "Bây giờ thế nào?"

"Có một chút như vậy."

Tiêu Chiến bật cười, "Anh thật khó hầu hạ."

"Cho nên, em tự đóng gói mình rồi gửi đến đây hầu hạ anh?"

"Suy nghĩ nhiều," Tiêu Chiến trở tay vỗ vỗ cái túi trên vai của mình, "Quà tặng anh ở trong túi, em chỉ là anh trai chuyển phát nhanh."

"Anh trai mấy giờ về công ty?"

"Trưa mai 12 giờ."

Vương Nhất Bác gật đầu, "Chúng ta còn thời gian cả đêm."

"Chủ yếu xem anh thế nào."

"Đi thôi." Vương Nhất Bác lôi kéo y đi về gara ngầm.

"Làm gì a? Không phải anh còn đang ăn cơm mừng sinh nhật sao?"

"Ăn cơm với bọn họ rồi, bánh kem cũng cắt rồi, lời cũng nói rồi, bây giờ, anh tự ăn sinh nhật của mình."

Tiêu Chiến cười một cái, "Anh không quay lại không sao sao?"

"Giải thích với đạo diễn một chút là được rồi."

"Nói thế nào? Nói anh trọng sắc khinh bạn?"

Vương Nhất Bác dừng bước, quay đầu nhìn y, "Nói người nhà của anh tới rồi."

Tiêu Chiến rất thích cái từ người nhà này, cho nên khẽ cười .

Vương Nhất Bác nhìn y, lại hơi đau lòng. Nếu có thể, thật ra hắn rất muốn nói, nói người yêu hắn tới rồi, nhưng lại không thể, quan hệ giữa bọn họ còn chưa thể công bố. Không chỉ là vì hắn, càng là vì sự nghiệp của Tiêu Chiến vừa mới khởi bước, nếu lúc này công bố quan hệ giữa bọn họ, Tiêu Chiến sẽ vĩnh viễn sống dưới bóng ma của mình, người khác nhắc tới y sẽ chỉ là nửa kia của Vương Nhất Bác , dù y tiến bộ thế nào, lấy được thành tích ra sao, y đều không có tên tuổi, chỉ có thể lấy thân phận phụ thuộc Vương Nhất Bác tồn tại.

Đây không phải thứ mà Vương Nhất Bác muốn nhìn thấy, hắn để Tiêu Chiến ký hợp đồng vào Nam Tranh, phân phối người đại diện tốt nhất cho y, đề cử y thử vai, để Quản Mai giúp y tranh thủ tài nguyên thích hợp với y, hắn nhìn Tiêu Chiến từng bước một vào quỹ đạo, cũng nhìn Tiêu Chiến  mỗi một lần đều nghiêm túc ứng phó mọi chuyện, hắn biết Tiêu Chiến có dã tâm có tư tưởng của mình.

Cho nên, hắn không thể công bố quan hệ của bọn họ ngay lúc này, không chỉ có fan không thể tiếp thu, chắc là Tiêu Chiến cũng không muốn, mà hắn, cũng không muốn.

Vương Nhất Bác cảm thấy hơi có lỗi với y, muốn nói xin lỗi, lại cảm thấy câu xin lỗi này chắc là vào tai Tiêu Chiến có vẻ không đầu không đuôi, cho nên duỗi tay ôm ôm y, nhẹ giọng nói: "Vương đạo sẽ hiểu thôi."

Tiêu Chiến nào biết lúc hắn nói chuyện tâm tư đã xoay chuyển trăm lần, bởi vậy cũng chỉ trả lời: "Vậy là tốt rồi."

Vương Nhất Bác lấy xe, ở trên xe nhắn WeChat cho Vương đạo, nói là người nhà mình đến, cho nên hắn đi trước một bước, đi bồi người nhà, hy vọng Vương đạo có thể thứ lỗi.

Vương đạo thấy vậy, còn tưởng là Vương Tinh Thần tới, bởi vậy nói: Không có việc gì, không có việc gì, cậu ở cùng người nhà đi, sinh nhật vui vẻ.

Vương Nhất Bác  lại nhắn WeChat cho Vương Hướng Hải, nói mình về khách sạn của Vương thị bên kia, kêu hắn có việc thì gọi điện thoại cho mình.

Vương Hướng Hải tất nhiên là đồng ý luôn miệng.

Chờ tới khách sạn, còn chưa kịp vào thang máy, điện thoại Tiêu Chiến đã vang lên, y nhấc máy, nghe được bên kia nói "đã tới rồi", nên bảo Vương Nhất Bác chờ một chút, tự mình đi về sảnh khách sạn.

Chờ khi Vương Nhất Bác nhìn y đi về, chỉ thấy trên tay Tiêu Chiến xách cái bánh kem.

"Em còn đặt bánh kem rồi?"

"Đúng vậy, sinh nhật sao có thể không ăn bánh kem, tuy rằng anh đã ăn với đoàn phim rồi, nhưng em còn chưa ăn a, anh ăn với em một chút."

Vương Nhất Bác mỉm cười gật đầu, "Được."

Hai người vào phòng, Vương Nhất Bác  mở đèn, Tiêu Chiến đặt bánh kem trên bàn trà, gỡ cái túi trên vai xuống.

"Đói không?" Vương Nhất Bác hỏi y, "Anh kêu chút đồ ăn."

"Em ăn trên máy bay chút rồi, nhưng cũng không đói bụng, anh thì sao?"

"Anh cũng đã ăn một chút ở khách sạn rồi, không phải rất đói."

"Vậy chúng ta không gọi cơm, trực tiếp ăn bánh kem đi."

"Được thôi."

Tiêu Chiến nghe hắn đồng ý, nhanh chóng vào buồng vệ sinh rửa tay, sau đó bước ra, cẩn thận mở hộp bánh kem ra, lộ ra bánh kem chocolate thoạt nhìn rất ngon miệng bên trong.

"Đây là cửa hàng em đặc biệt chọn lựa trên mạng, nếu ăn không ngon, em sẽ đi đánh giá kém."

Vương Nhất Bác cười khẽ.

Tiêu Chiến cắm nến xong, "Cầu nguyện đi?"

"Không hát sao?" Vương Nhất Bác cố ý đùa y.

Vẻ mặt Tiêu Chiến bất đắc dĩ, "Anh muốn hát thì tự mình hát, chắc chắn em sẽ không hát."

Vương Nhất Bác rất tiếc hận lắc lắc đầu, thở dài.

Tiêu Chiến chọc hắn, "Anh còn không cầu nguyện a? Không cầu nguyện thì trực tiếp thổi nến."

Vương Nhất Bác nhìn mặt mày y dưới ánh nến làm nổi bật lên sự ôn nhu, không khỏi thầm nói trong lòng: Hy vọng gia đình hòa thuận, người nhà khỏe mạnh. Hy vọng Tiêu Chiến có thể thuận buồm xuôi gió, sự nghiệp thành công. Hy vọng sang năm, bọn họ cũng có thể ăn sinh nhật cùng nhau.

Hắn nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến, Tiêu Chiến học bộ dáng trong TV vỗ tay hoan hô cho hắn, sau đó đưa dao cho hắn cắt bánh kem.

Vương Nhất Bác cắt cho y một miếng lớn, cắt cho mình một miếng nhỏ, hắn không thích ăn đồ ngọt lắm, loại bánh kem này,, nếu Tiêu Chiến không mua, bản thân hắn cũng sẽ không mua.

Nhưng Tiêu Chiến lại rất thích ăn đồ ngọt, ăn hết miếng của mình xong lại để Vương Nhất Bác cắt cho y một miếng nhỏ nữa, lúc này mới buông dĩa.

Vương Nhất Bác  nhìn y ăn no thoả mãn dựa vào sô pha, quẹt một miếng chocolate trét một đường lên mặt y.

Tiêu Chiến trừng hắn, "Anh bao nhiêu tuổi?"

"Cái này kêu tính trẻ con chưa bỏ."

"Cái này kêu phá hoại đồ ăn." Tiêu Chiến nhìn hắn, "Giữ lại ngày mai ăn tiếp không ngon sao? Phá bánh kem em hư rồi."

"Anh phá thế nào?" Vương Nhất Bác hỏi hắn.

Tiêu Chiến lấy mu bàn tay cọ lên mặt mình một chút, đưa mu bàn tay dính chocolate cho hắn xem, "Anh xem, không thể ăn nữa."

Y nói, rút miếng khăn khăn giấy xoa xoa tay, sau đó lại lau mặt.

Vương Nhất Bác duỗi tay lấy tờ khăn giấy của y, hôn một cái ở chỗ vừa mới được lau, lại liếm liếm, đè bên tai y, nhẹ giọng nói, "Sao lại không thể ăn?"

Tiêu Chiến mở to hai mắt, gần như không thể tin được, đây vẫn là Vương Nhất Bác y quen biết sao? Mấy ngày không gặp sao lại biến thành như vậy!

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn y, vẻ mặt Tiêu Chiến hồ nghi.

"Sao lại nhìn anh như vậy?"

"Anh cảm thấy thế nào?"

Vương Nhất Bác cười khẽ, sáp lại, có như không có hôn y.

Tiêu Chiến bị động tác này của hắn làm cho không còn kiên nhẫn, cho nên duỗi tay đè cái ót hắn lại, ngẩng đầu hôn lên.

Vương Nhất Bác tay không tự giác mò vào đồ lót y, nhẹ giọng hỏi: "Đêm nay có thể chứ?"

"Đừng lưu lại dấu vết." Tiêu Chiến  ngầm đồng ý nói.

Vương Nhất Bác nghe vậy bế y lên, vào phòng trong.

Hai người lâu rồi chưa làm, bây giờ làm tất nhiên khó tránh khỏi thời gian hơi dài. Chờ đến khi lái xe xong, tắm rồi, Vương Nhất Bác ôm y nói chuyện, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều nhẹ nhàng và an bình, thậm chí còn có vui sướng khó lòng giải thích.

Hắn nhìn Tiêu Chiến , dù xác định rồi nhưng vẫn muốn nghe chính miệng y nói, hỏi, "Tiêu Chiến , có phải em thích anh không?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt Vương Nhất Bác tràn đầy chắc chắn, y nhẹ nhàng mở miệng, ngữ điệu mềm nhẹ, giọng nói lưu luyến, cố tình lời nói ra lại không phải cái Vương Nhất Bác  muốn nghe, y nói, "Tự mình đa tình."

Vương Nhất Bác mới không tin, "Không thích anh thật?"

"Anh cảm thấy thế nào?"

"Anh cảm thấy em thích anh."

Tiêu Chiến cười, "Tự mình đa tình."

"Thích anh lại không phải chuyện mất mặt gì, em thừa nhận, anh cũng không cười em."

Tiêu Chiến trở mình, đưa lưng về phía hắn, "Đúng là anh suy nghĩ nhiều quá rồi, em nói rồi, trừ khi anh thích em, bằng không em sẽ không thích anh."

"Cho nên nếu anh thích em, em sẽ thích anh?" Vương Nhất Bác xoay ngược y lại, nhìn thẳng y.

Tiêu Chiến nâng nâng mắt, cười với hắn một chút, Vương Nhất Bác còn tưởng rằng y sẽ trả lời "phải", kết quả chỉ nghe thấy y nói, "Tự mình đa tình."

"Hôm nay em chỉ biết nói bốn chữ này sao?" Vương Nhất Bác bất mãn.

"Vậy đổi một cái?" Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, "Một bên tình nguyện?"

Vương Nhất Bác : "......"

Tiêu Chiến hỏi hắn, "Chữ này cũng không được sao?"

"Tiêu Chiến , hôm nay sinh nhật anh."

Tiêu Chiến nghe vậy, cười cười, "Sinh nhật vui vẻ."

"Em biết thứ anh muốn nghe không phải cái này."

"Cho nên anh muốn nghe "tự mình đa tình"?" Tiêu Chiến hỏi hắn.

Vương Nhất Bác :...... Hôm nay không còn cách nào nói chuyện nữa!

Tiêu Chiến nhìn hắn bất đắc dĩ nằm xuống, duỗi tay chọc chọc hắn, ôn nhu nói, "Sinh nhật vui vẻ."

Vương Nhất Bác quả thật bị y lăn lộn đến không biết giận là gì, "Không thích thật à?"

Tiêu Chiến cười, Vương Nhất Bác lập tức nói: "Không chuẩn nói tự mình đa tình."

Tiêu Chiến cảm thấy hắn chấp nhất có hơi đáng yêu, vì thế hôn hôn môi hắn, "Sinh nhật vui vẻ."

"Không thể đổi từ khác sao?" Vương Nhất Bác nói xong, lại lập tức phản ứng, "Không cho nói một bên tình nguyện."

Tiêu Chiến không nhịn cười ra tới, duỗi tay ôm lấy hắn, "Ngủ đi, đừng lăn lộn."

"Em nói một câu thích, không phải đừng lăn lộn."

Tiêu Chiến không nói gì, vẫn ôn nhu nhìn hắn.

"Bỏ đi, dù sao hôm nay em cũng sẽ không nói, anh đã nhìn ra."

"Sinh nhật vui vẻ." Tiêu Chiến ôn nhu nói.

Vương Nhất Bác ôm lấy y, "Được, anh sinh nhật vui vẻ."

Tiêu Chiến lại ngẩng đầu hôn hắn một chút, lúc này mới dựa vào hắn chậm rãi nhắm lại mắt.

Chờ đến lúc Vương Nhất Bác lại muốn nói chuyện với y, mới phát hiện y đã ngủ rồi. Vương Nhất Bác không nghĩ tới y sẽ nhanh ngủ như vậy, ngày thường y luôn có bộ dáng tinh lực tràn đầy, thể lực lại tốt, rất ít khi nói chuyện với y, đèn còn chưa tắt, cũng đã ngủ. Chắc là thật sự mệt mỏi rồi, Vương Nhất Bác nghĩ thầm, vì tới gặp mình, chắc Tiêu Chiến cũng quay trước không ít cảnh, không thể ngủ ngon, lại một đường tàu xe mệt nhọc, lúc này mới mệt mỏi.

Hắn nhìn y, không khỏi cúi đầu, hôn trên trán y một cái, Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, Vương Nhất Bác biết y ngủ nong, sợ y tỉnh lại, vì thế ôn nhu nói, "Ngủ đi, không có việc gì."

Tiêu Chiến hàm hồ ậm ừ, mày chậm rãi giãn ra.

Lúc này vậy mà Vương Nhất Bác  không mệt đến choáng váng, không chỉ không mệt, thậm chí còn phá lệ sáng suốt. Hắn nghĩ đêm nay khoảnh khắc hắn thấy Tiêu Chiến , chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng và kinh ngạc, hắn vẫn luôn cho rằng bản thân mình biết thế nào là thích một người —— đương nhiên hắn từng thích, hắn rõ ràng mình đã từng thích Nguyên Minh Húc. Cho nên, hắn vẫn luôn cho rằng mình biết cảm giác thích một người là gì, nhưng thẳng đến đêm nay, thời khắc kia, hắn mới phát hiện, hình như, hắn vẫn luôn nghĩ sai rồi.

Cho dù ở lúc hắn thích Nguyên Minh Húc nhất, hắn vẫn không sinh ra quá nhiều dao động tình cảm với Nguyên Minh Húc, hắn có thể tiếp thu Nguyên Minh Húc theo đuổi Chu Dĩ Hành, có thể nhìn cậu ta thật cẩn thận ôm Chu Dĩ Hành, có lẽ sẽ có hơi khó chịu, nhưng cũng không hơn, không có gì là không thể tiếp thu, càng không đến mức vì thế mà ảnh hưởng cuộc sống của mình. Thậm chí sau khi hắn biết Nguyên Minh Húc bỏ qua cơ hội thử vai hắn đề cử mà đuổi theo Chu Dĩ Hành ra nước ngoài, cũng cũng không có dao động tình cảm gì quá lớn, trừ thở dài một tiếng, có hơi không cam lòng và khó chịu, cũng không có cảm nhận gì khác, thậm chí còn có thể lý trí nói cho mình, đã là lúc kết thúc đoạn tình cảm này, sau đó kết hôn với Tiêu Chiến .

Cho nên, hắn thích Nguyên Minh Húc bao nhiêu đây? Cái hắn cho là thích, thật sự là tình yêu sao?

Vương Nhất Bác  nhìn người trong lòng ngực, Tiêu Chiến ngủ thật sự an ổn, mặt mày diễm lệ ngày thường bởi vì nhắm mắt, thoạt nhìn phúc hậu và vô hại, còn hơi đơn thuần. Thật sự lúc ban đầu, hắn không cảm thấy mình sẽ thích người này nhanh như vậy, tính cách hoàn toàn khác biệt với Nguyên Minh Húc, giương nanh múa vuốt, nhanh mồm dẻo miệng, nhìn qua thì không dễ ở chung, nhưng lúc thật sự ở chung, mới phát hiện dưới vỏ bọc bén nhọn này, thật ra là một trái tim rất ôn nhu.

Giống bánh trôi hạt mè, gỡ bỏ lớp màu đen, có tâm cơ và chính kiến của riêng mình, nhưng cố tình thật mềm mại, rất chọc người thích.

Vương Nhất Bác nghĩ, nếu có một ngày Tiêu Chiến thích người khác, rời khỏi hắn, đi theo đuổi người mình thích, ngàn dặm xa xôi vượt qua mấy cái thành phố gặp người kia, ôn nhu ôm người kia, hôn môi người kia, đấu võ mồm cãi nhau với người kia, như vậy hắn sẽ thế nào?

Nhưng hắn còn chưa bắt đầu nghĩ, cũng đã từ chối cái suy nghĩ này.

Sao Tiêu Chiến lại thích người khác được, sao rời khỏi hắn được, bọn họ là vợ chồng được pháp luật chứng thực, chịu sự bảo vệ của pháp luật và đạo đức, ngay từ đầu y đã thuộc về mình, lại sao có thể rời khỏi mình.

Đương nhiên Nguyên Minh Húc có thể thích người khác, bởi vì ngay từ đầu Nguyên Minh Húc đã không thuộc về hắn; nhưng Tiêu Chiến sao có thể thích người khác được, ngay từ đầu y đã thuộc về mình.

Vương Nhất Bác chưa có lúc nào thanh tỉnh nhìn rõ tình cảm của mình như bây giờ, cũng chưa từng hiểu biết rõ ràng việc "mình thích Tiêu Chiến " như bây giờ. Tiêu Chiến khác, khác với Nguyên Minh Húc, khác với bất kì ai, hắn gặp gỡ nhiều người như vậy, hắn chỉ sinh ra dao động tình cảm với Tiêu Chiến mãnh liệt như vậy, hắn nhìn Tiêu Chiến , sẽ hiểu ý nhau, sẽ rung động, lúc ôm đối phương sẽ cảm thấy an bình, sẽ ở lúc thân mật với đối phương sẽ cảm thấy sung sướng vui mừng. Hắn cho rằng chắc chắn Tiêu Chiến thích mình, kháng cự giả thiết y sẽ thích người khác, hắn ôm y, nhét y vào khuỷu tay mình, cũng giam cầm y trong lòng ngực mình, ở trong lòng hắn, Tiêu Chiến chỉ có thể thích hắn, cũng chỉ có thể thuộc về hắn, những người khác, chẳng qua là hắn khách qua đường vội vàng thôi.

Vương Nhất Bác không nghĩ tới có một ngày mình sẽ có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt như thế, loại cảm giác này làm hắn kinh ngạc nhưng lại không khủng hoảng, thậm chí không tự giác hơi vui vẻ, —— cuộc đời mỗi người, đều hướng tới tình yêu, thậm chí lúc theo đuổi tình yêu, có người nắm được tình yêu, có người bỏ lỡ tình yêu, mà hắn, hắn phát hiện, rốt cuộc tình yêu của mình, đêm nay, lúc Tiêu Chiến xuất hiện dưới ánh đèn, sinh nhật 28 tuổi của hắn, khoan thai tới muộn.

Nhưng không sao cả, Vương Nhất Bác  nhìn người trong lòng ngực, dù sao, y chính là bộ dáng đẹp nhất của tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: