Chương 8
Trong phòng an tĩnh, ba người ngôi vây quanh bàn tròn nhỏ, Kỳ Kỳ ngồi ở giữa, cầm bức tranh màu sắc rực rỡ.
Vương Nhất Bác nhìn động tác của bé, trong đầu chỉ có một ý nghĩ — nếu thời trở lại hai mươi phúc trước, lúc Tiêu Chiến nói xong câu kia "Anh có muốn cùng nhau vẽ không?", hắn nhất định sẽ dứt khoát lưu loát từ chối, hắn có thể nói cho Kỳ Kỳ mình còn có chuyện, có thể đồng ý với Kỳ Kỳ mình sẽ bồi bé vẽ tranh sau. Nhưng tuyệt đối không phải bây giờ, ở trước mặt Tiêu Chiến , cùng Kỳ Kỳ ngồi trước một cái bàn, chuẩn bị vẽ tranh.
Vương Nhất Bác nhìn bút chì màu sắc rực rỡ trước mặt mình, chỉ cảm thấy trong lòng một trận hối hận, hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến , hung hăng trừng mắt nhìn đối phương một cái, cảm giác hôm nay để Tiêu Chiến nghênh ngang vào nhà, là một quyết định sai lầm. Cái yêu tinh này.
Thời gian trở về hai mươi phút trước, Vương Nhất Bác mới vừa vào phòng, Kỳ Kỳ bắt đầu vẽ tranh. Bé vẽ thật nghiêm túc, thậm chí sau khi vẽ xong, còn lấy màu nước cho chó con thêm nhan sắc, chờ chuẩn bị hết thảy cho tốt, mới ngồi thẳng thân mình, nhìn Vương Nhất Bác , lại nhìn Tiêu Chiến .
Bé còn nhỏ, tranh vẽ ra khó tránh khỏi hơi non nớt, là nét vẽ tiêu chuẩn của trẻ con, Tiêu Chiến nhìn qua, vẽ ngay, vẽ thêm một con chó nữa kế bên con Kỳ Kỳ vẽ.
Kỳ Kỳ cong con mắt nhìn y vẽ, chờ sau khi y vẽ xong, thực tự nhiên đem bức tranh tới trước mặt Vương Nhất Bác , chờ hắn cũng vẽ một con.
Vì thế, Vương Nhất Bác lập tức xuất hiện tâm lý vừa buồn bực lại hối hận như trên.
Vương Nhất Bác nhìn bức tranh đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, chỉ hận mình trượt một chân vào phòng, thành thiên cổ hận. Hắn vốn tưởng rằng chỉ là Tiêu Chiến dạy Kỳ Kỳ vẽ tranh, lúc này mới muốn xem bọn họ thuận đường bồi Kỳ Kỳ, nhưng hiện tại là chuyện gì đây, vì sao hắn cũng phải vẽ tranh!
Hắn nghĩ nghĩ, lại nhìn về đầu sỏ gây tội lần nữa, "Không phải cậu muốn dạy nó vẽ tranh sao? Chính là dạy như vậy?"
Yến đầu sỏ chống bàn tay, bình tĩnh nói, "Vẽ tranh còn không phải lạc thú sao, chơi trước, chờ Kỳ Kỳ chơi vui vẻ xong, tôi lại dạy nó."
"Cậu có thể dạy nó bây giờ." Vương Nhất Bác cố ý nhấn mạnh hai chữ "bây giờ"".
Tiêu Chiến nâng nâng mí mắt, hơi đánh giá hắn một chút, lại nghĩ đến lúc mình cúi đầu vẫn luôn oán hận trừng mắt nhìn mình, lập tức có suy đoán, y thu tay chống, thong thả ung dung, nói: "Cũng đúng, nhưng mà dù sao tôi cũng là khách, anh là ba ba Kỳ Kỳ, như vậy, không bằng chúng ta cùng dạy Kỳ Kỳ đi?"
Tiêu Chiến nói xong, không chờ hắn cự tuyệt, từ trên bàn rút ra một tờ giấy trắng, mỉm cười đưa qua, "Anh tuỳ tiện vẽ trước, tôi và Kỳ Kỳ nhận biết phong cách của anh một chút, sau đó chúng ta lại phân công dạy học."
Vương Nhất Bác nhìn nụ cười trên mặt y, quả thực bị một loạt thao tác hư hỏng của y làm sợ ngây người........ Đây là cố ý đi! Này tuyệt đối là cố ý đi! Cái yêu tinh này!
Hắn nhìn tờ giấy trên tay Tiêu Chiến , nhất thời tiếp cũng không được, không tiếp cũng không xong, chỉ có thể dùng âm thanh lạnh lùng nói: "Cậu vẽ trước."
Tiêu Chiến cũng không xấu hổ, cầm bút chì màu, liền bắt đầu vẽ trên tờ giấy trắng, Kỳ Kỳ thấy y vẽ như bay, thò lại gần nhìn, chỉ chốc lát sau, liền xuất hiện một con chó con thoạt nhìn cong cong mắt như đang cười.
Tiêu Chiếnhỏi bé, "Đáng yêu sao?"
Kỳ Kỳ gật gật đầu, bé duỗi tay sờ soạn chó con trên bức tranh, mềm mại nói: "Đáng yêu."
Vương Nhất Bác lạnh mắt nhìn, thấy phong cách của Tiêu Chiến hơi giống truyện tranh, nhưng đại khái là vì đón ý hùa theo yêu thích của Kỳ Kỳ, y cố tình vẽ giống phim hoạt hình một chút.
Hắn nhìn nhìn thì thấy Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, đâm vào trong mắt hắn, bốn mắt giao nhau, Vương Nhất Bác khẳng định hắn thấy được hài hước và đắc ý từ trong mắt Tiêu Chiến . Vương Nhất Bác yên lặng cắn răng, đã nghe thấy Tiêu Chiến cười nói, "Tôi vẽ xong rồi, Vương thiếu, tới anh vẽ."
Kỳ Kỳ nghe xong lời này, quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác , trong mắt có chờ mong rõ ràng.
Vương Nhất Bác nhìn chờ mong trong mắt bé, không biết làm sao, chẳng lẽ muốn hắn nói với Kỳ Kỳ: "Ngượng ngùng a Kỳ Kỳ, ba ba không biết vẽ tranh" sao? Vương Nhất Bác cảm thấy mình nói không nên lời, này thật sự là đáng sợ, dù có hai mươi năm nữa, hắn cũng không có dũng khí đối mặt với sự thật này.......
Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt khó xử của hắn, đã đoán được phỏng đoán của mình không chừng là thật, không thể tưởng được Vương Nhất Bác loại nam chính tiểu thuyết vậy mà cũng có chỗ không hiểu biết, vậy mà là vẽ tranh. Y lập tức cảm thấy người trước mặt tựa như sống động hơn nhiều, không còn là những con chữ đơn bạc trong truyện nữa.
Y nghiệm chứng ý nghĩ của mình, cũng không muốn khó xử Vương Nhất Bác liền mở miệng nói: "Bỏ đi, loại hào môn con cưng như Vương thiếu đại khái là trước kia đã học phác hoạ chính thống, phong cách vẽ cũng không giống tôi và Kỳ Kỳ, vẫn là tôi dạy đi."
Vương Nhất Bác không khỏi nhẹ nhàng thở ra, "Vậy đúng là vất vả Tiêu lão sư."
Tiêu Chiến cười tủm tỉm mà nói, "Đừng khách khí."
Vương Nhất Bác :...........
Kỳ Kỳ nghe hai người bọn họ nói chuyện, nghe được vẫn là Tiêu Chiến tới dạy bé, liền ngẩng đầu, nhìn Tiêu Chiến .
Bé cầm một tờ giấy, chỉ vào chó con lúc nảy Tiêu Chiến vẽ, nhìn y, cũng không nói lời nào.
"Là muốn chú dạy con vẽ cái này sao?" Tiêu Chiến hướng dẫn mở miệng.
Kỳ Kỳ gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn y, chính là vẫn không nói lời nào.
Tiêu Chiến nhìn mắt bé hướng tới, cảm thụ được bé trầm mặc, nhất thời có hơi đau lòng.
Trên đời này cố nhiên có rất nhiều người trời sinh tính tình trầm mặc, không thích nói chuyện, nhưng Kỳ Kỳ không phải trời sinh như thế, bé đối với nhiều chuyện đều có tâm tính trẻ con tò mò và yêu thích, cũng tình nguyện vui vẻ tiếp thu sự vật mới. Tuy rằng nhiều lúc bé không nói lời nào, chính là lại mở to đôi mắt nhìn cậu. Tiêu Chiến liên hệ với bản thân một chút, thầm nghĩ vấn đề của Kỳ Kỳ hẳn là trên tâm lí, ước chừng là bé từng bị người khác nhắc nhở, không nói nhiều không làm nhiều.
Cái này không phải ngày một ngày hai có thể thay đổi, nhưng y cũng không nóng nảy, nếu hôn nhân của bọn họ thuận lợi, y còn nửa đời sống cùng đứa nhỏ này, luôn có thể để bé không còn sợ hãi, giống đứa nhỏ gia đình bình thường, nói nói quậy quậy.
Tiêu Chiến cầm lấy bút, vẽ trên giấy một nét, y nhìn mắt Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ thật thông minh hiểu ý y, cũng cầm lấy bút, bắt chước vẽ một nét. Sau đó Tiêu Chiến nhìn thấy Kỳ Kỳ thật tự nhiên quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác .
Vương Nhất Bác nhìn thấy Kỳ Kỳ quay đầu nhìn về phía hắn, nhất thời dừng lại. Hắn không tự giác nhìn về phía Tiêu Chiến, chỉ thấy Tiêu Chiến cũng kinh ngạc. Vương Nhất Bác oán hận lại trừng mắt nhìn Tiêu Chiến một cái, nói thầm, quả nhiên hắn không nên để Tiêu Chiến đến gặp Kỳ Kỳ hôm nay, cái này được lắm, không chỉ bắt mình vẽ tranh, còn muốn mình học vẽ tranh!
Vương Nhất Bác quả thật hận không thể ngay lập tức, lập tức đứng lên rời khỏi căn phòng này, hoặc là bỏ qua Kỳ Kỳ, hành hung đầu cún Tiêu Chiến, ai kêu y khoe, ai kêu y làm hại!
Tiêu Chiến nhìn hắn trừng mắt nhìn mình, không tiếng động thay chính mình biện giải: Oan uổng a, tôi lại không kêu anh học.
"Còn không phải cậu vừa mới kêu tôi vẽ." Vương Nhất Bác không tiếng động phản bác.
Tiêu Chiến cảm thấy mình thật tình rất vô tội: rõ ràng vừa nãy tôi còn giúp anh giải vây có được không? Bằng không, lúc nãy anh đã phải triển lãm tài hội hoạ của mình với Kỳ Kỳ rồi.
Vương Nhất Bác cười lạnh nhìn y: Đầu sỏ gây chuyện này là ai?
Tiêu Chiến mở to hai mắt một chút, giây tiếp theo, vẻ mặt y đau thương trộn lẫn vô tội hỗn loạn uỷ khuất thậm chí còn mang chút vô cùng đau đớn đưa tình nhìn hắn.
Vương Nhất Bác không đành lòng nhìn quay đầu đi, cay quá, hình ảnh này quá đáng sợ hắn thật sự không dám nhìn thẳng.
Tiêu Chiến thấy hắn xoay đầu, buồn cười, khoé môi y gợi lên một độ cung, chỉ thấy Kỳ Kỳ nhìn y. Tiêu Chiến đang muốn hỏi bé làm sao vậy, đã thấy Kỳ Kỳ quay đầu nhìn lại Vương Nhất Bác , Vương Nhất Bác cũng cúi đầu nhìn bé, hỏi: "Làm sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro