Chương 4
Từ trước đến nay Tiêu Chiến không phải là người ướt át bẩn thỉu, nếu đã quyết định kết hôn với Vương Nhất Bác , y cũng không kéo dài chuyện này. Cơm nước xong, Tiêu Chiến liền đi tìm mẹ , hỏi bà phương thức liên hệ của Vương Nhất Bác .
Mẹ Tiêu vẫn còn chút không thể tiếp thu, dò hỏi, "Tiểu Chiến , hay là con nghĩ lại đi."
Tiêu Chiến nở một nụ cười xinh đẹp với bà, nói: "Không cần, con nghĩ kĩ rồi."
Y lấy được số điện thoại, cầm di động, trở về phòng mình.
Lúc điện thoại đổ chuông, Tiêu Chiến khó có khi thấp thỏm, trước đó y chưa yêu đương bao giờ, kết quả lần này hay rồi, mới vừa xuyên qua, đã trực tiếp nhảy qua giai đoạn yêu đương, kết hôn luôn. Tiêu Chiến cảm thấy tâm tình của mình vẫn còn hơi vi diệu, y tự an ủi mình, dù sao cũng phải tìm một người yên ổn, mặc kệ thế nào thì mọi phương diện của Vương Nhất Bác cũng coi như là sự lựa chọn tốt nhất, cũng không tính uỷ khuất, cứ như vậy đi.
Y đang nghĩ ngợi, điện thoại đã kết nối được, bên kia di động truyền đến âm thanh thanh lãnh mang theo chút từ tính, "Alo."
Tiêu Chiến sửng sốt một chút, rất nhanh bình tĩnh lại, nói: "Là tôi, Tiêu Chiến ."
Bên kia hình như không nghĩ tới là y, an tĩnh một lát mới nói: "Là cậu a, có việc gì?"
"Về chuyện hôm nay anh tới nhà tôi, tôi đồng ý, cụ thế ngày mai gặp mặt rồi nói, có thể chứ?"
"Có thể."
"Vậy tốt, thời gian địa điểm anh cứ quyết định, anh tìm được cứ nhắn tôi."
"Nếu cậu muốn, có thể dựa theo yêu thích của cậu quyết định." Bên kia săn sóc nói.
"Không cần." Tiêu Chiến cười cười, "Tôi không sao cả, vừa vặn mấy ngày nay cũng không có công tác gì, cho nên thế nào cũng được, anh cứ xếp theo công tác của anh đi, chọn cái tiện cho anh ấy."
"Được rồi." Bên kia bình tĩnh nói, "Lát nữa sẽ nhắn cho cậu."
"Ừm." Tiêu Chiến lên tiếng, "Tôi không quấy rầy anh nữa, cụ thể mai nói."
"Được."
Tiêu Chiến cúp máy, ngồi trên giường, thở ra, "Còn tốt, coi như một người dễ nói chuyện."
Mà ở bên kia điện thoại, Vương Nhất Bác nhìn ảnh chụp trên máy tính, mặt mày lạnh lùng, không nhìn ra hỉ nộ, hồi lâu, hắn mới di chuyển con chuột, tắt ảnh chụp, tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi hạ mi mắt, giấu cảm xúc phức tạp trong đôi mắt hắc bạch phân minh âm trầm.
Ngày hôm sau tỉnh lại rửa mặt, Tiêu Chiến nhìn gương mặt dù kết cục đã định rồi nhưng vẫn luôn làm y bừng tỉnh, tấm tắc cảm khái, không hổ là minh tinh, lớn lên thật sự quá đẹp, mặt mày như hoạ, môi hồng răng trắng, đôi mắt hoa đào hơi nhếch lên, thoạt nhìn có chút kiêu căng lại mang theo chút mị hoặc. Tiêu Chiến cảm thấy một khuôn mặt như vậy, thực sự là hơi âm nhu tú mỹ quá mức, không đủ tuấn lãng, rồi lại cảm thấy lớn lên thành như vậy, đã chiếm hết ưu thế, còn muốn xe đạp cái gì.
Rất nhanh y đã rửa mặt chảy đầu xong, dưới ánh mắt không thể tin được của Tiêu Thanh Khê, làm cơm trưa cho cả nhà, lúc này mới chuẩn bị ra cửa đến chỗ hẹn.
"Anh muốn đi gặp Vương Nhất Bác sao?" Tiêu Thanh Khê hỏi y.
"Ừm."
"Anh chuẩn bị kết hôn với anh ta?" Trong mắt Thanh Khê tất cả đều là không thể tin được.
"Ừm."
"Anh không sao chứ? Người ta là đàn ông a."
Tiêu Chiến gõ trán cô một chút, "Hôn nhân đồng tính bây giờ cũng đã hợp pháp, sao em còn kì thị giới tính a?"
"Em không có ý đó." Tiêu Thanh Khê giải thích, "Em chỉ sợ sau này anh hối hận."
"Yên tâm, anh biết mình đang làm cái gì."
Vẻ mặt Thanh Khê lo lắng.
Tiêu Chiến phất phất tay với cô, "Được rồi, mau đi ăn cơm đi."
"Nói đến cái này, anh học nấu cơm khi nào?"
"Hai ngày trước tham gia tống nghệ, cho nên học vài món."
"Anh, anh tham gia tống nghệ? Tên gì, để em đi tìm."
"Còn chưa chiếu đâu." Tiêu Chiến cười cười, nói câu "Anh đi đây", rồi xoay người ra cửa.
Y và Vương Nhất Bác hẹn ở chỗ không xa, đại khái là Vương Nhất Bác săn sóc, cố ý chọn một tiệm ăn gia đình gần nhà bọn họ. Khi Tiêu Chiến đẩy cửa vào, đã thấy Vương Nhất Bác đã tới rồi, ngồi ngay nhắn lật xem thực đơn, như là nghe được tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn qua bên này.
Bốn mắt chạm nhau, hai người đều hơi giật mình sửng lại.
Trước đó, Tiêu Chiến còn từng nghĩ vị hôn phu này của y sẽ có bộ dáng gì, y đoán được hẳn là rất đẹp, dù sao cũng là vai chính trong tiểu thuyết, nhưng khi gặp được, Tiêu Chiến vẫn hơi kinh diễm. Từ nhỏ y đã gặp qua không ít người, anh tuấn, ưu nhã, bình dị gần gũi, hoặc khí độ bất phàm. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Vương Nhất Bác , Tiêu Chiến vẫn kinh sợ.
Hắn giống như một quý công tử hơn là một vị ảnh đế trẻ tuổi như trong sách nói, kiêu căng ngồi ở chỗ kia, không dính bụi trần. Cử chỉ hắn tuỳ ý, lại như mang theo một loại ưu nhã, hắn ngước mắt nhìn về phía cậu, ôn nhu mang theo lạnh nhạt không gợn sóng, giống như từng cơn gió nhẹ thổi qua trong đêm, lưu lại mùi hương, lại không chút dấu vết.
Tiêu Chiến cười với hắn một cái, gật gật đầu, ngồi xuống.
Vương Nhất Bác cũng hơi gật đầu, hắn nhìn Tiêu Chiến , trong mắt không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là âm thầm kinh ngạc, người này vậy mà đẹp hơn trong ảnh một ít.
Vương Nhất Bác là điển hình của thiên chi kiêu tử, hoàn cảnh gia đình ưu việt, tự mình cũng đủ xuất sắc, trên người khó tránh khỏi mang theo chút kiêu ngạo của con nhà giàu, lúc nhìn người có cảm giác từ trên cao nhìn xuống.Hắn tình nguyện cưới Tiêu Chiến, nguyên nhân lớn nhất là vì hồi tâm làm việc chính đáng, không để mình đặt tâm tư trên người không nên nữa, còn lại Tiêu Chiến thu hút hơn em gái y.
Hiểu biết của Vương Nhất Bác với y chỉ vỏn vẹn là bức ảnh và tư liệu trong Folder, hắn không ngại người này lớn lên tinh xảo quá phận, đầu óc không đủ dùng rồi lại tự cho là đúng, một bình hoa ngu xuẩn để hắn mang theo bên người làm không khí sôi động. Dù sao mình chỉ là vì hồi tâm chuyển ý làm chuyện nên làm, tìm kiếm chân ái gì đó, Vương Nhất Bác không trông cậy vào, cho nên hắn hạ yêu cầu với bạn lữ, chỉ có hai yêu cầu: dễ khống chế, đẹp.
Chỉ cần dễ khống chế, như vậy thì có thể nghe lời, không gây chuyện sinh sự. Mà nếu đã không phải chân ái, hắn cũng không cầu cảm tình, không cầu tiền tài, không cầu xuất thân văn hoá bối cảnh, như vậy, vì tiêu chuẩn cảnh đẹp ý vui, tìm một người lớn lên đẹp, yêu cầu này cũng không quá phận.
Mà Tiêu Chiến đúng lúc hoàn toàn phù hợp với hai điều kiện này của hắn, tuy rằng hơi ngốc, nhưng loại người không đầu óc này, càng dễ dàng khống chế hơn một ít.
Chỉ là hiện tại, hắn nhìn người trước mặt thong dong bình tĩnh, cảm thấy tướng mạo càng kinh diễm hơn trên ảnh chụp. Chẳng sợ cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, chỉ là ngồi một chỗ đằng kia, cũng có thể làm người ta không rời mắt được, sáng quắc lập loè.
Vương Nhất Bác thoáng chốc thêm hai phần vừa lòng với hôn sự này, lớn lên như vậy, dù có xuẩn một chút, cũng có thể tha thứ.
"Nhìn xem có muốn ăn món gì không?" Hắn ôn nhu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro