50-1. Máu sói (Thượng)
Đề mục viết bừa đó, tên của chương này là FUCK or DIE, RRRRR.
Sau khi trở về Lâm Cốc, Vương Nhất Bác ngủ mê man ba ngày ba đêm, trên người hắn có hơn trăm vết thương, áo đen dính chặt vào cơ thể, vết tên bắn trước ngực sâu vào tận gân cốt, Tiêu Chiến lau tận mười mấy chậu nước ấm, cuối cùng cũng lau sạch vết máu trên khắp người Vương Nhất Bác, thay cho hắn bộ quần áo sạch sẽ bằng vải thô trắng, ngày đêm trông nom bên cạnh hắn.
Rời khỏi Lâm Cốc hai mươi ngày, Lang chủ đã gầy như bộ xương, khuôn mặt anh tuấn gầy gò như được điêu khắc bằng lưỡi dao sắc bén, đôi lông mày sắc sảo khẽ nhíu chặt trong giấc ngủ say, cơ thể đôi lúc lại co quắp giữa đêm khuya.
Tiêu Chiến bừng tỉnh khỏi cơn mê, y nhào tới, áp mặt lên ngực Vương Nhất Bác, nghe nhịp đập trái tim hắn, nhịp tim có lực hơn so với hôm qua nhiều, Tiêu Chiến thấp giọng nói:
"Nhất Bác, về nhà rồi, ta với ngươi đều về nhà rồi."
Mấy hôm nay lau rửa vết thương cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cắn răng lột lớp y phục đen rách nát từ trong lớp da thịt ra, y không biết đã đau lòng bao nhiêu lần, mỗi lần khó chịu tới mức không chịu nổi, liền nằm bò lên ngực Vương Nhất Bác, nghe nhịp tim của hắn đập thình thịch, thình thịch, giống như hắn đang nói, ta đây, ta đây.
Hôm nay Tiêu Chiến buộc lỏng lẻo mái tóc đen, nằm bên cạnh Vương Nhất Bác, nắm lấy tay hắn, đặt tay mình trong tay hắn, tựa lên vai hắn, Tiêu Chiến ngủ rất nông.
Ngày đêm ở bên Vương Nhất Bác, ba ngày rồi, Tiêu Chiến vẫn cảm thấy không chân thật, không đủ yên lòng, bọn họ thật sự đã cùng nhau quay về Lâm Cốc rồi, Vương Nhất Bác thật sự có thể sống sót rồi, đây không phải một giấc mơ, sẽ không giống như nửa năm qua, mơ thấy hắn, tựa vào hắn, hôn hắn, quấn quýt với cơ thể hắn làm tình, thấy cơ thể hắn nhấp nhô trước mắt mình... mà tỉnh dậy lại không thấy hắn đâu.
Trên đời này, nơi nào đó có tốt hơn nữa, đại nghĩa đạo lý có nhiều hơn nữa, cũng không bằng tựa vào vai hắn ngủ yên.
Đáy mắt Tiêu Chiến toàn là màu xanh đen, nước mắt như ẩn như hiện, lúc không rơi lệ cũng có thể trông thấy hai dấu vết nhàn nhạt.
"Nhất Bác, không phải ta đang nằm mơ chứ..."
Nằm trên ngực hắn nghe tiếng tim đập vững vàng mà quy luật, thịch, thịch, hắn ở đây, hắn ở đây.
Trong ánh trăng, Tiêu Chiến chậm rãi cởi áo trắng của mình ra, cởi bỏ quần dài, lại cởi bỏ y phục của Vương Nhất Bác, trần truồng tựa vào hắn, Tiêu Chiến nghiêng người, muốn nhấc một chân đè lên đùi Vương Nhất Bác, lại thấy khắp người hắn toàn vết thương, căn bản không chạm vào được.
Khuỷu tay Tiêu Chiến chống lên giường, dưới thân là một tấm thảm lông màu đen mới tinh, da gấu đen thượng hạng, là Vương Nhất Bác mới săn sau khi y rời đi, cuối cùng cũng đợi được ngày Tiêu Chiến trở về cùng nhau nằm ngủ.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Vương Nhất Bác, mấy ngày nay, nước mắt cứ luôn không nghe theo sự sai bảo của Tiêu Chiến, y sờ tới một vết đao trên khóe môi Vương Nhất Bác, cơ hồ phải dài một tấc, là bị vật cùn tra tấn, chắc là cực hình đã chịu ở địa lao thành Tây Quan... Chỉ e là không lành được rồi.
Khuôn mặt đầy khí phách hào hùng, khóe môi lưu lại vết sẹo không thể mất đi, kẻ nên chịu hình, chịu nhục là mình, vết sẹo này không nên ở trên mặt hắn...
Nhưng vết sẹo này rơi bên môi hắn, lại giống như là một biểu tượng tôn thờ, chủ nhân của Lâm Cốc, người yêu của Tiêu Chiến, vì người hắn yêu, vì người hắn bảo vệ, từng quên mình chiến đấu, thể hiện ra uy thế của Sát Thần.
Tiêu Chiến dịu dàng hôn lên vết sẹo này, xuôi theo vết đao hôn lên môi Vương Nhất Bác, hôn cằm hắn, cổ hắn, hôn lên ngực hắn, nằm bò trên ngực hắn, tai áp lên làn da, nghe nhịp tim trong lồng ngực, càng có lực hơn rồi, cơ thể hắn, càng ngày càng nóng hơn rồi.
"Ngươi ôm ta một cái đi, được không?"
Tiêu Chiến thì thầm nói, y vuốt ve cơ thể Vương Nhất Bác trong lớp chăn lông, tay phải đi tới giữa đùi hắn, đầu ngón tay lướt qua dương vật của Vương Nhất Bác, nóng hầm hập, đang bởi vì kích thích mà sung huyết, cương cứng theo bản năng.
Tiêu Chiến khẽ nhíu mày, nhớ tới những lời vô liêm sỉ mà Vương Nhất Bác suốt ngày nói kia, ở bên cạnh hắn, ngày nào cũng phải làm tình, ngày nào cũng phải nghe hắn nói, muốn chịch ngươi, chịch chết ngươi.
Tiêu Chiến tự nói một mình: "Ngươi vô sỉ, bị thương thành thế này, vẫn còn cứng..."
Nói rồi, Tiêu Chiến chậm rãi chui vào trong chiếc chăn da lông, hôn vết thương trên khắp người Vương Nhất Bác, hôn xương sườn gầy gò của hắn, hôn đến bụng dưới, Tiêu Chiến nuốt nước bọt trong miệng, hai tay tách mở bắp đùi Vương Nhất Bác, ngậm lấy dương vật đang sung huyết.
"Ưm..."
Lần đầu tiên Tiêu Chiến làm chuyện như thế này, nhớ tới Vương Nhất Bác đã từng làm như vậy cho mình trong làn nước ấm của sông móng ngựa, chỉ là mới vừa ngậm lấy phần đầu, đã bị căng tới mức khóe miệng mỏi nhừ.
Tiêu Chiến quỳ trên thảm, lên xuống nuốt vào nhả ra dương vật của Vương Nhất Bác, ngậm ở trong miệng, dùng đầu lưỡi ngượng ngùng bao quanh, dương vật trong miệng Tiêu Chiến càng phồng càng to, y bắt đầu nhanh chóng phun ra nuốt vào, bất giác trong miệng phát ra tiếng thở dốc nghẹn ngào, tựa như chuyện này không chỉ có thể kích thích Vương Nhất Bác, cũng khiến bản thân Tiêu Chiến nổi lên ham muốn tình dục.
Y không dám đè lên đùi Vương Nhất Bác, hai tay chống trên giường, vùi đầu tiếp tục liếm mút, động tác không thành thục nhất, một kiểu duy nhất, lại khiến dương vật của Vương Nhất Bác cương tới mức xanh tím.
"Ư a..."
Miệng Tiêu Chiến tràn ra mấy tiếng rên rỉ, y cảm nhận thấy mình cũng cứng rồi, bắp đùi đang run rẩy, giữa hai chân lại càng ướt dầm dề hơn.
Dương vật trong miệng đột nhiên co rút hai cái, Tiêu Chiến bị đỉnh cho rên lên một tiếng, gắng sức mút chặt Vương Nhất Bác, chỉ cảm thấy bị đỉnh cho trào nước mắt, đắm chìm trong tình dục, nửa tỉnh nửa mê.
"Ngồi dậy."
Là giọng của Vương Nhất Bác!
Tiêu Chiến lập tức chui ra khỏi chăn lông, chống người trên giường, trông thấy Vương Nhất Bác đã mở mắt, ánh trăng rải trong đôi mắt hắn, hắn nhếch khóe môi, nhấc tay lên nắm lấy mông Tiêu Chiến, vừa chạm vào đã nghe thấy tiếng rên của Tiêu Chiến.
"Ưm..."
Hơi thở của Tiêu Chiến trở nên dồn dập, y vẫn đang quỳ giữa hai chân Vương Nhất Bác, nhìn hắn, cuối cùng, cuối cùng hắn cũng tỉnh rồi, trở lại rồi.
Yết hầu Vương Nhất Bác lên xuống, hơi cử động một chút, vết thương khắp toàn thân đau nhức, nhưng hai tay hắn vẫn nắn bóp mông Tiêu Chiến, vuốt ve qua lại từ sau lưng xuống dưới, xuống tay không dịu dàng chút nào, giống như muốn bóp vỡ, chịch xuyên qua Tiêu Chiến.
Giọng hắn khàn khàn mà gợi cảm: "Gấp lắm à?"
"Không phải... ư, ngươi... tay đừng có làm, đừng... A! Nhất Bác, vết thương của ngươi, chưa khỏi, đừng... động đậy, ta ngậm ra giúp ngươi."
Ngón tay Vương Nhất Bác chọc vào giữa hai chân Tiêu Chiến, bên trong ướt át không chịu nổi, vừa trơn vừa khít, ngón tay vừa mới cắm vào huyệt động đã mút lấy, hút chặt chẽ.
Đau... lại rất sướng, Tiêu Chiến không rõ Vương Nhất Bác đã thọc mấy ngón tay vào, chỉ cảm thấy cơ thể sắp bị hắn làm cho mở rộng ra rồi, Tiêu Chiến ra sức kẹp chặt mông, cảm nhận tay hắn đang khuấy động trong cơ thể, khuấy tới mức dâm dịch chảy lên tay Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến bận tâm vết thương của Vương Nhất Bác, rất nhiều vết thương vẫn chưa khép miệng, bây giờ sao có thể làm tình được.
Y túm lấy bàn tay lớn đang chọc giữa hai chân, tay còn lại chống bên người Vương Nhất Bác, thở dốc đến độ nói cũng không rõ ràng, kiên trì nói:
"Đợi... dừng, hôm nay không được, a..."
Trong lúc nói chuyện, Vương Nhất Bác lại tăng thêm một ngón tay, chịch cả bốn ngón tay bên phải vào trong cơ thể Tiêu Chiến, kích thích tới mức hai chân y tê dại, cơ thể đổ xuống dưới, lại cố hết sức chống đỡ, không đè lên người Vương Nhất Bác.
Còn đùa bỡn như thế này tiếp, Tiêu Chiến cảm giác mình rất nhanh sẽ bị ngón tay Vương Nhất Bác chịch bắn, lúc bắn tinh làm sao còn khống chế được, chỉ sợ cả người sẽ ngã lên người hắn...
"Toàn là nước, thích thế này à?"
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến hai mắt đỏ ửng, gò má và cổ đều đỏ hết lên, vẫn đang ra sức chống đỡ cơ thể, trầm giọng hỏi, trong lúc nói chuyện, ngón tay nhanh chóng ra vào giữa hai chân Tiêu Chiến, cảm nhận được sự hút chặt ướt át.
Tiêu Chiến còn lại một tia lý trí cuối cùng, y không thể điên rồ cùng Vương Nhất Bác được, la lên: "A 一 đừng mà, dừng lại, ngươi dừng lại, lúc trước ngươi bảo... muốn bắn vào miệng, ta làm cho ngươi..."
Tiêu Chiến đã ý loạn tình mê, Vương Nhất Bác hưng phấn giữa hai tầng kích thích của đau đớn và dục vọng thú tính, nghe thấy lời Tiêu Chiến, hắn ngang ngược bật cười, vết sẹo dài một tấc ở khóe môi kia càng thêm tà mị và ngông cuồng trong ánh trăng.
"Sư huynh đừng gấp, trong miệng ngươi, trong người ngươi, mỗi một vị trí trên cơ thể ngươi, ta đều sẽ bắn đầy."
Lời nói quá mức thẳng thắn mà điên cuồng, Tiêu Chiến làm sao tiếp lời được, chỉ cảm giác vừa nghe thấy đã bắt đầu khí huyết dâng trào, đốt sạch toàn bộ ý chí...
Gấp, rốt cuộc là ai gấp...
Tiêu Chiến yếu ớt chống đỡ cơ thể, kề trán trên vai Vương Nhất Bác, nhẹ giọng nói: "Đừng có quậy, đợi vết thương của ngươi khỏi đã."
Vương Nhất Bác mặt đầy tà khí, cười đáp: "Ồ? Hôm nay không muốn ta chịch ngươi?"
Sao lại không muốn được, cũng không biết đã mơ thấy quay về Lâm Cốc, quay về doanh trướng của hắn bao nhiêu lần.
"Đợi ngươi khỏi rồi lại làm sau đi."
"Sư huynh, chỗ này vẫn đang chảy nước."
Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến, dẫn dắt y sờ lên bắp đùi mình, huyệt động giữa hai chân vẫn kẹp chặt ngón tay Vương Nhất Bác, dâm dịch dọc theo cổ tay chảy lên cẳng tay Vương Nhất Bác... Hắn lại dẫn dắt tay Tiêu Chiến, cầm lên dương vật dựng đứng, thô to của mình, dẫn dắt y tuốt lên tuốt xuống.
"Ư a, Nhất Bác..."
"Là chuyện mà ngươi tự tìm, còn muốn trốn?"
"Nhưng mà..."
Vương Nhất Bác lại cười, hắn của lúc này giống như biến thành một người khác, hoặc là nói không phải một người, là sói tuyết trong rừng, chủ nhân của loài sói.
"Sư huynh lo cho vết thương của ta, ta có thể dạy ngươi."
Ánh mắt Tiêu Chiến đắm đuối, ngón tay vẫn luôn đâm thọc không ngừng, y đã muốn bắn rồi, nhẹ giọng hỏi: "Có ý gì?"
Tiêu Chiến vẫn đang quỳ trên giường, Vương Nhất Bác chạm chạm lên đầu gối Tiêu Chiến, kêu y ngồi dậy.
"Ngồi xổm, mở chân ra, nhún lên nhún xuống, sư huynh, ta muốn thấy ngươi, tự chịch mình."
Câu này khiến Tiêu Chiến nghe vào mà đầu óc cũng muốn cháy rụi, sắp bị tình dục bức bách phát điên rồi...
Tiêu Chiến không biết giây phút này cơ thể của mình đã đỏ thành bộ dáng nào, bị Vương Nhất Bác nâng cánh mông, tách mở ra hai chân, ngồi cưỡi trên dương vật của hắn, ngón tay trong cơ thể từ từ rút ra, một bãi dâm dịch ẩm ướt nhỏ lên bụng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến thấp giọng thở dốc, hai tay nâng bắp đùi mình, chậm chạp đưa vị trí giữa hai chân mình vào dương vật của Vương Nhất Bác, ngồi xuống.
"A, ngươi... không vào được."
Cơ thể Tiêu Chiến nghiêng về phía trước, ngã về phía Vương Nhất Bác, hai tay vẫn chống bên cạnh hai vai hắn, không thể đè lên vết thương của hắn được.
"Sư huynh, ngươi không cho ta cử động mà, nào, dậy đi, lại ngồi xuống, không được đè lên người ta, có nhớ không, ta bị thương."
Vương Nhất Bác ngẩng cổ lên, ngậm lấy tai Tiêu Chiến, mệnh lệnh của hắn chui vào trong đầu y, Vương Nhất Bác nắm mông Tiêu Chiến, để y ngồi thẳng xuống.
Tiêu Chiến ngồi xuống rất nhiều lần, vặn vẹo eo qua lại, đỡ dương vật của Vương Nhất Bác, từ từ chịch vào trong cơ thể mình, đây căn bản không giống như đang làm tình, giống như một mình y đang dùng dương vật thô to nóng hầm hập tự thủ dâm, hai chân tê dại, lại không thể ngã xuống, ngồi xổm trên người Vương Nhất Bác, bị chịch lên lên xuống xuống.
Vương Nhất Bác sướng tới mức khí huyết toàn thân thông thuận, trong ánh trăng, nhìn Tiêu Chiến tự mình tách mở bắp đùi, ngồi xổm trên cơ thể mình, huyệt động giữa hai chân bị cây dương vật đỏ tím kia chịch mở.
"A, a..."
Tiếng rên của Tiêu Chiến dần dần mất khống chế, đã lâu không làm tình, vừa nãy ngậm dương vật của Vương Nhất Bác đã động tình rồi, lại bị ngón tay chọc cho ướt đẫm, bây giờ dần dần thích ứng với dương vật thô to, y xấu hổ mà buông thả, lên lên xuống xuống dùng điểm nhạy cảm của mình đụng vào quy đầu của Vương Nhất Bác.
"Sư huynh, bên dưới ăn ngoan quá, nhanh thêm chút nữa."
"Ưm, ngươi đừng nói nữa..."
"Mở chân ra nữa đi, ngồi cẩn thận, đừng nhúc nhích."
"A..."
Vương Nhất Bác vỗ vỗ mông Tiêu Chiến, kêu y cố định vị trí huyệt động, hắn được lấy lòng rồi, không muốn kiềm chế nữa, trong giấc ngủ say bị Tiêu Chiến khiêu khích cho thú tính bốc lên, bấy giờ thở nặng nề một tiếng, nâng mông Tiêu Chiến lên, bất chấp vết thương của mình, chịch dữ dội lên phía trên.
Tiêu Chiến cắn môi, ngồi xổm trên giường bị Vương Nhất Bác đâm rút, y ra sức ôm đùi, giữ nguyên vị trí huyệt động, không dám lộn xộn, dưới ánh trăng có thể trông thấy vết thương khắp người Vương Nhất Bác, trên bụng vẫn còn vết dao, chỉ sợ mình ngồi không vững, đổ lên người hắn...
"Khít quá, sư huynh ngồi giỏi lắm, rất ngoan..."
Vương Nhất Bác sướng tới mức da đầu tê dại, trong cơ thể Tiêu Chiến vừa khít vừa ướt, vẫn đang ra sức lấy lòng hắn.
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn dương vật ra vào giữa chân mình, bắp đùi run rẩy, eo đã mềm nhũn cả ra, xương sống tê dại hết trận này tới trận khác, trong mắt đầy vẻ mông lung.
Về Lâm Cốc rồi, lại giao hợp trong lều vải của Lang chủ, Tiêu Chiến thấy mình với Vương Nhất Bác lại điên khùng đến mức vì làm tình cái mà quên đi tất cả. Thể xác đang giao hợp trên giường không phải hai con người, mà là dã thú trong rừng rậm, máu sói nóng bỏng rạo rực, hóa thân thành con thú chỉ biết giao hợp, làm tới mức điên cuồng.
"Nhất Bác, nhanh lên chút, dùng sức đi, nhanh hơn chút nữa..."
"Bây giờ đã biết uống máu của ta, có huyết ấn của ta có nghĩa là gì chưa?"
Tiêu Chiến mờ mịt lắc đầu, mở mắt ra, đôi mắt Vương Nhất Bác lại đang đỏ ngầu, hắn đỉnh lên một cách dữ dằn, nắm chặt eo Tiêu Chiến, cố định y trên dương vật của mình, chịch mạnh.
Tiêu Chiến dồn dập thở gấp, rên rỉ, lẩm bẩm nói: "Máu sói, huyết ấn, ta theo ngươi... chỉ theo ngươi."
"Theo ta? Chỉ là theo ta thôi sao, Tiêu Chiến, ngươi muốn huyết ấn của ta, là phải bị ta chịch, chịch ban ngày ban đêm, chịch ở trên giường, chịch ở bên ngoài, chỉ cần ta muốn, ngươi sẽ bị ta chịch, chịch đến chết."
一
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro