Chương 7
Vương Nhất Bác cong môi nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, thấy vành tai y đỏ một mảng, ánh mắt lay động.
"Tiểu vương gia?" Vương Nhất Bác lại tiến tới gần.
Tiêu Chiến cứng nhắc đẩy tay Vương Nhất Bác ra, mặc lại y phục, không dám nhìn hắn.
"Đã không có việc gì nữa rồi, không đau nữa."
"Thật không? Dùng thuốc ta đưa rồi?" Ánh mắt Vương Nhất Bác vẫn chưa chịu dời đi.
"Vâng." Tiêu Chiến gật gật đầu.
Vương Nhất Bác cong môi, "Dùng hết ta lại gọi người..."
Vương Nhất Bác còn chưa nói xong đã nghe tiếng A Vân ở bên ngoài hô to đến lạ thường, Tam hoàng tử giá đáo.
Tiêu Chiến lại kéo tấm áo choàng ở một bên khoác lên, Vương Nhất Bác ngồi thẳng dậy, chỉnh lại y phục.
Tam hoàng tử bước vào nhìn thấy Vương Nhất Bác thì sững người.
"Đệ cũng tới rồi à, ta còn tưởng đệ đi đâu cơ." Tam hoàng tử cảm thấy có hơi khó xử.
"Hoàng huynh." Vương Nhất Bác mặt không biểu cảm đứng lên hành lễ.
Tam hoàng tử ngồi xuống một bên, A Vân cũng tiến vào.
"Sáng nay ta đã bàn với phụ hoàng chuyện ngày hôm đó, nhưng hiện tại tạm thời vẫn chưa có manh mối nào đáng giá." Tam hoàng tử nhìn Tiêu Chiến, "A Chiến, còn đau không?"
Đáng chết.
Tiêu Chiến gật nhẹ đầu, "Bẩm Điện hạ, đỡ nhiều rồi."
"Trong cung thân phận khác biệt, hoàng huynh vẫn nên gọi là tiểu vương gia cho hợp quy củ thì hơn." Vương Nhất Bác nhìn Tam hoàng tử, "Không đảm bảo được trong phòng ngoài phòng này có người nào nghe thấy không, nếu hiểu lầm sẽ đều không tốt cho cả hoàng huynh và tiểu vương gia."
"Thế sao? Ta thấy trong cung này đều là người của mình, không ai nói ra chuyện này đâu phải không? Hay là... hoàng đệ để ý?"
Tiêu Chiến nhìn hai người sống chết không ai nhường ai, cảm thấy hơi đau đầu.
A Vân nhận được ám hiệu của Tiêu Chiến bèn bưng trà qua.
"Chuyện này ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, sẽ không để ngươi vô duyên vô cớ bị thương đâu."
"Cũng không phải vết thương nặng gì, có thể là hiểu lầm gì đó thôi, Tam Điện hạ cũng không cần quá để tâm, thuận theo tự nhiên là được. Thân thể thần rất tốt, không đáng ngại, qua vài ngày là khỏe rồi."
"Chuyện của ngươi không phải chuyện nhỏ." Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến.
Kỳ thực nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi ở cạnh giường Tiêu Chiến, Tam hoàng tử đã cảm thấy bất mãn trong lòng, nhưng lại thấy giữa hai người hình như không có gì hết nên cũng không tiện mở miệng.
Một lúc sau, Tiêu Chiến nói y mệt rồi muốn nghỉ ngơi, hai vị hoàng tử lúc này mới cáo từ.
Ở trước mặt Tiêu Chiến vẫn còn vẻ anh em thân thiết, vừa ra khỏi cửa đã đường ai nấy đi, để lại cho đối phương một bóng lưng lạnh nhạt, một câu khách sáo cũng không buồn nói thêm.
Tiễn hai vị hoàng tử đi xong, A Vân trở lại phòng giúp Tiêu Chiến nằm xuống.
"Lần sau nếu hai người họ lại tới, chi bằng cứ nói là ta ngủ rồi đi, mệt chết đi được." Tiêu Chiến nằm xuống thở dài một hơi.
"Ta không dám đâu, ta sợ Bát hoàng tử ăn thịt ta mất." A Vân đóng cửa sổ lại.
Nói đến ăn thịt ai, Tiêu Chiến lại nghĩ tới hành động vừa rồi của Vương Nhất Bác đối với y, trong lòng thấy hơi chột dạ.
Vương Nhất Bác này rốt cuộc là ý gì đây.
Tiêu Chiến nhắm mắt, nặng nề đi vào giấc ngủ.
-----
Mấy ngày sau đó, ngày nào Tam hoàng tử và Bát hoàng tử, còn có cả thái y đều đến thăm.
Bởi vì bị thương, Tiêu Chiến vẫn luôn quanh quẩn ở trong cung, nhiều nhất cũng chỉ đi đi lại lại trong đình viện, cửa cung cũng không hề bước ra. Hai tiểu thái giám mà Vương Nhất Bác sắp xếp qua đây nghiêm túc cẩn thận, việc gì cũng không để Tiêu Chiến làm, nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của Vương Nhất Bác. Vậy nên sức lực mỗi ngày của Tiêu Chiến đều đặt ở việc đối phó với hai vị hoàng tử.
Nhớ lại trước đây A Vân từng nói, phụ vương cho rằng Tam hoàng tử rất có khả năng sẽ gây ra ảnh thưởng lớn đối với quân vụ ở Tây Nam trong tương lai. Lại muốn thăm dò có phải hoàng đế thật sự muốn lập Tam hoàng tử làm thái tử hay không nên mới kêu A Vân lén lút thăm dò, kết quả không ngờ chẳng làm ai bị thương, lại làm bị thương chính mình.
Tiêu Chiến cũng nhân cơ hội mấy ngày này suy nghĩ về tình hình trong triều. Nếu quả thật là kêu Tam hoàng tử tới đây đối phó y, vậy sự hỏi thăm ân cần, bợ đỡ mấy ngày hôm nay cũng không phải không có lý. Nhưng nếu vậy thì Vương Nhất Bác đối với y rốt cuộc là ý gì?
Tiêu Chiến thật là đau đầu.
Rõ ràng đã nghe nói Vương Nhất Bác và tiểu thư nhà Sử bộ thượng thư hình như có chút gì đó, song dường như đối với y lại quan tâm lo lắng quá mức, không đơn giản là tấm lòng của hoàng tử đối với bạn đọc sách.
Nhưng giữa nam tử với nam tử...
Tiêu Chiến cảm thấy có khi nào là y nghĩ nhiều rồi, nhưng mỗi khi nhớ lại chuyện xảy ra trong rừng ngày hôm đó, y đều cảm thấy nghĩ không thông.
Khoảnh khắc đó bản thân y không hề do dự xông lên phía trước rốt cuộc là vì sao?
Suy cho cùng bản thân y ở lại trong cung là vì việc trong nhà, kỳ thực an nguy và tính mạng của mấy vị hoàng tử này chẳng có gì quan trọng với y hết. Một người bị thương rồi thì đổi sang người khác mà lôi kéo quan hệ, chỉ cần con trai của hoàng đế vẫn còn, y không cần lo lắng đối phương là ai.
Vậy thì khoảnh khắc đó nói lên điều gì? Nói lên thật ra y cũng không nhẫn tâm với Vương Nhất Bác, nói lên địa vị của Vương Nhất Bác trong lòng y không giống người khác ư? Hay là nói lên rằng, thật ra y cũng hiểu sự dụng tâm của Vương Nhất Bác với mình là khác với người thường, thế nên giây phút nguy cấp đó mới có phản ứng vô thức như vậy, bởi vì không hợp quy củ, trái với thân phận nên mới vội vàng phủ nhận?
Mấy ngày liền Tiêu Chiến nghĩ đến những thứ này, khẩu vị càng ngày càng kém, A Vân nhìn thấy cũng không có biện pháp nào. Dưới mái hiên này, hắn là người duy nhất mà Tiêu Chiến có thể tin tưởng dựa vào, nhưng những điều hắn có thể cho Tiêu Chiến quả thật rất ít. Có nhiều lúc, ngoại trừ bầu bạn ra, thực ra hai người họ cũng không làm được gì cho đối phương.
A Vân và dì Ninh, cũng chính là mẫu thân của A Vân, ngay từ khi A Vân ra đời đã bị phụ thân hắn bỏ rơi. Phụ thân hắn trèo cao với một vị tiểu thư nhà giàu có, quay lại đá mẹ con bọn họ đi, thành thân với cô tiểu thư đó. Hai mẹ con không có tiền không có chỗ dựa, chỉ đành ở ngoài đường làm ăn xin.
Lúc đó mẹ ruột của Tiêu Chiến dẫn Tiêu Chiến ra ngoài chơi, nhìn thấy hai mẹ con đáng thương đó, cảm thấy vô cùng thương cảm, đặc biệt là A Vân lúc đó nhìn chỉ mới chạc tuổi Tiêu Chiến. Phu nhân không nhẫn tâm thấy chết mà không cứu nên đã đón hai người về phủ, mời lang trung chữa trị cho họ, sắp xếp chỗ ăn ở, ở lại trong vương phủ làm gia bộc.
Dì Ninh vô cùng trung thành, bà không hề bận tâm công việc có bẩn thỉu hay là mệt nhọc, có người cho bọn họ miếng ăn là được rồi. Nhưng phu nhân cũng không để bà quá vất vả, đối đãi với bà như một người bạn già thân thiết từ lâu, cho đến khi phu nhân qua đời.
Người phu nhân Tây Nam Vương mới cưới vào phủ thật ra cũng rất tốt, nhưng nói cho cùng đối với bà, phu nhân và bất cứ ai khác đều không thể giống nhau. Hình ảnh phu nhân kéo tay bà lên trên đường phố vào buổi sáng hôm đó, dì Ninh cả đời này khó mà quên được.
A Vân từ nhỏ đã cùng Tiêu Chiến lớn lên, tuy nói là chủ tớ khác biệt, nhưng trong lòng Tiêu Chiến, A Vân không khác nào một người anh trai, là người bạn đồng hành trong những năm tháng trẻ con vui vẻ ngắn ngủi ấy, cũng chính là chỗ dựa duy nhất của y trong vương phủ rộng lớn này sau khi mẫu thân qua đời.
Thỉnh thoảng Tiêu Chiến cũng sẽ cảm thấy cô đơn, nhưng nhìn lại A Vân đang quét dọn trong phòng, lại đột nhiên cảm thấy, những năm gần đây đều trải qua như vậy mà, cũng chẳng sao hết.
------
Vết thương của Tiêu Chiến khỏi nhiều rồi, từ sau khi y hồi âm thư, tính ngày thì thư của phụ vương cũng nên tới rồi. Vậy mà mấy ngày hôm nay vẫn không có tin tức gì, Tiêu Chiến chờ đợi trong lòng cũng thấy hơi lo lắng.
Hôm nay A Vân trở về từ thái y viện, ngoại trừ thuốc ra không hề cầm theo thư, nhưng lại mang về một tin tức khác.
"Cái gì?" Tiêu Chiến nhìn A Vân, hơi bất ngờ.
A Vân nghe thái y trong thái y viện nói, sáng nay nhận được tin từ phía trên nói rằng chuẩn bị thêm ít thuốc cho Tiêu Chiến, bởi Tây Nam Vương gửi thư đến nói đệ đệ của Tiêu Chiến bệnh rồi, bảo y quay trở về một chuyến.
"Bệnh rồi?" Tiêu Chiến cau mày.
"Công tử, thật sự bị bệnh hay là?"
"Không nói rõ được." Tiêu Chiến siết chặt tay, nhìn mấy con cá đang bơi vòng quanh hồ nước.
"Hay là lão vương gia không hài lòng với chuyện lần trước..."
"Có thể lắm..." Tiêu Chiến lại thở dài.
Gần đây số lần y thở dài càng ngày càng nhiều, A Vân nghe cũng cảm thấy phiền muộn.
Buổi trưa, hoàng thượng sai người đến thông báo chuyện này cho Tiêu Chiến, kêu Tiêu Chiến nhanh chóng thu xếp hành lý. Trong cung sẽ phái người đưa Tiêu Chiến về Tây Nam Vương phủ.
-----
Vương Nhất Bác vốn dĩ định là dùng xong bữa tối sẽ đi tìm Tiêu Chiến, kết quả vừa định đi tới thư phòng đã thấy Tiểu Tương Tử vội vội vàng vàng chạy tới, nói rằng Tiêu Chiến đang thu dọn đồ đạc. Người trong cung đều rất bận rộn, hỏi thăm mới biết được y muốn quay trở về.
Tiểu Tương Tử vẫn chưa tìm hiểu được đầu đuôi sự việc, Vương Nhất Bác cũng là người hấp tấp, nghe gió thành mưa.
Kết quả chờ đến khi Vương Nhất Bác tới nơi, trong cung đã không còn ai nữa. Hai tiểu thái giám đang định đi tìm Vương Nhất Bác nói rõ đầu đuôi mọi chuyện, Vương Nhất Bác nghe xong bèn đi đến Càn Thanh Cung.
-----
Ra roi thúc ngựa, thuyền xe mệt nhọc. Vài ngày sau, Tiêu Chiến về đến phủ.
Đệ đệ không bị bệnh, mọi việc trong phủ vẫn bình thường.
Tiêu Chiến đã đoán được từ sớm, tùy tiện gọi y về nhà mà không có lý do chắc chắn hoàng thượng sẽ nghi ngờ, chỉ còn cách nói rằng đệ đệ bị bệnh, lý do này nghe mới thỏa đáng một chút.
Buổi tối một nhà bốn người ăn cơm xong, phu nhân và đệ đệ ai về phòng nấy, Tiêu Chiến theo Vương gia đến thư phòng.
"Vết thương thế nào rồi?" Tây Nam Vương đứng trước cửa sổ, lúc hỏi chuyện cũng không hề quay đầu.
"Đại khái khỏi rồi, thái y chăm sóc rất tốt."
"Thái y?" Tây Nam Vương quay người lại, " Ta còn tưởng là người khác chăm sóc ngươi đấy."
"A Vân vẫn luôn rất tận tâm."
"Vậy Bát hoàng tử thì sao? Còn Tam hoàng tử? Không tốt với ngươi sao?"
Bàn tay Tiêu Chiến hơi đổ mồ hôi, không biết phải trả lời thế nào.
"Ta nghe nói là ngươi chủ động đỡ mũi tên đó giúp Bát hoàng tử?"
"Bổn phận làm thần tử mà thôi."
"Thế sao, bổn phận thần tử, chính là mang mạng mình ra đổi lấy an toàn cho người không liên quan, thậm chí có thể nói là kẻ thù sao?"
Tiêu Chiến không cất lời.
"Ngươi và Bát hoàng tử, rốt cuộc là quan hệ gì?"
"Con là bạn đọc sách của hắn, ngoại trừ điều này, không còn quan hệ nào khác." Tiêu Chiến cúi đầu.
"Ngươi chắc chắn?"
"... Chắc chắn."
"Ngươi do dự rồi." Tây Nam Vương vô cùng hiểu con trai lớn của mình.
"Con chắc chắn." Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Tây Nam Vương.
"Ngươi vào cung rốt cuộc là để làm gì, ngươi đừng có quên."
"Không hề quên, cũng không dám quên."
"Đúng vậy, ngươi sẽ không quên, nhưng mà... Ngươi làm gì với Bát hoàng tử ta không quản, có điều không được phép có tình cảm với Bát hoàng tử." Tây Nam Vương đối mặt với Tiêu Chiến, "Ta đang nói, bất luận là tình cảm giữa chủ tớ, hay là thứ tình cảm kia."
Tiêu Chiến ngẩng phắt đầu dậy, "Giữa hai nam tử làm sao có cảm tình gì được, con chỉ đang lợi dụng hắn mà thôi, phụ vương người..."
Tiêu Chiến còn chưa nói xong, lão quản gia đã hấp ta hấp tấp chạy đến.
"Có việc gì?"
Lão quản gia chỉ về hướng đại sảnh.
"Vương gia, Bát hoàng tử tới rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro