Chương 23 - Chấp nhận (END)
Sáng ngày hôm sau Vương Nhất Bác cầm tay Tiêu Chiến bước ra khỏi căn biệt thự lớn lái xe về lại Bắc Kinh.
Chiếc xe chạy ngang qua một khu vườn ngập tràn màu tím của hoa oải hương, mùi thơm theo gió phảng phất phủ kín khắp không trung. Tiêu Chiến hai mắt sáng ngời đắm chiềm vào bức tranh đẹp đẽ của thiên nhiên ban tặng, chiếc miệng nhỏ không chịu được mà thốt lên vài từ cảm thán.
" Bác, em nhìn xem, đẹp thật đó !"
Vương Nhất Bác chẳng lạ lẫm gì với khung cảnh trước mắt, con đường này đối với cậu mà nói đã chạy đến mòn cả bánh xe rồi. Nhưng lạ thay, ở thời điểm này so với lúc trước thật quá đổi khác biệt.
Có lẽ...vì người trước mặt hay chăng ?
Vương Nhất Bác nhìn anh nụ cười đến sáng lạn, "ừm" một tiếng, bàn tay đưa qua kéo người bên cạnh lại gần. Thì thầm vào tai.
" Nếu anh thích, chúng ta có thể trồng !"
Đôi mắt màu hổ phách đánh qua một vòng ngay lập tức dừng lại trước tấm ngực lực lưỡng đầy nam tính của cậu, anh nuốt xuống một ngụm nước bọt trấn tỉnh bản thân nhưng lại chẳng thể che giấu được sự thay đổi trên khuôn mặt mình.
Vương Nhất Bác chuyên tâm lái xe, thấy người trong lòng bỗng dưng im bặt, cậu ghé mắt nhìn xuống, phát hiện hai má bánh bao của anh đã hồng lên từ lúc nào.
" Anh làm sao đấy ? Mặt đỏ thế kia ?"
Tiêu Chiến bị đánh cho một đòn đến tỉnh táo, anh bật ra khỏi lồng ngực cậu bối rối tìm câu từ phát biểu.
" Làm gì...làm gì có !"
Cậu cũng không để ý, cười lên một cái rồi tiếp tục hỏi.
" Có thích không ?"
Dù rằng bản thân đã rời khỏi vòng tay Vương Nhất Bác nhưng mùi cơ thể đầy nam tính bộc phát ra từ người cậu khiến đầu óc anh như bị tiêm thuốc mê, lúc này đây mùi oải hương cũng chẳng thể so bì nổi. Anh mông lung trả lời.
" Rất thích !"
Vương Nhất Bác không đáp lại nữa, chỉ nắm lấy bàn tay anh đặt lên trước môi mình hôn hôn mấy cái.
Buổi sáng yên bình lặng lẽ trôi đi, chiếc xe cũng dần khuất dạng vào khung trời riêng biệt, để lại một màu tím yêu thương chờ đợi hai thân ảnh kia một lần nữa rồi sẽ quay về.
__________________
Thấp thỏm qua đi cũng hơn nửa ngày, bà Tiêu đứng ngồi không yên, đi tới đi lui tay cầm điện thoại chốc chốc lại bấm số gọi đi. Sau mấy chục cuộc gọi cũng chỉ nhận lại lời của cô phát thanh viên phát ra từ loa điện thoại. Bà Tiêu tức giận đến trông thấy, Tiêu Nhi ngồi bên nhìn mẹ mình như vậy mới nói.
" Mẹ bình tĩnh đi, anh hai chắc cũng sớm về thôi."
Bà Tiêu đập mạnh tay xuống bàn, nghĩ đến mấy lời trách cứ của người bạn thân mình lại không kiềm nổi cơn thịnh nộ, ánh mắt như lửa đốt gắt gao nhìn Tiêu Nhi.
" Tiêu Nhi, con có phải cũng biết chuyện này không ?"
Mặt con bé sau đó liền biến sắc, nó đêm qua không thấy anh hai về nhà cũng gọi đi vài cuộc nhưng không liên lạc được, nó nghĩ đến Vương Nhất Bác sau đó lập tức nhắn tin hỏi han tình hình. Được biết hai người đang ở cùng nhau Tiêu Nhi thở phào nhẹ nhõm. Thực chất nó vô cùng vui vẻ nhưng lại quên mất người mẹ kia của mình đang sắp phát điên lên rồi.
Tiêu Nhi hạ tầm mắt, hai tay bấu lấy gấu áo, miệng lí nhí đáp.
" Mẹ, con....thấy anh hai không có thích chị kia, mẹ đừng ép anh ấy nữa.."
Lời bênh vực của Tiêu Nhi lúc nào cũng bị bà Tiêu đánh cho gãy đôi. Bà nhìn nó như nhìn thấy Tiêu Chiến, vô thức xả giận.
" Con nói linh tinh cái gì vậy ? Ta đây là ép nó làm điều gì xấu hổ sao ? Ta làm tất cả chẳng phải là vì tương lai của anh con sao ? Nó không hiểu thì thôi, sao đến con cũng như vậy ?"
Bà Tiêu quay phắt mặt đi, nén cơn giận thở đều một hồi vì không muốn mình lại rơi vào tình trạng như mấy hôm trước.
" Mẹ...con nghĩ hạnh phúc của anh hai, mẹ nên để anh ấy tự quyết định..."
" Tiêu Nhi !!!"
Bà Tiêu gằn giọng phóng ánh mắt về phía nó, bà tức giận đến chân cũng run lên rồi.
" Ý con là ta phải để nó đi theo cái mối quan hệ sai trái đó ? Là bằng lòng nhìn nó cùng một người đàn ông khác ở bên nhau ?"
Tiêu Nhi không biết vì điều gì mà lúc này cảm thấy bản thân thật uất ức, là uất ức thay cho anh nó, là uất ức thay cho idol của nó. Nó mạnh dạn phản biện lại với mẹ mình.
" Mẹ, bây giờ là thời đại nào rồi, sao mẹ còn quan niệm mấy chuyện đó. Chỉ cần cả hai sống hạnh phúc là được, con thấy anh Nhất Bác chẳng có điểm nào là không tốt cả, mẹ đừng ngăn cấm hai người họ nữa được không ?"
Bà Tiêu nghe con gái mình nói ra mấy lời kia mặt mày cũng biến dạng. Bà cảm thấy chân mình chẳng còn đứng vững được nữa. Khóe mắt đỏ âu hiện lên, bà vịn tay vào thành ghế ngồi xuống ôm lấy đầu mình.
" Ta chỉ có một đứa con trai, anh con như vậy... thì nhà chúng ta làm sao mà có người nối dõi tông đường, còn cha con, cha con liệu ông ấy có chấp nhận được chuyện này hay không ?"...
" Bác, xin bác đừng lo, chuyện đó chúng con có thể làm được !"
Vương Nhất Bác không biết đứng ở cửa từ lúc nào, bàn tay nắm lấy tay Tiêu Chiến chặt đến độ anh phát đau. Cậu cùng anh bước vào trong, phút chốc đã đứng trước mặt bà Tiêu.
" Mẹ.."
Tiêu Chiến nhìn bà trong lòng vô cùng xót xa nhưng anh lại chẳng thể làm được gì.
Bà Tiêu lúc này mới ngước lên, nhìn trúng hai bàn tay đang nắm chặt với nhau, lòng như thắt lại. Tiêu Nhi cũng không khỏi ngạc nhiên, hai mắt ráo hoảnh nhìn họ.
" Chiến...con cuối cùng cũng chịu về rồi ?"
" Mẹ, con xin lỗi..."
Anh cùng Vương Nhất Bác quỳ gối trước mặt bà.
" Bác gái, anh Chiến không thể sinh con được nhưng bây giờ khoa học hiện đại, chúng con có thể thụ tinh nhân tạo, chuyện nối dõi tông đường xin bác đừng lo."
Nói rồi cậu nhìn qua anh, đôi mắt chứa đựng bao nhiêu yêu thương cưng chiều đều có đủ.
" Bác gái, con rất yêu anh ấy, con không thể rời xa anh ấy, xin bác hãy chấp nhận con !"
Vương Nhất Bác dù thế nào cũng không có ý định buông tay anh, cậu nắm chặt lại càng chắt hơn. Tiêu Chiến nhìn mẹ mình chẳng còn sức đôi co nữa rồi, bà mệt mỏi dựa vào thành ghế, một tay che đi hàng nước mắt cứ trào ra không ngừng.
Tiêu Nhi ở bên cũng quỳ xuống, nó cũng khóc theo.
" Mẹ..mẹ đừng ngăn cấm hai anh nữa..."
Bà Tiêu phút chốc bị cảnh tượng ba người quỳ trước mặt làm cho kinh hãi, chúng nó lần này là cùng nhau muốn đưa bà vào tình thế ép buộc đây sao.
" Mẹ, con xin lỗi mẹ, từ trước đến nay mọi điều con đều nghe theo mẹ, chỉ duy nhất lần này, con xin mẹ hãy để con tự lựa chọn hạnh phúc của mình có được không ?"
Anh nhìn bà nước mắt chảy ngược vào tim. Nhưng đến lúc này anh cũng chẳng thể xa người kia được nữa rồi.
Hai dòng nước mắt đọng nơi khóe mi của bà rơi xuống, nó đại diện cho sự bất lực, sự khổ sở tột cùng.
Một lúc trôi qua, bà Tiêu ngẩng đầu, tay lau nước mắt, bà đỡ ba người đứng lên.
" Cậu nói cậu có thể cùng con trai tôi có con ? Điều đó có thật hay không ?"
Bà Tiêu hướng Vương Nhất Bác hỏi nghiêm túc.
Cậu như vớ được phao nổi, ánh mắt kiên định nhìn bà.
" Thưa bác, con nói thật, những ngày qua con đã đi tìm hiểu rất kĩ, bây giờ có rất nhiều ngân hàng trứng, cũng có rất nhiều người thụ tinh ống nghiệm thành công, xin người hãy cho chúng con thời gian, chúng con sẽ làm được !"
Bà Tiêu hốc mắt rưng rưng, bà thở dài nhìn anh.
" Chiến Chiến, con thực sự là quyết định ở bên cậu ta sao ?"
Tiêu Chiến nắm lấy tay mẹ mình, rồi lại nhìn sang Vương Nhất Bác, anh mỉm cười với cậu.
" Không phải là quyết định mà là con thực tâm muốn ở bên cạnh em ấy !"
Bà Tiêu nhìn ánh mắt cùng nụ cười hạnh phúc của con trai mình khi nhìn Vương Nhất Bác thực giống với lúc bà nhìn chồng mình trước đây. Biết làm sao bây giờ, người làm mẹ như bà ngoài chấp nhận thì còn làm được gì.
Bà hướng cả hai nói.
" Được rồi, mau vào tắm rửa, ta đi chuẩn bị bữa trưa cho hai đứa."
Cả hai đồng thanh trả lời.
" Dạ !"
Tiêu Nhi nảy giờ ngồi bên khóc đến sưng cả mắt, nó cứ nghĩ những điều này chỉ xảy ra trong phim thôi, không ngờ rằng mình có thể tận mắt chứng kiến. Con tim mong manh của nó chỉ biết gào thét trong câm lặng, nó đang rất vui vẻ.
Vương Nhất Bác lúc này cũng nhìn sang Tiêu Nhi cười sáng lạn, cậu đưa đến trước mặt nó một bì quà nhỏ. Nói :
" Cho em, vất vả rồi trợ lí !"
Con bé lúc này cười đến rạng rỡ, đôi mắt ướt nước kia lập tức híp lại.
Tiêu Chiến lúc này mới hiểu, thì ra trong mấy ngày qua, những chuyện trước đó là đều có sắp xếp, không ngờ rằng chính em gái mình là gián điệp. Anh hướng Tiêu Nhi gằn giọng.
" Em được lắm, chuyện đi bệnh viện có phải cũng là em bày trò ?"
Tiêu Nhi cười gãi đầu, sau đó liền ôm bịch quà phóng nhanh vào phòng. Anh còn định giữ nó lại thì bị bàn tay Vương Nhất Bác kéo nhào vào lòng. Cậu hôn lên tóc anh nói.
" Đừng ức hiếp trợ lí của em ...ức hiếp em là được rồi !"
Tiêu Chiến liếc mắt nhìn, đưa tay búng vào mũi cậu.
" Em được lắm, dám sau lưng mua chuộc người nhà anh.."
Vương Nhất Bác đưa môi đến gắm lấy vành tai anh thì thầm.
" Cũng là người nhà của em.."
__________________
END.
Xin lỗi mọi người. Hôm nay mới lên chap được. Thực sự là mình không có thời gian để viết tiếp luôn rồi, nên cho END ở đây luôn. Dù gì thì hai anh cũng về bên nhau được rồi. Nhưng yên tâm, chưa kết thúc đâu. Sẽ có phiên ngoại. Phiên ngoại sẽ viết về cuộc sống sau này của hai anh, có cả Tỏa Nhi nữa nhé. Nhưng sẽ có lâu hơn bình thường, lúc nào có thời gian mình sẽ up. Cuối cùng cảm ơn mọi người đã theo dõi. Trong quá trình viết có gì thiếu sót mong mọi người bỏ qua. Cảm ơn và chào thân ái ! 💚❤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro