Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13 - Hôn

Tiêu Chiến nhìn tên tiểu tử đang nằm lăn lóc dưới nền đất, hàm răng đã siết chặt với nhau. Anh đưa chân đá vào người cậu mấy cái.

" Này, cậu mau ngồi dậy cho tôi...

này...

... Vương Nhất Bác..."

Người kia vẫn nằm bất động, không có dấu hiệu đáp trả anh, cái miệng chép chép nói gì đó anh không cách nào nghe rõ.

" Vương Nhất Bác, cậu còn không mau tỉnh lại là tôi ném cậu ra ngoài đường đó biết chưa.."

Vừa nói anh tiện chân đá mạnh hơn.

Nhưng tất cả đều vô ích, xem ra cậu ta say đến quên trời quên đất rồi. Anh nhìn tên kia mà cặp mắt căm phẫn kéo lên đến lông mày, thở dốc ra một hơi anh ôm cái lưng xấu số của mình đang còn rên la vì cú đo sàn lúc nãy.

Đỡ Vương Nhất Bác nằm lên ghế, anh điều chỉnh lại tư thế cho cậu một chút, thân thể trượt dài xuống ngồi bên cạnh con sâu rượu, anh chỉ biết lắc đầu thở ra một tràng dài thườn thượt.

" Khát..."

Tiêu Chiến bây giờ mới nghe cậu lẩm bẩm vài chữ trong miệng, anh nhếch môi.

" Cho cậu chết khát luôn đi !"

Nhưng lời nói luôn trái với hành động, sau đó rất nhanh anh đi vào bếp rót ra một cốc nước lớn đem đến ngồi xuống trước mặt.

" Nước đây, cậu tự ngồi dậy mà uống !"

Vừa nói anh vừa lấy chân đá vào người, qua vài giây thấy mặt cậu biểu tình nhăn nhó rất khó coi. Nén cục tức trong lòng anh ngồi xuống đỡ cậu dậy.

Vương Nhất Bác ngồi dậy không kiểm soát được bản năng mà nằm luôn vào lòng anh, Tiêu Chiến cũng mặc kệ không đối chấp với người say nữa, anh đưa ly nước đến trước miệng cậu. Sau khi uống xong lại để cậu nằm lại ngay ngắn, anh đi thẳng vào phòng tắt đèn trèo lên giường bỏ mặc con sâu rượu đang nằm phía ngoài muốn làm gì thì làm.

" Kệ cậu ta đi, ngủ như vậy một đêm cũng không chết !"

Tiêu Chiến nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Mười phút sau...

Đôi mắt rao ráo nhìn lên trần nhà, kì lạ thay anh không thể nào chợp mắt được. Cứ nhắm mắt lại thì lòng dạ bồn chồn không yên, chẳng hiểu như thế nào.

Anh chẳng muốn quan tâm đến cậu ta một lần nào nữa, tâm trạng mấy ngày qua đang dần ổn định đi vào lại nề nếp, chỉ có qua một hôm bây giờ mọi thứ lại bị xáo trộn lên bởi vì con người đó. Rốt cuộc tại sao anh cũng không thể lí giải được.

Anh đang tìm một lí do để bào bữa cho chính mình. Trước đây anh cũng say như vậy là Vương Nhất Bác đã đưa anh về nhà, còn cho anh ngủ trên giường, nhưng bây giờ cậu say anh lại để cậu nằm ngoài kia, trời lúc này cũng đã trở lạnh, như vậy có phải hơi tàn nhẫn rồi không ?

Suy nghĩ thì có vẻ hợp lí, thôi thì lần này coi như trả ơn đêm đó cậu đã giúp anh.

Nghĩ rồi Tiêu Chiến đi ra ngoài, nhìn thấy cậu đang nằm co ro trên ghế, hai cặp chân đã thu lên đến tận ngực, nhìn qua chẳng khác nào con tôm chuẩn bị búng.

Sau khi dìu cậu vào phòng, anh giặt khăn rồi lau mặt cho cậu. Nhìn cậu ta nằm trên giường có vẻ rất thoải mái, khuôn mặt nhăn nhó lúc nảy cũng dần biến mất.

" Đêm nay cậu mà không yên phận, tôi lập tức đá cậu văng xuống giường !"

Anh nhe răng thỏ ra cảnh cáo.

Giấc ngủ chẳng thể nhanh chóng tìm đến được, anh vật vã với cái giường không biết bao lâu. Trở người quay qua thì đụng ngay cái khuôn mặt ưu tú đó khiến anh chẳng thể nào bình ổn tâm tình.

" Không nhìn, tuyệt đối không nhìn !"

Anh tự nhủ trong lòng như vậy, hai mắt liền nhắm chặt.

Bàn tay ấm áp vòng qua ngang eo nhỏ, không dừng lại ở đó còn liên tục xoa nắn, miếng vải mỏng của chiếc sơ mi cũng không ngăn được sự nóng hổi từ da thịt trên đôi tay của Vương Nhất Bác. Cậu siết chặt tay rồi kéo anh vào lòng.

Tiêu Chiến lúc này cứng đờ, anh cảm giác tay chân mình toàn bộ như bị đóng băng rồi. Khuôn mặt đỏ gắt như bị lửa thiêu, anh nhận thấy da thịt mình đang ngày càng hừng hực, chúng cọ sát vào lồng ngực của người kia tạo thành một cảm giác hết sức diệu kì.

Hơi thở của Vương Nhất Bác cứ đều đều phả lên đỉnh đầu làm cho toàn thân của anh ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Đây là lần đầu tiền anh trải qua cái chuyện điên rồ này, anh lấy hết sức bình sinh vốn có của mình đưa chân đạp một phát thật mạnh khiến Vương Nhất Bác từ trên giường rơi xuống đất một cách không thương tiếc.

*Rầm*

Toàn thân cậu bị đá văng xuống dưới sau đó va vào cạnh tủ, lực đàn hồi lúc này là không hề nhẹ.

" Á.."

Vương Nhất Bác kêu lên một tiếng vì đau, cậu loạng choạng mở mắt nhìn thì đã thấy mình nằm cố định dưới nền, cái gối trên giường được đôi xuống đập thẳng vào mặt, cậu thần trí cũng tỉnh luôn mấy phần, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị tiếng người phía trên dọa cho một trận.

" Vương Nhất Bác, tốt nhất là cậu nằm yên dưới đó đi, đừng để tôi ra tay đến lúc đó ba mẹ cậu cũng không thể nhận ra, nghe rõ chưa !

Sau câu đó cậu tỉnh hẳn, nhớ không nhầm thì đây là nhà của Tiêu Chiến, cậu là tự mình vác xác đến đây sao ??

Vương Nhất Bác đau khổ chồm dậy liền bị cái lưng đau làm cho nhăn nhó, Tiêu Chiến chơi gì mà ác vậy không biết, anh có còn là người không. Nội tâm cậu vẫn không hiểu tại sao mình lại bị rơi xuống dưới này, nhưng mà anh cũng thật là tàn nhẫn quá đi.

" Tiêu...Tiêu Chiến..."

Cậu ngóc đầu dậy, tay vừa ôm cái lưng đau, ánh mắt vô tội nhìn anh.

" Cậu tỉnh rồi ?"

Anh trợn lên nhìn cậu, ánh mắt suýt chút xé cậu ra làm đôi.

" Nếu tỉnh rồi thì mau đi về nhà ngủ, đừng để tôi ở đây đập cho cậu một trận.."

Vương Nhất Bác mặt trở nên mếu mó, trông cực kì khó coi, cậu lắp bắp hỏi.

" Sao anh lại như vậy ? Tôi...tôi làm gì sai sao ?"

" Cậu còn hỏi ?"

Cậu nhìn anh ngơ ngác vẫn chẳng hiểu vừa rồi có chuyện gì.

" Tôi không biết...á..đau quá đi mất.."

Vương Nhất Bác một tay chống lưng đau một tay chống lên giường cố gượng ngồi dậy, cậu đau muốn chết rồi, không biết sao lại đau như vậy, đến đứng cũng không đứng nỗi nữa.

" Cậu...cậu..bị làm sao ?"

Tiêu Chiến nhìn thấy cậu khổ sở như vậy liền có chút tò mò, lúc nãy anh cũng có hơi mạnh tay, anh vung mền ngồi dậy.

" Cậu qua đây tôi xem !"

Vương Nhất Bác từ từ lếch xác đi đến gần anh, cậu ngồi xuống xoay lưng về phía anh. Bàn tay Tiêu Chiến chạm đến chiếc áo sơ mi rồi chậm chậm xăn lên, anh suýt chút giật mình.

" Sao...sao lại đến mức này ??"

Anh nhìn mảng thâm tím cùng một đường dài đang tứa máu ra ở phía trên thắt lưng Vương Nhất Bác, hốc mắt bắt đầu sững lại, anh lắp bắp.

" Cậu..cậu ngồi yên đây...đợi tôi một lát...tôi..tôi..đi lấy thuốc.."

Vương Nhất Bác thấy anh quắn quíu rời khỏi phòng như vậy cũng có chút tò mò không biết là phía sau bị cái gì.

Một lúc Tiêu Chiền trở vào trên tay cầm theo hộp cứu thương, khuôn mặt anh trở nên nghiêm trọng vô cùng, khác hẳn với lúc nãy.

" Cậu chịu đau một chút, chỗ này bị rách rồi, bôi thuốc vào sẽ rát.."

Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng bôi thuốc lên rồi thổi thổi vào vết thương, bàn tay có chút run rẫy.

Vương Nhất Bác thấy thái độ của anh như vậy trong lòng có chút vui vẻ, chẳng còn thấy đau gì nữa, cậu nhẹ giọng.

" Tôi không sao.."

Anh bôi thuốc xong lấy một miếng vải mỏng dán lại, nhìn lên cậu đôi môi nhỏ mấp máy.

" Tôi...xin lỗi.."

Vương Nhất Bác phì cười, nhìn anh lúc này thật muốn cắn một miếng, quá dễ thương rồi.

" Vậy bây giờ tôi có phải đi cho khuất mắt anh không ?"

Tiêu Chiến nghe xong thái độ lập tức thay đổi nhưng rất nhanh sau đó kìm chế lại.

" Thôi thì...đêm nay cậu cứ ngủ lại, sáng mai rồi về.."

" Tôi ngủ dưới đó sao ?"

Tiêu Chiến đánh mắt lên nhìn cậu chằm chằm, tức lắm nhưng không thể nào nói được, anh nuốt cơn giận xuống nói.

" Cậu ngủ trên giường đi !"

Nói rồi anh xoay phắt 180 độ, lấy cái gối chắn ở giữa rồi mạnh bạo nằm xuống kéo chăn che khuất đầu.

" Tốt nhất là cậu nên an phận nếu không muốn rớt xuống đó một lần nữa !"

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng hiểu ra, cậu mỉm cười kéo mền trên đầu anh xuống.

" Anh muốn chết ngộp hả, ngủ đi tôi không làm gì anh đâu !"

Nói rồi cậu nằm xuống bên cạnh, vết thương có hơi khó chịu một chút nên cậu nghiêng người về phía anh.

Tiêu Chiến im lìm nhắm mắt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tiếng thở bắt đầu phát ra đều đều sau đó. Anh không hề biết người bên cạnh vì anh mà thổn thức biết bao nhiêu, đêm nay có lẽ khó lòng mà yên giấc.

Thời gian lẳng lặng trôi đi chỉ còn sót lại thanh âm của nhịp thở triền miên cùng tiếng gió thổi bên ngoài hiên vắng. Đâu đó cánh môi hồng hào nhẹ nhàng đặt lên vầng trán nhỏ. Nụ hôn chứa đựng từng nhịp đập của trái tim, chứa toàn bộ ôn nhu ấm áp của Vương Nhất Bác dành cho anh.

" Tiêu Chiến, ngủ ngon !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro