
Chương 17: Ta bị "ăn" rồi!?!?! (h)
- Rơi rồi! Nói rơi đâu mất rồi!!!
Tiêu Chiến đột nhiên hốt hoảng cúi người xuống gầm giường loay hoay như tìm thứ gì đó. Một lúc sau anh nhặt được dưới cạnh giường cách đống y phục hỗn loạn của hai người không xa lên một chiếc chìa khóa nhỏ, anh vui vẻ cầm nó lên lau lau đầy xúc động.
Vương Nhất Bác không hiểu sự tình gì chỉ biết lửa anh đã châm nhưng lại cố tình bỏ mặc hắn giữa chừng làm hắn nghẹn sắp chết đến nơi, hắn khó chịu gắt giọng.
- Ái phi, ngươi đang làm cái gì thế hả?
- Ta tìm chìa khóa. - Anh cười tít cả mắt, giơ giơ chìa khóa trên tay lên khoe. - Là chìa khóa rương báu vật ngài tặng ta lúc thành thân. Cũng may là chưa rơi mất.
Tiêu Chiến vui vui vẻ vẻ ôm chiếc chìa khóa bằng vàng trên tay quên luôn chuyện dang dở của bọn họ.
Hóa ra là vì lúc nãy bọn họ làm loạn trên giường chẳng may đá trúng chiếc chìa khóa bảo bối của anh rơi xuống đất nên anh mới ném hắn sang một bên không quan tâm. Con ma men này dù say không biết Trời Đất cũng không nhớ phu quân mình là ai nhưng tiền vẫn nhớ không sai chút nào. Vương Nhất Bác muốn khóc không được muốn cười cũng không xong.
Tiêu Chiến lau xong chiếc chìa khóa vàng liền bò đến cuối giường cẩn thận tìm một chiếc hộp trang sức đặt vào.
Dáng người nhỏ nhỏ của anh nhanh nhẹn lướt qua trước mặt hắn. Vương Nhất Bác nửa nằm nửa ngồi trên giường chăm chú nhìn theo. Tiêu Chiến ngồi quỳ trên chân, anh loay hoay cúi xuống cất chiếc hộp vào trong vô tình để lộ cặp mông tròn trĩnh vễnh lên. Hai bắp đùi non từ từ tách ra để lộ giữa kẽ mông chiếc lỗ nhỏ sưng đỏ, bên trên còn lưu lại một ít dịch giao hợp của hai người khi nãy, ướt át mê hoặc đập vào mắt hắn.
Vương Nhất Bác vốn dĩ đã dịu đi đôi phần nhưng lần này hắn không còn cách nào nhịn nổi nữa rồi. Tiểu Nhất Bác theo sự hưng phấn của chủ nhân hoàn toàn tỉnh dậy, đầu lộng căng phồng đẩy đầu sáo ra khỏi vỏ co giật vài cái kích động.
Vương Nhất Bác như mất khống chế hoàn toàn bổ nhào về phía anh, ôm lấy eo anh kéo vào lòng mình. Hắn vừa hôn cổ anh vừa vuốt ve hai nụ hoa đào trước ngực anh đến sưng đỏ rồi từ từ trượt xuống phía dưới tiểu đệ của anh "yêu thương".
- Là ngươi khiêu khích ta trước. - Hắn rỉ giọng nhàn nhạt bên tai anh. - Tán Tán, chúng ta làm phu phu thật sự đi.
Tiếng "ưm" mơ hồ phát ra từ miệng ai đó. Trong cơn miên man hơi thở của hai người tựa như thành một hòa vào nhau.
Vương Nhất Bác từ từ tiến sát về phía anh. Cảm giác nóng bức từ da thịt truyền vào trong xương tủy như giết chết linh hồn con người. Tiêu Chiến như đánh mất hết lý trí của bản thân. Anh bất lực buông lỏng, tay vịn chặt thành giường làm điểm tựa, đôi chân nõn nà đang quỳ chủ động dạng ra tách khoảng giữa kẽ mông rộng ra một chút vừa vặn nhìn rõ huyệt động sưng đỏ bên trong.
Vương Nhất Bác từ từ đưa tiểu đệ đến gần, cảm giác co rút của người kia như hút lấy hắn khiến hắn càng nôn nóng hơn. Vương Nhất Bác như không còn nhịn thêm được nữa, hắn không nói lời lời liền mạnh mẽ đâm thẳng vào bên trong anh từ phía sau. Tiếng hét đau đớn bật ra trong nước mắt.
- Aaa... ưm... đau...
Tiêu Chiến yếu ớt mềm nhũn quỵ vào lòng hắn. Vương Nhất Bác hai tay ôm đỡ lấy anh vào lòng. Giọng anh ngòn ngọt như món điểm tâm mà hắn thích nhất, cứ thế ngấm vào tâm trí làm hắn không kiềm được mà đâm thêm vài cái.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vén mái tóc dài của anh sang một bên rồi hôn lên gáy anh. Phía trước tay hắn nắm lấy tiểu đệ của anh chậm rãi vuốt lộng, phía sau tiểu đệ của hắn không ngừng luân động liên hồi. Hơi thở càng lúc càng nặng nề, cảm giác chiếm hữu của nam nhân trội dậy như càng thôi thúc lý trí của hắn mạnh mẽ tiến công nhiều hơn.
Bên dưới nơi gắn liền giữa hai người đã lầy lội đến đáng thương, tiếng va chạm vào da thịt càng rõ mồn một.
Côn thịt của hắn bên trong anh dường như vẫn còn to hơn. Mỗi động tác đi vào của nó vừa thô bạo vừa mạnh mẽ, hết đâm bên này lại đâm loạn bên kia làm huyệt động nhỏ của anh như sắp rách toạc. Anh sợ hãi cố giữ lấy tay hắn, giọng nhàn nhạt.
- Ưm... điện hạ, dừng lại... aaa... của ta rách mất... aaa...
- Ngoan, ái phi, chiều ta đi.
Vương Nhất Bác đột ngột dừng lại, hắn tiếp tục hôn lấy anh làm anh xao lãng suy nghĩ của mình đi một chút. Trầm giọng ra lệnh.
- Thả lỏng!
Vương Nhất Bác tiếp tục nhấp liên tục bên dưới làm anh vừa sợ vừa thoải mái đến phát điên. Mỗi cú thúc vào của hắn như ném anh đến tận chín tầng mây, cả hai điên cuồng đỉnh đến không biết bao lâu. Tiểu đệ đệ bị ép đến đường cùng không còn chịu nổi nữa, đỉnh đầu ngậm chặt co thắt dữ dội đột ngột theo cú thúc bất ngờ của hắn từ phía sau nôn ra tất cả. Tiêu Chiến xấu hổ nắm lấy cổ tay hắn, nhỏ giọng.
- Điện hạ.... ưm... ta... ta xin lỗi... aa...
- Ái phi, không sao. Ngoan nào. Đợi ta một chút!
Hắn nhướng người về phía trước ôm lấy gương mặt ngấn lệ của anh hôn lên môi một nụ hôn dài như khích lệ bảo bối trong lòng hắn. Bên dưới vẫn tiếp tục thúc vào tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn, mạnh hơn, đánh nước rút với anh. Bọn họ cứ thế quấn lấy nhau một lúc, Vương Nhất Bác đỉnh anh thêm vài chục cái bất ngờ rút sạch phân thân ra ngoài rồi một lần nữa đâm mạnh vào trong đến nơi sâu nhất, "gầm" một tiếng bắn đầy vào bên trong anh. Cả hai cứ thế mệt mỏi ngã bệt xuống giường ôm lấy nhau say giấc.
.
Ánh minh bình gõ cửa nơi đầu giường. Vương Nhất Bác những năm qua sống trong tranh đấu hoàng tộc, hắn ép chính mình nghiêm khắc đến mức quên mất đi sự tự do nhỏ nhoi rất đỗi bình thường của một con người. Nhưng khi anh bước vào cuộc đời hắn, Vương Nhất Bác chợt nhận ra thứ tốt đẹp mà hắn theo đuổi kia vốn không còn ý nghĩa gì nữa, có anh còn tốt hơn tất cả mọi thứ trên đời này. Hắn vui vẻ ôm lấy anh trong lòng, hôn trộm.
Tiêu Chiến uống say thêm việc đêm qua vô cùng "nhiệt tình" làm anh sáng nay đến dậy cũng không nổi. Anh mơ màng cố xoay trở người nhưng không thể, mỗi lần động đến đều đau đến phát khóc.
Vương Nhất Bác thấy anh định ngồi dậy liền đưa tay ôm ngang hông giữ lại, giọng ôn nhu.
- Ái phi, ngươi còn mệt, ngủ thêm chút nữa đi.
Tiêu Chiến nghe cái âm thanh khốn khiếp quen thuộc kia cất lên bên tai với khoảng cách không thể gần hơn nữa, anh kích động suýt tí lăn luôn xuống giường. Anh cố lấy hết sức bình tĩnh nhìn lại tình huống hiện tại, anh run run nắm lấy chăn nhìn vào bên trong sau đó vội bịt chặt miệng mình ngăn tiếng hét kinh hãi phát ra.
Anh cố trấn tỉnh bản thân nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua cả người đột nhiên sượng cứng như gỗ, tiếng gào thảm thiết cất lên trong lòng.
Anh và hắn da kề da không một mảnh vải che thân ôm nhau ngủ suốt đêm trên giường, đáng sợ hơn là cái thứ yêu nghiệt của hắn vẫn còn nằm bên trong anh không chịu lấy ra như cố tình nhắc nhở anh chuyện kinh dị đêm qua. Anh khóc thảm trong lòng, nội tâm gào thét dữ dỗi. Cuối cùng... cuối cùng anh cũng bị hắn "ăn" rồi!
- Ái phi, ngươi kích động như vậy đây là ý gì? Không phải đêm qua ngươi rất nhiệt tình với bản thái tử sao?
Vương Nhất Bác thấy anh xấu hổ liền giở giọng trêu chọc. Anh đây là từ khi nào "nhào" vào hắn chứ, là hắn... là hắn tranh thủ cơ hội "ức hiếp" nam nhân đáng thương là anh. Tiêu Chiến bực dọc vùng vẫy chống cự hòng cố tìm đường thoát ra nhưng đều vô dụng. Hắn ôm chặt anh hơn nữa, giọng gian xảo.
- Ái phi, ngươi đây là muốn gọi tiểu đệ của ta thức dậy dùng bữa sáng sao?
Vương Nhất Bác hôn nhẹ lên gáy anh, phân thân của hắn như cũng nhiệt tình ủng hộ chủ. Dù không trực tiếp nhìn thấy nhưng cảm giác căng tức từ bên trong chạm vào vết thương còn sưng tấy của anh nơi lỗ nhỏ làm anh buốt đến tận xương tủy. Miệng anh bất giác "aa" lên một tiếng sợ hãi, nắm lấy tay hắn luống cuống.
- Điện... điện hạ, ta vẫn còn đau... ưm.... đừng mà....
- Không đau, ái phi đừng nháo... ngoan nào...
- Điện hạ... hôm nay ta còn có việc gấp, ta muốn thức dậy, ta...
- Không vội. Đêm qua chúng ta hơi say hình như vẫn chưa cảm nhận được gì, hay là bây giờ cũng còn sớm, chúng ta thử lại một lần nữa nhé.
Vương Nhất Bác cười cười dụi đầu vào cổ anh hôn nhẹ như thật sự hắn quyết "làm" anh cho bằng được. Tiêu Chiến hốt hoảng cố gỡ tay hắn ra khỏi eo mình. Cả hai không ai chịu nhường ai nháo loạn một lúc. Bỗng bên ngoài tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên, Tiêu Diên bên ngoài lo lắng gọi vào.
- Tiểu Tán, mặt trời đã đứng bóng rồi mà hai người còn chưa chịu dậy nữa sao? - Cô kích động đập mạnh hơn. - Tiểu Tán, đệ không sao đó chứ?
- Đệ... ưm... đệ...
- Tiêu tướng quân, bọn ta vẫn ổn, cô không cần lo đâu.
Vương Nhất Bác cất giọng trả lời thay anh, tay vẫn tiếp tục chà đạp hai nụ hoa trước ngực anh đỏ đến thảm thương.
Tiêu Diên không nghe anh trả lời trong lòng vẫn cảm thấy không ổn, cô hối hả gõ mạnh hơn như muốn văng luôn khóa cửa ra ngoài. Nữ nhân nói là làm huống chi người nóng tính như Tiêu Diên nói không chừng khi xông vào đây nhìn thấy đệ đệ của cô bị hắn "bắt nạt" có khi từ mặt luôn thông gia, vác đao ra chặt hắn thành tám khúc trút giận. Vương Nhất Bác dù muốn cũng không dám làm càn, hắn ngoan ngoãn dừng lại rút phân thân ra ngoài, bước xuống giường thay y phục đi đến mở cửa.
Tiêu Diên hớt hãi chạy vào bên trong xem đệ đệ của mình. Trên giường Tiêu Chiến ngượng ngùng kéo chăn đến mũi, nhỏ giọng.
- Tỷ tỷ.
- Đệ, Tiểu Tán, đệ làm sao vậy? - Cô kích động lườm Vương Nhất Bác một cái lạnh người.
- Tiểu Tán không sao cả. Chỉ là đêm qua bọn ta hơi say, trong lúc không kiềm chế được có chút thô bạo với hắn. Ta... ta... lỡ làm chỗ đó của hắn... - Vương Nhất Bác tỏ ra xấu hổ ấp úng. - Tiêu tướng quân, không biết chỗ tỷ có thuốc tiêu sưng không? Tỷ có thể cho ta một ít, ta sẽ tự thoa cho Tiểu Tán.
Tiêu Diên nhìn hắn hận đến không thể tự tay chém cho một đao hả giận. Cô nhìn tiểu đệ đáng thương của mình trên giường liền không cầm lòng được, không nói lời nào cô liền vội vã chạy thẳng về phòng lấy thuốc.
Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác cố tình làm xấu mặt anh. Anh giận đỏ mặt, khí thế hừng hực cầm lấy chiếc gối bên cạnh ném thẳng vào gương mặt đang cười nham nhở kia, nghiến răng phun ra từng chữ.
- VƯƠNG NHẤT BÁC!!! TA LIỀU MẠNG VỚI NGƯƠI!!!!
=======
Thái tử: ái phi bình tĩnh a~
Thái tử phi: trảm!!!
Thái tử: cục cưng lại đây bản thái tử thưn thưn nà~ 🥺
Thái tử phi: trảm!!! Nhất định phải TRẢM!!!! 😤😤😤😤😤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro