H+
Vương Nhất Bác cuối cùng cũng chịu buông tha cho đôi môi đỏ mọng đã sưng lên vì chịu giày vò quá nhiều, chuyển hướng sang đối tượng khác. Vùi đầu xuống trước ngực anh, cánh môi mỏng ra sức liếm mút điểm hồng hồng trước ngực, mà điểm hồng phía còn lại cũng bị những ngón tay thon dài ra sức nắn bóp.
Sau đó liền nương theo cẳng chân săn chắc của anh mà hôn dọc xuống, từng nụ hôn nhẹ nhàng liên tiếp rải khắp cơ thể đang khẽ run lên của Tiêu Chiến. Một chốc, Nhất Bác buông chân Tiêu Chiến ra, lần nữa sờ lên điểm gồ lên của khe hẹp trắng nõn. Địa phương yếu ớt chưa từng được mò mẫm qua hiện tại bị cậu nhóc kia chọc phá làm anh giật mình, nhịn không được kẹp chặt hai chân, sắc mặt cũng trở nên nhợt nhạt.
Vương Nhất Bác vì động tác này của anh mà khựng lại đôi chút, hỏi: "Hay là tới đây thôi."
"Không sao, có thể tiếp tục, chỉ là có chút khẩn trương." Tiêu Chiến hai má hồng hào, ngượng ngùng đáp lại.
Vương Nhất Bác khẽ cười: "Nếu vậy, thả lỏng đi, em sẽ nhẹ nhàng." Sau đó mặc kệ Tiêu Chiến đã khép chặt hai chân lại, những ngón tay thon dài vẫn không ngừng xoa bóp vuốt ve nơi mẫn cảm yếu ớt, mặc dù Nhất Bác không dùng quá nhiều sức, thế nhưng càng lúc càng khiến cho Tiêu Chiến run lên nhiều hơn, nhưng phía sau run rẩy kia, lại đem đến cảm giác tê dại không cách nào kìm xuống, cả người anh như mềm đi, không sót một chút nào phản kháng.
Trông thấy cơ thể Tiêu Chiến không còn lấy nửa điểm phản kháng, ánh mắt đã mơ hồ bị khoái cảm cuốn đi, Vương Nhất Bác khẽ cười, hôn xuống hạ điểm mềm yếu kia, xem như đó là một thứ trân quý mà nhẹ nhàng hôn xuống, cánh tay cũng theo đó mà sờ nắn điểm hồng hào trước ngực. Môi vừa hôn, bàn tay đồng thời cùng mân mê sờ nắn khiến cho Tiêu Chiến lại run lên thêm một đợt.
Vương Nhất Bác không dừng lại, tiếp tục di chuyển ngón tay sang vuốt ve tiểu Chiến trắng mịn. Nơi nhạy cảm bị đùa bỡn, tiểu Chiến Chiến chưa từng có kinh nghiệm rất nhanh đã trở nên cứng rắn trong tay Nhất Bác.
Tiêu Chiến khẽ rùng mình, cơ thể cơ hồ giật mình muốn lùi ra xa: "Đừng...a...ưmm." Vì sao nơi đó lại có cảm giác mãnh liệt tới như vậy, rõ ràng đến độ anh không thể nào phản kháng lại. Mặc dù nội tâm cự tuyệt, nhưng cơ thể, vẫn muốn...
Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng than thở trầm đục của Tiêu Chiến thì thân thể đồng thời cũng xuất hiện một trận tê dại, lửa nóng càng thêm cháy rực, tiểu Nhất Bác càng thêm cứng rắn. Cậu đẩy nhanh tốc độ tay, ngón cái ma sát đầu nhạy cảm của tiểu Chiến, rất nhanh có một dòng ấm nóng muốn trào ra bên ngoài.
"A... đừng...ưmm... đừng mà...ưm...a..." Khoái cảm mãnh liệt đánh thẳng vào đại não của Tiêu Chiến, thân thể không nhịn được mà run rẩy: "Muốn..."
Anh hiện tại thật sự muốn....
"Đừng nhịn." Vương Nhất Bác cúi nhẹ người dỗ dành, tay càng ra sức dỗ dành.
***
Chăm sóc hai điểm nhỏ trước ngực, Nhất Bác cũng không quên mục đích cuối cùng, tay kia tìm được khe huyệt nhỏ dưới thân Tiêu Chiến, hai ngón tay cùng lúc chen vào. Mặc dù đã có thứ làm trơn, nhưng đối với hoa huyệt lần đầu tiên mà nói vẫn có chút khó khăn.
"A...đau quá... Nhất Bác... đau." Tiêu Chiến không cách nào tỉnh táo suy nghĩ, chỉ thấy dưới thân chặt cứng, cảm giác khó chịu càng nhiều, khoái cảm cũng ồ ạt tìm đến.
Mặc dù Vương Nhất Bác đã cố gắng dịu dàng hết mức, nhưng dù gì cũng là lần đầu tiên.
Vương Nhất Bác trông thấy gương mặt lấm tấm mồ hôi lại vẽ một tràng dài những biểu cảm đau đớn, lòng cậu như mềm nhũn đi, nhịn không được lại tìm tới môi anh hôn hôn dỗ dành, ngón tay thứ ba cũng theo đó mà tìm tới.
"Không thể..." Vương Nhất Bác một lần nữa hôn môi Tiêu Chiến, đem những thứ rên rỉ dụ người ngăn lại trong cổ họng, Tiêu Chiến vô lực chống lại lại bị hôn đến choáng váng, truy đuổi đầu lưỡi đối phương ở trong miệng mà chơi đùa khiêu khích.
Thấy hoa huyệt người yêu đã được khuếch trương khá ổn, Nhất Bác liền đem ngón tay rời đi. Dùng thứ cứng rắn của chính mình để ở khe hẹp mê người, cọ qua cọ lại. Đừng nói Tiêu Chiến chưa từng bị đối đãi như vậy, chính bản thân Vương Nhất Bác, chính mình cũng tự cọ ra lửa.
Tiểu Nhất Bác vừa cứng rắn vừa mê người, lại để nơi nhạy cảm của chính mình, Tiêu Chiến nháy mắt đã ý thức được hoàn cảnh của bản thân lúc bấy giờ, còn định nói gì đó.
Đã nghe thấy Nhất Bác lên tiếng trước, âm điệu đã trầm đục hơn tám phần lúc trước: "Anh không hối hận chứ, chúng ta có thể dừng lại."
Tiêu Chiến dịu dàng lắc đầu, dù thân thể đang rất khó chịu, nhưng không cách nào từ chối được người trước mắt, nhẹ giọng nói: "Sẽ không hối hận."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến mỉm cười. Anh cũng nhìn cậu khẽ cười.
Vương Nhất Bác nhắm môi Tiêu Chiến hôn tới, lại nói: "Em yêu anh Tiêu Chiến" đồng thời cũng đem thứ cứng rắn của chính mình tiến tới.
"A...a..." Nơi yếu ớt truyền tới cảm giác bị xé rách rõ ràng, đau đến nỗi sắc mặt Tiêu Chiến tái nhợt, tiểu Chiến Chiến hiện tại cũng mềm nhũn rủ xuống, trông đến là đáng thương.
"Anh...anh cũng yêu em..." Tiêu Chiến giữa cơn đau đớn như xé đôi thể xác, thì thào một tiếng: "Yêu em... yêu em... a....chỉ yêu mình em."
Nghe được những lời này, cơ thể Nhất Bác càng thêm cứng rắn, giọng nói trầm đục càng thêm trầm đục: "Đúng vậy, chỉ yêu anh, chỉ yêu anh." Đôi môi mỏng khẽ hôn lên vành tai đỏ ửng, lời nói càng thêm dịu dàng: "Thả lỏng, tiểu Tán, nếu không sẽ đau."
"Ừ....aaaa. Thả lỏng..."
Khoái cảm xông lên cùng lúc khiến cho cả hai mệt lử người, Nhất Bác mệt nhoài nằm xuống bên cạnh Tiêu Chiến, lại trông sang gương mặt phút trước bị doạ cho trắng bệch, hiện tại đã hồng hào hơn một chút mới thấy yên tâm. Nhịn không được liền kéo anh vào lòng ôm ôm, sau đó dán xuống một anh một nụ hôn nhẹ nhàng: "Em yêu anh, Tiêu Chiến."
"Anh cũng yêu em, Nhất Bác."
_________
Cũng không biết này gọi là H nhẹ nhàng hay đã được gọi là H nặng rồi nữa =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro