Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3






cảnh báo ⚠

Chap 3 thật sự khá nhạt thiếu rất nhiều muối lên nghe lời tác giả mau mau out ra đừng đọc 😌😋

Còn nếu đã đọc pk để lại cmt và vote 😅

Truyện ra 3 chap rồi mà lượt vote kém quán tôi off truyện quá 😒







(....)

" Tiêu Chiến mau nhanh lên muộn bây giờ!" Vương Nhất Bác trời mới mập mờ sáng đã gọi Tiêu Chiến dậy cho một chuyến đi xa ra khỏi cái thành phố luôn đầy tiếng ồn này.

" Ưm...anh ra liền đây" Tiêu Chiến vội mặc chiếc áo khoác bông dài tới đầu gối chân. Nhìn anh bây giờ y một chú cánh cụt loắt choắt chạy về phía Vương Nhất Bác.

" Mặc đủ ấm chưa? Mau khoác thêm khăn len vô. Ra biển rất lạnh nha" Vương Nhất Bác lấy khăn len đeo vô cho anh. Quấn mấy vòng liền. Tiêu Chiến nhận sự ôn nhu của cậu liền ngoan ngoãn đứng yên cho cậu thích làm gì thì làm.

" Ấm lắm rồi ah~" Tiêu Chiến cố làm ra giọng lũng lịu hòng được Vương Nhất Bác yêu thương.

" Được rồi! Đi nào. Đưa tay cho em" Vương Nhất Bác nắm lấy tay của Tiêu Chiến nắm chặt nhưng không làm anh đau. Giống như muốn giữ anh lại bên người. Nhét tay anh vào túi áo khoác bông của mình hai người vui vẻ cười nói hạnh phúc như trước đây. Cùng đi tới trạm tàu điện.

Tình yêu vốn chính có mặn ngọt đắng chát. Khi yêu rồi cơm có thể không ăn một hai bữa nhưng người yêu mà không được gặp nhau hai ba ngày liền khó chịu.Đôi lúc cũng cần hai người phải hiểu lẫn nhau. Không hiểu nhau khó có thể đi chung một con đường mang tên hạnh phúc.

Mới một chút đau khổ đã buôn tay không phải kiểu người mà Vương Nhất Bác thích. Chỉ cần Tiêu Chiến không ghét bỏ cậu thì đương nhiên cậu sẽ mãi bám chặt lấy anh. Bám như keo còn lâu mới buông. Cuộc đời cậu gặp được anh cậu biết rằng mình đã nhìn được thấy bến đỗ cuộc đời.
Chỉ cần hai người cùng nhau thì chắc sẽ tìm tới bến đỗ.

(...)

" Tiêu Chiến anh xem anh kìa em và mấy bác ấy đều câu được rất nhiều cá còn anh mãi sao vẫn không được con nào vậy hả?" Vương Nhất Bác nhìn thấy xô của Tiêu Chiến không một con cá còn cậu và mấy bác trai trung tuổi ngồi xung quanh lại câu được rất nhiều liền giở trò lưu manh trêu trọc anh.

" Vương Nhất Bác em còn dám chọc anh. Không phải em nói ở đây được rất nhiều cá vậy sao anh một con cũng không được?" Con thỏ nào đó đang xù lông tức giận mắng cậu.

" Đó đâu phải tại em chắc là do anh quá tỏa sáng lên không câu được con nào" Vương Nhất Bác tiếp tục kế hoặc chọc tức thỏ lớn.

" em có ý gì hả Vương Nhất Bác ..." Tiêu Chiến cầm vợt dùng để vợt cá mà đuổi Nhất Bác chạy khắp nơi.

" Em không đứng...có ngu mới đứng lại cho anh đánh plè" cậu vẫn quen đường cũ đã chạy rồi lại còn quay lại lè lưỡi chêu anh.

" Vương Nhất Bác anh đánh chết emmmmm...." Hai người họ cứ thế mà đuổi nhau chạy toán loạn quanh chỗ đó khiến mọi ngươi được trận cười vui vẻ.

" Giới trẻ bây giờ thật lắm trò quá nhỉ ông?"

" phải phải chúng ta đời đi trước lạc hậu rồi haha" hai ông bác già nhìn cặp đôi đang chí chóe kia mà ngồi cười cười.

Bây giờ cũng là thời đại mới rồi. Ai cũng có cuộc sống riêng hạnh phúc riêng. Nam nữ có thể yêu đương thì con trai cũng vậy họ không làm gì xấu với xã hội đâu. Xã hội chính xác mà nói thì chính là đang nợ người đồng tính một lời xin lỗi. Họ cũng là con người cũng cần yêu thương đâu khác ai.

(...)

" Tiêu Chiến mau ăn nhiều một chút. Anh gầy quá rồi...!" Vương Nhất Bác cùng anh đang ngồi ăn ở ngoài khuôn viên của một nhà nghỉ suối nước nóng cũng gọi là khá đông khách.

" cá ở đây đúng là ngon thật!" Con thỏ háo ăn kia đang ăn miếng cá sốt me cay được Nhất Bác gắp cho.

" mà Nhất Bác em không ăn à? Nãy giờ anh thấy em ăn rất ít!" Tiêu Chiến ngặc nhiên khi thấy Nhất Bác khộng đũa nhiều lắm mà chỉ ăn ba miếng.

Cũng đúng sao mà cậu ăn được cả bàn toàn là món cay mà anh thích. Cậu thì đâu có ăn được cay. Hình như anh quên mất việc cậu không ăn được cay rồi hay sao ấy nhỉ?

Đôi lúc Vương Nhất Bác cũng cảm thấy hơi buồn một chút. Tiêu Chiến quên gần hết những thứ mà cậu ghét thích gì nữa rồi. Không còn hay quan tâm cậu nữa. Cậu sẽ là người bắt đầu cậu chuyện. Còn anh thường sẽ là người kết thúc câu chuyện đó.

(...)

" Tiêu Chiến! Em muốn ăn anh" Vương Nhất Bác đè Tiêu Chiến xuống giường mặt dày nói.

" Tên hỗn đản em...ưm.." Vương Nhất Bác cúi xuống hôn trặn lại những câu nói chưa kịp phát ra của anh.

Nụ hôn lúc đầu nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nhưng sau đó lại cắn mút mạnh bạo chen lưỡi của cậu vào trong khoang lưỡi của anh mà khuấy đảo hút hết mật ngọt của anh.

Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến sắp hết dưỡng khí lên nuối tiếc rời khỏi bờ môi ngọt lịm kia vẫn không quên lưu manh cắn nhẹ môi anh một cái. Kéo theo sợi chỉ bạc bóng loáng

" Nhất... Nhất Bác em..." Tiêu Chiến lúc này thật sự rất câu nhân. Môi bị hôn tới sưng đỏ. Mặt hồng hồng do thiếu dưỡng khí. Đang hô hấp khó khắn. Đến câu nói cũng không nói được. Mắt đọng một tầng xương mỏng.

" Tiêu Chiến...anh câu dẫn em..." Vương Nhất Bác nhìn thấy cảnh tượng này liếm môi nói.

" anh...anh không có....ah~" Tiêu Chiến đang nói thì cậu đã cúi xuống cắn vào xương quai xanh để lại một ấn kí đánh dấu chủ quyền anh là của cậu. Anh rên lên một tiếng đầy mật ngọt như muốn dụ dỗ cậu phạm tội.

(...)

Trong một phòng nghỉ tiếng rên rỉ liên tục phát ra khiến người nghe cũng phải đỏ mặt.

" ah~...ưm...N... Nhất Bác nhẹ chút...trướng quá...ah...ha~" Vương Nhất Bác cho một ngón tay vào hậu khuyết đang khép kín mà khuếch trướng. Ôn nhu nói.

" Ngoan...mau thả lỏng...không tý nữa sẽ đau..." Vương Nhất Bác cho thêm một rồi hai ngón tay vào động huyết mà khuếch đảo,tìm tưới điểm mẫn cảm xủa anh mà đâm trọc.

" ha...không...không phải chỗ đó...n..Nhất Bác...ah....hahh..." Tiêu Chiến co người cảm nhận khoái cảm truyền thẳng vào đại não.

" Không phải? Anh xem cơ thể của anh đang chứng minh rằng chủ nhân của nó nói dối" Vương Nhất Bác rút ba ngón tay ra và thay vào đó là cư vật cương cứng nổi đầy gân xanh vào hậu huyết đã nới lỏng của anh.

" ah...đau...Vương Nhất Bác... Ah...hức...ưm...không muốn nữa...mau đi ra....đau...đau quá....hức" Nước mắt Tiêu Chiến rơi xuống. Hậu huyết phải căng tới không còn nếp gấn để chứa đựng tiểu Bác của cậu.

" Tiêu Chiến mau thả lỏng...lúc nữa sẽ sướng.." Vương Nhất Bác mới vào được có một nữa miệng hừ nhẹ một tiếng vươn người lên hôn anh. Tiêu Chiến gắt gao thả lỏng. Vương Nhất Bác liền bắt thời cơ đẩy hết vào trong anh.

" ah~.....Nhất Bác....mau động...anh khó chịu...ưm..." Tiêu Chiến dần cảm nhận được khoái cảm nhưng Nhất Bác lại không động khiến anh khó chịu vặn vẹo mình để tìm khoái cảm.

" Chiều anh..." Vương Nhất Bác nghe lời gọi của anh liền luân động. Mới đầu thì nhẹ nhàng nhưng sau đó như hổ đói mà tốc độ ngày một nhanh hơn khiến Tiêu Chiến miệng chỉ biết rên rỉ không khép được lại.

" ah~...ưm...ư...ha....nhất bác...chậm...chậm lại...anh....ah..."

" nhất bác...khó chịu...nhanh...nhanh...lên...."

" lão công mau mau thao chết em ah~" Tiêu Chiến vòng tay qua ôm lấy cổ của cậu giọng nói nhẹ nhàng mà quyến rũ khiến cộng dây lý trí cậu một phát liền đứt.

" hảo! Lão công này sẽ hảo hảo bồi em..." Vương Nhất Bác cúi xuống cắm mút hai hạt đâu đỏ ứng đang cương lên của anh miệng còn không quên ghẹo anh một câu

" không biết nếu em tiếp tục mút liệu có ra sữa không nhỉ?.."

" biến...ưm...ah~...biến thái...." Tiêu Chiến bị khoái cảm cả trên lẫn dưới bủa vây lại nghe câu nói khiêu khích của Vương Nhất Bác liền không lưu tình xiết chặt hậu huyết.

*chát* Vương Nhất Bác tay đánh lên cặp mông trắng nõn nà  của anh rồi nhào lặn đủ mọi hình dạng. Tiểu Bác liên tục mài nhắn điểm G của anh không thương tiếc.

" nhất...nhất bác...anh muốn ra...ah...ưm.....ư..." Tiêu Chiến lên cao trào muốn bắn cậu lại rút cư vật ra khiến anh cảm thấy mất mát trướng mà không thể ra. Tiêu Chiến ủy khuất nói.

" Nhất Bác....sao lại đi ra...anh muốn..." cơ thể vặn vẹo mong tìm được chút khoái cảm mà không được.

" Muốm thì anh tự vận động...em mệt rồi...không làm nổi!" Vương Nhất Bác vừa nói vừa nằm xuống giường. Tiêu Chiến giương gương mặt ẩm ẩm nước mắt nhìn cậu nhưng nào có thành công. Đành phải tự thân vận động. Anh ngồi lên người cậu tay nắm lấy cư vật nhắm cửa hậu huyết từ từ ngồi xuống. Nhưng mới được một nửa đã không chịu nổi.

" ah~...không được...sẽ thủng mất...anh sợ....ah...ưm...không muốn nữa đâu....ha..." Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến có ý định rút ra liền nắm lấy eo anh một đường ấn xuống tận gốc.

" hah...ưm...đau...hức...V...Vương Nhất Bác em...em....lừa anh...hức....em...khi dễ anh...ah~..." Tiêu Chiến cảm thấy như tiểu Bác sắp chạm tới ruột của anh vậy.

" nghe em...mau động...em đang giúp anh mà..." Tiêu Chiến nghe vậy cũng từ từ động. Lên xuống mỗi lần đều sâu tới không tương. Nhưng một hồi anh liền cảm thấy mỏi.

" Lão công...ông xã...em mỏi..." dương gương mặt phiến hồng mắt đọng nước đôi môi hồng quên rũ lên khiêu gợi Nhất Bác.

Cậu cũng cảm thấy chêu anh vậy là đủ,lật người đẩy anh nằm xuống giường mà ra vào lộng hành.

(...)

Trên chiếc giường lớn hai con người đang quấn quýt lấy nhau / ôi chí tưởng tượng của tôi mù mắt ròi 👀 nhưng mà thèm ghia😋😋😋/ Trên người anh trải đầy những dấu hôn khắp mọi nơi.

" Nhất Bác..anh ra..."

" Đợi em..." Vương Nhất Bác đẩy nhanh tốc độ ra vào. Một cỗ tinh dịch bắn thằng vào sâu trong hậu huyết của anh. Tiêu Chiến cũng cao trào bắn lên bụng cậu.

Sau một hồi vật lộn Tiêu Chiến đã thấm mệt nằm yên tại chỗ còn Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy chưa đủ. Dương vật trong hậu huyết anh một lần nữa cương lên và sau đó.

" ah~...Vương Nhất Bác.... tên tinh trùng thượng lão nhà em...mau dừng lại cho anh...ah...ha...ưm...."

Và đêm đó một con thỏ nào đó đã bị ăn sạch tới không còn một khúc xương.

// wang di bủa e cũng muốn ăn thịt THỎ 🐰😋//

______________________________________

" VƯƠNG NHẤT BÁC "

* RẦM*

Sáng hôm sau một giọng nói nhẹ nhàng vang lên đánh thức Vương Nhất Bác khỏi giấc ngủ và sau đó nữa Vương Nhất Bác nhà chúng ta oanh oanh liệt liệt hôn sàn nhà.

" Tiêu Chiến mới sáng ra sao lại bạo lực với lão công của anh như vậy chứ?" Vương Nhất Bác lồm cồm bò dậy. Khó hiểu nói tay vẫn còn xoa xoa cái môi đáng thương.

" Còn dám hỏi?... Đêm qua cậu hành tôi tới ngất đi...muốn tôi không sống nữa à..."

" em xin lỗi...anh bớt giận...lần sau không dám làm bậy nữa...." Vương Nhất Bác nhìn con thỏ lớn xù lông liền ôn nhu dỗ dành.

" mau cút....đừng động vô tôi... Ngủ sofa 2 tuần cấm làm bậy một tháng..."

" Tiêuuuuu.....Chiếnnnn....."

Sofa said: lại gặp nhau rồi người anh em "

______________________________________

Nói thật lúc viết H tôi đeo tai nghe bài
MARVIN GAYE 
tò mò vô  youtube mà nghe nghe xong đừng đá tôi nha nha 😌

Cảm đã đọc 🙇🙇

🐼🐼🐼🐼🐼🐼🐼🐼🐼🐼

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro