Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

33

Càn quấy hoan lạc một trận, trong quá trình quá kích động sung sướng nên chẳng thấy gì, đợi tới lúc hơi bình tĩnh xuống đối diện với sự lộn xộn bừa bãi trên người nhau và khăn giấy vứt khắp nơi trên đất, Tiêu Chiến không khỏi thấy tê cả da đầu, cảm giác quẫn bách muốn tìm chỗ chết tuôn trào mãnh liệt.

Vương Nhất Bác lại tương đối thản nhiên, xong chuyện không chỉ dịu dàng kéo Tiêu Chiến vào nhà tắm cùng nhau rửa sạch, thậm chí còn mặt không đổi sắc dọn dẹp sạch sẽ tàn cuộc bên ngoài. Lúc Vương Nhất Bác lần nữa quay về phòng, Tiêu Chiến đang ngửa mặt nhìn chằm chằm lên trần nhà ngây ngốc, trông có vẻ không còn luyến tiếc gì cuộc đời. Vương Nhất Bác buồn cười: "Sao lại có biểu cảm này, không hài lòng với phần thưởng à?"

Không hài lòng? Không, quá hài lòng luôn, hài lòng tới mức trong thời gian sắp tới, Tiêu Chiến cũng đều không muốn nhớ lại bản thân mình lúc ôm chặt lấy người ta liên tục bảo "muốn cậu, muốn cậu" có dáng vẻ như thế nào nữa, rặt một vẻ tinh trùng thượng não!

Vương Nhất Bác ngồi lên mép giường, Tiêu Chiến tự giác lăn một vòng cắm thẳng đầu lên bụng hắn, giống như đang vô thanh kháng nghị sự trêu chọc của hắn. Vương Nhất Bác mím môi, ý cười tràn đầy trong mắt, nhấc tay nhìn nhìn đồng hồ, vậy mà đã bốn giờ chiều, hắn cúi xuống nhìn cái đầu nhỏ của Tiêu Chiến: "Có đói không, lát nữa ăn gì?"

Đói muốn xỉu, Tiêu Chiến cảm thấy bây giờ mình có thể nuốt hết cả một con bò, dù sao buổi trưa không ăn, sau khi đến chung cư còn tiêu hao tinh lực phóng túng một trận dữ dội, nhưng nhớ ra gì đó, anh thò đôi mắt ra nhìn Vương Nhất Bác: "Cậu ra ngoài cả ngày rồi nhỉ, đã báo cáo ở nhà chưa, có cần về nhà ăn tối không?"

"Không cần, cậu thì sao?"

"Tớ..." Tiêu Chiến chớp mắt, "Tớ chưa bảo với mẹ tớ là hôm nay về, tối tớ không muốn về nhà..."

Hai người một trên một dưới lặng lẽ nhìn vào mắt nhau, hồi lâu, ngón tay cái của Vương Nhất Bác ấn lên môi Tiêu Chiến xoa xoa: "Mẹ cậu sinh cho Cao Huy một cậu con trai, trong lòng cậu có suy nghĩ gì không?"

Câu hỏi này Vương Nhất Bác sớm đã muốn hỏi Tiêu Chiến từ lúc mẹ Tiêu thuận lợi sinh xong hồi cuối tháng một rồi, nhưng lúc đó mình đang ép người ta học hành tử tế, gần như cũng không thấy người này có cảm xúc gì bất thường, hắn liền tạm thời cất lại, bây giờ nghe Tiêu Chiến nói chưa bảo với mẹ là hôm nay quay lại, lại bảo buổi tối không muốn về nhà... Vương Nhất Bác không khỏi lại lần nữa suy đoán, liệu có phải Tiêu Chiến đối với việc cậu em trai cùng mẹ khác cha đột nhiên xuất hiện nên giấu giếm sự bứt rứt trong lòng hay không.

Nếu như nói kiếp trước khi cậu em cùng mẹ khác cha này ra đời, trong lòng Tiêu Chiến vẫn có chút vừa vui mừng vừa buồn bã phức tạp, vậy thì kiếp này, anh hoàn toàn không có bất cứ suy nghĩ gì. Con người đại khái chính là như vậy đó, trời sinh đã có chút ích kỷ, anh đã có được Vương Nhất Bác, hạnh phúc quá rồi, liền chẳng có thời gian để suy nghĩ đến những tình cảm khác nữa, anh có thể vì điều đó mà tha thứ cho toàn bộ những lỗi lầm dù to hay nhỏ mà cả thế giới này gây ra với anh.

Tiêu Chiến ngửa mặt lên chăm chú nhìn Vương Nhất Bác, không hề che giấu ý cười chan chứa trong đôi mắt mình: "Không lừa cậu, không có suy nghĩ gì."

"Vậy thì tốt." Vương Nhất Bác vuốt ve trán Tiêu Chiến, "Không có thì tốt."

"Thế nên..." Tiêu Chiến đột nhiên tinh nghịch cười, "Nguyên nhân tớ không muốn về, chỉ là cậu."

Yên tĩnh giây lát, đúng vào giây phút Vương Nhất Bác cúi người đè xuống Tiêu Chiến đã kịp thời né đi ngồi dậy, lắc lư cái đầu nghiêm nghị từ chối: "Không được không được, còn phải chịu đựng hơn nửa năm cơ, không muốn để bản thân khó chịu thì buộc phải ngăn chặn ngay từ gốc rễ."

Vương Nhất Bác tức đến bật cười: "Có phải cậu ngứa đòn không?"

Tiêu Chiến ra vẻ tủi thân: "Gì cơ, không chỉ bắt tớ phải nhịn còn muốn đánh tớ, bạn trai ơi, cậu cũng vô lý quá đấy."

"Cứ vô lý thế đấy, cậu báo cảnh sát đi."

Dứt lời, Vương Nhất Bác nhanh như chớp nhào lên đè Tiêu Chiến xuống giường, hai người lập tức cười ầm lên quậy thành một đống, đúng lúc Vương Nhất Bác đang định tiến thêm một bước nữa thì điện thoại vang lên, Tiêu Chiến sợ nhột bị gãi cho liên tục nói không được không được xin tha, vội vàng vỗ Vương Nhất Bác di chuyển sự chú ý: "Điện thoại, điện thoại kêu kìa, nghe điện thoại đi!"

Vương Nhất Bác hơi thở dốc, một tay khóa chặt hai cổ tay Tiêu Chiến mới đi mò lấy điện thoại: "Ngoan ngoãn chút, lát nữa xử lý cậu."

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu tự mình hòa hoãn lại, Vương Nhất Bác vừa tức vừa buồn cười, cuối cùng nghe máy, là Hướng Đình Chi gọi điện tới: "Bác Tử, làm gì đấy, cả buổi chiều không trả lời tin nhắn."

Trước lúc Vương Nhất Bác đến sân bay đón Tiêu Chiến đã nói trước với Hướng Đình Chi, nhắc hắn rằng buổi chiều bọn họ có khả năng sẽ đến chung cư, Hướng Đình Chi tỏ ý đã hiểu, còn dặn dò một câu nếu không có việc gì thì buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm, nhưng càn quấy một hồi khiến Vương Nhất Bác hoàn toàn đáp chuyện này ra sau gáy luôn, tận tới trước mắt khi Hướng Đình Chi gọi điện thoại tới mới nhớ ra.

Thật ra thì cũng chẳng có gì phải giấu, trong ánh mắt khiếp sợ của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác trực tiếp nói: "Tôi với cậu ấy hai người ở trong chung cư của cậu, cả buổi chiều vẫn không rep tin nhắn, cậu nói xem có thể làm gì?"

"..." Một khoảng thời gian yên lặng mờ ám, Hướng Đình Chi dần dần hoàn hồn miệng phun ra một chữ "đệch", sau đó hắng hắng giọng chân thành nói: "Bác Tử, chúng ta là anh em chí cốt từ thời nối khố không vấn đề gì đúng không, nếu đã vậy, cậu hà cớ gì cứ phải ngược chó vào đầu xuân năm mới chứ, cậu nhẫn tâm thế luôn đấy?"

"Là cậu tự mình dâng tới cửa, tôi có xin cậu đâu."

"Mẹ nhà cậu, cậu đúng là súc sinh." Hướng Đình Chi nghiến răng mắng, "Cậu đợi đó, cậu ở yên trong chung cư đừng có chạy, lát nữa tôi mua đồ xong đưa hội Lôi Tử cùng nhau sang đó, buổi tối ăn lẩu ở chung cư luôn!"

Vương Nhất Bác nhíu mày: "Tôi từ chối."

"Kháng nghị vô hiệu, đây là báo ứng cho việc cậu không làm người! Hờ." Hướng Đình Chi hừ lạnh, "Tôi không thể bị ngược một mình được, tôi phải cho bọn họ bồi táng cùng tôi, phá hoại cuộc sống hạnh phúc lý tưởng của cậu một cách hoàn mỹ!"

"Cậu đừng, tôi... alo, alo!?" Vương Nhất Bác còn muốn nói gì đó nhưng Hướng Đình Chi đã không cho hắn cơ hội nữa rồi, tắt máy luôn chỉ để lại cho Vương Nhất Bác những tiếng tút tút vô tình.

Tiêu Chiến ở bên cạnh nghe cả quá trình, từ sự xấu hổ ban đầu khi bị biết tỏng đến nhịn cười, cuối cùng thuận theo lực Vương Nhất Bác đang khóa tay anh ngồi dậy, không chỉ không an ủi, ngược lại còn rặt vẻ vờ vịt tỏ ra đồng cảm: "Khổ thân bạn trai tôi, rút ra bài học nhé, sau này làm người lương thiện một tí, không là sẽ tự ăn trái đắng đấy."

Vương Nhất Bác lườm Tiêu Chiến một cái không đau không ngứa, tiếp đó cố nặn ra một nụ cười nói: "Không sao, chỉ cần có người yêu ở đây, tớ bằng lòng gánh chịu chút trái đắng này, đợi lát nữa bọn họ tới, tớ thậm chí cam tâm tình nguyện tự hào giải thích một chút xem trong thùng rác ở phòng khách toàn là những thứ gì."

Trong thùng rác... sau khi Tiêu Chiến nghi ngờ xong thình lình bật người dậy, đầy vẻ sầu não cấp tốc lao ra khỏi phòng, đầu cũng không ngoảnh lại gào lên: "Tớ, tớ đem ra phòng thu rác vứt đã."

Ý cười bên môi từng chút hạ xuống, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng thấy thoải mái một chút sau khi giở trò xấu trêu chọc người yêu mình.

###

Sáu rưỡi tối, Hướng Đình Chi dẫn theo Lôi Hạo và Lê Cảnh Châu đúng giờ đến gõ cửa chung cư, trước lúc Tiêu Chiến đi mở cửa còn hơi ngây ra, nghĩ bụng đây không phải là chung cư của Hướng Đình Chi sao, tại sao còn phải gõ cửa mà không trực tiếp vào luôn, nhưng nghĩ lại lại không khỏi thấy thoải mái trong lòng, biết rằng đây chắc hẳn là một cách quan tâm của Hướng Đình Chi.

Cửa vừa mở, Tiêu Chiến còn chưa kịp nói gì đã liên tiếp bị Hướng Đình Chi và Lôi Hạo mỗi người nhét một bao lì xì cực có sức nặng vào lòng, hai người nối tiếp nhau bước vào vui mừng cười to lớn giọng nói: "Chúc mừng năm mới!!!"

Lê Cảnh Châu ngơ ngác hô một câu "Chúc mừng năm mới" theo, quay lại trở tay đóng cửa xong lại đuổi tới, thấy cực kỳ vô lý phàn nàn rằng: "Tại sao!? Tại sao anh Tiêu có bao lì xì to, của em đâu? Tại sao em lại không có chứ!"

Lôi Hạo khoác vai Hướng Đình Chi rặt biểu cảm đang nhìn một tên ngốc lắc đầu cảm thán: "Sao trăng gì, với cái IQ này của mày nhỡ mà không có các anh, anh lo mày không sống qua nổi hai mươi tuổi."

Hướng Đình Chi đồng ý gật đầu, thành khẩn nói: "Tiểu Lê Tử, lần trước mày mách tội các anh mắng mày đần, mày vẫn chưa ngẫm ra là vì sao à?"

"Hả? Vì sao chứ." Lê Cảnh Châu đặt mấy túi đồ nấu lẩu trong tay xuống đất, nhíu mày muộn phiền không hiểu, lần trước mách lẻo bảo anh Bác cho anh Tiêu dùng bình nước của mình để uống nước, phân biệt đối xử với anh em, đã bị hai ông anh này cùng lúc ăn ý nhắn trả lời lại chữ đần, thậm chí còn tặng thêm một câu anh Bác đã từng nói: Vương Nhất Bác không phân biệt đối xử với anh em.

Nếu đã đối xử bình đẳng với anh em, thế rốt cuộc là gì mới được chứ, nói năng không đơn giản hơn tí được à!?

Tiêu Chiến tay cầm hai bao lì xì to, hiếm hoi lộ ra chút ý cười mềm dịu trước mặt người ngoài: "Chúc mừng năm mới, nhưng lì xì thì không cần đâu nhỉ, tôi..."

"Cho cậu thì cậu cứ cầm lấy." Lúc này, Vương Nhất Bác đi từ trong bếp ra, nhếch nhếch lông mày nói, "Đây là chuyện bọn tớ đã giao hẹn với nhau từ nhỏ, sau này nếu như bọn họ đưa người mình thích tới gặp tớ, tớ cũng phải đưa lì xì."

Hóa ra là thế, Tiêu Chiến không khỏi hơi nóng mặt, đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác đứng trước mặt mọi người nói ra mấy chữ "người mình thích", dù cho có dễ ngại hơn nữa, kiêu ngạo hơn nữa, bấy giờ Tiêu Chiến cũng không muốn từ chối nữa rồi, bởi vì anh cam tâm tình nguyện đón nhận mấy chữ này, cũng rất bằng lòng đón nhận tâm ý đến từ Hướng Đình Chi và Lôi Hạo: "Cảm ơn nhé."

Hướng Đình Chi với Lôi Hạo ngoác miệng ra cười: "Không có gì, chuyện nên làm."

"Từ đã!" Có trì độn hay đần độn hơn nữa, giờ phút này Lê Cảnh Châu cuối cùng cũng đã hiểu ra hơn phân nửa, cậu sửng sốt trợn mắt nhìn Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến đang đứng sóng vai nhau, giơ tay lên hơi run run chỉ vào hai người, lại chầm chậm nhìn sang Hướng Đình Chi và Lôi Hạo: "Anh, đợi đã, anh, em load cái đã, vừa nãy các anh nói cái gì cơ, lì xì không phải là lì xì năm mới, là cho, cho người mà anh Bác thích... không đúng, các anh đưa lì xì cho anh Tiêu mà, vậy tức là nói..."

Chân tướng đến quá bất ngờ, quá kích thích, công kích cho Lê Cảnh Châu trực tiếp lùi về phía sau hai bước, cậu ngưng trệ hô hấp khẽ trợn mắt lườm, sau đó tự ấn huyệt nhân trung: "Em bình tĩnh tí đã, đây không phải thứ mà em nên chịu đựng ở tuổi này."

Bốn người, tám con mắt, cứ thế không sợ sóng dờn nhìn chằm chằm lên màn kịch tự mình cảm động của chấn bé đù, một lúc lâu, Lê Cảnh Châu hơi hồi phục được chút tinh thần, phẫn uất quay sang gào to với Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến: "Em không tin! Hai người, hai người ngày nào cũng ở ngay trước mắt em, sao em có thể hoàn toàn không nhìn ra cơ chứ, bây giờ hai người lập tức chứng minh với em, hai người thật sự là quan hệ đó, em muốn chứng minh kiểu cực kỳ thẳng thắn ấy!"

Vốn dĩ bọn họ đại khái không cần thiết để ý đến Lê Cảnh Châu, chỉ là chấn bé đù này trông có vẻ thật sự đáng thương, Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác liền không hiểu kiểu gì thật sự nghiêng đầu nhìn sang phía đối phương, thậm chí cực kỳ tâm linh tương thông thông qua ánh mắt bày tỏ, làm thế nào mới được xem là chứng mình kiểu cực kỳ thẳng thắn bây giờ?

Ngay sau đó, hai người không hẹn mà cùng ghé sát gần nhau, hôn một cái cực nhẹ lên môi đối phương, sau đó tách ra.

Phát này, kẻ gào rú không chỉ có Lê Cảnh Châu nữa, Hướng Đình Chi với Lôi Hạo cũng nghiến răng theo: "Đù má! Ức hiếp người ta quá trời!"

Lê Cảnh Châu lần nữa cứng đờ giật lùi về phía sau, lực công kích mạnh khiến cậu bi phẫn chưa chạy qua não đã phun ra mồm câu còn đần độn hơn: "Sao lại thế được chứ!!! Sao anh Bác lại hôn môi với anh Tiêu chứ, anh Tiêu không phải là nên thích em sao? Tại sao anh Tiêu... ư ư ư..."

"Mày im mồm đi!" Trước khi nét mặt Vương Nhất Bác trầm xuống rồi triệt để lật mặt, Hướng Đình Chi với Lôi Hạo cấp tốc lao lên trước bịt miệng Lê Cảnh Châu lại, cưỡng chế đưa cậu rời khỏi phạm vi nguy hiểm, "Tiểu Lê Tử, mày chán sống thật luôn rồi đấy hả!"

Nhìn bóng lưng ba người đi vào phòng khách, Tiêu Chiến không khỏi thấy ấm lòng lắc đầu cười thành tiếng, Vương Nhất Bác đứng bên cạnh thì không thấy buồn cười, hít thở sâu một hơi nghiêm túc khác thường nói: "Không lừa cậu, tớ quả thực muốn đấm nó lâu lắm rồi, tớ có thể động thủ cho nó tỉnh táo hơn được không?"

Tiêu Chiến vỗ về bằng cách kéo kéo tay áo Vương Nhất Bác: "Đầu năm đầu tháng tha cho nó một mạng đi."

Vương Nhất Bác bóp bóp mi tâm, quả thực nghĩ không thông Lê Cảnh Châu đã sống một cách bình yên vô sự bên cạnh hắn bao nhiêu năm qua như thế nào. Hồi lâu, hắn lần nữa nhìn sang Tiêu Chiến, phát hiện anh đang chăm chú nhìn mình, trong mắt lại là tình cảm sâu nặng dịu dàng khiến hắn không thể nào kháng cự, khiến hắn muốn bịt mắt anh lại kia.

"Sao thế?" Vương Nhất Bác bật cười hỏi.

"Cảm ơn cậu."

"Sao tự nhiên lại cảm ơn?"

Tiêu Chiến lại không nói gì nữa, cứ hơi híp mắt lại cười như vậy để truyền đạt với Vương Nhất Bác, dần dần, ánh mắt Vương Nhất Bác cũng dịu đi, hơi đem theo ý cười, Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác cũng nhất định đã hiểu.

Cảm ơn cậu, lặng lẽ cho tớ cảm giác an toàn đầy ắp.

Tiêu Chiến tự nhiên hiểu ra, thứ cảm giác an toàn này, người khác cho bạn, bạn cũng phải hiểu cách đón nhận, nếu như đóng cửa trái tim, một bên cứ cho đi một cách không ngừng nghỉ cũng hoàn toàn vô ích, kiếp trước bỏ lỡ dễ như trở bàn tay, anh tuyệt đối sẽ không tùy tiện làm mất nữa.

-----------------------------------

Tiểu Lê Tử: Anh Tiêu thật sự không phải là thích tui sao? Ծ‸Ծ

Tiểu Cửu, mọi người: Thằng nhỏ này đúng là, thôi im miệng đi! ┓( '∀' )┏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro