Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 130: Vĩnh viễn không đủ (H+)

Warning: NC-21 (H+)

Kết quả của việc để một con sư tử hung ác bị đói bụng chính là nói trước được kết cục của thỏ con lần này chạy không thoát, lại còn tự mình chui đầu vào rọ, xác định sẽ bị ăn sạch sẽ không chừa lại một mẩu xương.

Tiêu Chiến bị người trước mặt hôn đến mức không thở nổi, đầu óc quay cuồng chuếnh choáng, toàn thân bị Vương Nhất Bác ghì vào cửa xe hôn đến đất trời điên đảo.

"Vào... vào trong xe..." Nhân lúc người kia tách ra liền vội vàng thở dốc nói, vành mắt đỏ lên, thật sự giống hệt như chú thỏ con bị người bắt nạt.

Ánh mắt của người kia tối thẫm nhìn bờ môi bị hôn đến đỏ bừng ướt át của cậu, hơi thở có chút chật vật, bỗng vội vã mở mạnh cửa xe đem người ôm vào bên trong. Nhìn Vương Nhất Bác gấp gáp đến mức tay chân vụng về, Tiêu Chiến bỗng rất muốn cười, sau lại bị lực áp bức nặng nề của đối phương chấn cho toàn thân cứng đờ hốt hoảng.

Phía sau xe Maybach chen chúc hai người đàn ông có vẻ vô cùng chật chội, thực ra lại mang theo một phần hoang dã gợi cảm. Vương Nhất Bác ôm người đặt lên đùi mình, một tay luồn vào trong áo sơmi sờ đến tầng da thịt ấm áp mềm mại, một tay thì kéo gáy cậu lại gần hôn sâu, đầu lưỡi ranh mãnh liếm lộng trong khoang miệng ẩm ướt ngọt ngào, đùa bỡn với vật nhỏ trơn mềm non nớt. Tiêu Chiến hấp tấp chống tay lên ngực hắn muốn nới rộng khoảng cách, bị nụ hôn hung bạo của người kia bức ra một tầng nước mắt mỏng, hơi thở gồ ghề khó nhọc phảng phất hương vị câu nhân.

Bàn tay vuốt ve phần bụng phẳng lì, lưu luyến nơi làn da ấm nóng, cảm nhận được sự rắn chắc gợi tình tới đòi mạng. Hắn ác ý kéo cậu sát vào người, cố tình để cậu cảm nhận được vật đàn ông đang vô cùng có tinh thần của mình, thổi một luồng hơi cực nóng lên xương quai xanh trắng ngần của Tiêu Chiến.

Tiếng nhịp tim cuồng loạn của hai người loang dần trong khoảng không tĩnh lặng, mồ hôi chảy ướt đẫm, cơ thể nổi lên nhiệt hoả thiêu cháy cả lý trí. Bàn tay to lớn mân mê từng tấc da thịt, vuốt ve lưng cậu, bỗng nhiên tay kia khẽ dùng lực liền xé tung cả một hàng khuy áo.

"Bảo bối, tôi muốn..." Hắn nhẹ hôn lên cổ cậu, chậm rãi thì thầm: "Muốn em ngay bây giờ."

Nụ hôn từ dịu dàng cho tới thô bạo. Động chạm từ mê luyến cho tới không thể kiềm chế, tất cả đều bộc lộ không chút che giấu. Dục vọng trần trụi, chỉ có thân thể say đắm hoà lẫn mới có thể an ủi cho bất an ngập ngụa trong linh hồn.

"Được không?" Hắn gục vào hõm vai cậu, vân vê ở đai quần, dịu giọng nói: "Cho tôi ngay bây giờ, có được không?"

Dẫu biết là lỗ mãng, dẫu biết là thô bạo có thể sẽ làm đau người trong lòng, cũng biết lần đầu tiên nhất định phải lưu lại khoái cảm không thể nào quên cho người nọ, nhưng hắn thực sự không thể nhịn được nữa rồi.

Quá nhiều năm, gần như cả nửa cuộc đời đã trôi qua, đã sắp bào mòn hết cả trái tim và lý trí của hắn.

Tiêu Chiến cảm nhận được hắn vô cùng khẩn trương, cảm nhận được sự cấp bách và bất an của hắn.

Cuối cùng cậu khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

"Xin hãy... dịu dàng với em."

Âm thanh mềm mại như lời dụ dỗ chí mạng, mang theo sự ỷ lại và lệ thuộc hoàn toàn, Vương Nhất Bác thời khắc này liền phát giác, hồn của hắn toàn bộ đều thuộc về người này rồi.

Sinh tử của hắn, hạnh phúc của hắn, một đời này của hắn, hết thảy đều do cậu nắm giữ.

Vương Nhất Bác hôn lên bờ vai Tiêu Chiến, một tay vòng xuống dưới nhẹ nhàng cởi quần âu. Phân thân bên dưới đã bắt đầu cương lên, cộm thành một túp lều nhỏ sẫm màu bên trong quần lót. Hắn ác ý miết nhẹ lên cậu bạn nhỏ, ánh mắt cất giấu ý cười nhìn người trong lòng mặt mũi đỏ bừng.

Quần lót bị kéo xuống, bàn tay to lớn nắm trọn lấy vật đàn ông, ma sát thật nhẹ nhàng.

"Bảo bối, làm cho tôi nữa." Hắn nghiêng đầu hôn nhẹ lên vành tai đỏ bừng của cậu, đặt tay cậu lên cự vật của mình, tiếng thở chuyển thành gồ ghề đứt quãng: "Em chủ động."

Hạ thân của Vương Nhất Bác đã cứng tới đau điếng, vừa được giải thoát khỏi quần âu đã bật ra ngoài. Kích cỡ khiến cho người ta phải cảm thấy đố kị, nắm trong tay nóng rực như lửa, vô cùng cứng rắn lại ẩn giấu sự khiêu gợi khiến Tiêu Chiến mặt đỏ tim đập. Cậu vụng về nắm lấy hạ thân hai người, nhẹ nhàng cọ sát vào nhau, đầu gục vào vai hắn, hô hấp dần trở nên kịch liệt.

"Bảo bối, mạnh hơn nữa."

Vừa dứt lời đã tìm tới môi cậu, thô bạo hôn lên. Cạy mở bờ môi, xâm nhập vào khoang miệng, yêu thương quấn quýt đầu lưỡi non mềm dịu ngoan, chiếm đoạt từng hơi thở ngọt ngào cậu phát ra.

Bàn tay phía dưới lơ là ma sát, Tiêu Chiến bị nụ hôn sâu của người kia làm cho mụ mị đầu óc. Vương Nhất Bác khẽ cười, phủ lên tay cậu, mạnh mẽ ma sát hai phân thân cùng nhau, mãi cho đến khi Tiêu Chiến nức nở cao trào bắn vào tay hắn.

Cậu xấu hổ vùi đầu vào ngực hắn, Vương Nhất Bác lại cảm thấy đáng yêu muốn chết. Nhân cơ hội lúc người trong lòng không chú ý, hắn mang theo dịch trọc bôi trơn chậm rãi xâm nhập vào phía sau, đem một ngón tay đi vào cửa huyệt chật chội nóng bỏng kia.

"Ưm..."

"Đau sao?"

Tiêu Chiến vội lắc đầu, cố làm ra vẻ bình thản, chẳng qua dị vật xuất hiện đột ngột trong nơi khó nói nào đó vẫn khiến toàn thân cậu cứng nhắc.

Vương Nhất Bác an ủi hôn lên tai cậu, hôn xuống xương quai xanh, dừng lại tại điểm đỏ trước ngực. Hắn liếm nhẹ lên anh đào, tay còn lại nhẹ nhàng xoa nắn. Tiêu Chiến không nén được khoái cảm trào dâng, hơi ngửa đầu chặn lại tiếng rên rỉ, cần cổ tạo thành đường cong gợi cảm ngay trước mắt gã đàn ông đói khát.

Cuối cùng cũng tới thời điểm bùng phát. Vương Nhất Bác ôm eo đẩy cậu nằm xuống ghế, bản thân thì áp ở phía trên, khoác một chân của cậu lên cánh tay mình, bàn tay còn lại tăng thêm hai ngón tiến nhập vào thật sâu bên trong, mô phỏng lại động tác giao hợp mà chuyển động. Âm thanh dâm mỹ vang rộn trong khoảng không chật hẹp, nụ hôn rải rác trên thân thể ướt át. Ngón tay thon dài tiến vào bên trong nơi chật chội mềm ướt, chạm phải một nơi nào đó, nhất thời nghe thấy người nọ thấp giọng nén lại tiếng khóc nức nở trong cuống họng.

"Thoải mái không?"

Tiêu Chiến run rẩy gật đầu, chợt vòng tay ôm lấy cổ hắn, kéo hắn lại gần mình.

"Mau... tiến vào đi."

Thời điểm đó, lý trí triệt để bị cắt đứt.

"Đau thì nói cho tôi biết." Hắn dịu dàng thì thầm bên tai cậu, bên dưới lại xấu xa ma sát tính khí cương cứng nóng bỏng của mình vào cửa huyệt non nớt mẫn cảm.

Thời khắc tiến vào, toàn thân Tiêu Chiến căng thẳng, đau đớn như bị xé toạc ra làm hai khiến cho cậu cứng đờ, mồ hôi chảy ra ướt đẫm cả mái tóc. Vương Nhất Bác đau lòng liên tục hôn trấn an cậu, dịu dàng vuốt ve tính khí, cố kích thích giúp cậu cảm nhận được khoái cảm mà quên đi đau đớn.

"Bảo bối, thả lỏng..." Hắn khàn giọng dỗ dành.

Bản thân nhẫn nhịn cũng rất khổ sở, nhưng tuyệt đối không thể để người trong lòng bị thương.

Tính khí đi vào tới tận cùng, nhẫn nại chờ cơn đau đớn qua đi, Vương Nhất Bác chậm rãi cử động vòng eo, từng chút một nhẹ nhàng đưa đẩy. Hắn kĩ càng quan sát vẻ mặt mơ màng của người trong lòng, cảm nhận được sự chủ động của cậu, lúc này mới cười khẽ xấu xa đâm mạnh vào một cái.

Tiêu Chiến không nhịn được bật ra một tiếng rên rỉ ngọt ngào.

"Mau... mau động."

Con quái vật bị giam hãm cuối cùng cũng xổng thoát, tham lam chạy về phía miếng mồi mình yêu thích đến điên cuồng.

Phía dưới dần ẩm ướt, có tinh dịch ban nãy dùng để bôi trơn, tính khí cứng rắn cũng đã có thể dễ dàng đi vào. Lần này Vương Nhất Bác thực sự có chút không cố kị, mạnh mẽ đâm sâu vào, bức cho tiếng rên rỉ bị đè nén trong cổ họng người nọ đi ra.

"Ah... nhẹ... nhẹ một chút."

Người đàn ông nổi lên tâm tư trêu đùa, vừa cúi đầu cắn mút vừa nhéo anh đào vì gió lạnh mà trở nên cứng rắn, tay thì ma sát tính khí đang dần cương lên của cậu, thắt lưng liền mạnh bạo hướng bên trong liên tục đòi hỏi.

"Nhất... Nhất Bác... ah..."

"Thế nào?" Hắn nhếch môi cười, nghe tiếng thở dốc của cậu mà trong lòng thoả mãn tràn ngập.

Hắn ác ý đâm thật mạnh vào trong, cường độ ra vào mỗi lúc một nhanh, cửa huyệt ban đầu còn đau đớn bài xích vật thô to của người kia, lúc này đã dần quen với xúc cảm bị xâm phạm mãnh liệt, địa phương khó nói lại phát ra âm thanh va chạm dâm mỹ gợi dục, kích cho người đàn ông mỗi lúc một trở nên điên cuồng.

"Bảo bối, thật chặt, thật nóng..."

Vương Nhất Bác đặt hai chân cậu vòng quanh eo mình, giữ chặt eo cậu lấy lực đâm mạnh vào bên trong, kéo cánh tay cậu qua cổ mình, ôm siết lấy người vào trong ngực.

"Em đây là đang đoạt mạng người, hút cạn sinh khí của tôi..." Hắn nặng nề thở gấp, vùi vào cổ cậu xấu bụng cười: "Nơi đó cắn tôi chặt như vậy..."

"Đừng nói nữa..." Tiêu Chiến vội vã vươn tay bịt miệng hắn, người kia cười khẽ nắm lấy tay cậu, vươn đầu lưỡi ra liếm vào lòng bàn tay, ánh mắt tối thẫm.

Vương Nhất Bác gia tăng cường độ chuyển động bên dưới, đâm vào mỗi lúc một sâu, rốt cuộc chạm vào một điểm khiến cho toàn thân người trong lòng cứng đờ muốn chạy trốn.

Gương mặt của người kia đỏ bừng, hai mắt ngập một tầng hơi nước long lanh, hơi thở dồn dập phảng phất mùi vị gợi cảm ngon miệng, dường như gặp phải kích thích quá độ mà mất lực ngửa về phía sau, muốn chạy trốn khỏi vật dũng mãnh đang không ngừng đem mình đẩy lên tới đỉnh điểm của cơn cực khoái.

Tiêu Chiến có cảm giác mình thực sự sẽ chết mất. Ngập chìm trong thứ gọi là khoái cảm này, dồn dập ập đến như con thuyền tròng trành trên biển ngày mưa giông bão táp, nhấn sâu cậu vào bể dục vọng không thể trốn thoát.

"Không... không cần..."

Vương Nhất Bác nhìn người nọ nhích về phía trên muốn trốn chạy, bỗng ác ý mỉm cười, chợt siết lấy eo cậu rồi chuẩn xác đâm mạnh vào nơi ấy. Tiêu Chiến há miệng thở dốc, nước mắt trào ra, vừa thích vừa sợ tới mức nức nở không ra hơi.

"Làm sao tôi để em chạy cho được?" Hắn liên tục đẩy vào vị trí đó, bên tai là tiếng rên rỉ thở dốc ngọt lịm, trái tim mơ hồ tràn đầy đều là thoả mãn.

"Đủ rồi..." Tiêu Chiến bỗng nhoài người cán vào vai hắn, ôm lấy tấm lưng gầy gầy mà vững chắc, giọng nói đã mang theo âm khóc: "Em không chịu nổi..."

Người đàn ông bỗng nhiên cứng đờ toàn thân, theo cái ngứa ngứa đau đau nơi bả vai ấy mà tính khí lại trướng lớn thêm một vòng.

Tiêu Chiến sợ tới không nói thành lời.

"Bảo bối..." Hắn nhẹ nhàng lui về sau, đem hạ thân rút ra tới tận bên ngoài, trong lòng vui vẻ cực kì khi nhìn khuôn mặt hoảng sợ của cậu.

"Không bao giờ là đủ." Hắn cúi đầu hôn lên môi cậu, giọng nói trầm đặc: "Đối với em, vĩnh viễn không đủ."

Lời nói vừa dứt, phân thân mạnh mẽ đâm thẳng vào trong, tốc độ va chạm nhanh tới kinh hồn. Hắn giống như giải thoát cho chính bản thân mình, không ngừng đòi hỏi, không ngừng ham muốn, thèm khát người nọ, bao nhiêu cũng không đủ, bao nhiêu cũng không thể thoả mãn được đau đớn và nhung nhớ cồn cào ruột gan của hắn suốt rất nhiều năm.

Vương Nhất Bác bỗng ôm lấy Tiêu Chiến dậy, kéo cậu ngồi lên đùi mình. Từ vị trí này khiến tính khí cứng như đá đi vào một độ sâu không tưởng, cơ thể Tiêu Chiến mềm nhũn nằm trong ngực hắn, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ thoát lực.

"Quá... quá sâu... em không được..."

"Được, em được." Hắn dịu dàng vén mái tóc loà xoà bị mồ hôi thấm ướt đẫm qua một bên, hôn bên vành tai cậu, chậm rãi cất lời dụ hoặc: "Nghe lời tôi, tự mình động đi."

Tiêu Chiến vùi mặt vào hõm cổ hắn, che giấu đi gương mặt đỏ bừng như muốn rỉ máu của mình. Sau một hồi làm quen với tư thế đáng xấu hổ này, cuối cùng mới lề mề đặt tay lên vai hắn, nhẹ nhàng cử động lên xuống.

Bên trong ấm áp mềm mại cắn chặt vô cùng, dường như muốn thử thách định lực của gã sư tử đói khát.

Chỉ tiếc rằng, hắn nhịn đã quá lâu, đã lâu tới mức hắn còn tưởng mình không sống nổi nữa rồi.

Hắn nhất định phải ăn người này sạch sẽ, nhất định phải chiếm lấy bằng mọi giá, để cậu triệt để thuộc về hắn.

Cho cậu lần đầu hoan ái sung sướng không bao giờ quên.

Vĩnh viễn, không bao giờ quên.

Người nọ ngượng ngùng di chuyển, mặt đỏ bừng, khẽ cắn môi nén lại rên rỉ. Vương Nhất Bác vươn đầu ngón tay đè lên môi cậu, bỗng cúi đầu hôn lên, đầu lưỡi xâm phạm vào lùng sục bên trong, phía dưới cũng đồng thời lấy về quyền kiểm soát đảo điên đất trời.

Hắn vòng tay ôm siết lấy eo cậu, nâng lên rồi lại hạ xuống, tốc độ lẫn sức mạnh đều bức cho Tiêu Chiến phải nức nở khóc lên, liên tục mở miệng đứt quãng cầu xin tha thứ.

"Đây là đang tính nợ với em." Hắn xấu xa cười, thắt lưng mạnh mẽ đẩy sâu vào trong, thoả mãn tới thở dài một tiếng nặng nhọc.

Thời điểm Tiêu Chiến bắn ra tới lần thứ ba, toàn thân mềm nhũn nằm ở trong ngực Vương Nhất Bác thở dốc, hắn cuối cùng mới chịu buông tha đâm xuyên một lần cuối cùng, bạch dịch nóng hổi bắn sâu vào bên trong. Cả linh hồn và thể xác cuối cùng đều đã hoà lẫn thành một thể.

"Tôi yêu em." Hắn nhẹ giọng thì thầm.

Tiêu Chiến mệt mỏi mở hé mắt, mỉm cười hôn nhẹ lên môi hắn: "Em yêu anh."

Cả cuộc đời này, hắn chưa bao giờ thoả mãn đến thế, chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đến nhường này.

Dường như bảy năm chờ đợi đều là xứng đáng, hơn hai mươi năm khổ đau cũng chẳng là gì, chỉ cần để hắn được ôm lấy cậu trong lòng như lúc này, tất thảy đều đáng giá.

Vô cùng, vô cùng đáng giá.

...

Vương Nhất Bác dừng xe trước căn nhà nhỏ ngoại ô của hai người, tắt đèn pha, quay đầu nhìn người đang say ngủ bên cạnh mình. Dáng vẻ của người nọ vừa xinh đẹp vừa anh tuấn, lúc mệt mỏi ngủ thiếp đi lại mang theo sự dịu dàng ngoan ngoãn như một vật nhỏ nũng nịu. Nhìn dấu hôn đỏ thẫm trên cần cổ trắng nõn, lại chuyển tầm mắt qua xương quai xanh phập phồng dưới lớp áo sơmi chưa cài hết nút, thật sự chọc cho dục hoả của một gã đàn ông chưa được thoả mãn nổi lên không ngừng, nhưng lại chẳng nỡ lòng nào tiếp tục giày vò cậu.

Vương Nhất Bác xoay đầu nhìn cậu giây lát, vươn người khỏi ghế sau đó chậm rãi hạ lên môi Tiêu Chiến một nụ hôn. Người kia bị hắn làm tỉnh, ngơ ngác mở mắt, con ngươi long lanh ngập nước dụ dỗ đối phương khuất phục tới tận mạng, chỉ khẽ chớp động cũng đủ khiến cho Vương Nhất Bác nghẹn tới nóng bừng.

"Về tới rồi." Hắn khàn khàn nói.

"Ừm..." Giọng mũi phát ra nồng đậm, cổ họng có chút đau xót, Tiêu Chiến chỉ hơi động thân mình muốn ngồi dậy đã thấy toàn thân đau buốt, đặc biệt là bộ vị khó nói nào đó.

Vương Nhất Bác nhìn sắc mặt đỏ bừng của cậu, cảm thấy đáng yêu muốn chết, cuối cùng nhịn không được lại cúi đầu hôn sâu thêm một cái nữa.

"Thật sự là..." Hắn thở dài một tiếng, nhẹ hôn bên tai cậu.

"Thật sự là gì?" Tiêu Chiến mỉm cười nhìn hắn.

Vương Nhất Bác chậm rãi vuốt ve bờ môi cậu, say đắm nhìn sâu vào đôi mắt trong suốt tĩnh lặng kia, chỉ khẽ cười mà không đáp.

Bên ngoài trời đã tối đen, chỉ có vài ngọn đèn đường vẫn còn sáng tỏ treo trên cao. Người dân xung quanh đều đã ngủ hết. Tiêu Chiến xuống xe, cảm nhận hai chân bủn rủn mất lực, được người kia đỡ lấy ôm chặt vào trong ngực.

"Hoài niệm không?" Hắn hỏi.

Trước cửa nhà có một chiếc xích đu trắng, vườn hoa nho nhỏ đủ sắc màu khẽ rung rinh trong ngọn gió đêm, dẫu là qua ánh sáng mờ nhạt tối tăm của ngọn đèn đường vẫn đủ khiến trái tim Tiêu Chiến kịch liệt run lên.

Người nọ ôm cậu ngồi bên xích đu, xung quanh là tiếng người cười cười nói nói, trên đỉnh đầu là mảnh trời trong vắt hoà cùng ánh dương rực rỡ ấm áp, hết thảy đều hiện về rõ ràng mạch lạc.

"Chúng ta về sau, tiếp tục cùng nhau trải qua một đời như vậy." Tiêu Chiến nắm lấy tay hắn, dịu dàng hôn lên.

Cất giấu thành kính từ tận hồn phách.

Trong thoáng chốc ấy, trái tim Vương Nhất Bác dường như không còn nghe theo sự điều khiển của chính mình. Hắn cảm nhận được giữa những nhịp đập cuồng loạn hối hả kia là đan xen nỗi đau không thể cất thành lời. Nhất định phải nén lại, phải giấu đi chặt chẽ, không thể để người nọ nhìn thấy hắn đang thống khổ.

"Vào nhà thôi."

Tiêu Chiến cảm nhận được nắm tay của hắn dùng lực mà siết, giống như siết chặt cả tim gan của cậu, giống như đem cả linh hồn của cậu nhấn chìm vào trong cơn bất an có thể trực trào bất cứ lúc nào.

Chúng ta, đều là những kẻ bất hạnh.

Nhưng là những kẻ bất hạnh may mắn tìm thấy nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro