7-END
07.Thích em từ rất lâu rồi
Sau khi quen nhau, mỗi cuối tuần cả hai người đều chỉ muốn cùng nhau ở nhà. Có lúc ở nhà Tiêu Chiến nấu đồ ăn, có lúc lại ở nhà Vương Nhất Bác vẽ vời, hưởng thụ một cuộc sống cặp đôi hạnh phúc.
Cuối tuần này, Vương Nhất Bác qua đón Tiêu Chiến và Kiên Quả đến nhà mình. Sau khi ăn xong, Tiêu Chiến lười biếng nằm trong chăn, nhìn ra cửa kính bên ngoài chỉ toàn một màu trắng xoá của tuyết rơi.
Kiên Quả nằm bên cạnh, khẽ đung đưa cái đuôi nhỏ của nó, lâu lâu meo lên vài tiếng rồi lại nằm yên.
Tiêu Chiến nằm trên thảm lông, lưng dựa vào đệm gối, chăm chú đọc một quyển sách.
Vương Nhất Bác dọn dẹp xong ra ngoài, đi đến ngồi bên cạnh, một tay quàng qua vai Tiêu Chiến, kéo đầu cậu dựa vào vai mình. Đoạn cũng lấy một quyển sách ra. Hai người cứ thế yên lặng tựa vào nhau.
Tiêu Chiến đã chuyển sang nằm gối đầu lên đùi Vương Nhất Bác, cũng thôi đọc sách, lúc này có thời gian nhìn gương mặt Vương Nhất Bác kỹ hơn. Ở dưới nhìn lên, góc chết như thế này mà bạn trai của cậu vẫn đẹp, nghĩ tới Vương Nhất Bác cứ đẹp như thế này, ra bên ngoài nhiều người nhòm ngó, cậu thấy không can tâm.
"Nghĩ gì đó?", Vương Nhất Bác đặt quyển sách xuống, nhéo mũi Tiêu Chiến một cái, sau lại đặt tay lên gò má, vuốt ve.
"Nghĩ bạn trai em đẹp thế này, có chút bất an", Tiêu Chiến thành thật, không phải cậu chưa từng thấy những ánh mắt có ý tứ đặt lên người anh.
Vương Nhất Bác cười không nói, cúi người hôn lên trán Tiêu Chiến một cái. Thỏ con của anh có tâm tư bảo vệ người yêu thế này, anh rất thích.
"Anh này, anh thích em từ bao giờ thế?", Tiêu Chiến bỗng dưng thắc mắc, từ trước đến giờ cậu hoàn toàn thẳng thắn với việc cậu thích anh trước, nhưng vẫn chưa biết khoảnh khắc nào khiến anh đổ cậu. Thông cảm, yêu rồi nên muốn biết nhiều hơn mà.
"Cái lần em say", Vương Nhất Bác từ má, chuyển sang di tay lên hàng lông mày của Tiêu Chiến.
"À, hôm anh đến nhà rồi tụi mình cùng nhau uống bia sao?", Tiêu Chiến nhớ lại, hoá ra Vương Nhất Bác cũng thích cậu sớm chứ nhỉ.
"Không", Vương Nhất Bác lắc đầu, tay đã di chuyển đến cánh môi của Tiêu Chiến, miết nhẹ nó một cái.
"Ửm? không sao? vậy lúc nào em say ta?", Tiêu Chiến gãi gãi cằm, bắt đầu lục lại trí nhớ, "Em không nhớ ra", Tiêu Chiến giọng kéo dài, thực sự cậu nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến làm nũng thì bật cười, "Liên hoan tân sinh viên"
Tiêu Chiến ngồi bật dậy, nhắc lại, "Liên hoan tân sinh viên?". Thấy Vương Nhất Bác gật đầu thì hết sức bất ngờ, cố nhớ lại, "Nhưng mà...hôm đó em nhớ anh có tham gia đâu?"
"Anh đến sau, ngồi ở một góc, ngay lúc em giới thiệu. Em còn hát bài Kepler của Tôn Yến Tư. Em hát xong thì anh liền rời đi", Vương Nhất Bác dùng âm giọng kể chuyện xưa.
Lúc đó anh đang học năm cuối, vốn dĩ không có ý định tham gia những buổi tiệc chào đón thế này, nhưng mà bạn thân anh, Trịnh Khải là ban tổ chức. Ngày ấy anh bỏ quên chìa khoá phòng, đành phải chạy đến lấy. Vừa đến thì thấy Tiêu Chiến đứng ở trên sân khấu giới thiệu, sau đó hát một bài. Anh lấy chìa khoá xong, định rời đi thì bị giọng của Tiêu Chiến kéo lại, anh cứ ngồi thế nghe cậu hát, lúc cậu hát xong, bên dưới vỗ tay rần rần, mấy đứa bạn học của anh la hét như pháo nổ bên tai. Lúc ấy Tiêu Chiến cười ngượng ngùng, nụ cười đó khiến Vương Nhất Bác nhớ mãi không quên.
Sau này mỗi khi có dịp lên trường, anh đều cố ý đi vòng qua cửa lớp học của Tiêu Chiến, lúc thì thấy cậu đang vẽ, lúc lại thấy cậu cười đùa với bạn học. Có một lần anh lên thư viện, thấy cậu nằm gối đầu lên sách, ngủ ngon lành. Ngủ say đến độ nắng rọi lên mặt vẫn không tỉnh. Vương Nhất Bác đi đến, đặt sách xuống ở ghế bên cạnh, cứ thế một tay lật sách, một tay che nắng cho cậu. Đến khi nắng tắt rồi, mới ôm đồ rời đi.
Về sau tốt nghiệp rồi, Vương Nhất Bác kiếm được học bổng liền đi du học, sau đó về cùng Trịnh Khải mở studio. Lần kỷ niệm thành lập trường, anh có đến tham dự, thực ra muốn đến xem Tiêu Chiến, nhưng lần đó cậu không tới. Anh nghĩ, có thể sang năm sẽ có cơ hội gặp lại. Nhưng không ngờ cậu lại đến đăng kí phỏng vấn ở studio của anh. Thế là vốn dĩ anh đi công tác 3 tuần, cuối cùng lại sắp xếp về sớm, anh không chờ được gặp lại cậu, dù biết cậu có khi chẳng nhớ đến mình.
"Hoá ra anh thích em trước. Vậy mà đó giờ em cứ nghĩ là mình theo đuổi anh thành công", Tiêu Chiến cười tinh ranh, liền bị Vương Nhất Bác kéo ngồi lên chân mình. Tiêu Chiến rất hợp tác, vòng tay qua cổ bạn trai.
"Anh thích em lâu như vậy. Thế nên anh bắt được em rồi, làm sao cam lòng để ai khác thế chỗ em", Vương Nhất Bác chân thành nói, đoạn cầm tay Tiêu Chiến đặt lên tim mình, "Em bị anh nhốt ở chỗ này rồi. Không thể đi đâu được", nói xong hôn lên chóp mũi của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nghe xong, cả người ngọt ngào như ăn mật, "Công anh thích em lâu như vậy, để em thưởng cho anh"
"Thưởng gì?", Vương Nhất Bác hỏi như không biết, nhưng tay lại thành thực kéo Tiêu Chiến vào sát người mình, mặt anh cách mặt cậu chưa đầy một gang tay, ở đây, có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của đối phương phả lên da thịt.
"Em", Tiêu Chiến giữ lấy mặt Vương Nhất Bác, hôn lên trán, xuống mũi, lên gò má, rồi xuống khoé môi, mỗi nơi đều để lại một dấu hôn tha thiết và nồng nàn, "Em...cho anh hết"
Vương Nhất Bác hôn lên nốt ruồi ở dưới môi Tiêu Chiến, ban đầu là quyến luyến không rời, phút sau đã đổi thành khao khát. Vương Nhất Bác ngậm lấy cánh môi Tiêu Chiến, mạnh mẽ miết lấy nó. Cánh môi Tiêu Chiến mềm, có hôn như thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Hai người triền miên trong nụ hôn sâu, hôn đến mức không thở nổi nữa mới tiếc nuối tách khỏi nhau, lúc kéo ra còn có một sợi chỉ bạc lấp lánh dưới ánh chiều vàng vọt.
Vương Nhất Bác vùi mặt vào trong cổ Tiêu Chiến, thở hổn hển, "Chiến Chiến, anh nghiện em mất rồi", sau lại theo bước, 3 cái hôn nông, 1 cái hôn sâu, rải đều lên khắp cần cổ, xuống tới bả vai, xương vai xanh. Cổ áo sơmi của Tiêu Chiến sớm đã bị mở rộng ra, làn da trắng hiện hoàn toàn dưới đôi mắt của người kia.
Vương Nhất Bác bế ngang Tiêu Chiến, đặt cậu lên giường.
Quần áo đã cởi bỏ, chỉ còn lại những gì thuộc về nguyên thuỷ nhất.
Tiêu Chiến dưới ánh chiều chập choạng, làn da hiện rõ những dấu hôn sậm, chứng tỏ người ở phía trên đã si mê cậu như thế nào.
Tiêu Chiến cong lưng, chân quàng trên hông Vương Nhất Bác vô thức co chặt lại, vô tình khiến bên trong thắt chặt hơn.
"Bảo bối, thả lỏng", Vương Nhất Bác dùng tay vuốt hết mồ hôi rịn trên trán Tiêu Chiến, động tác vô cùng nâng niu. Anh biết cậu khó chịu, trong lòng đang nghĩ đến chuyện có nên dừng lại hay không. Làm Tiêu Chiến đau, Vương Nhất Bác không nỡ.
Tiêu Chiến cắn môi không đáp, thực chất là không đáp được. Sớm đã không còn đau rồi, hiện tại chỉ có
một cảm giác rất lạ. Nhưng Tiêu Chiến xấu hổ, thành ra cứ để Vương Nhất Bác nghĩ đông nghĩ tây.
Mà Vương Nhất Bác thì hiểu lầm thật. Nhìn Tiêu Chiến khổ quá chừng, anh cũng không phải dạng người cố chấp trong chuyện này, quyết định rút ra. Thế mà người vừa động, nghe Tiêu Chiến ở bên dưới khẽ ngân lên một tiếng, âm lượng rất nhỏ, nhưng Vương Nhất Bác biết nó là gì. Cứ ở trong tình huống này, kể cả người chưa từng trải qua, tự khắc cũng sẽ hiểu.
Vương Nhất Bác vui mừng khôn siết, không nói mà trực tiếp đẩy thắt lưng về phía trước, Tiêu Chiến bị tập kích bất ngờ, thất thần hét lên một tiếng, vừa đủ kích thích đại não của Vương Nhất Bác.
"Bảo bối, rõ ràng đã thoải mái, tại sao không nói?", Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến da mặt mỏng, nói xong liền hôn lên mặt Tiêu Chiến nhiều cái nữa.
"Hức...đừng nói nữa mà...", giọng Tiêu Chiến khàn khàn, nước mắt sinh lý không thể ngăn mà chảy ra, khiến viền mắt đỏ ửng, trông rất đáng thương, nhưng cùng lúc cũng rất quyến rũ.
"Nói cho anh nghe, yêu anh không?", Vương Nhất Bác đẩy nhanh tốc độ, được người mình yêu trao cả trái tim và thân thể, Vương Nhất Bác cũng ngỡ mình như bay trên mây.
"Yêu anh...em yêu anh", Tiêu Chiến cất giọng nỉ non, tâm tư chân thành nhất, thiêng liêng nhất được Tiêu Chiến gửi trao đến cho Vương Nhất Bác, chỉ một mình anh mà thôi.
Chỉ ba chữ nhưng sức mạnh còn hơn cả trăm ngàn kích thích khác, đủ để đẩy hai người lên tới đỉnh, xúc cảm bùng nổ, hệt như có trăm triệu pháo hoa nổ rền rã trên bầu trời.
Vương Nhất Bác hôn lên môi Tiêu Chiến, ôm chặt cậu vào lòng. Ước nguyện cả đời này, mãi được kề cạnh cậu.
Tiêu Chiến hôn đáp trả Vương Nhất Bác, dang vòng tay đặt lên tấm lưng rộng, ôm chặt anh vào lòng. Ước nguyện cả đời này, mãi được ở bên anh.
.
.
.
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến hẹn hò 2 năm, sau đó dọn đến sống chung cũng được hơn 2 năm. Tuy không thể đến Uỷ ban lĩnh giấy kết hôn được như người ta, nhưng nhẫn trơn luôn được đeo bên ngón trỏ, đối với họ, hoặc bất cứ ai giống như bọn họ, đều đã quá trọn vẹn.
Tiêu Chiến trở về nhà sau khi gặp bạn bè. Lúc mở cửa cứ ngỡ Vương Nhất Bác không có nhà, nhưng khi mở cửa phòng mới biết anh đang ở bên trong, ngồi trên bàn nhìn màn hình chăm chú, có lẽ bận làm việc.
Tiêu Chiến khép nhẹ cánh cửa lại, còn mình đi ra ghế sofa nằm xuống. Người rất mệt, chỉ muốn ngủ.
Cậu vốn đang chập chờn, nhưng vẫn cảm nhận được có người đến bên, chen vào khoảng trống nhỏ giữa lưng cậu và thành ghế, thuần thục ôm lấy cậu vào lòng.
"Sao lại nằm ở đây? Khó chịu sao?", Vương Nhất Bác vuốt ve cánh tay Tiêu Chiến, thì thầm bên tai.
"Không có, em muốn nằm một chút thôi", Tiêu Chiến nhẹ giọng, cũng đặt tay lên bàn tay Vương Nhất Bác. Cậu không giận hờn gì Vương Nhất Bác cả, chỉ là muốn kiếm một chỗ đặt lưng nằm xuống, nếu ở bên trong, cậu như vậy sợ làm Vương Nhất Bác sẽ vì lo lắng mà bỏ dở công việc.
"Uhm, lần sau phải vào phòng ngủ nghe chưa? Ngủ ở đây ngộ nhỡ cảm lạnh, đau lòng anh", Vương Nhất Bác thơm lên mái tóc mềm của Tiêu Chiến.
Nắng chiều bên ngoài đã tắt, không gian trong nhà cũng tối dần, nhưng hai người vẫn nằm ở đó, không muốn bật điện, có lẽ vì người mình thương yêu nhất đã ở bên rồi, liền không cần thêm gì nữa.
__Hoàn__
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro