Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

37 (Hoàn)

Sau khi Vương Nhất Bác đi, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm lên khe nứt màu đen kia, trong lòng đầy lo lắng.

Anh nắm chặt roi xương trong tay, hy vọng nó có thể trở thành vật bảo vệ cho mình và đứa con trong bụng, chỉ cần có thể kéo dài tới khi Vương Nhất Bác quay lại là tốt rồi.

Mà tình huống phía ba Vương bên kia càng trở nên nguy cấp, giàn hoa dưới lực hút cường đại đã bắt đầu lung lay, tựa như có thể đổ sập bất cứ lúc nào.

Sắc mặt mẹ Vương tái nhợt, trong mắt tràn đầy sợ hãi, nhưng bà vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

Lúc này, khí lạnh âm u truyền ra từ trong khe nứt càng ngày càng mãnh liệt, toàn bộ nhà tổ họ Trương đều bị bao phủ trong một bầu không khí khủng bố, nhà cửa dường như cũng đều đang lắc lư.

Tiêu Chiến có thể cảm nhận được cơ thể mình đang bị lực hút kia lôi kéo, bụng dưới vì lúc trước bị thương nên cũng bắt đầu âm ỉ đau.

Anh không thể không tăng thêm sức, nắm chặt roi xương trong tay để tránh bản thân bị hút vào khe nứt.

"Bé con cố kiên trì nhé, ba sắp sửa tới đón chúng ta ngay đây rồi."

Bên kia, thân ảnh Vương Nhất Bác xuất hiện bên cạnh ba Vương, hắn một phát kéo hai người lại, sau đó đưa theo hai người chạy như bay về phía cổng lớn nhà họ Trương.

Căn cứ theo diện tích của trận pháp, chỉ cần ra khỏi khoảng sân này chắc hẳn sẽ an toàn.

Vương Nhất Bác kéo bọn họ thật chặt, ánh mắt kiên định phóng về phía cổng lớn nhà họ Trương, tốc độ của hắn cực nhanh, lòng bàn chân nổi gió, tựa như đã dùng hết sức lực toàn thân.

Mà tình huống của Tiêu Chiến lại ngày càng nguy hiểm, anh cảm giác lực hút kia càng lúc càng mạnh, roi xương trong tay cơ hồ muốn tuột tay rời ra.

Cơn đau nơi bụng dưới của anh đang tăng lên, trên trán cũng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, anh cắn chặt răng, thử dùng cách nói chuyện với bé con để di chuyển sự chú ý của mình.

"Nhóc phá phách, con phải ngoan nha, nếu không... chúng ta e là không đợi được ba nữa rồi."

Bởi vì trận pháp, cột chịu lực của biệt thự đã bắt đầu lỏng lẻo dần, đồ dùng và đồ trang trí trong nhà lăn ngổn ngang đầy đất, vô cớ làm tăng thêm độ khó cho công cuộc chạy trốn của ba người.

Kết quả, Vương Nhất Bác hao tâm tổn sức đưa hai người tới trước cổng lớn nhà họ Trương, trên cổng lại thình lình xuất hiện một chú ấn màu đỏ như máu.

"Xem ra tên Lưu An Lan này sớm đã có chuẩn bị."

Nghe thấy lời ba Vương, Vương Nhất Bác không đáp lại, bây giờ hắn buộc phải bình tĩnh, Tiêu Chiến còn đang chờ hắn quay lại.

Hắn thử giơ tay chạm lên chú ấn, một cảm giác đau như cháy truyền đến, lòng bàn tay tựa như bị lửa mạnh đốt cho cháy xém, bốc lên từng trận khói đen.

Vương Nhất Bác quay đầu sang hướng của Tiêu Chiến, giống như hạ quyết tâm gì đó:

"Ba mẹ, khởi nguồn của mọi chuyện hôm nay đều là vì con, từ lúc Chiến Chiến gặp con đều không được sống yên ngày nào.

Bao nhiêu năm nay con chưa từng cầu xin ba mẹ điều gì, hôm nay con trai ở đây thỉnh cầu ba mẹ, sau này... hãy giúp con chăm sóc thật tốt cho Chiến Chiến và đứa nhỏ."

Không cho ông bà thời gian phản ứng, Vương Nhất Bác liền chuẩn bị rút nguyên thần ra, cưỡng chế phá trận.

Kết quả vừa giơ tay lên liền phát hiện chỗ cổ tay có thêm một con rắn nhỏ màu đỏ như máu!

Vật này cực có linh tính, kể từ sau khi trở về từ núi Gia Cô, nó vẫn luôn quấn trên cổ chân Tiêu Chiến, bất kể ai tới gần Tiêu Chiến cũng đều rặt vẻ cực kỳ cảnh giác, sao lại ở chỗ hắn, chẳng lẽ là...

【Sau khi Vương Nhất Bác đi, Tiêu Chiến mới phát hiện viên ngọc vẫn còn trên cổ mình, nhất thời lòng nóng như lửa đốt, đột nhiên nhớ tới con linh xà lúc trước Tô Uyển đưa cho anh.

Ngươi đi giúp Nhất Bác thay ta có được không? Giúp ta bảo vệ anh ấy, lại nói với anh ấy rằng, nếu như cuối cùng không quay lại được, ta cũng sẽ không trách anh ấy đâu.】

"Chiến Chiến."

Vương Nhất Bác rơi hai hàng huyết lệ, giơ tay để linh xà bò lên chú ấn trên cửa.

Sau khi rắn nhỏ tiếp xúc với chú văn, ánh sáng đỏ trên chú ấn nháy mắt ảm đạm hơn rất nhiều, cơ thể linh xà cũng từ từ biến lớn, chớp mắt đã từ ngón tay út biến to bằng miệng bát cơm, màu sắc cũng từ đỏ máu biến thành đỏ đậm.

Giây lát sau chú văn gần như biến thành màu gần trong suốt, Vương Nhất Bác tụ một khối quỷ khí, một chưởng đánh nát chú ấn trên cửa, cửa lớn theo tiếng đổ rầm xuống đất.

Linh xà thấy cửa đã mở ra, uốn éo thân hình tráng kiện, cấp tốc bò về phía Tiêu Chiến.

Cùng lúc đó, cơ thể Tiêu Chiến cũng đã đến cực hạn, sắp sửa không chống đỡ nổi nữa, cảnh vật trước mắt anh bắt đầu rời rạc, ý thức cũng dần dần mơ hồ, có thể chống đỡ đến bây giờ hoàn toàn dựa vào ý chí.

"Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ? Đợi con đi nhà trẻ, ba sẽ mua cặp sách nhỏ xinh đẹp cho con, bên trong đựng đầy bánh quy thỏ con, phải chia cho các bạn nhỏ khác ăn cùng, không được keo kiệt đâu..."

Càng nói âm thanh càng nhỏ, đúng lúc hai tay Tiêu Chiến mất lực, giây phút gần như sắp sửa bị hút vào khe nứt, một chiếc đuôi rắn tráng kiện màu đỏ đậm nháy mắt quấn lấy eo anh.

Ngay sau đó một luồng sáng màu xanh sẫm từ trên trời giáng xuống, bao phủ anh ở bên trong.

Ánh sáng kia mang theo sức mạnh ấm áp, làm giảm cơn đau như xé toạc trên người anh, cũng xua tan khí lạnh âm u xung quanh, đúng lúc đang mờ mịt, Tiêu Chiến trông thấy khuôn mặt đầy huyết lệ của Vương Nhất Bác.

Sau khi Vương Nhất Bác thu xếp ổn thỏa cho ba mẹ liền lập tức quay lại đón Tiêu Chiến, kết quả vừa đến hậu hoa viên đã trông thấy Tiêu Chiến đang bị hút vào mắt trận!

Đúng lúc hắn đang tuyệt vọng, con rắn lớn kia lại kịp thời xuất hiện, không kịp nghĩ nhiều, Vương Nhất Bác nháy mắt vọt tới trước mặt Tiêu Chiến, ôm người vào lòng, cảm nhận sự vui sướng của việc đã mất mà có lại kia!

Hắn ôm Tiêu Chiến thật chặt, giống như đang ôm cả thế giới.

Rõ ràng mình là quỷ hồn, nhưng hắn lại tựa như có cảm giác trái tim đang đập điên cuồng.

Hắn nhẹ giọng gọi tên Tiêu Chiến, trong mắt đầy thâm tình và thương tiếc.

Tiêu Chiến tựa trong lòng Vương Nhất Bác từ từ mở mắt, trông thấy Vương Nhất Bác bình yên vô sự, trong lòng anh đong đầy vui mừng và yên tâm, yếu ớt cười một cái:

"Em biết anh sẽ quay lại mà".

Vương Nhất Bác lau mồ hôi trên trán Tiêu Chiến đi, giọng nói đem theo một tia run rẩy.

"Chiến Chiến, anh đưa em về nhà."

Sau khi Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến ra khỏi nhà họ Trương, toàn bộ biệt thự nháy mắt sụp đổ, biến thành một đống hoang tàn, mắt trận thông tới địa ngục kia cũng bị chôn vùi dưới phế tích.

Ánh mắt Vương Nhất Bác gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, trong ánh mắt đong đầy quan tâm và tự trách, hắn thầm thề, sau này nhất định sẽ không để Tiêu Chiến lại rơi vào nguy hiểm như vậy nữa.

Tiêu Chiến tựa trong lòng Vương Nhất Bác, hơi thở gấp, sắc mặt anh vẫn tái nhợt như trước, nhưng ánh mắt đã lộ ra một phần an tâm.

"Nhất Bác, chúng ta đều không sao, tốt quá."

Giọng anh mang theo một tia yếu ớt, nhưng lại đầy sự mong chờ với tương lai.

Vương Nhất Bác cúi đầu hôn lên đỉnh đầu anh một cái:

"Đều đã qua rồi, Chiến Chiến, sau này anh tuyệt đối sẽ không bỏ lại em, cho dù chết cùng nhau."

Giọng điệu hắn kiên định mà hùng hồn, giống như đang hứa hẹn gì đó với Tiêu Chiến.

Mặt trời mọc lên, bầu trời dần dần quang đãng, ánh mặt trời chiếu lên hai người họ, mang đến một tia ấm áp.

Hai người nhìn nhau cười, trong mắt mỗi người đều chỉ có bóng hình đối phương.

Tiêu Chiến ôm cổ Vương Nhất Bác, ngẩng đầu hôn lên môi hắn, hai người cảm nhận nhiệt độ và hơi thở của nhau, giống như cả thế giới đều chỉ thuộc về hai người bọn họ.

Hoàn chính truyện 🎉

Dưới đây là một đoạn lời kết về "Ông chồng ma khó đối phó" và lời cảm ơn của tác giả:

Lời kết:

Câu chuyện "Ông chồng ma khó đối phó" đến đây đã đặt dấu chấm hết viên mãn rồi. Trong thế giới đầy sự kỳ ảo và nguy hiểm này, chúng ta cùng chứng kiến những vướng mắc thâm tình giữa lệ quỷ Bác tráng niên mất sớm và người mai mối tâm linh mê tiền Chiến, bọn họ cùng nhau đối mặt với vô số khó khăn và thử thách, trải qua sinh ly tử biệt, cuối cùng vẫn ôm chặt lấy nhau.

Hy vọng câu chuyện này có thể đem đến sự cảm động và ấm áp cho các bạn, để trong quá trình đọc các bạn cảm nhận được sức mạnh của tình yêu và ý nghĩa của sự kiên trì.

Còn về mắt của anh Bác... Tôi đã nghĩ rất lâu, cuối cùng giữ nguyên trạng.

Dù sao trên thế giới này cũng vốn không có người hoặc chuyện gì mười phân vẹn mười, giống như vợ và con của Lưu quản gia, cái chết của họ thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?

Tuyến câu chuyện của chiếc fic này, mỗi câu chuyện đều có huyết lệ, mỗi vai phụ đều là sự tồn tại sinh động, và kết cục của bọn họ cũng đều không hoàn mỹ.

Bởi vì thế giới này, bao gồm cả chúng ta - những người tồn tại trên thế giới này, đều không hoàn mỹ.

Nhưng bất kể bạn đang trải qua điều gì, hoặc tương lai sẽ trải qua điều gì, hứa với tôi rằng... hãy hòa giải với phiên bản không hoàn hảo kia của chính mình! ❤️

Lời cảm ơn của tác giả:

Rất cảm ơn sự ủng hộ và yêu thích của mỗi bạn độc giả với "Ông chồng ma khó đối phó"! Lượt đọc, bình luận và follow của các bạn là nguồn động lực cho sự sáng tạo của tôi. Trong quá trình này, tôi cũng thu hoạch được rất nhiều, không ngừng trưởng thành và tiến bộ.

Cảm ơn các bạn đã bầu bạn suốt chặng đường, cùng tôi bước vào thế giới thần bí này, hy vọng tương lai vẫn có thể gặp lại các bạn lần nữa, chia sẻ nhiều câu chuyện đặc sắc hơn.

From Aurora:

Vậy là lại "thần tốc" hoàn thành thêm một tác phẩm dịch, món quà cuối năm cho những bạn độc giả vẫn luôn đồng hành với mình (dù món quà có hơi cảm lạnh chút 😂😂)

Oce, tác giả cũng đã chia sẻ rất nhiều rồi, nên mình cũng bớt nói đi một chút.

Hẹn các bạn vào chiếc fic tiếp theo!

(Nhớ support cho Xạ Điêu của anh Chiến nữa nhé ạ ❤️💚)

㊗️ Chúc bình an vui vẻ!)

End.

Aurora1823

20:38 23.01.2025

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro