Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

36

Nhìn hai người trước mặt, trong mắt Lưu quản gia toàn là căm hận và không cam lòng, không nên là như vậy đâu! Sao lại biến thành như vậy?

Đúng lúc đó, ba mẹ Vương Nhất Bác nhận thấy không đúng cũng đã chạy tới.

Mẹ Vương thấy con dâu khắp người đầy máu, mắt trái con trai cũng không còn, suýt chút hít thở không thông ngất lịm đi, may sao ba Vương kịp thời đỡ lấy bà.

"Chiến Chiến của mẹ... Tiểu Bác..."

Thấy dáng vẻ khóc lóc đau đớn của mẹ Vương, nước mắt Tiêu Chiến vừa mới dừng lại lần nữa vỡ òa.

"Ba mẹ ơi, Lưu quản gia muốn dùng máu thịt của đứa nhỏ để hồi sinh cho cố nhân của ông ta, khi xưa hoàn hồn giúp Nhất Bác, chính là vì lúc này!"

Nghe thấy lời Tiêu Chiến, ba Vương vừa tức giận vừa thất vọng:

"Lưu An Lan! Nhớ lúc trước ông giúp vợ chồng chúng tôi giữ Tiểu Bác lại, chúng tôi cảm kích vạn phần, bao nhiêu năm nay mặc dù xưng hô là quản gia, nhưng chưa bao giờ coi ông là tôi tớ, càng không bạc đãi ông một chút nào, không ngờ ông lại là người khẩu Phật tâm xà, lòng lang dạ sói như thế."

Nghe thấy câu chất vấn của ba Vương, Lưu quản gia thoáng qua một tia áy náy, nhưng ngay lập tức lại bị cảm giác bi thương che lấp đi:

"Lòng lang dạ sói?"

Nói xong câu đó, Lưu An Lan ngửa mặt lên trời cười lớn, nước mắt thuận theo gò má đầy nếp nhăn của ông chảy xuống:

"Nếu như không có các người, người yêu của tôi cũng sẽ không qua đời, kẻ thật sự cần gặp báo ứng, nên là các người mới đúng!"

Nghe thấy lời ông, tất cả mọi người đều kinh ngạc một trận, Lưu An Lan nhìn dáng vẻ không hiểu của bọn họ, tự giễu cười:

"Vụ tai nạn xe hơn hai mươi năm trước, chắc các người vẫn còn nhớ nhỉ..."

Giọng Lưu An Lan đem theo một tia cay đắng và điên khùng, ánh mắt ông trở nên trống rỗng và mơ màng, tựa như đang chìm trong hồi ức.

"Khi đó, tôi với người yêu tôi vừa mới kết hôn không lâu, cuộc sống tuy không dư dả, nhưng cũng ấm áp và hạnh phúc.

Hôm đó vừa đúng là hôm chúng tôi kết hôn tròn một năm, trên đường cô ấy đi lấy bánh kem, bị một chiếc xe con màu đen nghiến lên, cuối cùng bỏ mạng, mà tất cả những chuyện này, đều là tại các người!"

Ba Vương giống như đột nhiên nghĩ ra gì đó, cả người khựng lại:

"Người phụ nữ có thai đó là vợ ông?"

"Ông xã ý anh là sao? Phụ nữ có thai gì?"

Nghe thấy câu hỏi của vợ mình, ba Vương nhíu mày, cố gắng nhớ lại chuyện hơn hai mươi năm trước, sau khi sắp xếp lại suy nghĩ mới chầm chậm nói:

"Khi đó anh vẫn còn trẻ trung sung sức, công ty cũng vừa mới thành lập không lâu, một lòng muốn phát triển việc làm ăn cắm rễ tại thành phố B, thế nên liền bắt đầu nhanh chóng mở rộng khu vực, lũng đoạn thị trường, có một thời thời danh tiếng không ai bì nổi, nhưng lại quên mất đạo lý rồng mạnh cũng khó thắng được rắn địa phương.

Bọn họ muốn cho anh một bài học, liền gây ra vụ tai nạn xe hơn hai mươi năm trước, lúc đó tình huống khẩn cấp, để tránh đụng vào xe chở dầu đằng trước, tài xế chỉ có thể bẻ lái, không ngờ..."

Nói đến đây, trong mắt ba Vương toàn vẻ áy náy.

"Vì chúng tôi mà liên lụy tới vợ anh, tôi rất xin lỗi!

Về sau tôi cũng nghĩ cách liên lạc với người nhà của cô ấy, muốn cố gắng hết sức để bồi thường, nhưng anh giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, hóa ra đã thay đổi thân phận, ẩn nấp bên cạnh chúng tôi rồi."

Nghe thấy lời ba Vương, tâm trạng Lưu An Lan càng kích động hơn:

"Các người vì lợi ích của bản thân mà không từ thủ đoạn, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới việc hành vi của các người sẽ mang đến bao nhiêu thương tổn cho người khác.

Bao nhiêu năm qua, tôi vẫn luôn tìm kiếm cơ hội, muốn cho các người cũng nếm thử cảm giác đau đớn khi mất đi người thân!"

Trong lòng Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác tràn đầy khiếp sợ và khó tin, bọn họ không thể nào tưởng tượng được Lưu quản gia lại cất giấu hận thù và đau khổ sâu sắc đến thế.

Mẹ Vương sớm đã khóc không thành tiếng, hóa ra cuộc sống tạm bợ năm đó của mình, là do dùng tính mạng của người khác làm đá lót đường, bà không biết nên đối mặt với tất cả những điều này như thế nào.

Không khí bao trùm cảm giác căng thẳng và đè nén, trong lòng mỗi người đều tràn ngập những cảm xúc phức tạp, ánh mắt Lưu An Lan lộ ra một tia tuyệt vọng và tàn nhẫn:

"Bắt đầu từ ngày bước chân vào nhà họ Vương, tôi đã không nghĩ đến việc có thể sống sót đi ra ngoài.

Bây giờ, tất cả đã không thể nào cứu vãn được nữa, để cho con trai với cháu trai các người, đến trả món nợ máu năm đó đi!"

Lưu An Lan vừa dứt lời, Vương Nhất Bác đột nhiên giãy dụa đứng lên, vẻ mặt hắn phức tạp lại căm phẫn:

"Ông tưởng như thế này là có thể trả thù chúng tôi sao? Những gì ông làm chỉ khiến cho càng nhiều người đau khổ!

Địa điểm tai nạn năm đó là nơi phố xá sầm uất có dòng người dày đặc, nếu như tài xế đâm vào xe chở dầu, sẽ gây ra cháy nổ và hỏa hoạn ở phạm vi lớn, tới lúc đó sẽ có vô số người gặp nạn!

Xe bẻ lái sang ven đường là bất đắc dĩ, đâm vào vợ ông lại càng là chuyện ngoài dự đoán, nếu ông muốn báo thù, vậy cứ việc nhắm vào một mình tôi, hoặc cứ dứt khoát để tôi chết lưu thai trong bụng! Tại sao phải tu luyện tà thuật, liên lụy đến nhiều người vô tội như vậy?"

Tiêu Chiến cũng nắm chặt tay Vương Nhất Bác, lên tiếng khuyên giải:

"Lưu quản gia, người yêu của ông đã mất rồi, đó chỉ là một tai nạn, hãy buông bỏ hận thù đi, đừng để càng nhiều bi kịch xảy ra nữa."

Nghe thấy lời Tiêu Chiến nói, Lưu An Lan trầm mặc xuống, cơ thể ông khẽ run rẩy, sự tuyệt vọng và giãy dụa trong lòng khiến ông rơi vào đau khổ vô bờ.

"Vợ và con tôi, đều đã chết trong vụ tai nạn xe đó, lý do duy nhất chống đỡ tôi sống bao nhiêu năm như vậy, chính là báo thù cho họ!

Nếu người đã đến đông đủ, vậy hãy cùng nhau xuống địa ngục đi."

Nói xong, Lưu An Lan vung dao cắt đứt cổ họng mình, máu tươi nháy mắt phun ra, văng đầy trên mặt đất, máu không những không bị ngấm, ngược lại tụ thành một trận pháp, bao phủ hết toàn bộ nhà tổ nhà họ Trương.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác muốn ngăn cản cũng không kịp nữa.

Sau đó, mặt đất đột nhiên lắc lư một trận, giữa trận pháp xuất hiện một khe nứt màu đen, trong khe nứt truyền ra từng trận gào thét và khí lạnh âm u.

Một lực hút mạnh mẽ truyền tới từ khe nứt, tựa như muốn nuốt hết tất cả mọi người vào trong.

Vương Nhất Bác phản ứng cực nhanh, cấp tốc ôm Tiêu Chiến vào lòng.

"Nhất Bác, anh trước tiên đừng để ý đến em, ba mẹ bên kia không kiên trì được bao lâu đâu."

Ba Vương bấy giờ đang một tay kéo vợ, tay kia túm giàn hoa treo lồng chim bên cạnh để đứng vững.

Bởi vì đất ở vườn hoa là bãi cỏ, thế nên chất đất cực kỳ xốp, tuy giàn hoa ghim dưới đất, nhưng hiển nhiên không kiên trì được bao lâu.

Nhìn ra sự do dự của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không nói thêm nhiều, lấy roi xương trên đai lưng xuống, giơ tay vung một cái, roi xương liền quấn chặt lên cây chuối tây bên cạnh.

"Em và con ở đây chờ anh."

Lựa chọn của Tiêu Chiến không sai, nếu hắn đưa Tiêu Chiến ra ngoài trước, ba mẹ ở bên kia tuyệt đối không kiên trì được tới khi hắn quay lại.

Vương Nhất Bác cúi đầu hôn lên môi Tiêu Chiến, tì lên trán anh nói:

"Đợi anh quay lại."

Thời gian cấp bách, không kịp nhiều lời, Vương Nhất Bác chớp một cái liền biến mất tại chỗ, chỉ để lại những sợi quỷ khí mỏng manh còn sót lại trong không khí...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro