35
"Vương Nhất Bác... tôi sẽ không tha thứ cho anh..."
Đúng lúc Vương Nhất Bác với Lưu quản gia tưởng rằng Tiêu Chiến cuối cùng đã chịu thỏa hiệp, anh lại móc từ sau lưng ra một con dao găm ngắn màu đỏ rực, không chút do dự, đâm thật mạnh lên hướng bụng mình!
"Không..."
Vương Nhất Bác đột nhiên chớp một cái hiện ra trước mặt Tiêu Chiến, một phát nắm lấy lưỡi dao anh đang đâm về phía mình:
"Chiến Chiến, mau dừng lại!"
Trong giọng nói của Vương Nhất Bác mang theo sự vội vàng và cầu xin, Tiêu Chiến vừa ngước mắt đã trông thấy đôi mắt dị sắc kia của hắn, trái tim co thắt dữ dội.
"Nhất... Nhất Bác?"
Con mắt màu đỏ thâm thúy lại lạnh lùng, con mắt màu đen lại tràn ngập đau khổ và giãy giụa.
Tiêu Chiến bấy giờ mới ý thức ra, Vương Nhất Bác tựa như đang chống cự lại sức mạnh nào đó trong cơ thể hắn.
"Chiến Chiến... đừng..."
Con mắt màu đen của Vương Nhất Bác gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, bên trong toàn là đau đớn và cầu xin.
Tay Tiêu Chiến dừng giữa không trung, mũi nhọn của con dao đã đâm thủng lớp da trên bụng anh, máu tươi bắt đầu chầm chậm rỉ ra.
Giờ phút này anh dường như không có cảm giác đau đớn, trong mắt tràn đầy thương xót và sợ hãi, không biết rốt cuộc Vương Nhất Bác đang phải trải qua những gì.
"Nhất Bác, anh... mắt của anh sao thế?"
Giọng Tiêu Chiến run rẩy, bàn tay cầm dao găm dần dần buông lỏng.
Vương Nhất Bác nhân cơ hội cấp tốc đoạt lấy con dao trong tay Tiêu Chiến, ném nó sang một bên.
"Chiến Chiến, anh bị Lưu quản gia hạ phệ tâm chú, ông ta muốn lợi dụng anh hồi sinh một cố nhân. Nhưng anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương đến em và con, em tin anh có được không?"
Giọng Vương Nhất Bác trầm thấp mà khàn đặc, trong con mắt màu đen lấp lánh nước mắt.
Tim Tiêu Chiến đau như như dao cắt, anh nhìn cặp mắt dị sắc kia của Vương Nhất Bác, cảm nhận được sự giãy dụa và đau đớn sâu trong nội tâm hắn.
Đúng vậy... Đây là người yêu của anh, là người vì cứu anh mà suýt chút nữa rơi vào con đường của ác quỷ, cũng là người vì anh mà xông vào kết giới phong ấn Tương Dao, Vương Nhất Bác của anh sao có thể làm hại anh được chứ.
"Nhất Bác, em tin anh."
Giọng Tiêu Chiến mang theo sự nghẹn ngào và kiên định, anh nắm chặt tay Vương Nhất Bác, tựa như trong khoảnh khắc này, tâm hồn hai người mới xem như thật sự nối liền với nhau.
Vương Nhất Bác nghe thấy lời Tiêu Chiến, gánh nặng trong lòng mới buông xuống một ít, đang định mở miệng nói gì đó lại bị Lưu quản gia phía sau lên tiếng ngắt lời:
"Thiếu gia, nếu như không có việc gì thì hãy đưa thiếu phu nhân về trước đi, tránh để lão gia và phu nhân lo lắng."
Lúc Lưu quản gia nói đến cha mẹ Vương Nhất Bác, phát âm nặng hơn bình thường một chút, rõ ràng mang theo ý uy hiếp.
Sắc mặt Vương Nhất Bác lập tức lạnh xuống, cẩn thận bảo vệ Tiêu Chiến ở phía sau.
Lúc Vương Nhất Bác quay người lại, Lưu quản gia mới nhìn rõ dị đồng của hắn, không khỏi kinh hãi!
"Cậu... cậu lại có thể chống lại sự khống chế của phệ tâm chú! Không... điều này không thể nào!"
Đối mặt với sự kinh hãi của ông ta, Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng:
"Ông có thể hấp thu oan hồn tăng trưởng tu vi, chẳng lẽ tôi không được sao?"
Lưu quản gia nghe hắn nói xong, càng kinh ngạc hơn.
Tuy Vương Nhất Bác trời sinh quỷ tu, không những có thể thấy ánh sáng, còn có thể ngự linh vẽ chú, thế nhưng... hấp thu oán linh là chuyện tuyệt đối không thể nào!
Tựa như nhìn thấu suy nghĩ của ông ta, Vương Nhất Bác lấy từ trong ngực ra miếng ngọc bội hình giọt nước màu đỏ như máu kia.
"Huyết Trích Tử! Cậu có được nó từ đâu?"
Đối mặt với câu chất vấn của Lưu quản gia, Vương Nhất Bác không thèm để ý mà cẩn thận đeo dây chuyền ngọc lên cổ Tiêu Chiến.
"Nhất Bác anh không thể đưa cho em được, nó có thể giúp..."
"Chiến Chiến, em là điểm yếu của anh, cũng là áo giáp của anh, chỉ cần em với con không có mệnh hệ gì, anh mới có thể không lo lắng về sau."
Dứt lời, Vương Nhất Bác đặt một nụ hôn lên trán Tiêu Chiến, nhấc tay lập một kết giới hình bán nguyệt xung quanh anh.
Tiêu Chiến nhìn kết giới đang lóe lên vầng sáng màu xanh sẫm trước mặt, nhất thời có chút ngẩn người, giây lát sau mới phản ứng ra Vương Nhất Bác muốn làm gì, nước mắt nháy mắt rơi như mưa, vỗ lên kết giới muốn ra ngoài.
"Nhất Bác, anh đừng làm chuyện ngốc nghếch, để em ra ngoài với anh, Nhất Bác..."
Vương Nhất Bác đang định nói gì đó, mắt trái lập tức truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt, trong đầu tựa như có một âm thanh đang kêu gọi, xem ra phệ tâm chú này, hắn không áp chế được bao lâu nữa, chỉ có thể...
Thấy Vương Nhất Bác ôm mắt trái ngồi xổm trên mặt đất, Lưu quản gia phát ra tiếng cười ngông cuồng và ngang ngược:
"Một khi phệ tâm chú được gieo xuống, không có bất cứ cách nào có thể giải được, người có ý chí càng mạnh, chú lực sẽ càng hùng hậu."
Vương Nhất Bác ngồi xổm trên mặt đất, quỷ khí trên người bắt đầu bốc lên hừng hực, dáng vẻ giống như sắp sửa không khống chế được nữa.
"Nhất Bác! Nhất Bác ơi anh sao rồi? Cho em ra ngoài có được không... Nhất Bác..."
Nghe thấy tiếng Tiêu Chiến kêu khóc, Vương Nhất Bác cố gắng chống đỡ đứng dậy, sau khi quay đầu nhìn anh một cái, giọng nói run rẩy nhưng lại đem theo một tia hờ hững:
"Ai nói chú này không giải được?"
Vừa dứt lời, chỉ thấy một tia quỷ khí màu xanh đậm, sau khi chui ra từ lòng bàn tay Vương Nhất Bác thì tụ thành một sợi dây thừng, nháy mắt đã kéo con dao găm màu đỏ vừa mới bị quăng qua một bên về tay mình.
Lưu quản gia nhìn động tác của hắn, lộ ra một nụ cười khinh thường.
"Không phải cậu tưởng rằng dùng thứ này là có thể đối phó với tôi đấy chứ? Khuyên thiếu gia vẫn nên nghe lời một chút, như vậy ngài còn có thể bớt chịu khổ mấy phần, cậu... cậu muốn làm gì!"
Còn chẳng đợi Lưu quản gia nói xong, Vương Nhất Bác đã cầm dao găm lên, không chút do dự đâm vào mắt trái của mình.
"Nhất Bác đừng mà!"
Tiếng thét chói tai của Tiêu Chiến vang vọng trong kết giới, anh tuyệt vọng nhìn Vương Nhất Bác, nước mắt làm nhòe đi tầm mắt của anh.
Mắt trái của Vương Nhất Bác bị dao găm đâm trúng, quỷ khí màu đỏ máu giống như vật sống vậy, ào ào tuôn ra khỏi mắt hắn.
Quỷ khí màu xanh đậm và khí tức màu đỏ đen của phệ tâm chú đan lẫn vào nhau, hai loại lực lượng đang va chạm kịch liệt, Vương Nhất Bác ộc ra một ngụm máu đen, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn quằn quại.
Lưu quản gia nhìn cảnh này, trong mắt lộ ra sự kinh hoàng và khó hiểu, ông ta chưa bao giờ thấy người nào có thể dùng cách này để đối kháng với phệ tâm chú, điều này đã vượt qua nhận thức của ông ta.
"Không... không thể nào..." Giọng của Lưu quản gia run rẩy, ông không dám tin vào mắt mình.
Vương Nhất Bác nắm chặt dao găm, mắt trái vốn bị quỷ khí màu đỏ máu bao trùm của hắn đã bắt đầu tiêu tan.
Phệ tâm chú cũng đang từ từ bị quỷ khí màu xanh đậm cắn nuốt, cơ thể hắn bắt đầu run rẩy kịch liệt, giống như đang trải qua cơn đau cực kỳ dữ dội.
Tiêu Chiến liều mạng đánh lên kết giới, anh muốn xông ra ngoài, cùng Vương Nhất Bác đối mặt với tất cả những thứ này.
Thế nhưng, kết giới mà Vương Nhất Bác lập vô cùng kiên cố, anh căn bản không thể nào phá được.
"Nhất Bác... Nhất Bác ơi anh mau dừng lại..."
Giọng Tiêu Chiến đem theo tiếng nức nở, tim anh giống như bị xé rách ra rồi.
Đúng lúc này, viên ngọc trước ngực Tiêu Chiến đột nhiên phát ra một luồng sáng đỏ chói mắt, toàn bộ kết giới đều bị ánh sáng này bao phủ.
Giây lát sau kết giới theo tiếng vỡ vụn, anh không kịp nghĩ nhiều lập tức lao đến trước mặt Vương Nhất Bác, một phát chui đầu vào lòng hắn.
"Nhất Bác ơi... " Giọng Tiêu Chiến đem theo sự run rẩy và lo lắng.
Vương Nhất Bác đứng thẳng dậy, nhìn Tiêu Chiến trong lòng mình, khuôn mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười ấm áp.
"Chiến Chiến không sợ, anh không sao... phệ tâm chú đã bị phá giải rồi."
Lưu quản gia nhìn tất cả mọi chuyện trước mắt, sắc mặt trở nên cực kỳ tái nhợt, kế hoạch mà mình đã trù tính suốt mấy chục năm, sao lại bị chặt đứt ngang chừng như thế chứ?
"Không... không thể nào..."
Giọng nói của Lưu quản gia đầy tuyệt vọng và không cam lòng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro