33
Tiếng khóc của oán linh dần dần lắng xuống, màu máu trong mắt cũng dần rút đi, nó dường như đang suy nghĩ về lời Tiêu Chiến nói.
Đúng lúc này, ánh đèn trong tầng hầm bắt đầu lập lòe chớp tắt, toàn bộ không gian trở nên lạnh giá thấu xương, Tiêu Chiến cảm nhận được có một luồng không khí nồng nặc mùi máu tanh đang ép tới, anh biết, nguy hiểm thật sự sắp tới rồi...
Trong lòng Tiêu Chiến cả kinh, mùi máu tanh mạnh như vậy, không giống như thứ mà oán linh có thể tỏa ra, chẳng lẽ... nó không phải quỷ?!
Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến nắm chặt roi xương trong tay, cảnh giác chăm chú nhìn động tĩnh xung quanh.
Đột nhiên, có bóng đen xuất hiện phía sau Tiêu Chiến, một đôi mắt đỏ như máu đang gắt gao nhìn chằm chằm vào anh.
Nhận thấy khác thường, Tiêu Chiến cấp tốc xoay người, chỉ thấy một người đàn ông có thân hình cao lớn đang đứng ngay trước mặt.
Trên mặt nó giăng đầy cơ bắp vặn vẹo và những nếp nhăn sâu hoắm, hoa văn của mạch máu và cơ bắp đều lộ hết ra ngoài, giống như lớp da trên cả khuôn mặt đều đã bị lột xuống, nhìn trông cực kỳ khủng bố.
Người đàn ông phát ra một tiếng gầm trầm thấp, vươn đôi tay mọc đầy móng tay màu đen với máu thịt mơ hồ ra, nhào về phía Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhanh như chớp né người đi, thoát khỏi đòn tấn công của người nọ, đồng thời roi xương trong tay cũng quất thật mạnh lên người tên đó.
Nó phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sau đó ngã thẳng xuống đất.
Tiêu Chiến nhân cơ hội tiến lên phía trước một bước, chuẩn bị tiếp tục tấn công.
Đúng lúc đó, người đàn ông đột nhiên đứng dậy, cơ thể nó bắt đầu biến đổi, sương đen tỏa ra từ cơ thể, bao bọc nó ở bên trong.
Tiêu Chiến thầm kêu không ổn, thứ này e rằng chính là "thi bánh chưng" mà ông nội từng nhắc đến khi còn sống.
Phải đem nước thuốc đặc biệt ra ngâm người vào trong, lại lột hết toàn bộ da của dược nhân đó, sau khi bôi mỡ của thi thể lên, lại quấn đầy băng gạc niêm phong trên 10 năm, mới tạo ra được một "thi bánh chưng".
Thứ này không phải oán linh, cũng không phải quỷ quái, bùa chú pháp thuật không có chút tác dụng nào với nó, một mình mình e rằng khó có thể đối phó.
Nghĩ vậy, Tiêu Chiến quay người chạy về phía sau, chuẩn bị rời khỏi tầng hầm.
Đúng lúc anh chạy đến cửa hầm, một vòng xoáy màu đen đột nhiên xuất hiện, hút anh vào trong. Tiêu Chiến chỉ cảm nhận thấy một trận trời đất quay cuồng, sau đó liền mất đi ý thức...
*
Sau khi Tiêu Chiến bị lốc xoáy đưa ra khỏi tầng hầm, màn sương đen trên người thi bánh chưng cũng dần dần tản ra.
Một trận tiếng bước chân vang vọng có quy luật chậm rãi tới gần, tròng mắt đỏ như máu của thi bánh chưng sau khi nhìn thấy người tới liền thụp một tiếng quỳ xuống.
"Chủ... nhân..."
Tốc độ nói vừa trì trệ vừa chậm chạp, không hề có sự dao động cảm xúc của người sống.
Người tới quét mắt nhìn nó một cái, lòng bàn tay ngưng kết ra một khối quỷ khí màu xanh sẫm, nháy mắt đã đánh bay cơ thể to lớn của thi bánh chưng ra ngoài, đụng lên vách tường cứng cáp của tầng hầm, tiếng va chạm cực lớn, vang vọng khắp trong tầng hầm.
"Đồ vô dụng, đó là người ngươi có thể chạm vào sao?"
Thi bánh chưng tựa hồ không hề biết đau, sau khi thân hình kệch cỡm bò dậy khỏi mặt đất, lại lần nữa quỳ xuống trước mặt "chủ nhân" trong lời nó.
Người nọ không để ý đến nó nữa, quay đầu sang nhìn tiểu oán linh nửa trong suốt ở bên cạnh, phất tay một cái oán linh đã bị một sức mạnh hút sang.
"Xem ra... ngươi rất thích y nhỉ? Vốn muốn cho ngươi một con đường sống, bây giờ xem ra... không cần nữa rồi."
Tiếp đó, sau một tràng tiếng trẻ con khóc thê thảm và chói tai, tiểu oán linh liền biến mất trong lòng bàn tay người nọ, chỉ sót lại một làn khói màu xanh nhạt yếu ớt...
Lúc Tiêu Chiến lần nữa tỉnh lại thì đã về đến nhà họ Vương rồi, anh vừa mở mắt đã đối diện với ánh mắt ân cần của Vương Nhất Bác.
"Chiến Chiến em tỉnh rồi? Có chỗ nào khó chịu không?"
Giọng Vương Nhất Bác dịu dàng như gió nhẹ mùa xuân, khiến Tiêu Chiến thấy cực kỳ an tâm.
Tiêu Chiến lắc lắc đầu, muốn ngồi dậy, Vương Nhất Bác thấy thế lập tức đỡ anh để anh tựa lên đầu giường, lại rót một chén nước ấm đặt vào tay anh.
"Em về kiểu gì thế? Em nhớ em bị một vòng xoáy màu đen cuốn vào, sau đó liền không còn ý thức nữa."
Tiêu Chiến uống một ngụm nước, cảm giác cổ họng khô cháy thoải mái hơn một chút, chầm chậm lên tiếng hỏi dò.
"Anh từ thư phòng quay về phát hiện không thấy em đâu nữa, đoán rằng chắc hẳn em đã đi đến nhà họ Trương, đợi lúc anh tới nơi em đã ngất xỉu ngoài cửa tầng hầm rồi."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, tiếp tục lên tiếng hỏi:
"Sao em phát hiện ra tầng hầm đó thế?"
Tiêu Chiến khẽ nhíu mày, rơi vào trầm tư, anh nhớ tới thi bánh chưng kia, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt.
Tuy sức chiến đấu của thứ này kinh người, nhưng chỉ là một con rối không có đầu óc, quỷ cổ lúc trước và cả thảm họa diệt môn của nhà họ Trương, tuyệt đối không phải chuyện nó có thể sắp đặt ra, hơn nữa...
Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến ngước mắt nhìn Vương Nhất Bác đang đứng trước mặt, tiểu oán linh mà anh đã gặp trong tầng hầm của nhà họ Trương kia, quỷ khí trên người nó có một cảm giác quen thuộc lạ kỳ, nhưng bên cạnh mình không hề có ai nuôi tiểu quỷ kiểu như vậy, chỉ có...
"Là... là oán linh của một đứa trẻ đã dẫn em đi tới đó, em đã trông thấy hài cốt của nó trong tầng hầm, còn có một thứ giống như con rối, trông cực kỳ đáng sợ."
Anh cũng không biết tại sao mình lại muốn giấu Vương Nhất Bác chuyện mình hiểu rõ về thi bánh chưng.
Chỉ là... tia quỷ khí quen thuộc kia, khiến anh khó mà quên được.
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến có phần mệt mỏi, hắn ngồi bên giường, ôm Tiêu Chiến vào lòng, dịu giọng an ủi:
"Đừng sợ, bây giờ đã an toàn rồi, chỉ cần có anh ở đây, thì sẽ không để em với con phải chịu bất cứ tổn thương nào."
Dày vò cả một đêm, Tiêu Chiến cũng quả thực đã mệt mỏi, anh tựa lên ngực Vương Nhất Bác, chưa bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Nhìn dáng vẻ yên tĩnh khi ngủ của Tiêu Chiến, con ngươi vốn đen nhánh của Vương Nhất Bác lóe lên một tia sáng màu đỏ đậm...
Một tuần sau, cơ thể Tiêu Chiến cũng đã bình phục tương đối, vừa hay mấy hôm nay Vương Nhất Bác đều đang bận xử lý công việc ở công ty giúp ba Vương, anh liền quyết định lại đến tầng hầm kia một chuyến nữa.
Bất kể chuyện này với Vương Nhất Bác... nên là tất cả những chuyện trước đó, có liên quan gì đến Vương Nhất Bác hay không, anh đều phải tự mình điều tra rõ ràng.
Thế nhưng, lúc anh lần nữa đến lối vào tầng hầm của nhà họ Trương, lại phát hiện cánh cửa đã bị người ta đóng chặt lại!
Anh ra sức đẩy, lại dùng roi xương quất mấy cái liền, cánh cửa đồng đen vẫn không nhúc nhích.
Trong lòng Tiêu Chiến dâng lên nỗi bất an mãnh liệt, anh cảm giác mình giống như đang bị nhốt trong một cái lồng giam vô hình, khủng bố, ngạt thở nhưng lại không cách nào trốn thoát...
Đúng lúc anh cảm thấy tuyệt vọng, một âm thanh quen thuộc truyền tới từ phía sau:
"Cơ thể vừa mới khỏe, sao lại một mình chạy tới đây nữa rồi?"
Giọng Vương Nhất Bác đầy ắp sự quan tâm, nhưng Tiêu Chiến lại bị một cảm giác sởn gai ốc xâm nhập khắp toàn thân...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro