14
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ voan mỏng màu trắng, rải vào trong phòng bệnh có bố trí tinh xảo, mi mắt Tiêu Chiến hơi rung, anh chầm chậm mở mắt ra, sau khi lướt mắt nhìn một vòng xung quanh, khóe môi kéo ra một tia cười khổ, mới qua bao lâu mà anh đã lại quay về chỗ này rồi.
Tựa như cảm nhận được hơi thở của anh, Vương Nhất Bác chớp một cái liền hiện xuất hiện bên giường Tiêu Chiến, vẻ mặt căng thẳng:
"Chiến Chiến em tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào? Vết thương trên người còn đau không? Anh đi kêu Lưu quản gia gọi bác sĩ, em đừng cựa quậy linh tinh đó!"
Nhìn dáng vẻ vừa căng thẳng vừa hốt hoảng của Vương Nhất Bác, xem ra lần này đã thật sự bị mình dọa sợ rồi.
Lưu quản gia tìm bác sĩ đến, lại kiểm tra hết lượt cho Tiêu Chiến lần nữa, xác định không còn vấn đề gì nữa xong Vương Nhất Bác mới có thể yên tâm, ngay chiều hôm đó liền làm thủ tục cho anh xuất viện.
Ban đầu Tiêu Chiến còn khá nghi ngờ, nghe Lưu quản gia nói anh đã hôn mê hơn nửa tháng, nhưng anh nhớ rõ ràng mình đã bị nội thương nghiêm trọng, vết thương trên vai nhẹ nhất cũng phải gãy vai vụn xương, sao mới nửa tháng anh đã cảm thấy thương tích khỏi gần hết rồi?
Sau khi về nhà, căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, Tiêu Chiến mặt hiện đầy dấu hỏi chấm nhìn sang Vương Nhất Bác, Lưu quản gia lại lên tiếng trước giải thích rằng:
"Đồ dùng trong nhà lúc trước đã có phần hơi cũ rồi, giường hơi nhỏ, với vóc người của cậu cùng thiếu gia, có thể sẽ hơi chật chội, nhất là bây giờ cậu còn bị thương, thiếu gia sợ cậu nghỉ ngơi không được tốt, hoặc là không cẩn thận đụng phải vết thương, thế nên mới sắp xếp người thay đổi hết nội thất bên trong thành đồ mới."
Đường đường là thiếu gia Vương thị lại hạ mình xuống thay anh xử lý những việc lặt vặt trong cuộc sống như thế này, nếu mình vẫn còn không hài lòng, cũng khó tránh khỏi có phần không biết điều quá.
"Cảm ơn, tôi rất thích."
Đối mặt với sự dịu dàng hiếm hoi của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại bắt đầu thấy có chút mất tự nhiên, ho khan hai tiếng nháy mắt ra hiệu với Lưu quản gia một cái, Lưu quản gia liền gật gật đầu híp mắt cười lui ra ngoài.
*
"Bây giờ chỉ còn hai chúng ta, nói xem vết thương khắp người em là chuyện gì đi. Vội vàng làm thủ tục ra viện cho em như thế, là sợ cơ thể em hồi phục nhanh quá, khiến người ngoài nghi ngờ à?"
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, nhấc tay lập một kết giới, bấy giờ mới tháo miếng ngọc bội treo trước ngực xuống, đưa đến trước mặt Tiêu Chiến:
"Vết thương của em có thể khỏi nhanh như vậy, và cả việc anh có thể xông vào bảo tàng nhà trường cứu em, đồng thời phong ấn tàn hồn của Tương Dao, đều là nhờ miếng ngọc bội này."
Đây là... miếng ngọc bội mà ông nội cho Tiêu Chiến! Tiêu Chiến cầm lên tay tỉ mỉ quan sát một hồi, vẫn là dáng vẻ cũ, hình như chẳng có gì thay đổi.
"Đây là lúc ở nhà họ Tiết em len lén bỏ vào trong hộp gỗ, về sau anh cũng không nỡ trả cho em, nên cứ giữ bên người suốt, hôm đó lúc biết em gặp phải nguy hiểm, lòng anh nóng như lửa đốt, suýt chút đã rơi vào con đường ngạ quỷ, chính miếng ngọc bội này đã hóa giải oán khí của anh."
Nhìn sắc mặt căng thẳng của Tiêu Chiến khi nghe đến việc mình suýt chút hóa thành ác quỷ, Vương Nhất Bác bất giác cong cong khóe môi.
"Sau khi tâm trạng anh lắng xuống, dường như có một âm thanh đang dẫn dắt anh, dạy anh làm thế nào để điều khiển và sử dụng miếng ngọc này, cũng nhờ nó chỉ dẫn anh mới có thể ngăn cản huyết trận của em."
Miếng ngọc này Tiêu Chiến đã đeo mười mấy năm rồi, bây giờ lại lần nữa hiểu thêm về nó từ lời của Vương Nhất Bác, không khỏi chậc chậc hiếu kỳ.
"Lúc ông nội cho em, chỉ nói rằng có thể nuôi dưỡng củng cố hồn phách, không ngờ còn có công dụng kỳ diệu như thế này nữa."
Nói xong liền ngăn cánh tay Vương Nhất Bác đang muốn trả ngọc bội lại cho mình:
"Nó theo em mười mấy năm cũng đều không phát huy được tác dụng gì, cũng coi như ngọc sáng phủ bụi, sau này nó là của anh rồi."
Nghe thấy lời Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác trực tiếp từ chối luôn, trước đây hắn chỉ coi là vật bình thường, giữ lại cũng không sao, hắn có thể cho Tiêu Chiến thứ tốt hơn, nhưng bây giờ biết thứ này còn có huyền cơ, nó bắt buộc phải ở trên người Tiêu Chiến hắn mới yên tâm hơn một chút.
"Không phải anh nói... đây là tín vật định tình sao? Thật sự muốn trả lại nó cho em à?"
"Anh..."
Đối diện với đôi mắt long lanh nước của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nào còn nói nổi chữ gì nữa, chỉ nghe lọt tai mỗi bốn chữ "tín vật định tình".
"Em... ý em là... chúng ta..."
Thấy dáng vẻ kích động tới nói lắp của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cười cong đôi mắt, nổi dậy ý muốn trêu chọc người ta:
"Anh không bằng lòng thì thôi vậy, em cũng không phải kiểu người cưỡng cầu, vừa hay thím Trương hàng xóm tháng trước vừa mới bảo muốn giới thiệu đối tượng cho em, ngày mai em sẽ... ưm..."
Nhìn đôi môi hồng hào căng mọng của Tiêu Chiến lại nói ra những lời khiến mình hoang mang như thế, Vương Nhất Bác trực tiếp ôm người vào lòng, cúi đầu xuống chặn lấy chiếc miệng nhỏ cứ líu ríu không ngừng của anh.
Không phải lần đầu tiên Vương Nhất Bác hôn anh, nhưng trước đây anh chỉ thấy giận, chứ không hề có chút ghét bỏ nào, có lẽ... trong lúc mình không hay không biết, sớm đã động lòng với Vương Nhất Bác rồi.
Đúng lúc hai người đang hôn nhau tới mức khó mà tách rời, một tràng âm thanh gõ cửa truyền tới, cắt ngang hai người đang sắp sửa mất kiểm soát.
"Thiếu gia, có bà Trương tới tìm Tiêu thiếu gia, nói là hàng xóm gần đây, có việc cần nhờ giúp đỡ."
"Ư... đợi... đợi một lát."
Sau khi nghe thấy giọng Lưu quản gia, Tiêu Chiến vội vàng đẩy người đàn ông đã thò tay vào trong quần áo mình ra.
"Chắc là thím Trương ở phố sau, ông nội mất sớm, nhà họ rất chăm sóc em, chắc đã gặp phải chuyện gì khó giải quyết rồi, em phải ra ngoài xem sao."
Vương Nhất Bác ôm eo Tiêu Chiến, hạ thân đỉnh về phía trước, rặt vẻ dục vọng không được thỏa mãn tủi thân không chịu được.
Tiêu Chiến bị hành động lưu manh của hắn làm cho đỏ hết mặt, nhấc nắm đấm tay bé xíu đánh lên ngực hắn mấy cái:
"Đợi... đợi lần sau..."
Nghe thấy lời Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác một phát ôm chặt người vào trong lòng, vùi đầu vào hõm vai anh, hít hà thật sâu hai cái, khiến Tiêu Chiến ngứa ngáy tới mức lại đẩy hắn ra:
"Đừng quậy nữa, để người ta chờ lâu quá không hay, anh núp đi trước đã, em đi xem xem có chuyện gì."
Tiêu Chiến chỉnh sửa lại quần áo một chút, rửa mặt xong mới xuống nhà gặp thím Trương, dù sao dáng vẻ mình quần áo xộc xệch, sắc mặt phiếm hồng, nhìn thấy sẽ dễ khiến người ta nghĩ nhiều.
"Tiểu Tiêu ơi, cháu phải cứu chú Trương của cháu với..."
Thím Trương trông thấy Tiêu Chiến xong liền kéo cánh tay anh khóc ầm lên, Tiêu Chiến đỡ bà ngồi lên ghế, Lưu quản gia đưa một cốc nước tới, thím Trương kiểm soát cảm xúc xong, lại uống một ngụm nước, mới đem đầu đuôi câu chuyện nói với Tiêu Chiến.
Nhà chú Trương cũng ở trong cùng trấn nhỏ với bọn họ, là một gia đình có kinh tế bậc trung nổi tiếng, nếu không đã chẳng xây được ngôi nhà hai tầng từ lâu. Nhà họ Trương có tất cả ba người, hai bố mẹ với một cô con gái đang học đại học, điều kiện khá giả, con gái cũng khiến bố mẹ yên lòng, cũng xem như cuộc sống mỹ mãn.
Chuyện lạ xảy ra vào tháng trước, con gái thím Trương nghỉ hè về nhà, nói thèm món cá diếc hầm tương mẹ nấu, ăn liên tục mấy ngày liền không thấy ngán.
Chú Trương chỉ có mỗi một đứa con cưng, tất nhiên chuyện gì cũng chiều hết, hơn nữa thích ăn cá cũng không phải chuyện gì xấu, con gái đi học cũng mệt mỏi, liền coi như tẩm bổ cho con.
Cơ duyên xảo hợp, nghe nói đầu thôn có một nhà muốn bán thầu hồ cá, hơn nữa giá cả còn cực rẻ, nghĩ tới việc con gái mình thích ăn cá, nhà họ cũng không thiếu thốn gì chút tiền vặt này, chú Trương gặp mặt chủ hồ cá đó hai lần xong liền sảng khoái ký hợp đồng thầu lại cái hồ đó.
Ban đầu mọi thứ đều bình thường, tận tới một đêm mười ngày trước, thím Trương tự nhiên cảm thấy có điều không ổn.
Chỉ cần ban ngày chú Trương đến hồ cá đánh cá là buổi tối về sẽ mộng du, thức dậy lấy nước dội lên người ướt trượt, lại chui vào chăn tiếp tục ngủ tiếp, ngày hôm sau hỏi ông, ông lại giống như không hay biết gì.
Ban đầu thím Trương còn tưởng ban ngày ông mệt quá, nói đùa là ông cứ như trẻ con đái dầm vậy, nhưng bắt đầu từ ba hôm trước, chứng mộng du của chú Trương đột nhiên nghiêm trọng hơn, nửa đêm không chỉ dội nước, còn quỳ trước cửa khóc rống lên.
Nửa đêm nửa hôm, thím Trương thấy khiếp người, nhưng lại sợ làm phiền đến hàng xóm láng giềng, cố đánh bạo đi ra muốn gọi ông tỉnh dậy, ai ngờ ông vừa quay đầu lại, một khuôn mặt trắng bệch sưng phù, căn bản không thuộc về chú Trương thình lình xuất hiện trước mặt bà...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro